Chương 66: Sợi dây thòng lọng
Lê Hoàng Nghĩa
26/09/2023
Tuy thấy cha thay đổi, nhưng không ngờ ông ấy lại trở thành người như vậy,Thanh Châu hoàn toàn bị sốc, sau một lúc đè cảm xúc cô cảm thán
- Trời ơi, tại sao cha em lại ra nông nỗi như vậy chứ!
- Chuyện hồi trưa cô bị khiển đến nỗi phải treo cổ, hoàn toàn có liên quan đến ông ấy!
Khi thầy ba Huy nhắc đến hành động lúc trưa, khiến Thanh Châu vô cùng sợ hãi, giọng lắp bắp hỏi
- Sao….. sao lại là có liên quan….tới cha em, thầy ….. thầy…. nói rõ cho em biết… với, sao … sao mà như vậy được.
- Không cần lo lắng, tui sẽ cho cô thấy rõ liền bây giờ.
Nói rồi, ba Huy đem sợi dây thòng lọng lúc trưa Thanh Châu đã dùng để treo cổ, đặt xuống nền gạch, rồi hỏi
- Đây có phải là sợi dây cha cô đã đem về, rồi cất trong phòng hay không
Thanh Châu nhìn sợi dây chưa kịp trả lời, đã thấy ba Huy cầm trên tay một con dao sắc nhọn, đưa lên ngang miệng đọc chú rồi chặt một cú thiệt mạnh vô nó, lập tức sợi dây bị đứt thành hai khúc, từ bên trong mỗi đoạn dây đó máu đỏ bắn ra tung tóe cùng mùi tanh tưởi bốc ra , khiến cho Thanh Châu giật mình nhảy ra sau, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vô nơi hãi hùng đó.
Hai vợ chồng Hải Phương và Hạnh Thúy ngồi gần đó chứng kiến toàn bộ sự việc, cả hai mở lớn mắt nhìn trân trối và sợ hãi không thua gì Thanh Châu. Sao mà cả ba không sợ cho được, bởi chỉ một sợi dây thừng bình thường sao lại có máu bắn ra ào ào và bốc mùi tang hôi như vậy được chứ
Sự sợ hãi cho ba người chưa dừng lại ở đó, bởi hiện tại họ đang ở trong nhà đã đóng kín cửa nhưng khi sợi dây vừa bị chặt đứt, không hiểu vì sao gió lạnh từ đâu đã thổi rất mạnh, khiến cho mấy cái màng cửa bay phất phới. Hai vợ chồng Hạnh Thúy sợ quá ôm cứng nhau, chỉ tội nghiệp Thanh Châu dù sợ nhưng cũng không dám ôm ba Huy. Con gió kỳ lạ kia nổi lên không bao lâu, thì từ cửa phòng ngủ cha của Thanh Châu, xuất hiện một cái bóng đen của người đàn ông cao lớn dình dàng,
Hải Phương vừa nhìn thấy đã kêu lên hoảng sợ
- Là… là nó, cái … cái con ma đã đè vợ chồng em hồi lúc sáng đó anh ba.
Cái bóng đen dường như không quan tâm tới sự có mặt của mọi người nơi đây, nó từ từ trôi lại sợi dây thòng lọng vừa bị ba Huy chặc đứt, nghe Hải Phương nói vậy, Thanh Châu cũng quay lại nhìn thật kỹ vô cái bóng đó, rồi đột nhiên cô kinh hoàng kêu lên
- Trời ơi, Cha…..
Sau tiếng kêu của Thanh Châu, cái bóng đen đó đột nhiên chuyển hướng tiến tới chổ Hạnh Thúy, bất ngờ nó rồi quơ tay ngang người làm cho cô nàng ngã nhào ra bất tỉnh nhân sự, Hải Phương ngồi kế bên chỉ kịp chụp lấy vợ không cho cô té xuống đất. Ba Huy vẫn chưa hành động gì, chỉ đứng yên một chổ điềm tỉnh nhìn cái bóng đen đó trôi dần tới chổ mình. Khi chỉ còn cách khoảng một sải tay, nhanh như tia chớp ba Huy rút từ trong người ra một chiếc roi da, đó là chiếc roi gia truyền ngày xưa đã theo bà nội hai Ngọc của anh đi hành đạo khắp nơi, nó đã từng chiến đấu và triệt hạ vô số yêu ma quỷ quái.
Ba Huy quất mạnh chiếc roi, ra đòn tấn công trực diện vô cái bóng đen to cao ấy, trúng đòn làm cho nó ré lên một tiếng đau đớn, tiếp theo anh đảo lưởi viết ra chữ bùa đã quỷ thổi về hướng cái bóng đen làm cho cái bóng đen dó lần nữa hét lên. Ba Huy nói gấp
- Hải Phương, tới phiên em đó
- Dạ, em hiểu anh ba.
