Chương 34: Thiên biến vạn hóa
Ni La
30/12/2015
Nguyệt Nha và Cố đại nhân sóng vai đứng trước giường, nhìn cái rổ cạnh lò sưởi đầu giường há hốc mồm.
Ngày hôm qua vẫn là một khối thịt hồng, một đêm công phu thế nào lại kéo dài ra một thước, một đầu tròn một đầu nhọn, màu đỏ tươi nhạt đi, nhìn đúng là một con giòi to hồng non mềm. Cái rổ nhỏ đã không chứa nổi nó, cái đuôi nhỏ vươn ra gác lên một góc chăn bông.
Cuối cùng Nguyệt Nha lắp bắp mở miệng: "Lại lớn thành như vậy?"
Cố đại nhân cầm rổ lên so sánh: "Nặng hơn hôm qua không ít, tăng cân rất nhanh."
Hôm qua còn là cục thịt đỏ như tim, nhìn tuy quái dị nhưng không đáng sợ. Nay biến thành giòi khổng lồ thật muốn dọa chết người. Cố đại nhân nâng rổ, hai người chăm chú nhìn kỹ con giòi, chỉ thấy trong cơ thể nó có một sợi chỉ màu trắng, kéo dài từ đầu đến đuôi không rõ là cái gì.
Nguyệt Nha cố lấy can đảm vươn tay đến, nhẹ nhàng sờ rồi nói cho Cố đại nhân: "Còn rất trơn."
Cố đại nhân kéo rổ lên mũi ngửi, nhe răng trợn mắt nhìn Nguyệt Nha đau khổ nói: "Không thấy gì."
Nguyệt Nha cũng cúi người hít một hơi rồi thẳng người: "Có mùi khó ngửi, vừa ngọt vừa tinh."
Cố đại nhân hỏi Nguyệt Nha: "Trước đây cậu ta cũng có mùi này sao?"
Nguyệt Nha lập tức lắc đầu: "Không phải, trước anh ấy không có mùi gì cả."
Sau đó hai người cùng thở dài một tiếng.
Hình dạng mới của Vô Tâm tuy không dễ nhìn, nhưng Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều là người từng trải sóng gió, cho nên cũng không quá ngạc nhiên. Nguyệt Nha như thường lệ dọn phòng nấu cơm, Cố đại nhân rửa mặt xong theo lệnh cô mang Vô Tâm chuyển sang một cái rổ to hơn.
Chuyển xong, cúi đầu nhìn chằm chằm nửa ngày, càng xem càng giống giòi, cuối cùng cả người ghê tởm khó chịu. Đem rổ nhẹ nhàng để lên giường rồi lấy chăn tới. Chăn bông qua một đêm hun đúc rắm thối chân thối, ấm áp hòa cùng mùi vị che lên cái rổ, đúng là mắt không thấy tâm không phiền.
Đến chiều Cố đại nhân vào phòng Nguyệt Nha, mọi người đều thích sạch sẽ, trong phòng Nguyệt Nha lại gọn gàng, Nguyệt Nha cũng rất tháo vát. Cố đại nhân ngồi đầu giường gần lò sưởi, u uất trong lòng vơi đi rất nhiều.
Nguyệt Nha đem rổ tới đắp thêm áo gối, đặt cạnh lò sưởi. Nguyệt Nha một bên thêu thùa may vá một bên liếc rổ đảo mắt, hy vọng có thể nhìn thấy chút động tĩnh. Nhưng còn giòi to dương dương tự đắc nằm trong rổ, vẫn không nhúc nhích.
Khâu vá một lúc lâu, Nguyệt Nha buông kim thẳng lưng, ngẩng đầu kêu: "Cố đại nhân anh nói…"
Cố đại nhân đang ngẩn người thình lình bị động, run lên một chút. Nguyệt Nha không nghĩ mình lại dọa hắn, nhất thời cũng ngậm miệng. Hai người im lặng một lát, Cố đại nhân bỗng cười khổ hỏi: "Vừa rồi em bảo gì?"
Nguyệt Nha không hiểu gì nhìn hắn: "Tôi vừa gọi Cố đại nhân a!"
Cố đại nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Không có lính không có ngựa, không có súng không có tiền, tôi mẹ nó tính gì đại nhân!"
