Chương 130: Trừng Phạt
Lê Hoàng Nghĩa
26/09/2023
Mọi người trong nhà đã thống nhất cách làm với nhau, nên để cho một mình út Tiến ra cửa rào đón Phương Hân vô. Trong nhà mọi người tạm lánh mặt, chỉ còn chừa lại ba mẹ của út Tiến và Huyền Tiên.
Phương Hân theo chân út Tiến đi vô gần tới cửa cái, bổng nhiên cô ta ngừng lại nhìn thẳng vô nhà rồi miệng kêu lên
- Ôi nguy quá, nguy quá, thật là nguy hiểm hết sức rồi con ơi
Cô ta cố tình nói lớn tiếng, cho út Tiến và mấy người trong nhà nghe được, thấy vậy út Tiến tỏ ra sợ hải hỏi Phương Hân
- Cô, cô nói nguy là gì vậy, con sợ quá
- Thôi cứ vô nhà đã, có gì cô sẽ nói sau. Hôm nay có cô đến đây rồi mọi việc con không cần lo lắng
Phương Hân bước vô nhà, không chào hỏi ai cả, liền đi một vòng quanh phòng khách, tay vẽ vẽ mấy cái, nhìn vô cứ như đang vẽ bùa chú gì đó. Xong cô mới quay lại bàn nước, nơi ba mẹ út Tiến và Huyền Tiên đang ngồi, Phương Hân cất tiếng
- Khi nãy cô vừa bước vào, thấy âm binh đến tính bắt bà cụ nên đã dùng phép trấn bọn nó lại, tạm thời bọn nó chả dám làm gì đâu.
Để cho Phương Hân nói xong, thì út Tiến và mẹ cô cùng nói
- Dạ, mời cô đồng ngồi
Phương Hân gật đầu, ừ một tiếng trước khi ngồi xuống, sau đó út Tiến giới thiệu qua ba mẹ, còn Huyền Tiên được giới thiệu là người chị họ trong Sài Gòn ra chơi. Phương Hân miễm cười, gật nhẹ đầu thay cho lời chào, rồi cất tiếng nói.
- Thôi cũng chả có nhiều thời gian, cô nói thẳng vào vấn đề luôn nhá.
- Dạ, xin cô nói
- Mẹ của con đang bị âm binh đeo bám đòi bắt hồn, nếu không kịp giải chỉ trong ba hôm sẽ chết bất đắt kỳ tử và chết cũng chả toàn thây
Nói xong, Phương Hân nhìn qua Huyền Tiên rồi lắc đầu rồi nói tiếp
- Còn con, lẽ ra không xin thì cô không nói đâu, nhưng thấy con gặp nạn mà cô không giúp thì lòng không yên chẳng thể nào không chịu được
Thấy cô gái này vừa vô đã chỉa vô mình, nên Huyền Tiên nói theo luôn
- Dạ, con đang bị gì xin cô thương tình nói cho con biết.
- Ừ, con là bị oan gia trái chủ đeo bám, công việc mấy năm nay thì chả đâu vào đâu, giờ con mà không trả nợ oan gia trái chủ thì chả bao giờ ngóc đầu lên nỗi. Và xem thần sắc của con, cô thấy không quá năm tháng nữa con sẽ gạp đại nạn, nói không chừng sẽ làm liên lụy cho cả gia đình.
