Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 140: Hy Vọng

Lê Hoàng Nghĩa

26/09/2023

Hắn sợ hãi nghĩ “ bây giờ, không nhanh chóng thoát khỏi nơi này, và chỉ cần trúng một đòn hiểm yếu hoặc kéo dài thêm chút nữa, mình sẽ hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu”. Nghĩ vậy, Pháp Không liều mình nhảy ra ngoài, vội vàng quỳ xuống đất lạy người đàn ông kia liên tiếp mấy cái, lạy xong hắn cuối mọp xuống đất, giở dọng van lơn, cầu xin tha thứ

-         Thầy ơi, con biết sai rồi, xin hãy nương tay, tha mạng cho con.

Vốn ban đầu, người này quyết tâm tiêu diệt tên đại ma đầu kia, nhưng bất thần hắn lạy quỳ lạy và cầu xin như vậy. Với lòng từ bi của người học pháp, nếu bây giờ ra tay thì có chút thái quá, nghĩ vậy ông dừng lại, lên tiếng hỏi coi ý hắn thế nào rồi mới tính

-         Ngươi nói mình biết sai, vậy sai chổ nào?

-   Dạ do con lòng dạ ít kỷ, đã bị sân hận che mờ lý trí mới phản bội sư môn, đi vô tà đạo và trở thành đại ma đầu tàn hại sinh linh, khi nãy bị thanh kiếm của thầy đánh trọng thương, đã tiêu trừ ma tính trong lòng. Lúc đứng trước sự sống và cái chết, con nhận ra những chuyện mình làm bấy lâu nay đều sai trái, mong thầy mở lượng hải hà tha cho một mạng

Dù kẻ đang quỳ trước mặt, tuy nhìn có vẻ rất thành tâm hối lỗi, nhưng làm sao ông ta không nhận ra tên này không phải thật lòng hối cải mà, có lẽ hắn ta đang chuẩn bị một âm mưu nào đó, nghĩ vậy ông ta tiếp tục hỏi

-         Vậy còn mấy sinh linh vô tội đã bị ngươi sát hại thì phải làm sao?

-   Dạ con tình nguyện giải phá hết tà trận của mình, để giải phóng cho những người bị con giết hại và luyện trận, hơn nữa cùng các đồ đệ của mình dùng toàn bộ thời gian còn lại để làm phước giúp đời, chuộc lại lỗi lầm do tụi con gây ra ngày trước.

-   Lời ngươi nói có thiệt không

-   Dạ thiệt, hoàn toàn không dám nữa lời gian dối, giờ con sẽ kêu mấy ái đồ bên ngoài ra bái kiến thầy, còn mấy đồ đệ khác chút nữa quay về sẽ dẫn tụi nó tới bái kiến thầy.

Nghe hắn ta nói vậy, người đàn ông nọ đã lờ mờ đoán ra ý định của Pháp Không, nên cũng thuận nước đẩy thuyền, cho hắn kêu đám đồ đệ đang ẩn nấp ra hết đây. Mấy tên đồ đệ này vốn đi theo Pháp Không từ bên tà trận qua đây, khi tới chân núi  Pháp Không đã bố trí mấy kẻ này ở đây, thứ nhất vì đề phòng có người chạy thoát, thứ hai để cho Hiệp Long không vì sự có mặt của mấy tên này mà nghi ngờ. Mấy kẻ kia, theo lệnh sư phụ ẩn nấp dưới chân núi, nay thấy hiệu lệnh liền kéo

nhau chạy lên núi.

Khi tới nơi, cả năm tên đồ đệ của Pháp Không đều giật mình, khi thấy thân thể thầy mình đã bị hủy thành một đống đen thui, chỉ còn lại phần hồn mờ nhạt đang quỳ dưới đất. Cả đám sợ hải chạy tới, quỳ xuống hỏi thăm, Pháp Không nói nhanh qua tình hình vì sao mình bị như vậy. Một tên đệ tử của hắn lên tiếng hỏi tiếp.

-         Sư phụ, vậy bây giờ người muốn tụi con làm gì

-         Đỡ ta đứng lên đã.

