Chương 91
nhisanhh
15/09/2018
Hoàng cố nghiêng người theo hướng Cao Tuệ Mẫn nhìn, hòng che mắt nàng.
Nàng quay sang trái, Hoàng nghiêng bên trái, quay sang phải, lập tức
Hoàng cũng nhào sang bên phải. Cuối cùng, Cao Tuệ Mẫn nhíu mày, quay
sang.
"Nói. Ngươi đang cất giấu thứ gì trong nhà?"
"Cất gì là cất gì?"
"Thế tại sao nhà ngươi lại ngùn ngụt âm khí thế kia?"
"Buồn cười nhở? Tôi là pháp sư, hôm trước bắt giữ vài linh hồn lang thang ngoài đường, nhưng mấy ngày nay bận quá, còn chưa kịp cầu siêu cho chúng...."
"Nhưng ta vẫn cảm thấy có khí tức. Mà ma quỷ bình thường làm sao có được? Ngươi đang giấu quỷ sai nào trong nhà?"
"Đã nói là không. Tôi còn không gặp quỷ sai bao giờ, hơn nữa năng lực của tôi mà có thể bắt được quỷ sai chắc?"
Lúc này Cao Tuệ Mẫn mới dừng lại, nhìn Hoàng.
"Cũng đúng. Tạm tin ngươi. Ta đi trước. Mọi việc còn lại theo kế hoạch mà làm."
Nói xong, nàng niệm câu chú, thoáng chốc đã biến đi mất, để lại mình Hoàng ngẩn ra, còn có ngọn gió nhỏ xào xạc, như minh chứng Cao Tuệ Mẫn đã từng đứng nơi này.
"Hương mẫu đơn..."
Hoàng lầm bầm, rồi cũng quay người tiến vào trong nhà.
"Hoàng, sáng mai rước Thành Hoàng, con có đi không?"
"Dạ có."
Hoàng cười cười.
Đi, đi chứ. Làm sao lại không đi được. Không thể không đi.
"Mai con sẽ đi một mình, mẹ không cần chờ con đâu."
"Ừ."
Lên phòng, cậu vội vàng chạy ra phía ban công, cầm lấy con búp bê vải, nhanh chóng đem vào nhà.
"Hú hồn hú vía aaaaa, mẹ kiếp, Giao Linh, thoáng chút nữa là em bị bà cô kia làm thịt rồi đó. Cũng do anh, không chăm sóc em chu đáo, vứt em ở ngoài này mà quên mất."
Nói đoạn, bỏ con búp bê trở lại góc tủ, như chợt nhớ ra điều gì đó, động tác chợt chững lại.
"Tại sao hồi nãy cô ta niệm khẩu quyết biến mất?"
Cậu nằm trên giường, trằn trọc không thôi.
Đúng rồi, bình thường Cao Tuệ Mẫn có niệm khẩu quyết đâu nhỉ?
À, hồi nãy cô ta có mặc chiếc váy đó, làm quái gì có ống tay áo mà phất cơ chứ.
Hoàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lúc nãy.
Bóng đen lén lút cắt một đường ở giữa lòng bàn tay, nhỏ xuống chiếc cốc ở bàn thờ, lạy ba lạy rồi vội vàng chạy ra ngoài, biến mất.
Là Tuấn.
Hôm trước, khi Hoàng tiến vào điện Nhị chơi, đã phát hiện ra có điểm không bình thường.
Ban thờ Thành Hoàng có bày hoa cúc vang, nến và chuông. Những thứ này là để đến tam ác đạo.
Không nằm ngoài dự đoán, bàn thờ đó chính là dùng để thờ quỷ.
Hay nói cách khác...
Thành Hoàng hiện tại không phải là Thành Hoàng, mà là một con quỷ có tu vi cao thâm đến chiếm ngụ vị trí tam giác điện.
Có lẽ, Tuấn đã thực sự chết.
"Nói. Ngươi đang cất giấu thứ gì trong nhà?"
"Cất gì là cất gì?"
"Thế tại sao nhà ngươi lại ngùn ngụt âm khí thế kia?"
"Buồn cười nhở? Tôi là pháp sư, hôm trước bắt giữ vài linh hồn lang thang ngoài đường, nhưng mấy ngày nay bận quá, còn chưa kịp cầu siêu cho chúng...."
"Nhưng ta vẫn cảm thấy có khí tức. Mà ma quỷ bình thường làm sao có được? Ngươi đang giấu quỷ sai nào trong nhà?"
"Đã nói là không. Tôi còn không gặp quỷ sai bao giờ, hơn nữa năng lực của tôi mà có thể bắt được quỷ sai chắc?"
Lúc này Cao Tuệ Mẫn mới dừng lại, nhìn Hoàng.
"Cũng đúng. Tạm tin ngươi. Ta đi trước. Mọi việc còn lại theo kế hoạch mà làm."
Nói xong, nàng niệm câu chú, thoáng chốc đã biến đi mất, để lại mình Hoàng ngẩn ra, còn có ngọn gió nhỏ xào xạc, như minh chứng Cao Tuệ Mẫn đã từng đứng nơi này.
"Hương mẫu đơn..."
Hoàng lầm bầm, rồi cũng quay người tiến vào trong nhà.
"Hoàng, sáng mai rước Thành Hoàng, con có đi không?"
"Dạ có."
Hoàng cười cười.
Đi, đi chứ. Làm sao lại không đi được. Không thể không đi.
"Mai con sẽ đi một mình, mẹ không cần chờ con đâu."
"Ừ."
Lên phòng, cậu vội vàng chạy ra phía ban công, cầm lấy con búp bê vải, nhanh chóng đem vào nhà.
"Hú hồn hú vía aaaaa, mẹ kiếp, Giao Linh, thoáng chút nữa là em bị bà cô kia làm thịt rồi đó. Cũng do anh, không chăm sóc em chu đáo, vứt em ở ngoài này mà quên mất."
Nói đoạn, bỏ con búp bê trở lại góc tủ, như chợt nhớ ra điều gì đó, động tác chợt chững lại.
"Tại sao hồi nãy cô ta niệm khẩu quyết biến mất?"
Cậu nằm trên giường, trằn trọc không thôi.
Đúng rồi, bình thường Cao Tuệ Mẫn có niệm khẩu quyết đâu nhỉ?
À, hồi nãy cô ta có mặc chiếc váy đó, làm quái gì có ống tay áo mà phất cơ chứ.
Hoàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lúc nãy.
Bóng đen lén lút cắt một đường ở giữa lòng bàn tay, nhỏ xuống chiếc cốc ở bàn thờ, lạy ba lạy rồi vội vàng chạy ra ngoài, biến mất.
Là Tuấn.
Hôm trước, khi Hoàng tiến vào điện Nhị chơi, đã phát hiện ra có điểm không bình thường.
Ban thờ Thành Hoàng có bày hoa cúc vang, nến và chuông. Những thứ này là để đến tam ác đạo.
Không nằm ngoài dự đoán, bàn thờ đó chính là dùng để thờ quỷ.
Hay nói cách khác...
Thành Hoàng hiện tại không phải là Thành Hoàng, mà là một con quỷ có tu vi cao thâm đến chiếm ngụ vị trí tam giác điện.
Có lẽ, Tuấn đã thực sự chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.