Nói xong, nhìn thấy Huyền Tiên có vẻ không tin lắm, nên Phương Hân nói tiếp
- Đấy là cô thấy sao thì nói thế thôi, không tin thì khi đại nạn đến chả ai cứu được
Vốn ban đầu, Huyền Tiên tính quan sát thêm một lúc nữa, coi Phương Hân là người như thế nào, nhưng khi cô ta tới đây Huyền Tiên đã khẳng định người này không phải là đồng gì cả, và cô ta cũng không phải là người tu, bởi khắp người không có chút hào quang nào, soi qua thì biết chắc chắn Phương Hân chỉ là kẻ lường gạt. Lại thêm thái độ và các nói năng báng bổ thần thánh, hù dọa lường gạt chúng sinh trắng trọn như vậy, Huyền Tiên đã không còn chịu nỗi. Cô đập bàn cái rầm, chỉ mặt nói thẳng
- Buôn thần bán thánh, lợi dụng vô tâm linh đẻ lừa gạt chúng sinh như vậy, có biết nghiệp nặng tới cở nào không. Chưa hết, Đạo Mẫu vốn là nét đặt trưng của nước mình, các cô đồng là những người nhân ái, đáng kính vậy mà các người vì chút lợi ích cá nhân đã làm xấu mặt của các cô đồng, bôi nhọ đạo của mình, có biết tội đó lớn cở nào không
Ban đầu Phương Hân tính cãi lại, và dọa cho người mắng mình phải sợ hãi, thế nhưng khi nhìn vô mắt Huyền Tiên, cô ta cảm nhận được thần uy trong măt người đang ngồi đối diện mình. Sau vài giây thất thần, Phương Hân đã lấy lại bình tỉnh và đứng lên ngoe ngẩy đi ra, và nói vọng lại một câu.
- Con súc phạm cô và các ngài, thì con sẽ lãnh hậu quả.
Nói xong Phương Hân đi thẳng một mạch ra ngoài cổng, có điều khi vừa bước tới sân cô ta xoay người lại, chỉ tay vô nhà nói thêm một câu nữa
- Đại họa sẽ đến với các …
Vừa nói tới chử đó, bổng nhiên miệng Phương Hân không thể khép lại nữa, cả dáng người còn đang xoay về sau và tay chỉ vô nhà cũng không thể động đậy, cứ như vậy mà đứng yên như tượng đá. Phương Hân vô cùng hoảng sợ, không biết sao tự nhiên mình bị như vậy, cố sức đóng miệng lại nhưng không được và cũng không cách nào cử động được thân thể. Trong đầu Phương Hân bắt đầu sợ, trên người mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều. Khi đó Huyền Tiên từ trong nhà bước ra, đi tới gần Phương Hân, mở miệng
- Sao cô đồng không nói tiếp nữa đi, mà lại đứng như trời trồng vậy nè. Mà thôi cô cứ đứng đó phơi nắng đi, và từ từ suy xét lại mình làm mấy chuyện buôn thần bán thánh, lừa gạt người khác như vậy là đúng hay sai
Nói xong, Huyền Tiên quay trở vô nhà, mấy người còn lại trong nhà út Tiến cũng ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện, ban đầu họ bất ngờ bởi thấy Phương Hân đột nhiên chạy ra nắng đứng im như trời trồng, nhưng sau khi được Huyền Tiên giải thích. Phương Hân bị cô dùng phép định thân, phạt cho đứng phơi nắng với hy vọng làm vậy cô nàng sẽ sợ mà không dám làm bậy nữa. Trong thời gian đó, Huyền Tiên làm nước phép cho người nhà út Tiến uống và dội người để tẩy hết tà khí, nhân đó cô cũng trấn phép bảo vệ nhà của út Tiến, đề phòng ma tà bên ngoài lại vô quấy phá.
Xong việc, mọi người lại cùng quây quần trong phòng khách uống nước trà và trò chuyện. Bên ngoài Phương Hân vẫn cứ đứng một chổ, không nói cũng chẳng thể động đậy được, đến bây giờ thì dù não có bị vô nước thì Phương Hân cũng đã biết, mình đã bị cô gái khi nãy làm phép cho đứng bất động nơi này, Phương Hân vô cùng lo sợ bởi không biết phải đứng như vầy đến khi nào, và tiếp theo cô gái kia sẽ xử lý mình như thế nào đây.
Vốn ban đầu, khi bị đứng bất động Phương Hân có chút tức giận, nhưng sau khi bình tỉnh hơn cô bắt đầu lo, sẽ bị cô gái kia bắt hồn hoặc cho âm binh theo hãm hại mình và gia đình, bởi vừa khi nãy chính cô hù dọa người ta bị oan gia trái chủ đeo bám và không ngóc đầu lên nỗi. Bây giờ Phương Hân lại vô cùng sợ, những điều mà thường ngày hay đem ra hù dọa người khác để thu lợi lộc, lẽ nào tất cả sẽ ứng nghiệm lên người cô.