Từ khi dạo âm phủ một lần, Hải Phương trở nên rất chết nhát lúc nhìn thấy ma, nhưng lần này không hiểu sao anh ta lại trỡ nên rất quết đoán, biết cách xử lý với những câu chú và pháp thuật sơ khai mà mình đã học.
Hải Phương hai tay kết ấn, rồi đọc chú thất tinh diệt quỷ xả ấn vào cái bóng đen, khiến cho nó bị chế trụ tại chổ, không thể tiến hay lui dù chỉ một chút, ba Huy tiếp tục rút ra một lá phù vàng chử đen, đọc chú thu cái bóng đen ấy vô, xong xếp là bùa lại. Cái bóng đen vừa bị thu vô lá bùa, gió lập tức ngừng thổi, trả lại không gian tỉnh lặng cho cả căn nhà.
Lấy trong túi xách ra một chai nước suối đã được làm phép trước đó, ba Huy hớp một ngụm rồi phun vào mặt Hạnh Thúy làm cho cô tỉnh lại. Còn Thanh Châu, khi nhìn thấy cái bóng đen tới giờ vẫn chết lặng không nói được câu nào nữa, có lẽ cô bị một cú sốc tâm lý quá lớn khi biết cha mình đã sa chân vào ma đạo, cô ngồi chết lặng để mặc cho nước mắt chảy dài trên mặt. Ba Huy nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi khóc một mình, chợt thấy trong lòng mình nhó lại, anh bước tới an ủi Thanh Châu bằng giọng ân cần
- Cô đừng quá đau lòng, hãy bình tâm lại, bởi tất cả là nghiệp số thôi.
Không còn nén được sự uất ức chất chứa bấy lâu nay, Thanh Châu nức nở
- Thầy ơi, sao số em khổ dữ vậy, bạn trai thì phụ bạc, gia đình thì ly tán, cha lại theo tà đạo, em không tha thiết sống nữa.
- Con kiến còn ham sống huống hồ chi con người, hơn nữa em ca sĩ nếu chết rồi khán giả sẽ mất đi một thần tượng, phải sống để còn cống hiến cho nghệ thuật nữa chứ, bây giờ cái chính cần làm là phải cứu được cha em thoát khỏi vòng ma đạo.
- Em hiểu điều đó, nhưng mà….
- Em cứ an tâm đi có anh ở đây rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cho em.
Ba huy cũng không để ý cách xưng hô của mình với Thanh Châu đột nhiên thay đổi, còn Thanh Châu nghe được những lời nói từ ba Huy khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp, nhất là khi anh đã thay đổi cách xưng hô. Điều này làm cho Thanh Châu le lói lên một tia hy vọng, sẽ chinh phục được ba Huy, bằng tấm chân tình và trái tim nhỏ bé của mình!
Ba Huy đưa bàn tay trái lên bấm độn và nhẫm tính, nhận thấy không còn bao lâu nữa là tới ngày có thể ra tay thu phục được con yêu tà đang nhập vô xác ông Khánh Vũ. Ba Huy ngay lần đầu gặp Thanh Châu, đã thấy cô gái có tố chất của người học đạo, nhưng vì lúc đó chưa tới thời điểm nên anh chưa lên tiếngi, nay thấy thời cơ đã tới mới mở lời
- Anh hỏi thật, em có thích nghiên cứu về đạo pháp và tâm linh không, với tố chất như em chắc chắn khi học sẽ rất nhanh nâng cao đạo hạnh. Khi hành đạo giúp đời và tạo nhiều âm đức, sẽ có thể gia tăng phúc khí cho bản thân, gia đình cũng như giảm bớt ác nghiệp của cha.
Nghe vậy Thanh Châu mừng rỡ reo lên
- Anh…. anh…. nói thiệt hong, em cũng có thể học và hành đạo để giúp đời sao
- Không phải có thể mà là chắn chắn, nếu em đồng ý anh sẽ khai đạo và truyền cho em cách tu luyện đạo thuật.
Thanh Châu không chần chờ suy nghĩ, cô đã vui vẻ gật đầu đồng ý, bởi một phần vì muốn được tiếp cận với ba Huy, phần vì muốn cứu cho cha mình thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ! Thấy cô bạn thân của mình đồng ý học đạo, Hạnh Thúy cũng rất vui và cô đột nhiên có dự cảm biết đâu trong tương lai không xa, cô bạn thân sẽ thành người một nhà với mình. Nhìn thấy vợ tự nhiên cười cười, Hải Phương sợ cô ấy còn dướng tà khí nên lo lắng hỏi tình hình. Hạnh Thúy kê vô tai chồng nói nhỏ suy nghĩ của mình khiến hải Phương cũng nở nụ cười bí hiểm không thua gì cô vợ
- Trời ơi, tại sao cha em lại ra nông nỗi như vậy chứ!