Nguyệt Nha chớp mắt không lĩnh hội kịp: "Gọi thế làm anh không vui, sau này tôi sẽ sửa là được? Vậy anh muốn tôi gọi là gì?"
Cố đại nhân biết Nguyệt Nha chưa lâu lắm, nhưng bên người không thân thích liền coi cô như người trong nhà, nhưng chỉ để trong lòng thôi, nói với cô: "Nguyệt Nha, em có biết lúc trước tôi là dạng gì không?"
Nguyệt Nha lại cầm kim lên: "Biết, lúc trước anh rất uy phong, thấy anh cũng không dám ngẩng đầu nói chuyện."
Cố đại nhân gật đầu, lập tức cau mày: "Em bỏ kim chỉ xuống, khâu giày gấp gì? Thành thật nghe tôi nói!"
Nguyệt Nha nở nụ cười, không chấp nhặt với hắn: "Được, anh nói đi, tôi nghe đây."
Cố đại nhân mặt không thay đổi nhìn cô nói: "Nguyệt Nha, tôi không thể cứ ở đạo quan mãi, tôi phải ra ngoài giành chính quyền!"
Nguyệt Nha nhất thời khẩn trương: "Giành chính quyền? Anh đơn thương độc mã muốn đánh ai a? Mới yên tĩnh được vài ngày anh đã muốn gây sóng gió?"
Cố đại nhân khoát tay chặn lại: "Không cần tóc dài não ngắn, tôi coi em như em gái mới nói lời trong lòng! Ai nói giành chính quyền là phải động đao thương? Em thấy ngoài Trương lông ngắn với Đinh đầu to thì tôi không biết nhân vật nào cao cấp hơn? Nói cho em, thầy tướng số nói tôi là sao Vũ Khúc hạ phàm, cuộc đời tất thành nghiệp lớn, nhưng cứ ở mãi đạo quan này sao thành nghiệp lớn?"
Nguyệt Nha nghe hắn đuổi trâu nã pháo, cảm giác rất có ý tứ: "Vậy anh nói anh muốn làm gì đi?"
Cố đại nhân liếm môi khô ran trịnh trọng tuyên bố: "Tôi tính đi Thiên Tân, em cũng đi theo đi. Vừa vặn sư phụ chưa lớn còn có thể đỡ tiền vé. Thiên Tân là thành phố lớn, em đã tới chưa?"
Nguyệt Nha lắc đầu: "Tôi khẳng định chưa đi qua, ngay cả huyện Trường An cũng là lần đầu tiên."
Cố đại nhân thỏa thuê mãn nguyện giương đầu, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ: "Vốn tôi còn nghĩ triệu tập các anh em tan tác đứng dậy, một lần nữa đánh chiếm huyện Văn, nhưng qua mấy tháng cân nhắc phát hiện dù có đội ngũ chỉnh tề, cũng không phải đối thủ của Đinh đầu to, hơn nữa trong huyện còn có yêu quái khiến tôi không dám đi. Vậy nên muốn đến Thiên Tân thử thời vận, cùng lắm thì tay không trở về, cùng lắm chỉ mất tiền đi đường chẳng đáng gì."
Nguyệt Nha đối với tiền đồ của Cố đại nhân không hề tin tưởng, có điều nhớ ra một sự kiện khác: "Nếu chúng ta đi xa có khi yêu quái không đuổi kịp?"
Cố đại nhân nhấc tay gãi đầu: "Hẳn là thế!"
Nguyệt Nha liếc cái rổ: "Cũng không biết Vô Tâm có nguyện ý đi hay không, cho dù có bớt tiền xe của anh ấy hai người mình cũng không đủ tiền! Hiện giờ tiền ăn đều là đạo quán bao a!"
Cố đại nhân không dám nhìn rổ trực tiếp vung tay: "Không quản cậu ta có nguyện ý hay không, dù sao giờ cũng không nói được! Về lộ phí, buổi chiều tôi sẽ đi tìm Xuất Trần Tử xem có thể mượn tiền hay không. Tóm lại phải hành động thật nhanh, bằng không ngày càng kéo dài ai biết sư phụ lại biến dạng thế nào? Vạn nhất hai ngày nữa giòi to bằng nửa người, chúng ta sao mang nó lên xe lửa?"