Nghe vậy mấy tên hùa nhau đỡ Pháp Không đứng lên, hắn nhìn về phía người đàn ông trước mặt lên tiếng



-   Đây là các ái đồ đã đi theo từ tà trận qua đây, các đồ dệ này có thể nói tu vi không hề thấp

Rồi hắn chỉ về phía người đàn ông lớn tuổi cầm kiếm mộc hóa thạch

-   Người kia là một pháp sư có tu vi vô cùng cao thâm, cho dù sư phụ lúc toàn thình nhất cũng không phải là đối thủ, có chăng chỉ khi ta phục hồi công lực và dựa vô pháp trận mới có thể tiêu diệt được thôi. Ta hỏi các ngươi, xưa nay ta có bạc đãi các ngươi không

Đám đệ tử nhao nhao trả lời

-   Dạ không, ân sư có ơn tha chết và nhờ có người tạo tà trận, tu vi tụi con mới tinh tiến nhanh như vậy, tụi con dù có chết cũng không thể nào quên ân đức người dành cho

-   Được, vậy hôm nay các con cản chân hắn cho ta

Nói xong, Pháp Không đẩy mấy tên đệ tử của mình nhào về hướng người kia, còn mình thì xoay người bỏ chạy. Do đã chuẩn bị từ trước, khi thấy Pháp Không bỏ chạy, người đàn ông kia đã nhanh tay phóng về phía hắn chín cây trúc già được bện thành một loại pháp khí, đã được ông tế luyện khá lâu. Mấy thanh trúc này vừa có thể làm áo giáp đề phòng tà ma đánh lén, vừa có thể dùng như tấm lưới để bắt yêu quỷ vô cùng lợi hại, thanh giáp trúc bay thẳng lên chụp vô Pháp Không, hắn hét lên đau đớn té từ trên cao xuống, toàn thân bốc khói mù mịt.

Mấy tên đệ tử lúc này đã nhảy vô tấn công người đàn ông kia, ông ta không chút lo lắng, đưa kiếm lên đỡ. Người đệ tử tên Ba tính nhảy vô tiếp tay cho thầy, nhưng ông thầy đã lên tiếng ngăn lại

-         Con cứ bảo vệ cho người kia, mấy tên này không làm khó được ta đâu

Quả thật như lời ông nói, không được bao lâu kẻ đầu tiên đã bị tiêu diệt, rồi nhanh chóng tan biến, chỉ còn bốn tên tiệp tục tử chiến với ông, bởi chúng biết nếu không chiến chỉ có con đường chết. Còn tên Pháp Không, bị giáp trúc khóa chặc dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát, mà nguyên thân của hắn bị tổn thương càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn biết, nếu kéo dài thì càng không có cơ hội trốn thoát, liền cắn răng dồn hết ma lực còn lại phá nát cái giáp trúc và trốn mất.

Trận chiến của người đàn ông và mấy tên yêu đạo cũng đã tới hồi kết thúc, cả đám đều đền tội dưới thanh kiếm mộc hóa thạch, diệt xong đám ma đạo kia, ông ta bước tới ngồi xuống bên cạnh Hiệp Long, kiểm tra thương thế cho anh rồi buồn bã lắc đầu

-   Haizzz, tại sao chú em phải dùng tới bí pháp đó chớ, hiên nay sinh cơ của chú em gần như mất hết, mà cả nguyên thần cũng tổn hại nghiêm trọng, rất dễ tan biến, khó cơ cơ hội chuyển thế đầu thai

Hiệp Long đã biết trước kết quả này, anh cũng không có vì vậy mà đau buồn nhưng nhì lại hai người vợ của mình, anh lên tiếng

-         Thưa thầy, cho con hỏi pháp hiệu của thầy

-         Con cứ kêu ta là thầy Hai đi

-   Dạ, về tình trạng của mình, vốn con đã biết từ trước, sở dĩ quyết định làm vậy vì để đổi lấy cơ hội cho hai người vợ của mình có cơ hội trốn thoát, hơn nữa dù có tan hồn thì cũng không rơi vô tay ma đạo mà tàn hại sinh linh.