Nghĩ đến đó nước mắt cứ tuôn ra, Phương Hân đã bắt đầu hối hận, bởi việc làm sai trái của mình trong mấy tháng qua. Nếu giờ có cơ hội làm lại, cô sẽ không bao giờ dám lừa gạt người khác nữa, càng không dám làm việc buôn thần bán thánh như vậy. Đang còn suy nghĩ miêng mang, chợt giọng một người đàn ông người bắc vang lên sát bên cạnh
- Ơ hay, có phải cái Hân nhà chú Dũng đây không
Người vừa nói, vừa đi tới gần là bác Mạnh, bạn rất thân của bố Phương Hân khi còn ở quê, nhà ông ta và cô nằm cạnh nhau chỉ cách nhau mỗi cái rào, có điều gia đình chú ấy đã chuyển nhà vô Gia Lai cả bảy tám năm nay rồi, lâu lâu mới về Nam Định một lần. Thấy người quen đi tới, cô vừa mừng vừa xấu hổ nhưng không cách nào nói chuyện được. Còn chú Dũng đứng đó hỏi thêm mấy câu nữa, cũng không thấy Phương Hân trả lời thì ông lấy làm quái lạ, chưa kịp hiểu nguyên nhân, thì nghe tiếng gọi của ông bạn già từ trong nhà vang lên.
- Anh Dũng vô đây trước đi, tui có chuyện này nói anh nghe
- A, bác Phi đấy à, vâng tôi vào ngay đây
Dũng bước vô trong, được ông bạn già kể lại câu chuyện về Phương Hân và con gái ông kể cả câu chuyện vừa mới xảy ra ngay tại nhà ông. Nghe xong, ông Dũng tỏ ra vô cùng khó xử, ngẫm nghĩ một lúc mới mở miệng nói lời xin lổi
- Trước hết tôi xin thay mặt chú Mạnh, là bố cháu Phương Hân xin lỗi gia đình bác Phi về những điều sai trái mà cháu nó đã làm, tôi cũng xin lổi cô Huyền Tiên bởi cháu nó đã có lời bất kính với cô. Cháu nó còn trẻ người non dạ, mong gia đình bác Phi và cô Huyền Tiên tha thứ cho cháu nó, về tôi sẽ bảo chú Mạnh dạy lại Phương Hân cho nghiêm túc.
Cả nhà út Tiến cùng đưa mắt nhìn Huyền Tiên, cô thấy vậy cười rồi trả lời chú Mạnh
- Dạ, thật ra cháu biết em Phương Hân còn nhỏ tuổi, nên sẽ thiếu suy nghĩ mới làm điều sai. Cái sai đó mới nhìn tưởng không lớn, nhưng hậu quả đôi khi sẽ vô cùng lớn, hơn nữa nếu em nó gạt người và buôn thần bán thánh như vậy sẽ tạo nghiệp rất nặng. Hồi nãy cháu chỉ dùng phép định thân phạt Phương Hân một chút, mong em nó từ đó thấy sợ mà nhận ra sai lầm của mình, để sau này không dám làm vậy nữa.
- Vậy cô Huyền Tiên tha cho cháu nó nha.
- Dạ, nhưng phải nhờ út Tiến ra đỡ Phương Hân vô, bởi em ấy đã đứng như vậy cả tiếng rồi sẽ bị tê cứng chân tay, nếu bỏ phép định thân ra sẽ té liền đó.
Út Tiến và chị dâu vội chạy ra sân kè hai bên cho Phương Hân, sau đó Huyền Tiên mới bỏ phép định thân, họ diều cô vô phòng khách ngồi đối diện với Huyền Tiên. Giờ đây, Phương Hân vừa xấu hổ vừa hối hận bởi việc làm sai trái của mình, cô xin lổi mọi người và hứa sẽ không bao giờ dám tại phạm. Huyền Tiên và mọi người cũng rộng lòng bỏ qua cho cô, nhưng Huyền Tiên lại muốn biết vì đâu Phương Hân lại làm như vậy, cô mới thú thật nguyên nhân dẫn đến việc mình làm sai.