Nguyệt Nha tuổi trẻ, lòng hiếu kỳ lớn, trong lòng thật rất muốn tới Thiên Tân mở mang tầm mắt… đương nhiên đi cũng được không đi cũng được. Cố đại nhân thấy cô không phản đối, ngay khi vừa ăn cơm trưa xong thật sự ra ngoài tìm Xuất Trần Tử.
Cố đại nhân ra ngoài mấy tiếng liền mang hai trăm đồng trở lại. Vui vẻ ra mặt vào phòng Nguyệt Nha, thật lòng ca ngợi Xuất Trần Tử một phen: "Lão đạo nhà người ta thật trượng nghĩa, nói mượn tiền mà cho luôn. Tôi đã sớm nhìn ra người không phải phàm nhân, dáng người cao lớn kia, tóc dài kia, khí chất kia, sức khỏe kia, đáng tiếc xuất gia làm lão đạo, bằng không cũng làm tới quan lớn!"
Nguyệt Nha nghe hắn to tiếng, không khỏi tinh thần tỉnh táo: "Người có hỏi Vô Tâm không?"
Cố đại nhân cao giọng đáp: "Có, tôi nói không biết."
Nguyệt Nha hơi kích động nâng tay sờ búi tóc đằng sau, có chút tự biết xấu hổ: "Vậy chúng ta thật sự đi Thiên Tân? Anh đến Thiên Tân tìm ai nương tựa a?"
Cố đại nhân lớn tiếng vung tay: "Em đừng quản, tôi cũng không phải đại ngốc, trong lòng lại chưa tính rõ?"
Đến buổi tối, Nguyệt Nha đem Vô Tâm nhấc ra đặt vào một chậu canh ấm áp. Canh không có chất béo, ngâm đến lạnh rồi mang ra xoa, sau đó nói với Cố đại nhân: "Nếu anh sợ nó thì để tôi mang về phòng. Tôi nhìn cả ngày đến quen rồi."
Cố đại nhân hơi do dự muốn đồng ý, nhưng đồng ý thì lại trái giao ước với Vô Tâm. Đưa tay cầm rổ kiên trì nói: "Không cần, tôi cũng nhìn quen rồi. Lại nói ai biết sáng mai sẽ biến thành dạng gì? Biến đẹp thì thôi, nếu kinh hơn giòi… Quên đi quên đi, cứ để ở đây! Sáng mai tôi xung phong nhìn đầu tiên."
Vì đã định mai xuống huyện Trường An ngồi xe lửa, cho nên trời vừa tối Nguyệt Nha đã lên giường, muốn ngủ sớm dậy sớm mà trằn trọc không yên. Cố đại nhân nằm trong chăn thối suy tư chuyện thiên hạ đại sự, cũng mất ngủ. Hai người đều đêm khuya mới ngủ, thành ra vừa nhắm mắt trời đã sáng.
Cố đại nhân trong lòng mang chuyện lớn, cửa sổ vừa trắng liền ngồi dậy xem rổ. Trên mặt như cũ đắp một cái áo gối, Cố đại nhân nắm một góc tim đập loạn nhịp, không biết mình sẽ thấy cái gì đây.
Cắn răng ác tâm xốc mạnh áo gối cúi đầu nhìn vào, mở to hai mắt bỗng nhiên muốn phun ra.
Con giòi trong rổ lại dài ra nửa thước, đuôi nhọn không thấy nữa. Từ đầu tới cuối trong veo như nước, vừa thô vừa béo, hơn nữa không còn bóng loáng như hôm qua, da non gồ ghề, khắp nơi mọc lên lông trắng nhỏ, chợt thấy đúng là một con sâu to mắc bệnh rụng lông!
Cố đại nhân lý giải chỗ khó của Vô Tâm, thừa nhận hắn giờ thật sự không biết gì. Chỉ ngón tay thử sợi lông cứng mềm, thấy không thủng tay liền cầm để lên giường, nhăn mặt nhăn mũi trừng mắt cuộn lại.
Cố đại nhân không để Nguyệt Nha nhìn Vô Tâm, chỉ nói: "Lớn rất nhanh, bộ dạng không khác gì hôm qua."
Nguyệt Nha gật đầu dễ bảo, quần áo ăn mặc chỉnh tề. Nhận cái rổ trong tay Cố đại nhân rồi kiểm tra, trên lưng đeo bọc nhỏ còn chưa rõ ràng hỏi: "Đi thật a?"
