Chương 85
nhisanhh
15/09/2018
Hoàng nhếch mép nhìn Mai.
"Mau mau nhìn lại mày đi Mai ơi. Đến ma còn sợ mày thì..."
"Á à thằng kia, mày chê bố mày xấu hơn ma à?"
Cái Mai bật dậy, lấy tay dí đầu Hoàng xuống giường, Hoàng cũng không vừa, lựa thời cơ thò tay vào lòng bàn chân Mai chọc lét.
"Hình như có tiếng mở cổng."
"Không sao, là mẹ tao về đấy."
Hoàng không nhìn cần nhìn ra ngoài cũng biết đó là bà Châu, tiếng mở cửa quá quen thuộc, còn cả nhịp bước chân đều đặn lên cầu thang nữa.
"Mẹ về rồi đây."
Bà Châu mở cửa phòng Hoàng, vì thấy có đôi giày nữ lạ ở phía bên ngoài nên tò mò nhìn vào.
"Dạ."
"Con chào bác Châu."
"Mai sang chơi đấy à? Đó đó, thi thoảng sang chơi nói chuyện với thằng Hoàng cho nó đỡ buồn, chứ bác đi suốt ngày, nó cứ ru rú trong phòng một mình, chẳng hiểu làm cái gì mà không thò đầu ra ngoài bở."
Mai cười cười, bà Châu nói linh tinh mấy việc thì cũng bước sang phòng bên. Dặn Mai tối nay ngủ lại đây với Hoàng, để sáng mai dậy cùng làm cỗ xôi ra ngoài điện với bà.
"Thế nhé, hai đứa mau ngủ đi, không còn sớm nữa."
Đợi mẹ đi ra khỏi phòng rồi, Hoàng nhìn theo với ánh mắt đầu căm phẫn.
"Thật không ngờ mẹ lại có thể đẩy con trai mình vào miệng cọp."
"Thằng kia mày nói cái gì?"
Tai Mai rất thính, chưa kịp dứt lời thì Hoàng đã bị nó đập cho một phát vào gáy cổ.
Vật lộn đánh nhau chán chê, nằm huyên thuyên một hồi lâu với nhau, Mai kể lại những chuyện xảy ra xung quanh mình cho Hoàng nghe. Cậu nằm yên, cười cười, thi thoảng ậm ừ vài câu cho Mai biết rằng mình vẫn lắng nghe. Cũng thật lâu rồi hai đứa mới có dịp như này. Cứ thế cho đến khi Hoàng chỉ còn nghe nhịp thở đều đặn, biết chắc rằng Mai đã ngủ say, cậu nhẹ nhàng đắp lại chiếc chăn mỏng, rón rén tắt điện rồi chợp mắt theo.
Giấc ngủ yên bình này, kể từ khi nằm viện đến giờ, Hoàng mới có thể gặp lại.
"Dậy đi Mai ơi, dậy đi, đến giờ mày ra điện rồi kìa."
Không hiểu sao hôm nay Hoàng dậy thực sớm, từ tờ mờ sáng đã mở to mắt rồi.
Liếc nhìn sang người nằm cạnh, cậu nhìn mãi nhìn mãi.
A, con này có lông mi dài mà cong vl.
Môi trái tim à? Haha.
Chậc chậc, coi cái tướng ngủ một nửa trên giường một nửa lao đất kìa.
"..."
Quả nhiên là cạn lời!
"Con kia, dậy, dậy mau."
Lúc này cái Mai mới có phản ứng, nhíu mày, co người cong như con tôm. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, con bé mới chịu ngồi dậy, vươn tay ngáp dài.
"Sao dậy sớm thế... A, đau quá."
"Làm sao thế?"
Hoàng vội bật điện lên, nhìn xung quanh rồi hỏi Mai.
"Tao thấy đau ở phần này này."
Vừa nói, Mai vừa nhăn nhó chỉ chỉ vào bả vai mình.
