Chương 2: Trọng Sinh
Lý Hồ Ân
17/11/2021
Ánh sáng chiếu xuống từng tán cây, chiếu vào mắt của Mike. Cậu tỉnh dậy trong trạng thái cả người ê ẩm, và... đang nằm trên lưng một con rồng. “Á” Mike la lớn, rồng là loài vật vừa hiếm vừa nguy hiểm. Cậu... đêm qua ngủ trên lưng nó?
“Chủ nhân, ngủ thêm chút nữa đi! Loài người các ngài thật là, mới ngủ có 6 ngày đã dậy, sao ngủ ít thế?”. Con rồng nghe tiếng hét thất thanh của Mike, chẳng những không giật mình hay bực bội, mà nó còn nói chuyện rất bình tĩnh.
Mike choáng váng: “Chủ nhân? Ngủ 6 ngày? Wow!” rồi cậu ngất xỉu luôn. Thấy vậy, con rồng tiếp tục ngủ nướng mà không thèm lo lắng cho chủ nhân của nó. Trong đầu nó chỉ nghĩ: “Chắc chủ nhân thấy mình nói đúng nên ngủ thêm”.
Chiều hôm đó, cơn đói khiến bụng Mike cồn cào, cậu còn lạnh và mắc vệ sinh nữa. Lần này mở mắt ra, thấy con rồng... Mike không biết phải làm sao để miêu tả cảm xúc của mình hiện tại. Cũng may, cái bụng đã nói thay cậu: “Ộp, ộp, ọt, ọt”. Con rồng hí một mắt, miệng ngáy ngủ nói: “Ngài muốn ăn gì? Ta săn cho.”
Nghe cái giọng run chuyển trời đất của con rồng làm Mike hốt hoảng. Cậu lắp bắp: “Ngươi... người là ai? Chuyện gì đã xảy ra?”. Con rồng quay đầu nhìn cậu mà bực bội: “Ta là con rồng của người chứ còn ai nữa, bộ chết lâu quá chạm mạch rồi à? Còn chuyện hôm bữa thì khỏi kể đi. Mất công làm độc giả kinh sợ”.
Mike ngạc nhiên “Rồng của ta? Chết lâu quá? Ngươi nói gì vậy?” Rồi cậu cáu lên với thái độ của con rồng “Nè con rồng kia, mày ngủ lâu quá chạm mạch rồi à? Mày là ai? Tao không quen, mày đi ra đi!”. Con rồng lúc đầu còn xưng “chủ nhân”, “ngài” và “ta” giờ thấy Mike nói chuyện hợp tính quá nên xưng “mày”, “tao” luôn.
“Mày bớt làm trò đi, là con người thì cư xử giống con người chút coi. Lúc nào cũng kiếm chuyện chọc tao điên tiết. Mày đừng nghĩ tao thân với mày thì muốn nhay sao là nhay nha.” Con rồng chửi rồi hất Mike xuống đất. Nó tiếp tục nói: “Già rồi mà còn nhay, chẳng làm được việc gì bình thường”. “Á” đột nhiên, con rồng nghe tiếng la của Mike, nó quay sang thấy cậu ngã gãy tay thì...
“Mày là ai?” Con rồng như muốn hoá đá, nói hỏi Mike. Cậu ôm cánh tay gãy mà cọc cằn trả lời: “Mike John”. Rồng trắng nghe xong thì sốc nặng, từ nãy đến giờ nó cứ tưởng Albert John vẫn còn nhập trong cơ thể của Mike. Nó tưởng ông ta lại nhay nên mới bực bội mà hất ông ta xuống.
Nói thật là những tháng ngày chủ nhân còn sống, nó vẫn hay bị ông ta lừa như vậy. Lần này nó không tin cũng phải thôi, có ai bị bạn lừa hoài mà còn tin bạn đâu. Nhưng nếu thật sự là Albert, thì đâu có dễ mà té gãy tay vì bị nó hất. Ổng chưa bẻ gãy cánh của nó rồi đem nướng ăn thử đã may rồi.
“Tiểu chủ nhân?” Con rồng trắng lắp bắp hỏi. Mike liếc nó “Chủ nhân cái gì? Ta không quen ngươi”. Vậy là rồng trắng tin chắc rồi, đây không phải lão Albert John ranh ma kia. Nhưng điều đó cũng có nghĩ là, nó đã làm gãy tay chủ nhân mới ngay trong lần gặp đầu tiên.
—————
Sau khi giải thích mọi chuyện cho Mike, con rồng vẫn còn cảm thấy tội lỗi. Đường đường là một con rồng hùng mạnh, nó lại làm gãy tay thằng nhóc 12 tuổi. Ấn tượng đầu tiên mà vị chủ nhân mới dành cho nó, chắc chắn không tốt đẹp gì rồi.
