Chương 9: Trong ngoài không đồng nhất
Lý Hồ Ân
03/12/2021
Mike còn đang nghĩ mình nói sai cái gì? Tại sao lại bị cười? Cậu ngây thơ không biết kẻ đang bị cười là Albert vô (số) tội. Tiếng cười của Marcus lây sang cả Kai, đúng là bạn thân. Ổng đang ngáy to ơi là to mà tự nhiên cười há há làm người ta hết hồn. Ai đêm khuya còn ở trên rừng, nghe tiếng Kai và Marcus cười chắc sợ bay luôn hồn vía quá.
Mãi sau âm thanh sợn tóc gáy kia mới nhỏ lại, Marcus thở không ra hơi vì cười quá sức. Ông cũng đã lấy hết đá mana ra, đưa cho Mike. “MJ thuộc hệ lửa còn ET thuộc hệ khí. Tổng cộng có 11 viên mana lửa và 8 viên mana khí, chủ nhân hấp thụ đi!” Mike cầm lấy những viên đá lấp lánh, cơ thể của cậu cũng dần phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Từ chỗ trái tim cậu bỗng xuất hiện một cái lốc xoáy nhỏ, mike bỏ từng viên từng viên đá vào cái lốc xoáy đó. Marcus mở bảng hệ thống lên xem.
“Tên: Mike John
Giống loài: con người
Tuổi: 12
Giới tính: nam
Lever: 2
Sức mạnh: 21
Trí tuệ: 30
Nhạy bén: 31
Mana: 21
Kỉ năng: chưa có
Danh hiệu: (Đứa con duy nhất của gia tộc John: +30); (Truyền nhân đời thứ 7 của gia tộc pháp sư: +90); (Người duy nhất còn sống của gia tộc John: +30); (Chủ nhân của rồng: +200); (Chủ nhân của sách thánh: +200) (Kẻ giết MJ: +20); (Kẻ giết ET: +20). Tổng điểm 590 điểm.
Năng lực đặt biệt: Trao đổi”
Lever và các chỉ số của Mike đã tăng, còn có nhiều danh hiệu hơn. Tuy không là gì so với Albert nhưng Marcus rất vui. Mike ngờ nghệch hỏi: “Có danh hiệu thì sẽ có điểm, nhưng điểm đó để làm gì?”. Marcus từ tốn trả lời: “Ngài không biết cũng phải thôi, trên thế giới này chỉ có ngài và Albert là có hệ thống mà. Hệ thống có một chức năng là “shop”, điểm này dùng đẻ mua những vật phẩm trong shop.”
Vừa nói Marcus vừa mở shop lên, Mike tò mò đọc. Cậu càng ngạc nhiên khi thấy kế bên phần shop còn có game. Mike vui mừng chỉ vào game hỏi: “Ta có thể chơi game không?”. Mike vừa quay lại nhìn Marcus thì chợt nhận ra... câu hỏi của mình quá ngốc. Bạn thử nghĩ khi mười một giờ đêm bạn hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con chơi game được không?” Mẹ bạn sẽ làm gì? Còn gì nữa, tất nhiên là...
“Được” Marcus đang thắc mắc tại sao Mike lại yểu xiều thế. Nó không biết con người sẽ không cho con họ chơi game khuya. Nó chưa từng là cha mẹ, cũng không phải con người. Nó biết con người con người chỉ có nhiều nhất 120 năm cuộc đời, các cơ quan nội tạng của con người, con người sống theo hình thức vua tôi... nhưng không biết cách giao tiếp, sinh hoạt, giáo dục... của họ.
Nói thẳng ra là, khi 11 giờ đêm bạn xin phép mẹ chơi game, thì dù mẹ bạn phản ứng như thế nào Marcus cũng không biết và sẽ không làm vậy. Vì... Marcus có phải mẹ bạn đâu. Tất cả những gì nó biết về cách sinh hoạt của con người đều thông qua Albert. Mà Albert... thì...
Mike tự hỏi mình có nên nói cho Marcus biết con người không nên chơi game khuya không. Nếu không nói thì cậu sẽ có thói hư tật xấu của Albert, nhưng nếu nói thì... Bạn thử nghĩ nếu mẹ bạn không cấm bạn chơi game khuya, vậy bạn có dại dột đến mức nói mẹ mình phải cấm không? Đáp án của bạn chính là đáp án của Mike đó, vì rõ ràng Mike là một đứa trẻ loài người mà.
