Chương 37: Thăm Dò
Không Tên
18/06/2019
Dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ quán và những người chứng kiến. Ngạo Thiên lao đến với một tốc độ rất nhanh đến nỗi người trần mắt thịt chẳng thể theo kịp, chỉ thấy một bóng hình bí ẩn nào đó vụt qua. Bọn chúng chẳng kịp trở tay bị vài quyền của cậu làm gục ngã hết nhưng chỉ còn lại một tên đứng vững, đó chính là tên cầm đầu. Thoắt trông thì ta nhìn thấy hắn là một kẻ khá anh tuấn mang dáng vóc của một người thư sinh nho nhã, bộ y phục trắng toát được điểm thêm vài hoa văn, trên tay còn có một chiếc quạt giấy làm phụ họa giúp tô lên nét thư sinh của hắn. Nhưng ẩn sau dáng vẻ hào hoa, thư sinh có chút phong nhã ấy là một con người hoàn toàn khác, gương mặt của hắn giờ đây toát ra toàn là sát khí, thần thái của hắn lạnh lùng như một người giết người không ghê tay. Hắn nhìn Ngạo Thiên với một ánh mắt khinh bỉ nhưng pha lẫn trong đó có một chút giận dữ và ghen ghét. Hắn không nói mà chỉ cười, rồi đột nhiên chiếc quạt giấy đóng lại và ở đầu hiện rõ một con dao, khi nhìn vào người ta có thể cảm nhận được độ tanh tưởi máu tươi của nó. Đó là một con dao có hình dạng giống như một con mãng xà đang thè lưỡi ra sẵn sàng cắn chết đối thủ nếu nó đến gần, lưỡi của nó được mài sắc đến nỗi mà chỉ cần bị cắt nhẹ một cái thôi là cảm giác đau thấu đến tận bên trong.
"Mày là thằng nào? Muốn chết à? Sao dám xen vào chuyện của tao?" Hắn cao ngạo hỏi Ngạo Thiên. Rồi độ ngột chuyển phong thái lại trở nên lạnh lùng
"Bớt nói nhảm đi!" Thiên nghiêm giọng. Rồi cậu mượn tạm chủ quán con dao dùng để thái thịt lợn rồi lao lên trên đánh nhau với hắn.
Hai người đánh nhau với một tốc độ kinh hồn, tiếng vũ khí của tên cầm đầu và con dao thái thịt của chủ quán va chạm với nhau từng tiếng keng, keng. Rồi bỗng một tiếng xoẹt vang lên, mọi người xung quanh hồi hộp theo dõi từng khắc bỗng giật mình vì âm thanh phát ra ấy, một trong hai người đã bị thương.
Đột nhiên Ngạo Thiên dừng lại trong một khoảnh khắc rất ngắn, Ngạo Thiên dùng ma pháp Lôi hệ của mình để gia tăng tốc độ lên cao rồi vòng ra sau lưng chém một phát chí mạng ngay ót của hắn rồi quay về lại vị trí của mình.
Hắn ta chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống đất, máu từ người hắn bắn ra khiến mọi người xung quanh kinh hãi, có người còn ngất xỉu. Lúc bấy giờ, người ta mới để ý Ngạo Thiên đã bị thương ngay bụng,vết cắt khá sâu nằm ngay vị trí ngực trái vết thương cứ chảy máu không ngừng. Ngạo Thiên gục xuống và mắt cứ thế lịm dần đi.
oOo
Hôm nay là một ngày tiết trời khá lạnh, những tia nắng từ bầu trời xanh chiếu xuống những chiếc lá còn đọng sương sớm. Trên chiếc giường làm bằng tre, Ngạo Thiên đang nằm trên đó và từ từ mở mắt ra. Hôm nay là ngày thứ sáu cậu nằm trên chiếc giường này, trong lúc đó cậu đã được một bóng hình nhỏ nhắn chăm sóc rất chu đáo. Ngạo Thiên đứng dậy ra khỏi giường và từ từ bước ra khỏi phòng, những bước đi của cậu cứ đảo qua đảo lại như một kẻ say rượu.
Xuống dưới nhà, cậu được chủ quán dìu vào ghế nghỉ ngơi. Rồi hai người bắt đầu trò chuyện
"Tôi đã hôn mê mấy ngày rồi chủ quán?"
"Đã là ngày thứ sáu cậu nằm ở đây rồi"
"Lâu đến vậy sao?? Xin lỗi, nhưng tôi còn có chuyện gấp phải đi giải quyết ở kinh đô. Cảm ơn ông và con gái ông rất nhiều!"
Rồi Ngạo Thiên vội vã chạy lên lầu thu dọn hành lý đến gần trưa mới bắt đầu xuất phát. Cậu bắt chuyến xe ngựa đi từ đây đến kinh đô. Trên đường đi, cậu lo ngắm mọi thứ xung quanh rồi tranh ngủ chợp mắt một lát. Xe chạy, đường thì có lúc bằng phẳng lúc thì có ổ gà nhưng cậu vẫn cứ ngủ như không có gì xảy ra.
oOo
Và khi mặt trời bắt đầu lặn xuống để nhường chỗ cho mặt trăng thì cùng lúc đó chiếc xe ngựa đi từ chân núi đến kinh đô cũng đến nơi. Ngạo Thiên trả tiền rồi âm thầm đi đến phía Nam của kinh đô, nơi được cho là địa điểm để thâm nhập vào chợ đen - nơi bán buôn phi pháp ở đế quốc. Thoáng qua, thì nơi đây chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỹ vào phía bên phải của cổng thành thì sẽ thấy một mật đạo ẩn nằm ngay đó mà cậu đoán chỉ có dùng một cách thức đặc biệt mới đi vào được thôi.
Nhìn lên trời, thì cũng đã gần khuya, cậu rải bước trên con đường rộng lớn của kinh đô mà tìm một khách điếm. Đi một hồi, cậu cũng tìm được, tấm bảng được treo tít trên cao, xung quanh được đính vài hạt châu có thể phát sáng trong đêm, trên biển ghi rõ hai từ "THIÊN THANH". Đó là tên của một khách điếm nổi tiếng ở nơi đây, Thiên bước vào, cậu kinh ngạc vì độ hoa lệ của nơi đây. Nhưng đi kèm với độ hoa lệ đó là một giá tiền rất đắt đỏ....4 đồng vàng một đêm. Cậu cắn chặt răng mà trả tiền rồi lặng lẽ bước lên phòng, nơi mà cậu sẽ ngủ tối nay.
"Mày là thằng nào? Muốn chết à? Sao dám xen vào chuyện của tao?" Hắn cao ngạo hỏi Ngạo Thiên. Rồi độ ngột chuyển phong thái lại trở nên lạnh lùng
"Bớt nói nhảm đi!" Thiên nghiêm giọng. Rồi cậu mượn tạm chủ quán con dao dùng để thái thịt lợn rồi lao lên trên đánh nhau với hắn.
Hai người đánh nhau với một tốc độ kinh hồn, tiếng vũ khí của tên cầm đầu và con dao thái thịt của chủ quán va chạm với nhau từng tiếng keng, keng. Rồi bỗng một tiếng xoẹt vang lên, mọi người xung quanh hồi hộp theo dõi từng khắc bỗng giật mình vì âm thanh phát ra ấy, một trong hai người đã bị thương.
Đột nhiên Ngạo Thiên dừng lại trong một khoảnh khắc rất ngắn, Ngạo Thiên dùng ma pháp Lôi hệ của mình để gia tăng tốc độ lên cao rồi vòng ra sau lưng chém một phát chí mạng ngay ót của hắn rồi quay về lại vị trí của mình.
Hắn ta chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống đất, máu từ người hắn bắn ra khiến mọi người xung quanh kinh hãi, có người còn ngất xỉu. Lúc bấy giờ, người ta mới để ý Ngạo Thiên đã bị thương ngay bụng,vết cắt khá sâu nằm ngay vị trí ngực trái vết thương cứ chảy máu không ngừng. Ngạo Thiên gục xuống và mắt cứ thế lịm dần đi.
oOo
Hôm nay là một ngày tiết trời khá lạnh, những tia nắng từ bầu trời xanh chiếu xuống những chiếc lá còn đọng sương sớm. Trên chiếc giường làm bằng tre, Ngạo Thiên đang nằm trên đó và từ từ mở mắt ra. Hôm nay là ngày thứ sáu cậu nằm trên chiếc giường này, trong lúc đó cậu đã được một bóng hình nhỏ nhắn chăm sóc rất chu đáo. Ngạo Thiên đứng dậy ra khỏi giường và từ từ bước ra khỏi phòng, những bước đi của cậu cứ đảo qua đảo lại như một kẻ say rượu.
Xuống dưới nhà, cậu được chủ quán dìu vào ghế nghỉ ngơi. Rồi hai người bắt đầu trò chuyện
"Tôi đã hôn mê mấy ngày rồi chủ quán?"
"Đã là ngày thứ sáu cậu nằm ở đây rồi"
"Lâu đến vậy sao?? Xin lỗi, nhưng tôi còn có chuyện gấp phải đi giải quyết ở kinh đô. Cảm ơn ông và con gái ông rất nhiều!"
Rồi Ngạo Thiên vội vã chạy lên lầu thu dọn hành lý đến gần trưa mới bắt đầu xuất phát. Cậu bắt chuyến xe ngựa đi từ đây đến kinh đô. Trên đường đi, cậu lo ngắm mọi thứ xung quanh rồi tranh ngủ chợp mắt một lát. Xe chạy, đường thì có lúc bằng phẳng lúc thì có ổ gà nhưng cậu vẫn cứ ngủ như không có gì xảy ra.
oOo
Và khi mặt trời bắt đầu lặn xuống để nhường chỗ cho mặt trăng thì cùng lúc đó chiếc xe ngựa đi từ chân núi đến kinh đô cũng đến nơi. Ngạo Thiên trả tiền rồi âm thầm đi đến phía Nam của kinh đô, nơi được cho là địa điểm để thâm nhập vào chợ đen - nơi bán buôn phi pháp ở đế quốc. Thoáng qua, thì nơi đây chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỹ vào phía bên phải của cổng thành thì sẽ thấy một mật đạo ẩn nằm ngay đó mà cậu đoán chỉ có dùng một cách thức đặc biệt mới đi vào được thôi.
Nhìn lên trời, thì cũng đã gần khuya, cậu rải bước trên con đường rộng lớn của kinh đô mà tìm một khách điếm. Đi một hồi, cậu cũng tìm được, tấm bảng được treo tít trên cao, xung quanh được đính vài hạt châu có thể phát sáng trong đêm, trên biển ghi rõ hai từ "THIÊN THANH". Đó là tên của một khách điếm nổi tiếng ở nơi đây, Thiên bước vào, cậu kinh ngạc vì độ hoa lệ của nơi đây. Nhưng đi kèm với độ hoa lệ đó là một giá tiền rất đắt đỏ....4 đồng vàng một đêm. Cậu cắn chặt răng mà trả tiền rồi lặng lẽ bước lên phòng, nơi mà cậu sẽ ngủ tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.