Hoàng nhìn theo Mai chỉ, giật mình hoảng hốt.
"Mau mau nhìn lại mày đi Mai ơi. Đến ma còn sợ mày thì..."
"Á à thằng kia, mày chê bố mày xấu hơn ma à?"
Cái Mai bật dậy, lấy tay dí đầu Hoàng xuống giường, Hoàng cũng không vừa, lựa thời cơ thò tay vào lòng bàn chân Mai chọc lét.
"Hình như có tiếng mở cổng."
"Không sao, là mẹ tao về đấy."
Hoàng không nhìn cần nhìn ra ngoài cũng biết đó là bà Châu, tiếng mở cửa quá quen thuộc, còn cả nhịp bước chân đều đặn lên cầu thang nữa.
"Mẹ về rồi đây."
Bà Châu mở cửa phòng Hoàng, vì thấy có đôi giày nữ lạ ở phía bên ngoài nên tò mò nhìn vào.
"Dạ."
"Con chào bác Châu."
"Mai sang chơi đấy à? Đó đó, thi thoảng sang chơi nói chuyện với thằng Hoàng cho nó đỡ buồn, chứ bác đi suốt ngày, nó cứ ru rú trong phòng một mình, chẳng hiểu làm cái gì mà không thò đầu ra ngoài bở."
Mai cười cười, bà Châu nói linh tinh mấy việc thì cũng bước sang phòng bên. Dặn Mai tối nay ngủ lại đây với Hoàng, để sáng mai dậy cùng làm cỗ xôi ra ngoài điện với bà.
"Thế nhé, hai đứa mau ngủ đi, không còn sớm nữa."
Đợi mẹ đi ra khỏi phòng rồi, Hoàng nhìn theo với ánh mắt đầu căm phẫn.
"Thật không ngờ mẹ lại có thể đẩy con trai mình vào miệng cọp."
"Thằng kia mày nói cái gì?"
Tai Mai rất thính, chưa kịp dứt lời thì Hoàng đã bị nó đập cho một phát vào gáy cổ.
Vật lộn đánh nhau chán chê, nằm huyên thuyên một hồi lâu với nhau, Mai kể lại những chuyện xảy ra xung quanh mình cho Hoàng nghe. Cậu nằm yên, cười cười, thi thoảng ậm ừ vài câu cho Mai biết rằng mình vẫn lắng nghe. Cũng thật lâu rồi hai đứa mới có dịp như này. Cứ thế cho đến khi Hoàng chỉ còn nghe nhịp thở đều đặn, biết chắc rằng Mai đã ngủ say, cậu nhẹ nhàng đắp lại chiếc chăn mỏng, rón rén tắt điện rồi chợp mắt theo.
Giấc ngủ yên bình này, kể từ khi nằm viện đến giờ, Hoàng mới có thể gặp lại.
"Dậy đi Mai ơi, dậy đi, đến giờ mày ra điện rồi kìa."
Không hiểu sao hôm nay Hoàng dậy thực sớm, từ tờ mờ sáng đã mở to mắt rồi.
Liếc nhìn sang người nằm cạnh, cậu nhìn mãi nhìn mãi.
A, con này có lông mi dài mà cong vl.
Môi trái tim à? Haha.
Chậc chậc, coi cái tướng ngủ một nửa trên giường một nửa lao đất kìa.
"..."
Quả nhiên là cạn lời!
"Con kia, dậy, dậy mau."
Lúc này cái Mai mới có phản ứng, nhíu mày, co người cong như con tôm. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, con bé mới chịu ngồi dậy, vươn tay ngáp dài.
"Sao dậy sớm thế... A, đau quá."
"Làm sao thế?"
Hoàng vội bật điện lên, nhìn xung quanh rồi hỏi Mai.
"Tao thấy đau ở phần này này."
Vừa nói, Mai vừa nhăn nhó chỉ chỉ vào bả vai mình.
Hoàng nhìn theo Mai chỉ, giật mình hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.