- Chuyện hồi trưa cô bị khiển đến nỗi phải treo cổ, hoàn toàn có liên quan đến ông ấy!
Khi thầy ba Huy nhắc đến hành động lúc trưa, khiến Thanh Châu vô cùng sợ hãi, giọng lắp bắp hỏi
- Sao….. sao lại là có liên quan….tới cha em, thầy ….. thầy…. nói rõ cho em biết… với, sao … sao mà như vậy được.
- Không cần lo lắng, tui sẽ cho cô thấy rõ liền bây giờ.
Nói rồi, ba Huy đem sợi dây thòng lọng lúc trưa Thanh Châu đã dùng để treo cổ, đặt xuống nền gạch, rồi hỏi
- Đây có phải là sợi dây cha cô đã đem về, rồi cất trong phòng hay không
Thanh Châu nhìn sợi dây chưa kịp trả lời, đã thấy ba Huy cầm trên tay một con dao sắc nhọn, đưa lên ngang miệng đọc chú rồi chặt một cú thiệt mạnh vô nó, lập tức sợi dây bị đứt thành hai khúc, từ bên trong mỗi đoạn dây đó máu đỏ bắn ra tung tóe cùng mùi tanh tưởi bốc ra , khiến cho Thanh Châu giật mình nhảy ra sau, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vô nơi hãi hùng đó.
Hai vợ chồng Hải Phương và Hạnh Thúy ngồi gần đó chứng kiến toàn bộ sự việc, cả hai mở lớn mắt nhìn trân trối và sợ hãi không thua gì Thanh Châu. Sao mà cả ba không sợ cho được, bởi chỉ một sợi dây thừng bình thường sao lại có máu bắn ra ào ào và bốc mùi tang hôi như vậy được chứ
Sự sợ hãi cho ba người chưa dừng lại ở đó, bởi hiện tại họ đang ở trong nhà đã đóng kín cửa nhưng khi sợi dây vừa bị chặt đứt, không hiểu vì sao gió lạnh từ đâu đã thổi rất mạnh, khiến cho mấy cái màng cửa bay phất phới. Hai vợ chồng Hạnh Thúy sợ quá ôm cứng nhau, chỉ tội nghiệp Thanh Châu dù sợ nhưng cũng không dám ôm ba Huy. Con gió kỳ lạ kia nổi lên không bao lâu, thì từ cửa phòng ngủ cha của Thanh Châu, xuất hiện một cái bóng đen của người đàn ông cao lớn dình dàng,
Hải Phương vừa nhìn thấy đã kêu lên hoảng sợ
- Là… là nó, cái … cái con ma đã đè vợ chồng em hồi lúc sáng đó anh ba.
Cái bóng đen dường như không quan tâm tới sự có mặt của mọi người nơi đây, nó từ từ trôi lại sợi dây thòng lọng vừa bị ba Huy chặc đứt, nghe Hải Phương nói vậy, Thanh Châu cũng quay lại nhìn thật kỹ vô cái bóng đó, rồi đột nhiên cô kinh hoàng kêu lên
- Trời ơi, Cha…..
Sau tiếng kêu của Thanh Châu, cái bóng đen đó đột nhiên chuyển hướng tiến tới chổ Hạnh Thúy, bất ngờ nó rồi quơ tay ngang người làm cho cô nàng ngã nhào ra bất tỉnh nhân sự, Hải Phương ngồi kế bên chỉ kịp chụp lấy vợ không cho cô té xuống đất. Ba Huy vẫn chưa hành động gì, chỉ đứng yên một chổ điềm tỉnh nhìn cái bóng đen đó trôi dần tới chổ mình. Khi chỉ còn cách khoảng một sải tay, nhanh như tia chớp ba Huy rút từ trong người ra một chiếc roi da, đó là chiếc roi gia truyền ngày xưa đã theo bà nội hai Ngọc của anh đi hành đạo khắp nơi, nó đã từng chiến đấu và triệt hạ vô số yêu ma quỷ quái.
Ba Huy quất mạnh chiếc roi, ra đòn tấn công trực diện vô cái bóng đen to cao ấy, trúng đòn làm cho nó ré lên một tiếng đau đớn, tiếp theo anh đảo lưởi viết ra chữ bùa đã quỷ thổi về hướng cái bóng đen làm cho cái bóng đen dó lần nữa hét lên. Ba Huy nói gấp
- Hải Phương, tới phiên em đó
- Dạ, em hiểu anh ba.
Từ khi dạo âm phủ một lần, Hải Phương trở nên rất chết nhát lúc nhìn thấy ma, nhưng lần này không hiểu sao anh ta lại trỡ nên rất quết đoán, biết cách xử lý với những câu chú và pháp thuật sơ khai mà mình đã học.
Hải Phương hai tay kết ấn, rồi đọc chú thất tinh diệt quỷ xả ấn vào cái bóng đen, khiến cho nó bị chế trụ tại chổ, không thể tiến hay lui dù chỉ một chút, ba Huy tiếp tục rút ra một lá phù vàng chử đen, đọc chú thu cái bóng đen ấy vô, xong xếp là bùa lại. Cái bóng đen vừa bị thu vô lá bùa, gió lập tức ngừng thổi, trả lại không gian tỉnh lặng cho cả căn nhà.
Lấy trong túi xách ra một chai nước suối đã được làm phép trước đó, ba Huy hớp một ngụm rồi phun vào mặt Hạnh Thúy làm cho cô tỉnh lại. Còn Thanh Châu, khi nhìn thấy cái bóng đen tới giờ vẫn chết lặng không nói được câu nào nữa, có lẽ cô bị một cú sốc tâm lý quá lớn khi biết cha mình đã sa chân vào ma đạo, cô ngồi chết lặng để mặc cho nước mắt chảy dài trên mặt. Ba Huy nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi khóc một mình, chợt thấy trong lòng mình nhó lại, anh bước tới an ủi Thanh Châu bằng giọng ân cần
- Cô đừng quá đau lòng, hãy bình tâm lại, bởi tất cả là nghiệp số thôi.
Không còn nén được sự uất ức chất chứa bấy lâu nay, Thanh Châu nức nở
- Thầy ơi, sao số em khổ dữ vậy, bạn trai thì phụ bạc, gia đình thì ly tán, cha lại theo tà đạo, em không tha thiết sống nữa.
- Con kiến còn ham sống huống hồ chi con người, hơn nữa em ca sĩ nếu chết rồi khán giả sẽ mất đi một thần tượng, phải sống để còn cống hiến cho nghệ thuật nữa chứ, bây giờ cái chính cần làm là phải cứu được cha em thoát khỏi vòng ma đạo.
- Em hiểu điều đó, nhưng mà….
- Em cứ an tâm đi có anh ở đây rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cho em.
Ba huy cũng không để ý cách xưng hô của mình với Thanh Châu đột nhiên thay đổi, còn Thanh Châu nghe được những lời nói từ ba Huy khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp, nhất là khi anh đã thay đổi cách xưng hô. Điều này làm cho Thanh Châu le lói lên một tia hy vọng, sẽ chinh phục được ba Huy, bằng tấm chân tình và trái tim nhỏ bé của mình!
Ba Huy đưa bàn tay trái lên bấm độn và nhẫm tính, nhận thấy không còn bao lâu nữa là tới ngày có thể ra tay thu phục được con yêu tà đang nhập vô xác ông Khánh Vũ. Ba Huy ngay lần đầu gặp Thanh Châu, đã thấy cô gái có tố chất của người học đạo, nhưng vì lúc đó chưa tới thời điểm nên anh chưa lên tiếngi, nay thấy thời cơ đã tới mới mở lời
- Anh hỏi thật, em có thích nghiên cứu về đạo pháp và tâm linh không, với tố chất như em chắc chắn khi học sẽ rất nhanh nâng cao đạo hạnh. Khi hành đạo giúp đời và tạo nhiều âm đức, sẽ có thể gia tăng phúc khí cho bản thân, gia đình cũng như giảm bớt ác nghiệp của cha.
Nghe vậy Thanh Châu mừng rỡ reo lên
- Anh…. anh…. nói thiệt hong, em cũng có thể học và hành đạo để giúp đời sao
- Không phải có thể mà là chắn chắn, nếu em đồng ý anh sẽ khai đạo và truyền cho em cách tu luyện đạo thuật.
Thanh Châu không chần chờ suy nghĩ, cô đã vui vẻ gật đầu đồng ý, bởi một phần vì muốn được tiếp cận với ba Huy, phần vì muốn cứu cho cha mình thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ! Thấy cô bạn thân của mình đồng ý học đạo, Hạnh Thúy cũng rất vui và cô đột nhiên có dự cảm biết đâu trong tương lai không xa, cô bạn thân sẽ thành người một nhà với mình. Nhìn thấy vợ tự nhiên cười cười, Hải Phương sợ cô ấy còn dướng tà khí nên lo lắng hỏi tình hình. Hạnh Thúy kê vô tai chồng nói nhỏ suy nghĩ của mình khiến hải Phương cũng nở nụ cười bí hiểm không thua gì cô vợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.