Phương Hân theo chân út Tiến đi vô gần tới cửa cái, bổng nhiên cô ta ngừng lại nhìn thẳng vô nhà rồi miệng kêu lên
- Ôi nguy quá, nguy quá, thật là nguy hiểm hết sức rồi con ơi
Cô ta cố tình nói lớn tiếng, cho út Tiến và mấy người trong nhà nghe được, thấy vậy út Tiến tỏ ra sợ hải hỏi Phương Hân
- Cô, cô nói nguy là gì vậy, con sợ quá
- Thôi cứ vô nhà đã, có gì cô sẽ nói sau. Hôm nay có cô đến đây rồi mọi việc con không cần lo lắng
Phương Hân bước vô nhà, không chào hỏi ai cả, liền đi một vòng quanh phòng khách, tay vẽ vẽ mấy cái, nhìn vô cứ như đang vẽ bùa chú gì đó. Xong cô mới quay lại bàn nước, nơi ba mẹ út Tiến và Huyền Tiên đang ngồi, Phương Hân cất tiếng
- Khi nãy cô vừa bước vào, thấy âm binh đến tính bắt bà cụ nên đã dùng phép trấn bọn nó lại, tạm thời bọn nó chả dám làm gì đâu.
Để cho Phương Hân nói xong, thì út Tiến và mẹ cô cùng nói
- Dạ, mời cô đồng ngồi
Phương Hân gật đầu, ừ một tiếng trước khi ngồi xuống, sau đó út Tiến giới thiệu qua ba mẹ, còn Huyền Tiên được giới thiệu là người chị họ trong Sài Gòn ra chơi. Phương Hân miễm cười, gật nhẹ đầu thay cho lời chào, rồi cất tiếng nói.
- Thôi cũng chả có nhiều thời gian, cô nói thẳng vào vấn đề luôn nhá.
- Dạ, xin cô nói
- Mẹ của con đang bị âm binh đeo bám đòi bắt hồn, nếu không kịp giải chỉ trong ba hôm sẽ chết bất đắt kỳ tử và chết cũng chả toàn thây
Nói xong, Phương Hân nhìn qua Huyền Tiên rồi lắc đầu rồi nói tiếp
- Còn con, lẽ ra không xin thì cô không nói đâu, nhưng thấy con gặp nạn mà cô không giúp thì lòng không yên chẳng thể nào không chịu được
Thấy cô gái này vừa vô đã chỉa vô mình, nên Huyền Tiên nói theo luôn
- Dạ, con đang bị gì xin cô thương tình nói cho con biết.
- Ừ, con là bị oan gia trái chủ đeo bám, công việc mấy năm nay thì chả đâu vào đâu, giờ con mà không trả nợ oan gia trái chủ thì chả bao giờ ngóc đầu lên nỗi. Và xem thần sắc của con, cô thấy không quá năm tháng nữa con sẽ gạp đại nạn, nói không chừng sẽ làm liên lụy cho cả gia đình.
Nói xong, nhìn thấy Huyền Tiên có vẻ không tin lắm, nên Phương Hân nói tiếp
- Đấy là cô thấy sao thì nói thế thôi, không tin thì khi đại nạn đến chả ai cứu được
Vốn ban đầu, Huyền Tiên tính quan sát thêm một lúc nữa, coi Phương Hân là người như thế nào, nhưng khi cô ta tới đây Huyền Tiên đã khẳng định người này không phải là đồng gì cả, và cô ta cũng không phải là người tu, bởi khắp người không có chút hào quang nào, soi qua thì biết chắc chắn Phương Hân chỉ là kẻ lường gạt. Lại thêm thái độ và các nói năng báng bổ thần thánh, hù dọa lường gạt chúng sinh trắng trọn như vậy, Huyền Tiên đã không còn chịu nỗi. Cô đập bàn cái rầm, chỉ mặt nói thẳng
- Buôn thần bán thánh, lợi dụng vô tâm linh đẻ lừa gạt chúng sinh như vậy, có biết nghiệp nặng tới cở nào không. Chưa hết, Đạo Mẫu vốn là nét đặt trưng của nước mình, các cô đồng là những người nhân ái, đáng kính vậy mà các người vì chút lợi ích cá nhân đã làm xấu mặt của các cô đồng, bôi nhọ đạo của mình, có biết tội đó lớn cở nào không
Ban đầu Phương Hân tính cãi lại, và dọa cho người mắng mình phải sợ hãi, thế nhưng khi nhìn vô mắt Huyền Tiên, cô ta cảm nhận được thần uy trong măt người đang ngồi đối diện mình. Sau vài giây thất thần, Phương Hân đã lấy lại bình tỉnh và đứng lên ngoe ngẩy đi ra, và nói vọng lại một câu.