Nghe Hiệp Long nói vậy, thầy Hai mới quay qua nhìn hai người con gái đang nằm dưới đất. Rồi ông im lặng quan sát thêm một hồi, chợt gương mặt ông giãn ra và trở nên vui vẻ hơn, ông cất tiếng

-         Có phải, cả hai người vợ của con đều là người tu đạo không

-   Dạ đúng, hơn nữa vợ chồng con còn thường xuyên tu luyện cùng nhau nên rất tâm đồng ý hợp.

Thầy Hai cười vui vẻ

-   Vậy thì tốt lắm. Tình trạng của con và hai người con gái kia, nếu tách riêng từng người thật sự đã không còn cách cứu vãn, nhưng nếu cả ba đều là người tu đạo, và tu vi của mấy đưa đều không hề thấp, thì vẫn còn một tia cơ hội để cả ba đứa lần nữa phục hồi nguyên thần và chuyển thế đầu thai

Hiệp Long nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, anh lên tiếng

-         Thật sự có cách sao thầy, mong thầy chỉ dạy

-   Nhìn qua thì hai người vợ con đều tổn thương nguyên thần, có điều họ tổn thương nhẹ hơn con, do vậy chỉ cần để cho nguyên thần của cả ba vô một cái bình pháp bảo, đặt trong trận pháp để từ từ hấp thu linh khí của trời đất, sẽ có thể phục hồi được tổn thương và chuyển thế đầu thai. Nếu cả ba không phải là vợ chồng và tâm ý không tương thông, thì pháp thuật này sẽ không thành công, nhưng may mắn là mọi thứ đều thuận lợi. Có điều

Nghe thầy Hai nói lấp lững đoạn cuối, khiến Hiệp Long lo lắng hỏi

-         Có điều gì ạ, mong thầy Hai chỉ dạy

-   Vì thời gian phục hồi cho cả ba đứa sẽ rất lâu, có thể tốn cả trăm năm, thậm chí dài hơn không chừng, mới có thể đi đầu thai

-   Dạ cái này không sao đâu thầy, cho dù trăm năm, hay ngàn năm cũng chẳng sao, miễn không bị tan biến, cả Hiền Vân và Thu Vi không bị tổn hại thì con xin đợi

-   Con nghĩ như vậy tốt lắm, tuy nói thời gian chờ đợi rất dài, nhưng vẫn có chút hữu ích với các con

Không để Hiệp Long kiệp hỏi, thầy Hai nói tiếp

-   Thời gian trăm năm sau, hay nhiều hơn cả ba linh hồn sẽ phục hồi và chuyển thế dầu thai cùng lúc, có điều mấy đứa chào đời có thể trước hoặc sau nhau chừng 1 năm, và cái bình này tuy không lưu được toàn bộ ký ức khi còn sống của cả ba, nhưng nó sẽ lưu được chút ít kỷ niềm của các con. Sau khi chuyển thế đầu thai, chỉ cần cả ba đứa con có thể gặp lại nhau và quay lại nơi đặt cái bình này, sau khi mở nó ra một số ký ức của kiếp này, sẽ được hậu kiếp của các con biết được. Hơn nữa, với chừng đó thời gian hấp thu linh khí của trời đất, lúc hậu thân mở bình ra sẽ giúp tăng tu vi cho các con không ít.

Hiệp Long nghe vậy thì vô cùng mững rỡ, anh lên tiếng cảm ơn thầy hai và người đệ tử của ông. Sau khi giải thoát cho nguyên thần của Vũ Thu Vi và Hiền Vân, ra khỏi cơ thể bị Pháp Không trấn lại hồi nãy. Cả ba người lần nữa gặp nhau và họ biết, kẻ ác kia dù không bị tiêu diệt nhưng đã mất đi thân thể, một trong ba hồn đã bị tiêu diệt, còn hai phần hồn kia cũng bị thương nghiêm trọng, muốn phục hồi thì dù có tà trận tương trợ cũng phải tốn hơn trăm năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pháp Sư Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook