Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 350

nhisanhh

19/03/2020

Hoàng cất điện thoại sang một bên, lau lau trán, vứt con bù nhìn kia sang một bên, trong người ngập tràn lo lắng, đi đi lại lại quanh phòng nghỉ miệng liên tục lẩm bẩm.

"Giao Linh, có lỗi với em quá. Có phải em đã chịu đựng khổ sở suốt thời gian qua hay không?"

"Em giờ ra sao rồi? Hồn bay phách tán chưa? Có còn lành lặn không vậy?"

Cậu cắn cắn môi, lại nhớ đến lần cuối khi gọi linh hồn Giao Linh về nhà, đáng lí hôm đấy không nên đưa Giao Linh đi ra ngoài lấy le với đám bạn.

Là lỗi của cậu.

Chết tiệt.

Hoàng ngồi xuống giường, gục mặt xuống ôm đầu, trong lòng vừa bực tức mình lại vừa có lỗi với Giao Linh.

Trong lúc ấy, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu ngẩng đầu lên uể oải.

"Ai vậy ạ? Vào đi."

"Em Ngọc đây ạ. Em không vào đâu, thầy gọi anh sang phòng thầy đấy."

"À ừ. Giờ anh ra ngay."

Đoán chắc cái Ngọc đã đi rồi, cậu lững thững mở cửa bước sang phòng kế bên. Con bé không vào có lẽ do mẹ đã dặn trước, nam nữ thụ thụ bất thân, kiểu kiểu thế. Dạo nay rất biết giữ ý, chắc mợ Liên răn đe điều gì rồi.

"Con vào được không ạ?"

"Được. Cửa mở đấy, vào đi."

Lão Long từ trong phòng nói vọng ra. Cậu mở cửa bước vào thì đạp vào mặt cậu một cảnh tượng choáng ngợp.

Trên bàn là la liệt là quần áo phấn son, váy vóc, ba bốn tấc lụa đẹp, gương soi, tiền vàng.

Nhưng tất cả đều là đồ mã.

"Cái này... Làm cho bác Sen ạ?"

"Đúng rồi."

Lão Long tay vẫn cắt một tờ giấy, gật đầu với cậu, mợ Liên đang cầm bút mực vẽ vẽ mấy họa tiết lên trên mấy bộ quần áo giấy lão vừa cắt.

Vợ chồng nhà này đúng là hợp nhau, được cả đôi.

"Nhưng như thế này chẳng phải là nhiều quá ạ?"

"Thì tao cũng đã nói rồi nhưng bà ấy vẫn quyết làm đấy chứ."

"Tầm bậy. Đàn ông con trai lại không hiểu tâm tình phụ nữ chúng tôi rồi. Bốn năm bộ thì mặc cái gì mà mặc?"

"Vâng, vâng ạ."

Cậu cũng lão Long nhìn thấy bộ dạng hăm dọa của bà Liên thì vã mồ hôi, không dám ho he ý kiến gì nữa.

"Thế mợ với thầy gọi con đến đây làm gì ạ?"

"Còn làm gì nữa. Gấp giúp thầy mấy cái bên kia rồi chuẩn bị đi ăn thôi."

Hoàng gật gật đầu, bắt tay vào công việc luôn. Nhưng lão Long thấy có gì đó không đúng, liền nhìn chăm chăm học trò một hồi.

"Này, mày lo lắng điều gì vậy?"

"Sao ạ?"

Cậu ngẩng mặt lên ngơ ngác hỏi lại thầy mình. Lão già hói này sao lại hỏi thế, nay tinh ý đến vậy cơ?

"Tao hỏi mày đang nghĩ gì mà lo lắng vậy? Mặt mày biểu hiện ra hết rồi kìa."

"Không... Không có gì đâu."



Hoàng xua xua tay, lắc đầu nguầy nguậy. Thôi Chấn Long đại hiệp không thèm đếm xỉa gì tới cậu nữa, chỉ cau có một hồi rồi lại tiếp tục cắt giấy. Bẵng đi tầm 30 phút, chỉ có hai vợ chồng nhà thầy là thi thoảng đá qua đá lại vài câu với nhau, bằng không trong phòng toàn tiếng loạt xoạt cắt giấy và tiếng thở đều.

"Thôi, nấy là tàm tạm rồi. Đi ăn cơm thôi."

Bà Liên cuối cùng cũng chịu buông bút xuống.