- Con súc phạm cô và các ngài, thì con sẽ lãnh hậu quả.
Nói xong Phương Hân đi thẳng một mạch ra ngoài cổng, có điều khi vừa bước tới sân cô ta xoay người lại, chỉ tay vô nhà nói thêm một câu nữa
- Đại họa sẽ đến với các …
Vừa nói tới chử đó, bổng nhiên miệng Phương Hân không thể khép lại nữa, cả dáng người còn đang xoay về sau và tay chỉ vô nhà cũng không thể động đậy, cứ như vậy mà đứng yên như tượng đá. Phương Hân vô cùng hoảng sợ, không biết sao tự nhiên mình bị như vậy, cố sức đóng miệng lại nhưng không được và cũng không cách nào cử động được thân thể. Trong đầu Phương Hân bắt đầu sợ, trên người mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều. Khi đó Huyền Tiên từ trong nhà bước ra, đi tới gần Phương Hân, mở miệng
- Sao cô đồng không nói tiếp nữa đi, mà lại đứng như trời trồng vậy nè. Mà thôi cô cứ đứng đó phơi nắng đi, và từ từ suy xét lại mình làm mấy chuyện buôn thần bán thánh, lừa gạt người khác như vậy là đúng hay sai
Nói xong, Huyền Tiên quay trở vô nhà, mấy người còn lại trong nhà út Tiến cũng ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện, ban đầu họ bất ngờ bởi thấy Phương Hân đột nhiên chạy ra nắng đứng im như trời trồng, nhưng sau khi được Huyền Tiên giải thích. Phương Hân bị cô dùng phép định thân, phạt cho đứng phơi nắng với hy vọng làm vậy cô nàng sẽ sợ mà không dám làm bậy nữa. Trong thời gian đó, Huyền Tiên làm nước phép cho người nhà út Tiến uống và dội người để tẩy hết tà khí, nhân đó cô cũng trấn phép bảo vệ nhà của út Tiến, đề phòng ma tà bên ngoài lại vô quấy phá.
Xong việc, mọi người lại cùng quây quần trong phòng khách uống nước trà và trò chuyện. Bên ngoài Phương Hân vẫn cứ đứng một chổ, không nói cũng chẳng thể động đậy được, đến bây giờ thì dù não có bị vô nước thì Phương Hân cũng đã biết, mình đã bị cô gái khi nãy làm phép cho đứng bất động nơi này, Phương Hân vô cùng lo sợ bởi không biết phải đứng như vầy đến khi nào, và tiếp theo cô gái kia sẽ xử lý mình như thế nào đây.
Vốn ban đầu, khi bị đứng bất động Phương Hân có chút tức giận, nhưng sau khi bình tỉnh hơn cô bắt đầu lo, sẽ bị cô gái kia bắt hồn hoặc cho âm binh theo hãm hại mình và gia đình, bởi vừa khi nãy chính cô hù dọa người ta bị oan gia trái chủ đeo bám và không ngóc đầu lên nỗi. Bây giờ Phương Hân lại vô cùng sợ, những điều mà thường ngày hay đem ra hù dọa người khác để thu lợi lộc, lẽ nào tất cả sẽ ứng nghiệm lên người cô.
