Chương 4: Abert đã chết
Lý Hồ Ân
23/11/2021
Kai và Marcus mắng Albert... mắng rất nhiều, nhưng càng mắng chỉ càng chứng tỏ... chúng nhớ ông ấy. Chúng là thánh vật và thánh thú, nên vốn luôn khinh thường những thứ khác. Nhưng dù đã trôi qua mấy ngàn năm, chúng vẫn nhớ những tật xấu của Albert. Đã cả ngàn năm, chúng vẫn nhớ những tháng ngày khi ông ấy còn sống.
Và có lẽ dù thời gian có trôi qua thêm nữa, chúng vẫn không thể chấp nhận được sự thật... Albert đã chết.
————
Kai nghĩ lại mà thấy buồn cười. Những loài bất tử lại có nhiều sức mạnh như nó và phượng hoàng, vốn không để con người vào mắt. Đặc biệt là loài rồng tự cao đến mức không não, chỉ biết đánh nhau, không biết tính toán như chúng. Chúng không sống theo bầy đàn, không kết giao bằng hữu.
Rồng từ nhỏ đã phải sống một cuộc đời tự lập, không nhớ nổi cha mẹ và anh em của mình là ai. Bản thân cha mẹ chúng cũng không biết đến việc: làm cha mẹ thì phải yêu thương và bảo vệ con. Chỉ biết, khi con đã có khả năng tự vệ thì phải ra ngoài sống riêng. Con mình sống chết thế nào chúng cũng không quan tâm. Chúng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại nhau. Mà dẫu có gặp lại, cũng chỉ là kẻ thù. Bản tính chúng hiếu thắng, sẽ đánh nhau, tranh giành lãnh thổ để chứng tỏ sức mạnh.
Chúng cứ sống một cuộc sống cô đơn và tàn bạo như vậy... và rồi chúng chán. Chán rồi lại lăn ra ngủ, không biết đến tình thân, tình bạn. Rút kết ra một câu: Coi đồng loại là kẻ thù, còn lại đều không để và mắt, khinh thường mọi vật, sống không cần sự yêu thương.
Nhưng Kai có lẽ là con rồng đặt biệt nhất. Là con rồng duy nhất thức dậy vào mỗi buổi sáng. Là con rồng duy nhất biết thế nào là tình bạn, thế nào là chơi. Biết nhớ, biết cười, thậm chí bỏ qua cái tôi của mình mà khóc. Là con rồng duy nhất chẳng những không khinh thường con người, còn chơi với con người nữa chứ.
Chính ba mẹ nó còn không đặt tên cho nó, nhưng Albert lại làm thế. Ngay cả ba mẹ nó còn không cho nó tình thương, không bảo vệ nó, nhưng Albert thì có.
Kai hận, hận bản thân luôn tự cao là một trong hai loài vật tối thượng. Luôn nghĩ mình có thể làm được mọi thứ. Có nhiều tài phép, có thể chữa trị mọi vết thương... nhưng nó không thể giúp một người trẻ lại.
Albert chết... chưa bao giờ nó thấy bản thân lại vô dụng như thế. Là loài vật tối thượng thì sao chứ? Mạnh nhất thì sao chứ? Có nhiều tài phép để làm gì? Đến cả người tốt với mình nhất cũng không thể giữ lại. Nó cảm thấy mình thật vô dụng.
————
Marcus nghĩ cũng thấy buồn cười. Một quyển sách thì sẽ làm gì? Tất nhiên là im lặng cho người ta lật qua lật lại mà đọc rồi. Ai cũng nghĩ thế, chính nó cũng nghĩ thế. Nhưng Marcus đâu có ngờ, đến một ngày nó lại nói chuyện, đến một ngày nó lại chơi với... người đọc nó.
Tất nhiên, một quyển sách sẽ không có cha mẹ, bạn bè. Marcus cũng giống như Kai, không biết đến tình thương và cũng chưa từng mong sẽ có được thứ đó. Nhưng lại có người làm được điều đó, có một con người cho nó và khiến nó mong muốn có được tình thương.
Có lẽ năng lực siêu nhiên của Albert không phải là trao đổi, mà là làm người ta nói chuyện với hắn... bằng cách chọc họ nỗi điên.
Có lẽ bạn từng đặt tên cho một quyển sách, nhưng bạn đặt tên cho nó như thế nào? Thích gì đặt đó, hay sách ghi gì thì đặt tên đó? Marcus là sách phép thuật, ai cũng nghĩ tên nó là “sách phép thuật”. Chẳng ai lại đặt tên cho một quyển sách như một con người cả.
Albert có lẽ bị điên chăng? Đặt tên cho một quyển sách, nói chuyện với một quyển sách, chọc tức quyển sách? Có lẽ là ông ta điên thật.
Marcus chưa từng quan tâm đến thứ gọi là thời gian. Một thứ không bao giờ già và không bao giờ chết thì quan tâm đến thời gian làm gì?
Nhưng từ khi quen Albert, nó luôn nhớ xem đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu tháng rồi. Bởi, nó biết... con người không thể bất tử. Càng thân với Albert, nó thấy thời gian trôi qua càng nhanh. Con người chỉ có một trăm năm để sống. Đối với nó, hôm nay Albert 22 tuổi, ngày mai đã 45 mất rồi.
Nó sợ đến một ngày, Albert không thức dậy nữa, gọi mãi cũng chẳng dậy. Vậy lúc đó nó phải làm sao đây? Tình thân, cái thứ đáng ghét đó đã có một lần thì không muốn mất đi. Nếu Albert chết, nó sẽ mất đi thứ đó. Đó là điều nó sợ nhất, nhưng rồi điều đó cũng phải đến.
Thời gian của con người quá ngắn, điều đó đồng nghĩ với việc nó sẽ phải sống cuộc đời còn lại như trước. À mà không, không giống như trước nữa. Vì trước kia nó thấy không có bạn bè, tình thân là chuyện bình thường. Còn bây giờ...
Nó hận, hận bản thân là một quyển sách luôn tự cao tự đại rằng bản thân thông minh, nhiều kiến thức. Nhưng nó lại không có kiến thức nào để hồi sinh một người, không có cách để giúp một người trường sinh bất tử. Dù có cố gắng thế nào, nó cũng chỉ giữ lại được một phần hồn phách của Albert. Nó cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Có lẽ mọi người đã đúng. Lý do mà một quyển sách và một con rồng không nên có tình thương, là bởi vì chúng bất tử, mà tình thân thì không mãi mãi ở bên một ai.
Và có lẽ dù thời gian có trôi qua thêm nữa, chúng vẫn không thể chấp nhận được sự thật... Albert đã chết.
————
Kai nghĩ lại mà thấy buồn cười. Những loài bất tử lại có nhiều sức mạnh như nó và phượng hoàng, vốn không để con người vào mắt. Đặc biệt là loài rồng tự cao đến mức không não, chỉ biết đánh nhau, không biết tính toán như chúng. Chúng không sống theo bầy đàn, không kết giao bằng hữu.
Rồng từ nhỏ đã phải sống một cuộc đời tự lập, không nhớ nổi cha mẹ và anh em của mình là ai. Bản thân cha mẹ chúng cũng không biết đến việc: làm cha mẹ thì phải yêu thương và bảo vệ con. Chỉ biết, khi con đã có khả năng tự vệ thì phải ra ngoài sống riêng. Con mình sống chết thế nào chúng cũng không quan tâm. Chúng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại nhau. Mà dẫu có gặp lại, cũng chỉ là kẻ thù. Bản tính chúng hiếu thắng, sẽ đánh nhau, tranh giành lãnh thổ để chứng tỏ sức mạnh.
Chúng cứ sống một cuộc sống cô đơn và tàn bạo như vậy... và rồi chúng chán. Chán rồi lại lăn ra ngủ, không biết đến tình thân, tình bạn. Rút kết ra một câu: Coi đồng loại là kẻ thù, còn lại đều không để và mắt, khinh thường mọi vật, sống không cần sự yêu thương.
Nhưng Kai có lẽ là con rồng đặt biệt nhất. Là con rồng duy nhất thức dậy vào mỗi buổi sáng. Là con rồng duy nhất biết thế nào là tình bạn, thế nào là chơi. Biết nhớ, biết cười, thậm chí bỏ qua cái tôi của mình mà khóc. Là con rồng duy nhất chẳng những không khinh thường con người, còn chơi với con người nữa chứ.
Chính ba mẹ nó còn không đặt tên cho nó, nhưng Albert lại làm thế. Ngay cả ba mẹ nó còn không cho nó tình thương, không bảo vệ nó, nhưng Albert thì có.
Kai hận, hận bản thân luôn tự cao là một trong hai loài vật tối thượng. Luôn nghĩ mình có thể làm được mọi thứ. Có nhiều tài phép, có thể chữa trị mọi vết thương... nhưng nó không thể giúp một người trẻ lại.
Albert chết... chưa bao giờ nó thấy bản thân lại vô dụng như thế. Là loài vật tối thượng thì sao chứ? Mạnh nhất thì sao chứ? Có nhiều tài phép để làm gì? Đến cả người tốt với mình nhất cũng không thể giữ lại. Nó cảm thấy mình thật vô dụng.
————
Marcus nghĩ cũng thấy buồn cười. Một quyển sách thì sẽ làm gì? Tất nhiên là im lặng cho người ta lật qua lật lại mà đọc rồi. Ai cũng nghĩ thế, chính nó cũng nghĩ thế. Nhưng Marcus đâu có ngờ, đến một ngày nó lại nói chuyện, đến một ngày nó lại chơi với... người đọc nó.
Tất nhiên, một quyển sách sẽ không có cha mẹ, bạn bè. Marcus cũng giống như Kai, không biết đến tình thương và cũng chưa từng mong sẽ có được thứ đó. Nhưng lại có người làm được điều đó, có một con người cho nó và khiến nó mong muốn có được tình thương.
Có lẽ năng lực siêu nhiên của Albert không phải là trao đổi, mà là làm người ta nói chuyện với hắn... bằng cách chọc họ nỗi điên.
Có lẽ bạn từng đặt tên cho một quyển sách, nhưng bạn đặt tên cho nó như thế nào? Thích gì đặt đó, hay sách ghi gì thì đặt tên đó? Marcus là sách phép thuật, ai cũng nghĩ tên nó là “sách phép thuật”. Chẳng ai lại đặt tên cho một quyển sách như một con người cả.
Albert có lẽ bị điên chăng? Đặt tên cho một quyển sách, nói chuyện với một quyển sách, chọc tức quyển sách? Có lẽ là ông ta điên thật.
Marcus chưa từng quan tâm đến thứ gọi là thời gian. Một thứ không bao giờ già và không bao giờ chết thì quan tâm đến thời gian làm gì?
Nhưng từ khi quen Albert, nó luôn nhớ xem đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu tháng rồi. Bởi, nó biết... con người không thể bất tử. Càng thân với Albert, nó thấy thời gian trôi qua càng nhanh. Con người chỉ có một trăm năm để sống. Đối với nó, hôm nay Albert 22 tuổi, ngày mai đã 45 mất rồi.
Nó sợ đến một ngày, Albert không thức dậy nữa, gọi mãi cũng chẳng dậy. Vậy lúc đó nó phải làm sao đây? Tình thân, cái thứ đáng ghét đó đã có một lần thì không muốn mất đi. Nếu Albert chết, nó sẽ mất đi thứ đó. Đó là điều nó sợ nhất, nhưng rồi điều đó cũng phải đến.
Thời gian của con người quá ngắn, điều đó đồng nghĩ với việc nó sẽ phải sống cuộc đời còn lại như trước. À mà không, không giống như trước nữa. Vì trước kia nó thấy không có bạn bè, tình thân là chuyện bình thường. Còn bây giờ...
Nó hận, hận bản thân là một quyển sách luôn tự cao tự đại rằng bản thân thông minh, nhiều kiến thức. Nhưng nó lại không có kiến thức nào để hồi sinh một người, không có cách để giúp một người trường sinh bất tử. Dù có cố gắng thế nào, nó cũng chỉ giữ lại được một phần hồn phách của Albert. Nó cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Có lẽ mọi người đã đúng. Lý do mà một quyển sách và một con rồng không nên có tình thương, là bởi vì chúng bất tử, mà tình thân thì không mãi mãi ở bên một ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.