Cố đại nhân hăng hái nhoáng gật đầu một cái: "Đi!"
Ngày hôm qua vẫn là một khối thịt hồng, một đêm công phu thế nào lại kéo dài ra một thước, một đầu tròn một đầu nhọn, màu đỏ tươi nhạt đi, nhìn đúng là một con giòi to hồng non mềm. Cái rổ nhỏ đã không chứa nổi nó, cái đuôi nhỏ vươn ra gác lên một góc chăn bông.
Cuối cùng Nguyệt Nha lắp bắp mở miệng: "Lại lớn thành như vậy?"
Cố đại nhân cầm rổ lên so sánh: "Nặng hơn hôm qua không ít, tăng cân rất nhanh."
Hôm qua còn là cục thịt đỏ như tim, nhìn tuy quái dị nhưng không đáng sợ. Nay biến thành giòi khổng lồ thật muốn dọa chết người. Cố đại nhân nâng rổ, hai người chăm chú nhìn kỹ con giòi, chỉ thấy trong cơ thể nó có một sợi chỉ màu trắng, kéo dài từ đầu đến đuôi không rõ là cái gì.
Nguyệt Nha cố lấy can đảm vươn tay đến, nhẹ nhàng sờ rồi nói cho Cố đại nhân: "Còn rất trơn."
Cố đại nhân kéo rổ lên mũi ngửi, nhe răng trợn mắt nhìn Nguyệt Nha đau khổ nói: "Không thấy gì."
Nguyệt Nha cũng cúi người hít một hơi rồi thẳng người: "Có mùi khó ngửi, vừa ngọt vừa tinh."
Cố đại nhân hỏi Nguyệt Nha: "Trước đây cậu ta cũng có mùi này sao?"
Nguyệt Nha lập tức lắc đầu: "Không phải, trước anh ấy không có mùi gì cả."
Sau đó hai người cùng thở dài một tiếng.
Hình dạng mới của Vô Tâm tuy không dễ nhìn, nhưng Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều là người từng trải sóng gió, cho nên cũng không quá ngạc nhiên. Nguyệt Nha như thường lệ dọn phòng nấu cơm, Cố đại nhân rửa mặt xong theo lệnh cô mang Vô Tâm chuyển sang một cái rổ to hơn.
Chuyển xong, cúi đầu nhìn chằm chằm nửa ngày, càng xem càng giống giòi, cuối cùng cả người ghê tởm khó chịu. Đem rổ nhẹ nhàng để lên giường rồi lấy chăn tới. Chăn bông qua một đêm hun đúc rắm thối chân thối, ấm áp hòa cùng mùi vị che lên cái rổ, đúng là mắt không thấy tâm không phiền.
Đến chiều Cố đại nhân vào phòng Nguyệt Nha, mọi người đều thích sạch sẽ, trong phòng Nguyệt Nha lại gọn gàng, Nguyệt Nha cũng rất tháo vát. Cố đại nhân ngồi đầu giường gần lò sưởi, u uất trong lòng vơi đi rất nhiều.
Nguyệt Nha đem rổ tới đắp thêm áo gối, đặt cạnh lò sưởi. Nguyệt Nha một bên thêu thùa may vá một bên liếc rổ đảo mắt, hy vọng có thể nhìn thấy chút động tĩnh. Nhưng còn giòi to dương dương tự đắc nằm trong rổ, vẫn không nhúc nhích.
Khâu vá một lúc lâu, Nguyệt Nha buông kim thẳng lưng, ngẩng đầu kêu: "Cố đại nhân anh nói…"
Cố đại nhân đang ngẩn người thình lình bị động, run lên một chút. Nguyệt Nha không nghĩ mình lại dọa hắn, nhất thời cũng ngậm miệng. Hai người im lặng một lát, Cố đại nhân bỗng cười khổ hỏi: "Vừa rồi em bảo gì?"
Nguyệt Nha không hiểu gì nhìn hắn: "Tôi vừa gọi Cố đại nhân a!"
Cố đại nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Không có lính không có ngựa, không có súng không có tiền, tôi mẹ nó tính gì đại nhân!"
Nguyệt Nha chớp mắt không lĩnh hội kịp: "Gọi thế làm anh không vui, sau này tôi sẽ sửa là được? Vậy anh muốn tôi gọi là gì?"