Mike vẫn còn đang suy ngẫm “Vậy ý ngươi là, chủ gia tộc đời đầu đã nhập vào ta rồi giết bọn áo đen? Còn ngươi là con rồng của ông ấy, vì đã hứa là sẽ bảo vệ truyền nhân của gia tộc John nên mới cứu ta”. Con rồng trả lời: “Hic hic! Vâng, tiểu chủ nhân”.
“Nhưng nếu vậy thì tại sao khi cha ta chết ngươi không xuất hiện?” Mike lại đặt ra câu hỏi. Rồng trắng nói trong tiếng nất nghẹn ngào: “Hic! Vì trước khi ông ấy chết thì ông ấy đã truyền ngôi vị lại cho ngài”. “Được rồi, chuyện vừa nãy ta không chấp nhất đâu. Chúng ta xuống núi tìm một thị trấn nào đó đi đã” Mike an ủi con rồng. Rồi như trợt nhận ra gì đó, cậu hỏi: “Ngươi tên gì?”.
Con rồng đang nghĩ: “Chủ nhân mới tốt hơn hẳn chủ nhân cũ” thì nghe cậu hỏi. Nó không trả lời mà nói: “Ngài là chủ nhân mới của ta, ngài phải đặt tên cho ta chứ”. Mike ngẫm lại, đúng là khoảng cách từ lúc chủ gia tộc đời đầu còn sống tới nay, thì cậu nên đặt cho nó một cái tên mới.
“Được rồi, vậy tên của ngươi sẽ là...” Mike nói rồi suy nghĩ hồi lâu, con rồng trắng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy mong chờ. “Kai, tên mới của ngươi sẽ là Kai”. Con rồng nghe xong câu này cảm thấy điên tiết đến chết lặng. Tại sao cả hai chủ nhân của nó đều đặt cho nó cái tên Kai? Cả mấy ngàn năm chờ chủ nhân mới, mấy ngàn năm tự suy nghĩ xem ngày ấy sẽ đặt tên cho nó là gì? Nhưng sau tất cả... Kai muốn chửi tục.
“A hu, tại sao? Kai? Tại sao vậy trời?” nó rống lên đầy thảm thiết. Mike ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Bỗng nhiên, một cái bảng màu xanh dương lơ lửng trước mặt nó. Cái bảng ghi rằng:
“Tên: Mike John
Phân loại: con người
Tuổi: 12
Giới tính: nam
Năng lực siêu nhiên: Trao đổi
Cấp độ: lever 3
Kĩ năng: chưa có
Trạng thái: đói
Thông báo, chủ nhân cần lặp tức nạp thức ăn để ổn định trạng thái.”
Một lần nữa, Mike tưởng mình đang mơ.
“Chủ nhân, ngủ thêm chút nữa đi! Loài người các ngài thật là, mới ngủ có 6 ngày đã dậy, sao ngủ ít thế?”. Con rồng nghe tiếng hét thất thanh của Mike, chẳng những không giật mình hay bực bội, mà nó còn nói chuyện rất bình tĩnh.
Mike choáng váng: “Chủ nhân? Ngủ 6 ngày? Wow!” rồi cậu ngất xỉu luôn. Thấy vậy, con rồng tiếp tục ngủ nướng mà không thèm lo lắng cho chủ nhân của nó. Trong đầu nó chỉ nghĩ: “Chắc chủ nhân thấy mình nói đúng nên ngủ thêm”.
Chiều hôm đó, cơn đói khiến bụng Mike cồn cào, cậu còn lạnh và mắc vệ sinh nữa. Lần này mở mắt ra, thấy con rồng... Mike không biết phải làm sao để miêu tả cảm xúc của mình hiện tại. Cũng may, cái bụng đã nói thay cậu: “Ộp, ộp, ọt, ọt”. Con rồng hí một mắt, miệng ngáy ngủ nói: “Ngài muốn ăn gì? Ta săn cho.”
Nghe cái giọng run chuyển trời đất của con rồng làm Mike hốt hoảng. Cậu lắp bắp: “Ngươi... người là ai? Chuyện gì đã xảy ra?”. Con rồng quay đầu nhìn cậu mà bực bội: “Ta là con rồng của người chứ còn ai nữa, bộ chết lâu quá chạm mạch rồi à? Còn chuyện hôm bữa thì khỏi kể đi. Mất công làm độc giả kinh sợ”.
Mike ngạc nhiên “Rồng của ta? Chết lâu quá? Ngươi nói gì vậy?” Rồi cậu cáu lên với thái độ của con rồng “Nè con rồng kia, mày ngủ lâu quá chạm mạch rồi à? Mày là ai? Tao không quen, mày đi ra đi!”. Con rồng lúc đầu còn xưng “chủ nhân”, “ngài” và “ta” giờ thấy Mike nói chuyện hợp tính quá nên xưng “mày”, “tao” luôn.