Im lặng là đáp án Mike chọn, cậu vui vẻ ngồi xuống bật game lên. Lòng đầy tò mò không biết đây là game gì. Và game đã “không làm cậu thất vọng”, toàn là game... cờ bạc. Thế nào mà hệ thống lại giới thiệu cho một đứa trẻ 12 tuổi toàn những game cờ bạc thế này? Toàn là cá cược, bóc thăm trúng thưởng... mà cay nhất là muốn chơi phải đổi mana và điểm. Bộ mana và điểm dễ kiếm lắm hay gì, nước mắt của Mike chảy ngược vào lòng.
“Chủ nhân, ngài không chơi sao?” Rồi nữa, giờ không chỉ hệ thống mà ngay cả phụ huynh cũng xúi dục trẻ em chơi cờ bạc. Ôi cuộc đời, ông không thấy nước mắt tôi đang chảy ngược vào trong sao? Mike cười khổ, nói: “Ta thấy... cái này... cái này không thích hợp”. Marcus còn ngây thơ hơn cả Mike.
Nó hỏi: “Có gì không thích hợp? Mấy trò này Albert rất thích chơi mà” Tám chữ cuối mà Marcus nói như một mũi giao đâm vào lòng Mike. Marcus lại nói tiếp: “Ngày nào Albert cũng chơi hết á. Đôi khi hết mana không chơi được ổng khóc quá trời”. Mũi dao thứ hai đâm vào lưng Mike. “Có khi ông ta nhịn ăn nhịn uống, đi giết quái mấy ngày liền để kiếm điểm mà chơi đó”.
Mũi thứ ba ghim sâu trong tim Mike. Ồ! Vậy ra ông cố cố của cậu là một tay nghiện cờ bạc? Vậy ông ấy trở thành pháp sư mạnh nhất, là vì ngày nào cũng đi giết quái để có mana mà cá cược? Thật... mất hình tượng. Albert mà biết con cháu nghe được lịch sử đen tối của mình chắc ổng chết thêm lần nữa quá. Vậy mà trông khi Mike thất vọng, Albert nhục nhã, thì kẻ trưởng mưu Marcus lại chẳng hiểu gì.
“Hay cậu chơi thử đi!” Lại nữa, phụ huynh lại dụ dỗ con em vào con đường cờ bạc? Lý do là vì phụ huynh quá ngây thơ? Ôi cuộc đời...
“Chơi luôn” Mike trả lời. Nói thật thì tuy Mike không nham nhỡ, lôi thôi như ông mình, cậu cũng là một đứa trong ngoài không đồng nhất. Mặc dù cậu rất xấu hổ vì ông mình là người ghiền cờ bạc, và tỏ ra vô cùng lạnh lùng, cứng rắn. Nhưng cậu cũng rất tò mò.
Mike đã đợi câu “thử đi” thứ hai của Marcus nãy giờ.
Mãi sau âm thanh sợn tóc gáy kia mới nhỏ lại, Marcus thở không ra hơi vì cười quá sức. Ông cũng đã lấy hết đá mana ra, đưa cho Mike. “MJ thuộc hệ lửa còn ET thuộc hệ khí. Tổng cộng có 11 viên mana lửa và 8 viên mana khí, chủ nhân hấp thụ đi!” Mike cầm lấy những viên đá lấp lánh, cơ thể của cậu cũng dần phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Từ chỗ trái tim cậu bỗng xuất hiện một cái lốc xoáy nhỏ, mike bỏ từng viên từng viên đá vào cái lốc xoáy đó. Marcus mở bảng hệ thống lên xem.
“Tên: Mike John
Giống loài: con người
Tuổi: 12
Giới tính: nam
Lever: 2
Sức mạnh: 21
Trí tuệ: 30
Nhạy bén: 31
Mana: 21
Kỉ năng: chưa có
Danh hiệu: (Đứa con duy nhất của gia tộc John: +30); (Truyền nhân đời thứ 7 của gia tộc pháp sư: +90); (Người duy nhất còn sống của gia tộc John: +30); (Chủ nhân của rồng: +200); (Chủ nhân của sách thánh: +200) (Kẻ giết MJ: +20); (Kẻ giết ET: +20). Tổng điểm 590 điểm.
Năng lực đặt biệt: Trao đổi”
Lever và các chỉ số của Mike đã tăng, còn có nhiều danh hiệu hơn. Tuy không là gì so với Albert nhưng Marcus rất vui. Mike ngờ nghệch hỏi: “Có danh hiệu thì sẽ có điểm, nhưng điểm đó để làm gì?”. Marcus từ tốn trả lời: “Ngài không biết cũng phải thôi, trên thế giới này chỉ có ngài và Albert là có hệ thống mà. Hệ thống có một chức năng là “shop”, điểm này dùng đẻ mua những vật phẩm trong shop.”
Vừa nói Marcus vừa mở shop lên, Mike tò mò đọc. Cậu càng ngạc nhiên khi thấy kế bên phần shop còn có game. Mike vui mừng chỉ vào game hỏi: “Ta có thể chơi game không?”. Mike vừa quay lại nhìn Marcus thì chợt nhận ra... câu hỏi của mình quá ngốc. Bạn thử nghĩ khi mười một giờ đêm bạn hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con chơi game được không?” Mẹ bạn sẽ làm gì? Còn gì nữa, tất nhiên là...
“Được” Marcus đang thắc mắc tại sao Mike lại yểu xiều thế. Nó không biết con người sẽ không cho con họ chơi game khuya. Nó chưa từng là cha mẹ, cũng không phải con người. Nó biết con người con người chỉ có nhiều nhất 120 năm cuộc đời, các cơ quan nội tạng của con người, con người sống theo hình thức vua tôi... nhưng không biết cách giao tiếp, sinh hoạt, giáo dục... của họ.
Nói thẳng ra là, khi 11 giờ đêm bạn xin phép mẹ chơi game, thì dù mẹ bạn phản ứng như thế nào Marcus cũng không biết và sẽ không làm vậy. Vì... Marcus có phải mẹ bạn đâu. Tất cả những gì nó biết về cách sinh hoạt của con người đều thông qua Albert. Mà Albert... thì...
Mike tự hỏi mình có nên nói cho Marcus biết con người không nên chơi game khuya không. Nếu không nói thì cậu sẽ có thói hư tật xấu của Albert, nhưng nếu nói thì... Bạn thử nghĩ nếu mẹ bạn không cấm bạn chơi game khuya, vậy bạn có dại dột đến mức nói mẹ mình phải cấm không? Đáp án của bạn chính là đáp án của Mike đó, vì rõ ràng Mike là một đứa trẻ loài người mà.
Im lặng là đáp án Mike chọn, cậu vui vẻ ngồi xuống bật game lên. Lòng đầy tò mò không biết đây là game gì. Và game đã “không làm cậu thất vọng”, toàn là game... cờ bạc. Thế nào mà hệ thống lại giới thiệu cho một đứa trẻ 12 tuổi toàn những game cờ bạc thế này? Toàn là cá cược, bóc thăm trúng thưởng... mà cay nhất là muốn chơi phải đổi mana và điểm. Bộ mana và điểm dễ kiếm lắm hay gì, nước mắt của Mike chảy ngược vào lòng.
“Chủ nhân, ngài không chơi sao?” Rồi nữa, giờ không chỉ hệ thống mà ngay cả phụ huynh cũng xúi dục trẻ em chơi cờ bạc. Ôi cuộc đời, ông không thấy nước mắt tôi đang chảy ngược vào trong sao? Mike cười khổ, nói: “Ta thấy... cái này... cái này không thích hợp”. Marcus còn ngây thơ hơn cả Mike.
Nó hỏi: “Có gì không thích hợp? Mấy trò này Albert rất thích chơi mà” Tám chữ cuối mà Marcus nói như một mũi giao đâm vào lòng Mike. Marcus lại nói tiếp: “Ngày nào Albert cũng chơi hết á. Đôi khi hết mana không chơi được ổng khóc quá trời”. Mũi dao thứ hai đâm vào lưng Mike. “Có khi ông ta nhịn ăn nhịn uống, đi giết quái mấy ngày liền để kiếm điểm mà chơi đó”.
Mũi thứ ba ghim sâu trong tim Mike. Ồ! Vậy ra ông cố cố của cậu là một tay nghiện cờ bạc? Vậy ông ấy trở thành pháp sư mạnh nhất, là vì ngày nào cũng đi giết quái để có mana mà cá cược? Thật... mất hình tượng. Albert mà biết con cháu nghe được lịch sử đen tối của mình chắc ổng chết thêm lần nữa quá. Vậy mà trông khi Mike thất vọng, Albert nhục nhã, thì kẻ trưởng mưu Marcus lại chẳng hiểu gì.
“Hay cậu chơi thử đi!” Lại nữa, phụ huynh lại dụ dỗ con em vào con đường cờ bạc? Lý do là vì phụ huynh quá ngây thơ? Ôi cuộc đời...
“Chơi luôn” Mike trả lời. Nói thật thì tuy Mike không nham nhỡ, lôi thôi như ông mình, cậu cũng là một đứa trong ngoài không đồng nhất. Mặc dù cậu rất xấu hổ vì ông mình là người ghiền cờ bạc, và tỏ ra vô cùng lạnh lùng, cứng rắn. Nhưng cậu cũng rất tò mò.
Mike đã đợi câu “thử đi” thứ hai của Marcus nãy giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.