Cố đại nhân biết Nguyệt Nha chưa lâu lắm, nhưng bên người không thân thích liền coi cô như người trong nhà, nhưng chỉ để trong lòng thôi, nói với cô: "Nguyệt Nha, em có biết lúc trước tôi là dạng gì không?"
Nguyệt Nha lại cầm kim lên: "Biết, lúc trước anh rất uy phong, thấy anh cũng không dám ngẩng đầu nói chuyện."
Cố đại nhân gật đầu, lập tức cau mày: "Em bỏ kim chỉ xuống, khâu giày gấp gì? Thành thật nghe tôi nói!"
Nguyệt Nha nở nụ cười, không chấp nhặt với hắn: "Được, anh nói đi, tôi nghe đây."
Cố đại nhân mặt không thay đổi nhìn cô nói: "Nguyệt Nha, tôi không thể cứ ở đạo quan mãi, tôi phải ra ngoài giành chính quyền!"
Nguyệt Nha nhất thời khẩn trương: "Giành chính quyền? Anh đơn thương độc mã muốn đánh ai a? Mới yên tĩnh được vài ngày anh đã muốn gây sóng gió?"
Cố đại nhân khoát tay chặn lại: "Không cần tóc dài não ngắn, tôi coi em như em gái mới nói lời trong lòng! Ai nói giành chính quyền là phải động đao thương? Em thấy ngoài Trương lông ngắn với Đinh đầu to thì tôi không biết nhân vật nào cao cấp hơn? Nói cho em, thầy tướng số nói tôi là sao Vũ Khúc hạ phàm, cuộc đời tất thành nghiệp lớn, nhưng cứ ở mãi đạo quan này sao thành nghiệp lớn?"
Nguyệt Nha nghe hắn đuổi trâu nã pháo, cảm giác rất có ý tứ: "Vậy anh nói anh muốn làm gì đi?"
Cố đại nhân liếm môi khô ran trịnh trọng tuyên bố: "Tôi tính đi Thiên Tân, em cũng đi theo đi. Vừa vặn sư phụ chưa lớn còn có thể đỡ tiền vé. Thiên Tân là thành phố lớn, em đã tới chưa?"
Nguyệt Nha lắc đầu: "Tôi khẳng định chưa đi qua, ngay cả huyện Trường An cũng là lần đầu tiên."
Cố đại nhân thỏa thuê mãn nguyện giương đầu, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ: "Vốn tôi còn nghĩ triệu tập các anh em tan tác đứng dậy, một lần nữa đánh chiếm huyện Văn, nhưng qua mấy tháng cân nhắc phát hiện dù có đội ngũ chỉnh tề, cũng không phải đối thủ của Đinh đầu to, hơn nữa trong huyện còn có yêu quái khiến tôi không dám đi. Vậy nên muốn đến Thiên Tân thử thời vận, cùng lắm thì tay không trở về, cùng lắm chỉ mất tiền đi đường chẳng đáng gì."
Nguyệt Nha đối với tiền đồ của Cố đại nhân không hề tin tưởng, có điều nhớ ra một sự kiện khác: "Nếu chúng ta đi xa có khi yêu quái không đuổi kịp?"
Cố đại nhân nhấc tay gãi đầu: "Hẳn là thế!"
Nguyệt Nha liếc cái rổ: "Cũng không biết Vô Tâm có nguyện ý đi hay không, cho dù có bớt tiền xe của anh ấy hai người mình cũng không đủ tiền! Hiện giờ tiền ăn đều là đạo quán bao a!"
Cố đại nhân không dám nhìn rổ trực tiếp vung tay: "Không quản cậu ta có nguyện ý hay không, dù sao giờ cũng không nói được! Về lộ phí, buổi chiều tôi sẽ đi tìm Xuất Trần Tử xem có thể mượn tiền hay không. Tóm lại phải hành động thật nhanh, bằng không ngày càng kéo dài ai biết sư phụ lại biến dạng thế nào? Vạn nhất hai ngày nữa giòi to bằng nửa người, chúng ta sao mang nó lên xe lửa?"
Nguyệt Nha tuổi trẻ, lòng hiếu kỳ lớn, trong lòng thật rất muốn tới Thiên Tân mở mang tầm mắt… đương nhiên đi cũng được không đi cũng được. Cố đại nhân thấy cô không phản đối, ngay khi vừa ăn cơm trưa xong thật sự ra ngoài tìm Xuất Trần Tử.
Cố đại nhân ra ngoài mấy tiếng liền mang hai trăm đồng trở lại. Vui vẻ ra mặt vào phòng Nguyệt Nha, thật lòng ca ngợi Xuất Trần Tử một phen: "Lão đạo nhà người ta thật trượng nghĩa, nói mượn tiền mà cho luôn. Tôi đã sớm nhìn ra người không phải phàm nhân, dáng người cao lớn kia, tóc dài kia, khí chất kia, sức khỏe kia, đáng tiếc xuất gia làm lão đạo, bằng không cũng làm tới quan lớn!"
Nguyệt Nha nghe hắn to tiếng, không khỏi tinh thần tỉnh táo: "Người có hỏi Vô Tâm không?"
Cố đại nhân cao giọng đáp: "Có, tôi nói không biết."
Nguyệt Nha hơi kích động nâng tay sờ búi tóc đằng sau, có chút tự biết xấu hổ: "Vậy chúng ta thật sự đi Thiên Tân? Anh đến Thiên Tân tìm ai nương tựa a?"
Cố đại nhân lớn tiếng vung tay: "Em đừng quản, tôi cũng không phải đại ngốc, trong lòng lại chưa tính rõ?"
Đến buổi tối, Nguyệt Nha đem Vô Tâm nhấc ra đặt vào một chậu canh ấm áp. Canh không có chất béo, ngâm đến lạnh rồi mang ra xoa, sau đó nói với Cố đại nhân: "Nếu anh sợ nó thì để tôi mang về phòng. Tôi nhìn cả ngày đến quen rồi."
Cố đại nhân hơi do dự muốn đồng ý, nhưng đồng ý thì lại trái giao ước với Vô Tâm. Đưa tay cầm rổ kiên trì nói: "Không cần, tôi cũng nhìn quen rồi. Lại nói ai biết sáng mai sẽ biến thành dạng gì? Biến đẹp thì thôi, nếu kinh hơn giòi… Quên đi quên đi, cứ để ở đây! Sáng mai tôi xung phong nhìn đầu tiên."
Vì đã định mai xuống huyện Trường An ngồi xe lửa, cho nên trời vừa tối Nguyệt Nha đã lên giường, muốn ngủ sớm dậy sớm mà trằn trọc không yên. Cố đại nhân nằm trong chăn thối suy tư chuyện thiên hạ đại sự, cũng mất ngủ. Hai người đều đêm khuya mới ngủ, thành ra vừa nhắm mắt trời đã sáng.
Cố đại nhân trong lòng mang chuyện lớn, cửa sổ vừa trắng liền ngồi dậy xem rổ. Trên mặt như cũ đắp một cái áo gối, Cố đại nhân nắm một góc tim đập loạn nhịp, không biết mình sẽ thấy cái gì đây.
Cắn răng ác tâm xốc mạnh áo gối cúi đầu nhìn vào, mở to hai mắt bỗng nhiên muốn phun ra.
Con giòi trong rổ lại dài ra nửa thước, đuôi nhọn không thấy nữa. Từ đầu tới cuối trong veo như nước, vừa thô vừa béo, hơn nữa không còn bóng loáng như hôm qua, da non gồ ghề, khắp nơi mọc lên lông trắng nhỏ, chợt thấy đúng là một con sâu to mắc bệnh rụng lông!
Cố đại nhân lý giải chỗ khó của Vô Tâm, thừa nhận hắn giờ thật sự không biết gì. Chỉ ngón tay thử sợi lông cứng mềm, thấy không thủng tay liền cầm để lên giường, nhăn mặt nhăn mũi trừng mắt cuộn lại.
Cố đại nhân không để Nguyệt Nha nhìn Vô Tâm, chỉ nói: "Lớn rất nhanh, bộ dạng không khác gì hôm qua."
Nguyệt Nha gật đầu dễ bảo, quần áo ăn mặc chỉnh tề. Nhận cái rổ trong tay Cố đại nhân rồi kiểm tra, trên lưng đeo bọc nhỏ còn chưa rõ ràng hỏi: "Đi thật a?"
Cố đại nhân hăng hái nhoáng gật đầu một cái: "Đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.