“Mày bớt làm trò đi, là con người thì cư xử giống con người chút coi. Lúc nào cũng kiếm chuyện chọc tao điên tiết. Mày đừng nghĩ tao thân với mày thì muốn nhay sao là nhay nha.” Con rồng chửi rồi hất Mike xuống đất. Nó tiếp tục nói: “Già rồi mà còn nhay, chẳng làm được việc gì bình thường”. “Á” đột nhiên, con rồng nghe tiếng la của Mike, nó quay sang thấy cậu ngã gãy tay thì...
“Mày là ai?” Con rồng như muốn hoá đá, nói hỏi Mike. Cậu ôm cánh tay gãy mà cọc cằn trả lời: “Mike John”. Rồng trắng nghe xong thì sốc nặng, từ nãy đến giờ nó cứ tưởng Albert John vẫn còn nhập trong cơ thể của Mike. Nó tưởng ông ta lại nhay nên mới bực bội mà hất ông ta xuống.
Nói thật là những tháng ngày chủ nhân còn sống, nó vẫn hay bị ông ta lừa như vậy. Lần này nó không tin cũng phải thôi, có ai bị bạn lừa hoài mà còn tin bạn đâu. Nhưng nếu thật sự là Albert, thì đâu có dễ mà té gãy tay vì bị nó hất. Ổng chưa bẻ gãy cánh của nó rồi đem nướng ăn thử đã may rồi.
“Tiểu chủ nhân?” Con rồng trắng lắp bắp hỏi. Mike liếc nó “Chủ nhân cái gì? Ta không quen ngươi”. Vậy là rồng trắng tin chắc rồi, đây không phải lão Albert John ranh ma kia. Nhưng điều đó cũng có nghĩ là, nó đã làm gãy tay chủ nhân mới ngay trong lần gặp đầu tiên.
—————
Sau khi giải thích mọi chuyện cho Mike, con rồng vẫn còn cảm thấy tội lỗi. Đường đường là một con rồng hùng mạnh, nó lại làm gãy tay thằng nhóc 12 tuổi. Ấn tượng đầu tiên mà vị chủ nhân mới dành cho nó, chắc chắn không tốt đẹp gì rồi.
Mike vẫn còn đang suy ngẫm “Vậy ý ngươi là, chủ gia tộc đời đầu đã nhập vào ta rồi giết bọn áo đen? Còn ngươi là con rồng của ông ấy, vì đã hứa là sẽ bảo vệ truyền nhân của gia tộc John nên mới cứu ta”. Con rồng trả lời: “Hic hic! Vâng, tiểu chủ nhân”.
“Nhưng nếu vậy thì tại sao khi cha ta chết ngươi không xuất hiện?” Mike lại đặt ra câu hỏi. Rồng trắng nói trong tiếng nất nghẹn ngào: “Hic! Vì trước khi ông ấy chết thì ông ấy đã truyền ngôi vị lại cho ngài”. “Được rồi, chuyện vừa nãy ta không chấp nhất đâu. Chúng ta xuống núi tìm một thị trấn nào đó đi đã” Mike an ủi con rồng. Rồi như trợt nhận ra gì đó, cậu hỏi: “Ngươi tên gì?”.
Con rồng đang nghĩ: “Chủ nhân mới tốt hơn hẳn chủ nhân cũ” thì nghe cậu hỏi. Nó không trả lời mà nói: “Ngài là chủ nhân mới của ta, ngài phải đặt tên cho ta chứ”. Mike ngẫm lại, đúng là khoảng cách từ lúc chủ gia tộc đời đầu còn sống tới nay, thì cậu nên đặt cho nó một cái tên mới.
“Được rồi, vậy tên của ngươi sẽ là...” Mike nói rồi suy nghĩ hồi lâu, con rồng trắng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy mong chờ. “Kai, tên mới của ngươi sẽ là Kai”. Con rồng nghe xong câu này cảm thấy điên tiết đến chết lặng. Tại sao cả hai chủ nhân của nó đều đặt cho nó cái tên Kai? Cả mấy ngàn năm chờ chủ nhân mới, mấy ngàn năm tự suy nghĩ xem ngày ấy sẽ đặt tên cho nó là gì? Nhưng sau tất cả... Kai muốn chửi tục.
“A hu, tại sao? Kai? Tại sao vậy trời?” nó rống lên đầy thảm thiết. Mike ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Bỗng nhiên, một cái bảng màu xanh dương lơ lửng trước mặt nó. Cái bảng ghi rằng:
“Tên: Mike John
Phân loại: con người
Tuổi: 12
Giới tính: nam
Năng lực siêu nhiên: Trao đổi
Cấp độ: lever 3
Kĩ năng: chưa có
Trạng thái: đói
Thông báo, chủ nhân cần lặp tức nạp thức ăn để ổn định trạng thái.”
Một lần nữa, Mike tưởng mình đang mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.