Nghĩ đến đó nước mắt cứ tuôn ra, Phương Hân đã bắt đầu hối hận, bởi việc làm sai trái của mình trong mấy tháng qua. Nếu giờ có cơ hội làm lại, cô sẽ không bao giờ dám lừa gạt người khác nữa, càng không dám làm việc buôn thần bán thánh như vậy. Đang còn suy nghĩ miêng mang, chợt giọng một người đàn ông người bắc vang lên sát bên cạnh
- Ơ hay, có phải cái Hân nhà chú Dũng đây không
Người vừa nói, vừa đi tới gần là bác Mạnh, bạn rất thân của bố Phương Hân khi còn ở quê, nhà ông ta và cô nằm cạnh nhau chỉ cách nhau mỗi cái rào, có điều gia đình chú ấy đã chuyển nhà vô Gia Lai cả bảy tám năm nay rồi, lâu lâu mới về Nam Định một lần. Thấy người quen đi tới, cô vừa mừng vừa xấu hổ nhưng không cách nào nói chuyện được. Còn chú Dũng đứng đó hỏi thêm mấy câu nữa, cũng không thấy Phương Hân trả lời thì ông lấy làm quái lạ, chưa kịp hiểu nguyên nhân, thì nghe tiếng gọi của ông bạn già từ trong nhà vang lên.
- Anh Dũng vô đây trước đi, tui có chuyện này nói anh nghe
- A, bác Phi đấy à, vâng tôi vào ngay đây
Dũng bước vô trong, được ông bạn già kể lại câu chuyện về Phương Hân và con gái ông kể cả câu chuyện vừa mới xảy ra ngay tại nhà ông. Nghe xong, ông Dũng tỏ ra vô cùng khó xử, ngẫm nghĩ một lúc mới mở miệng nói lời xin lổi
- Trước hết tôi xin thay mặt chú Mạnh, là bố cháu Phương Hân xin lỗi gia đình bác Phi về những điều sai trái mà cháu nó đã làm, tôi cũng xin lổi cô Huyền Tiên bởi cháu nó đã có lời bất kính với cô. Cháu nó còn trẻ người non dạ, mong gia đình bác Phi và cô Huyền Tiên tha thứ cho cháu nó, về tôi sẽ bảo chú Mạnh dạy lại Phương Hân cho nghiêm túc.
Cả nhà út Tiến cùng đưa mắt nhìn Huyền Tiên, cô thấy vậy cười rồi trả lời chú Mạnh
- Dạ, thật ra cháu biết em Phương Hân còn nhỏ tuổi, nên sẽ thiếu suy nghĩ mới làm điều sai. Cái sai đó mới nhìn tưởng không lớn, nhưng hậu quả đôi khi sẽ vô cùng lớn, hơn nữa nếu em nó gạt người và buôn thần bán thánh như vậy sẽ tạo nghiệp rất nặng. Hồi nãy cháu chỉ dùng phép định thân phạt Phương Hân một chút, mong em nó từ đó thấy sợ mà nhận ra sai lầm của mình, để sau này không dám làm vậy nữa.
- Vậy cô Huyền Tiên tha cho cháu nó nha.
- Dạ, nhưng phải nhờ út Tiến ra đỡ Phương Hân vô, bởi em ấy đã đứng như vậy cả tiếng rồi sẽ bị tê cứng chân tay, nếu bỏ phép định thân ra sẽ té liền đó.
Út Tiến và chị dâu vội chạy ra sân kè hai bên cho Phương Hân, sau đó Huyền Tiên mới bỏ phép định thân, họ diều cô vô phòng khách ngồi đối diện với Huyền Tiên. Giờ đây, Phương Hân vừa xấu hổ vừa hối hận bởi việc làm sai trái của mình, cô xin lổi mọi người và hứa sẽ không bao giờ dám tại phạm. Huyền Tiên và mọi người cũng rộng lòng bỏ qua cho cô, nhưng Huyền Tiên lại muốn biết vì đâu Phương Hân lại làm như vậy, cô mới thú thật nguyên nhân dẫn đến việc mình làm sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.