Hoàng cùng với lão Long đầu hói ngơi tay, thở phào nhẹ nhõm, bụng đói cồn cào đến run cả chân tay nhưng không dám ý kiến gì nãy giờ, hai người nhìn nhau hăm hở, phóng xuống dưới tầng trước.

Nhà nghỉ nơi này được một cái có khu bếp ăn riêng biệt cho khách đặt trước nếu có nhu cầu, vợ chồng lão Long đã đặt trước mâm cơm này từ trước khi tới đây. Xuống dưới mới chỉ thấy cái Ngọc đang ngồi so đũa lau lại bát, còn ông Lâm thì không thấy đâu.

"Thầy quên mợ trên trển à?"

Ông Long ngớ ra, nhìn đi nhìn lại không thấy vợ mình đầu, gầm lên một tiếng nơi cổ họng nhưng Hoàng cũng nghe thấy.

"Chết tiệt."

Lão đi lên trên cầu thang, từ đấy nghe được tiếng bà Liên rất vui vẻ. Có hai tiếng bước chân xuống tầng.

"Anh xem, em làm rất nhiều quần áo cho chị. Ngắn có dài có, có cả váy nữa. Tuy biết Sen không quen mặc váy nhưng em cứ gửi cả xuống. Không mặc cũng phải mặc, haha."

"Em nói đúng..."

Ông Long nghe xong biết họ chuẩn bị xuống đến nơi, đi nhanh chóng đi về chỗ ngồi trên bàn ăn, Hoàng lấy làm lạ lắm, ngó nghiêng một hồi, à thì ra là thầy Lâm và mợ Liên đang vui vẻ nói chuyện. Thân già hói kia nghe lén nên ngượng, vờ như không biết.

Chỉ thấy lão tức tím cả mặt thôi, chết cười mất.

Cậu uống một ngụm nước, nhịn cười lại, quan sát thấy ông Lâm thái độ rất miễn cưỡng khi bà Liên nhắc đến Sen, đây không phải là lần đầu cậu phát hiện thấy ông Lâm có thái độ thế này.

Xong bữa cơm, ông Long vừa xỉa răng quay ra nói nhỏ với Hoàng.

"Lên bỏ hết quần áo giấy kia vào trong túi hay đựng đồ nghề đi con. Mau lên đừng để ai biết."

Hoàng trợn mắt khó hiểu nhìn lão.

Làm vậy chi?

Cậu nghĩ vậy nhưng không dám ho he, lủi thủi lên nhà trước.

Trong bữa cơm kia, lão Long đã đề cập đến việc chiều nay ra thăm lại mộ Sen, dọn dẹp lại cỏ rác. Tất nhiên ông Lâm nghe xong chối đây đẩy, mợ Liên cũng đòi đi, nhưng tiết trời đang mưa lun phun, ông Long lẫn thầy Lâm không đồng ý. Cái Ngọc chỉ biết tròn mắt nhìn hai người đàn ông luống tuổi hầm hè với nhau. Tất nhiên con bé cũng ở lại nhà nghỉ.

Cậu xin phép mọi người lên phòng trước, qua phòng mình lấy hình nhân vải ông Long hồi bữa đưa cho, nhét vào túi ngay đầu tiên, sau đấy lò dò nhảy qua phòng mợ Liên, sắp xếp lại vàng mã kia, đặt cẩn thận vào túi cho đỡ rách.

"Khiếp, lắm quần lắm áo lắm phấn lắm son thế."

Hoàng vừa xếp vừa cằn nhằn, bỗng nhiên giật bắn mình vì vừa sờ phải vật gì nhọn phía sau lớp giấy.

"Ai ui. Đau thế."

Cậu tò mò lật lại đống giấy kia, cuối cùng cũng đã xác định được thứ vừa đâm vào tay cậu là gì.

"Ơ..."

Một hình nhân lính bằng giấy?

Hình nhân này đầu đội nón, mặc áo lính vải, tay cầm một chiếc giáo dài từ đầu đến chân, phía sau được cố định bằng một chiếc que gỗ nhỏ mà nhọn, giúp nó đứng thẳng lên.

Ra đây là thứ mà lão Long đã chuẩn bị sẵn, không muốn cho ai biết nên đã kêu cậu lên đây cất trước. Cậu cũng đã lờ mờ đoán ra được mục đích của lão Long đầu hói kia làm ra nó để làm gì, vì thế Hoàng rất biết điều, cất riêng vào túi áo của mình cẩn thận.

Một lúc sau mọi người cũng vãn từ mâm dưới nhà lên, ai về phòng nấy, riêng Hoàng cũng đã về phòng từ lâu, đang thiu thiu ngủ thì có tiếng gõ cửa. Là thầy Long đáng kính của cậu.

"Hoàng, dậy đi đừng ngủ nữa. Ra mộ Sen với thầy."

"Đang còn sớm ạ."

"Dậy mau đi, mày tin tao đánh chết này không? Lấy xe chở thầy mau."

Lão Long bặm môi lại hăm dọa, lôi xềnh xệch cậu ra ngoài.



Hoàng đứng nhăn nhó dưới sảnh nhà nghỉ, chống nạnh khó hiểu nhìn lão.

Chở thầy đi sao? Nhưng mà...

Xe đâu?

"Thầy, thầy bảo thầy từng là tay đua tốc độ với con Dream chiến đi từ Nam ra Bắc cơ mà? Dăm ba con đèo này thầy không đổ được sao? Có đáng làm thầy con không vậy?"

"Đấy là xe máy. Ở đây mày đòi đâu ra?"

"Thế..."

Không kịp để cậu ú ớ hết câu, lão đã ném cho cậu một chiếc chìa khóa.

Đù, là khóa xe của thầy Lâm.

Haha, đúng rồi, Thôi Chấn Long đại hiệp của chúng ta không biết lái ô tô.

Hoàng cười thầm trong bụng, tay đưa ra bắt lấy chiếc chìa khóa.

"Thôi được rồi, đi nào."

Lão Long từ lúc ngồi trên xe rất hậm hực, tuy là vẫn chỉ cho cậu đường tới nghĩa trang, nhưng không mấy gì là nhiệt tình.

"Thầy, cau có vậy."

"Kệ cha tao."

"Ờ thì thôi."

Hoàng nhún vai, rẽ xe vào con đường đất nhỏ bên hông núi. Cuối cùng cũng tới nơi rồi.

Ông Long mở cửa xe ra trước, chau này quan sát tình hình. Cậu cũng đi theo sau, nơi đây rừng núi, âm khí tụ nơi nghĩa trang này đặc hơn so với những nơi mà cậu từng đi, trờ âm u xám xịt, cơn mưa phùn khiến cho cậu lạnh run rẩy.

Lão dẫn cậu tới ngôi mộ mới của Sen, thắp ba nén nhang trước.

Hoàng thấy hình ảnh một người phụ nữ hiền hậu cười trong tấm bia kia, có chút chạnh lòng.

Sen trạc tuổi mẹ cậu.

Nhưng ngôi mộ này không có hồn.

Ông Long sau khi thắp nhang, liền đấy quay qua xòe tay ra với cậu.

"Gì đấy ạ?"

"Hình nhân hồi trưa nay đâu?"

"À đây."

Cậu loay hoay mở túi áo ra đưa cho thầy, cũng may mà lúc đấy nhét mẹ vào túi áo đấy nhé.

Lão Long cầm lấy, lôi một chai sành nhỏ màu trắng ra, bôi một ít nước vào nó, đoạn đi vòng quanh nghĩa địa một hồi, liền lập tức quan sát được một cây cáo gai, ngay đấy treo luôn ở tầng cao.

Cây cáo này có vẻ là cây cổ thụ. Thân nó bằng một cánh tay ôm, xung quanh các tầng gai nhọn chi chít chồng lên nhau, nơi thì lở loét, nơi thì sùi lên trông rất gớm. Rết rắn và kiến ba khoang có vẻ đã làm tổ ở phía dưới này rất lâu rồi.

Cây cáo gai ở quê cậu được xem là nhà của ma quỷ, nó hay mọc ở đầu làng hoặc các chợ quê, thân mọc nhiều gai nhọn, rất đau, người lớn chỗ cậu thường truyền tai nhau, ma quỷ hay trú ngự trên tán cây rất nhiều.

Ấy, có phải nói đâu xa, trên kia sơ sơ cũng ba con ma đói đang lòi cả mắt nhìn thầy trò cậu kìa. Chắc chúng nó không cảm nhận được khí tức từ hai người.

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Hoàng hừ mũi, xoa xoa tay vào nhau cho bớt lạnh. Lão Long cũng vừa xuống, hai thầy trò nhìn nhau, chẳng nói lời nào. Mùi nhang nơi mộ Sen ập vào mũi Hoàng cay xè.

Cậu đoán không sai. Lão Long đang cố gắng làm thuật người giấy để tạo ra tà linh.

Tà linh, thuộc kiểu sinh thứ tư của nhân gian, nhưng lại không phải chịu sự quản lý của luân hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pháp Sư Đôi Mươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook