Chương 75: Chương 73.2
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
03/01/2018
Đông Thanh Nhiên lúc này đang trang điểm và lựa chọn trang phục, lúc này trên giường lớn bày ra nhiều lễ phục, mà một bên thợ trang điểm đang thực hiện nhiệm vụ, "Lệnh Hồ phu nhân, ngài định mặc trang phục thế nào? Chúng tôi sẽ trang điểm dựa trên lễ phục của ngài!" Thợ trang điểm thấy người này khó hầu hạ, vốn không muốn đến nhưng không thể từ chối sự hấp dẫn của thù lao.
"Chị…" Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Thanh Tư lập tức đổi lại bộ dáng động lòng người, mà thái độ của Đông Thanh Nhiên cũng trở nên khác thường nhìn Đông Thanh Tư, bày ra bộ dáng chị em có quan hệ tốt. Nhưng hai người đều có bộ dáng mỉm cười, nhưng bộ dạng như thế làm cho người khác cảm thấy có chút giả tạo.
"Chị cũng đang lo đây, em thử nhìn xem, bộ lễ phục nào đẹp, em cũng biết chị cũng được coi như một nửa chủ nhân, cũng không thể thất lễ, thật sự khó chọn, em nhìn một chút cái này thế nào, vừa mới chuyển từ Pháp về!" Đông Thanh Nhiên cầm lên bộ lễ phục màu tím, vừa nhìn cũng biết là số lượng có hạn, Đông Thanh Nhiên lại khó xử cầm lên một bộ lễ phục khác, "Cái này thì sao, cũng không tồi đúng không, này là thiết kế mới của Hương Nại, dễ nhìn đúng không?"
"Em cảm thấy cái này tốt hơn, khác với của người khác, chị, hiện tại chị là một nửa chủ nhân của Lệnh Hồ gia, màu này mới có thể thể hiện được khí chất của chị, an phận nhưng thần bí!" Đông Thanh Tư cầm lên một bộ lễ phục màu đen, Đông Thanh Nhiên ngừng một lát, màu đen? Đông Thanh Tư nhìn ra được Đông Thanh Nhiên đang do dự, cười cươi, "Chị, chị xem đi, em chưa xuất giá nên mặc sao cũng được! Nhưng nếu chị mặc như em thì khẳng định là không thích hợp, cái này là ổn nhất!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Lệnh Hồ phu nhân, cái này rất hợp, cô thử xem, khẳng định là đẹp!" Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng phụ hoạ, lựa chọn cũng đã một giờ, đến bây giờ cũng chưa chọn xong!
"Vậy cũng được, vậy cái này!" Đông Thanh Nhiên vung tay, "Em gái, em cũng thấy được nơi của chị có chút loạn nên không thể tiếp đãi em được!" Trong mắt của Đông Thanh Nhiên tràn đầy áy náy. Cầm lễ phục đến trước gương ướm thử lên người, tựa hồ cảm thấy không tệ lắm.
"Không sao, em đi trước, chị cũng nhanh xuống, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!" Nói xong Đông Thanh Tư cười cười đi ra, khi cửa vừa đóng lại, sự ghen ghét loé lên gương mặt của Đông Thanh Tư.
Hừ, không phải dựa vào Lệnh Hồ gia sao. Bày ra bộ dáng cho tôi xem sao, cũng không nhìn một chút lớn lên thế nào, mặc quần áo lên cũng không bật lên được, còn chọn tới chọn lui, thật sự quá tự tin với mình sao, chờ khi tôi bước vào Tiêu gia, thì thử xem còn có thể diễu võ giương oai với tôi thế nào.
"Ơ, tiểu bại hoại, lại đang suy nghĩ xấu xa gì sao!" Trên hành lang xuất hiện một người, không cần nhìn người, vừa nghe tiếng nói Đông Thanh Tư liền biết là ai, ở Lệnh Hồ gia người là có dáng vẻ lưu manh như vậy ngoại trừ Lệnh Hồ Càn thì còn có ai, từ nhỏ đã gọi ả là tiểu bại hoại, thật sự rất đáng ghét!
"Anh đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Đông Thanh Nhiên trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn vẫn một thân quân trang, hơn nữa có chút tiều tuỵ, râu ria xồm xàm, trên người có chút mùi thuốc lá, Đông Thanh Tư không nhịn được nhíu mày, "Người xấu, cách xa tôi một chút!"
"Nếu có thể làm cho cô hiện nguyên hình, tôi nguyện là người xấu, nhưng đó cũng chính là đang làm chuyện tốt, tôi liền khua chiêng gõ trống khắp nơi!" Đôi mắt của Lệnh Hồ Càn bén nhọn quét qua Đông Thanh Tư, dù sao Đông Thanh Tư vẫn là cô gái chưa va chạm nhiều, mà Lệnh Hồ Càn lại sớm được quân đội mài dũa, hoàn toàn là bách độc bất xâm, Đông Thanh Tư trưngg mắt gì gì đó, Lệnh Hồ Càn hoàn toàn không quan tâm.
"Đừng ở trong nhà của tôi mà làm loạn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Lệnh Hồ Càn nói xong cố ý đụng vào Đông Thanh Tư một cái, giày của Đông Thanh Tư đặc biệt cao, mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã xuống!
"Lệnh Hồ Càn, sao anh lúc nào cũng nhằm vào tôi! Tôi kém Đông Thu Luyện ở đâu!" Đông Thanh Tư từ nhỏ đã bị Lệnh Hồ Càn bắt nạt, không nghĩ đến lớn như vậy là Lệnh Hồ Càn vẫn còn địch ý với ả, Đông Thanh Nhiên được gã đến Lệnh Hồ gia, chẳng lẽ quan hệ của họ không cải thiện được?
"Lúc nhỏ, tôi thấy cô ném bài tập của Tiểu Luyện xuống nước, tục ngữ nói thế nào nhỉ, ba tuổi định cả đời, Đông Thanh Tư, cô xấu xa đến tận xương tuỷ!" Nói xong liền sải bước rời khỏi, trong hành lang chỉ còn nghe tiếng nện bước chân của giầy quân nhân, làm cho hành lang tĩnh mịch tỏ ra phá lệ trống trài!
Mà lúc này ở ngoài cửa, có vài người không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính của Cố Nam Sênh, ngón tay linh hoạt của Cố Nam Sênh đang bay múa trên bàn phím, "Hệ thống an ninh của họ không tệ nha!" Bạch Thiếu Ngôn nhịn không được liếc mắt, đương nhiên là thế, người ở nơi này chỉ có thể nhìn qua trên TV, ở Hoa Hạ Lệnh Hồ gia được xếp vào hàng đại gia tộc thượng lưu, thì hệ thống an ninh bảo vệ đâu thể kém.
"Đã xâm nhập được hệ thống an ninh, một lát nữa hình ảnh của camera sẽ được truyền đến, trợ lí… Cậu chịu trách nhiệm lái xe!" Bạch Thiếu Ngôn có chút hết nói, chính cậu lúc nào biến thành trợ lí rồi.
"Tên tôi là Bạch Thiếu Ngôn!" Bạch Thiếu Ngôn đang định giải thích, tuy nhiên lời nói còn chưa hết thì Cố San Nhiên ở phía sau truyền đến một câu.
"Ai quan tâm cậu tên gì, nhanh lái xe đi!" Trong lòng Tiểu Dịch mặc niệm vì Bạch Thiếu Ngôn, thật đáng thương a, bị xem nhẹ như vậy, đôi vợ chồng này quả nhiên khác người!
Khi Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn xuất hiện ở của lớn, ánh mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn, đối với người ở thành phố C mà nói Đông Thu Luyện là nhân vật của khuôn mặt xa lạ, khuôn mặt tuyệt diễm, khí chất cao lãnh, tư thái xinh đẹp, ánh mắt thâm thuý, làn da trắng nõn, một ánh mắt nhìn đến, có thể nhìn xuyên nội tâm của người đối diện, tầm mắt mọi người đều tập trung trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện.
Tiêu Hàn một thân tây trang đen, phối cùng cà vạt màu xanh đậm, mái tóc hơi rối , đôi mắt vẫn là màu lam tĩnh mịch nhưng vẫn sâu thẳm mê người như cũ, khoé môi nhếch lên cười như không cười, thoạt nhìn bộ dáng vô hại vô cùng, mà một bàn tay của anh vẫn kéo tay Đông Thu Luyện, mười ngón tay đan chặt nhau, hai ánh mắt chạm nhau, Đông Thu Luyện khẽ mỉm cười, tuyệt sắc khuynh thành.
Mà Bạch Thiếu Hiền ở một bên, một thân tây trang màu gỉ, tự giác đi sau lưng hai người, người ta đang ân ái, chen vào không sợ bị đánh chết sao?
"Tiểu Luyện, con đã đến rồi, Tiêu thiếu, các người mau vào trong đi!" Người phụ nữ đi tới thoạt nhìn hơn 50, nhưng người này mặc một bộ lễ phục màu xanh thẫm, choàng một cái khăn lụa, đầu tóc được tỉ mỉ búi sau đầu, nhìn Đông Thu Luyện với ánh mắt kinh ngạc, không để lại dầu vết đánh giá Đông Thu Luyện từ trên xuống dưới, "Dì Nhàn, đã lâu không gặp!"
Vương Nhã Nhà đưa tay nắm lấy tay của Đông Thu Luyện, "Con, đứa nhỏ này, nếu không phải Thanh Nhiên nói với dì con đã trở lại, thì dì cũng không biết được, tại sao trở về không nói với dì, aiz, thật sự là khách khí, dù sao dì cùng ba mẹ con quen biết!"
"Con chỉ vì công việc nên mới trở lại thôi, làm phiền dì nhớ con!" Nói xong rút tay của mình ra, Vương Nhã Nhàn trong nháy mắt có chút lúng túng, nhưng vẫn cười tủm tỉm nhưng tay đã siết chặt lấy cái túi trong tay.
Vương Nhã Nhàn nổi danh trong xã hội thượng lưu về khéo léo, là vị phu nhân nổi danh, mọi việc đều được tôi luyện qua.
"Em không thích bà ta!" Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Hàn tiếp xúc với người của Lệnh Hồ gia, thế lực của Tiêu gia không có ở thành phố C, hơn nữa không cùng Lệnh Hồ gia hợp tác, mà với thân phận cùng địa vị của Tiêu Hàn không cần bắt chuyện cùng người khác để tìm chỗ dựa, cho nên không tham gia yến hội nhiều.
Mà mọi người ở bên ngoài đang rối rít suy đoán thân phận của Đông Thu Luyện, cô gái này dường như rất quen thuộc với Lệnh Hồ phu nhân, hơn nữa còn đến cùng Tiêu thiếu, người như vậy chắc là có phân thận, nhưng ở thành phố C chưa từng thấy qua cô, nếu ở thành phố C có vị tiểu thư như vậy thì hẳn phải có ấn tượng.
"Tiểu Luyện, cô đã đến!" Lệnh Hồ Càn thay một thân tây trang sạch sẽ, vừa từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Đông Thu Luyện, điều này làm cho mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cũng không chú ý đến, Đông Thu Luyện gật đầu nhẹ nhìn Lệnh Hồ Càn, nhưng Tiêu Hàn lại vuốt vuốt cằm nhìn Lệnh Hồ Càn.
Lệnh Hồ Càn đưa tay sờ sờ mũi, "Tiểu Dịch không đến cùng sao?"
"Thằng bé đang ngủ ở nhà, ngày mai còn phải đến trường!" Đông Thu Luyện nói chuyện vẫn lạnh nhạt như cũ, Lệnh Hồ Càn đã thành thói quen, nhưng những người khác không cho là vậy.
Nhị thiếu gia của Lệnh Hồ Càn nổi danh là khó chịu, hơn nữa sau khi vào quân đội, tính tình càng trở nên cổ quái, từ trước đến nay rất ít khi cho người ta sắc mặt tốt, nhưng lại nói chuyện có chút nịnh nọt cô gái này, đương nhiên là phải nịnh nọt rồi, Lệnh Hồ Càn hắn còn phải nhờ Đông Thu Luyện giúp điêu tra án, nào dám đắc tội với cô.
Kỳ thật, từ lúc nhỏ Lệnh Hồ Càn đối với Đông Thu Luyện rất có hảo cảm, Đông Thu Luyện từ nhỏ đã được dạy nghiêm khác, cười không nhiều, người này thoạt nhìn rất khó gần, nhưng Lệnh Hồ Càn lại cảm thấy nhân tài là thế, người như vậy làm cho Lệnh Hồ Càn không cảm thấy giả dối, tối thiếu là Đông Thu Luyện từ trước đến nay sẽ không nguỵ trang bản thân, lừa gạt mọi người so với mấy vị tiểu thư ở Đông gia không biết hơn bao nhiêu lần.
"Không cần khẩn trương, yên tâm, người ở nơi này không ai dám trêu chọc cô!" Lệnh Hồ Càn nhìn tay của Tiêu Hàn nắm chặt tay của Đông Thu Luyện, tay kia cầm một ly rượu, rõ ràng không chịu buông tay.
Nói thế nào thì Đông Thu Luyện cũng cùng lớn lên với Lệnh Hồ Càn, bị nhìn chăm chú như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ, "Buông tay một chut, em đi lấy bánh ngọt!" Đông Thu Luyện chỉ chỉ nơi để bánh ngọt.
Tiêu Hàn buông lỏng tay, ánh mắt chăm chú nhìn Đông Thu Luyện đến bàn lấy bánh ngọt, khẽ nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ lấy bánh ngọt gì, "Anh thích trà xanh!" Đông Thu Luyện sững sờ, người đàn ông này thật là, anh làm sao biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng Đông Thu Luyện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người lấy một khối bánh trà xanh cùng một khối bánh ô mai.
"Tiểu Luyện, nghe lời a!" Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn đang trêu ngẹo cô, đi đến bên người Tiêu Hàn, đem đĩa bánh đến trước mặt của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nhấp một ngụm rượu đỏ, híp mắt nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, trong mắt đầy nghi vấn: Sao vậy? Chẳng lẽ không ăn?
"Chi dâu, cậu ta đang đợi chị đút đó!" Bạch Thiếu Hiền ở một bên thú vị nhìn, Đông Thu Luyện ngược lại mặt không đỏ tim không đập dùng muỗng lấy một ít bánh trà xanh đưa đến bên miệng của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cười há mồm, nhưng muỗng ăn chuyển một cái, trở lại trong miệng của Đông Thu Luyện, "Không muốn ăn hả!"
"Ha ha…" Lệnh Hồ Càn hoàn toàn không để ý hình tượng mà cười to, Tiêu Hàn lập tức có chút giận, thật là cô gái này không có chút lãng mạn nào!
"Chị…" Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Thanh Tư lập tức đổi lại bộ dáng động lòng người, mà thái độ của Đông Thanh Nhiên cũng trở nên khác thường nhìn Đông Thanh Tư, bày ra bộ dáng chị em có quan hệ tốt. Nhưng hai người đều có bộ dáng mỉm cười, nhưng bộ dạng như thế làm cho người khác cảm thấy có chút giả tạo.
"Chị cũng đang lo đây, em thử nhìn xem, bộ lễ phục nào đẹp, em cũng biết chị cũng được coi như một nửa chủ nhân, cũng không thể thất lễ, thật sự khó chọn, em nhìn một chút cái này thế nào, vừa mới chuyển từ Pháp về!" Đông Thanh Nhiên cầm lên bộ lễ phục màu tím, vừa nhìn cũng biết là số lượng có hạn, Đông Thanh Nhiên lại khó xử cầm lên một bộ lễ phục khác, "Cái này thì sao, cũng không tồi đúng không, này là thiết kế mới của Hương Nại, dễ nhìn đúng không?"
"Em cảm thấy cái này tốt hơn, khác với của người khác, chị, hiện tại chị là một nửa chủ nhân của Lệnh Hồ gia, màu này mới có thể thể hiện được khí chất của chị, an phận nhưng thần bí!" Đông Thanh Tư cầm lên một bộ lễ phục màu đen, Đông Thanh Nhiên ngừng một lát, màu đen? Đông Thanh Tư nhìn ra được Đông Thanh Nhiên đang do dự, cười cươi, "Chị, chị xem đi, em chưa xuất giá nên mặc sao cũng được! Nhưng nếu chị mặc như em thì khẳng định là không thích hợp, cái này là ổn nhất!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Lệnh Hồ phu nhân, cái này rất hợp, cô thử xem, khẳng định là đẹp!" Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng phụ hoạ, lựa chọn cũng đã một giờ, đến bây giờ cũng chưa chọn xong!
"Vậy cũng được, vậy cái này!" Đông Thanh Nhiên vung tay, "Em gái, em cũng thấy được nơi của chị có chút loạn nên không thể tiếp đãi em được!" Trong mắt của Đông Thanh Nhiên tràn đầy áy náy. Cầm lễ phục đến trước gương ướm thử lên người, tựa hồ cảm thấy không tệ lắm.
"Không sao, em đi trước, chị cũng nhanh xuống, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!" Nói xong Đông Thanh Tư cười cười đi ra, khi cửa vừa đóng lại, sự ghen ghét loé lên gương mặt của Đông Thanh Tư.
Hừ, không phải dựa vào Lệnh Hồ gia sao. Bày ra bộ dáng cho tôi xem sao, cũng không nhìn một chút lớn lên thế nào, mặc quần áo lên cũng không bật lên được, còn chọn tới chọn lui, thật sự quá tự tin với mình sao, chờ khi tôi bước vào Tiêu gia, thì thử xem còn có thể diễu võ giương oai với tôi thế nào.
"Ơ, tiểu bại hoại, lại đang suy nghĩ xấu xa gì sao!" Trên hành lang xuất hiện một người, không cần nhìn người, vừa nghe tiếng nói Đông Thanh Tư liền biết là ai, ở Lệnh Hồ gia người là có dáng vẻ lưu manh như vậy ngoại trừ Lệnh Hồ Càn thì còn có ai, từ nhỏ đã gọi ả là tiểu bại hoại, thật sự rất đáng ghét!
"Anh đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!" Đông Thanh Nhiên trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn vẫn một thân quân trang, hơn nữa có chút tiều tuỵ, râu ria xồm xàm, trên người có chút mùi thuốc lá, Đông Thanh Tư không nhịn được nhíu mày, "Người xấu, cách xa tôi một chút!"
"Nếu có thể làm cho cô hiện nguyên hình, tôi nguyện là người xấu, nhưng đó cũng chính là đang làm chuyện tốt, tôi liền khua chiêng gõ trống khắp nơi!" Đôi mắt của Lệnh Hồ Càn bén nhọn quét qua Đông Thanh Tư, dù sao Đông Thanh Tư vẫn là cô gái chưa va chạm nhiều, mà Lệnh Hồ Càn lại sớm được quân đội mài dũa, hoàn toàn là bách độc bất xâm, Đông Thanh Tư trưngg mắt gì gì đó, Lệnh Hồ Càn hoàn toàn không quan tâm.
"Đừng ở trong nhà của tôi mà làm loạn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Lệnh Hồ Càn nói xong cố ý đụng vào Đông Thanh Tư một cái, giày của Đông Thanh Tư đặc biệt cao, mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã xuống!
"Lệnh Hồ Càn, sao anh lúc nào cũng nhằm vào tôi! Tôi kém Đông Thu Luyện ở đâu!" Đông Thanh Tư từ nhỏ đã bị Lệnh Hồ Càn bắt nạt, không nghĩ đến lớn như vậy là Lệnh Hồ Càn vẫn còn địch ý với ả, Đông Thanh Nhiên được gã đến Lệnh Hồ gia, chẳng lẽ quan hệ của họ không cải thiện được?
"Lúc nhỏ, tôi thấy cô ném bài tập của Tiểu Luyện xuống nước, tục ngữ nói thế nào nhỉ, ba tuổi định cả đời, Đông Thanh Tư, cô xấu xa đến tận xương tuỷ!" Nói xong liền sải bước rời khỏi, trong hành lang chỉ còn nghe tiếng nện bước chân của giầy quân nhân, làm cho hành lang tĩnh mịch tỏ ra phá lệ trống trài!
Mà lúc này ở ngoài cửa, có vài người không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính của Cố Nam Sênh, ngón tay linh hoạt của Cố Nam Sênh đang bay múa trên bàn phím, "Hệ thống an ninh của họ không tệ nha!" Bạch Thiếu Ngôn nhịn không được liếc mắt, đương nhiên là thế, người ở nơi này chỉ có thể nhìn qua trên TV, ở Hoa Hạ Lệnh Hồ gia được xếp vào hàng đại gia tộc thượng lưu, thì hệ thống an ninh bảo vệ đâu thể kém.
"Đã xâm nhập được hệ thống an ninh, một lát nữa hình ảnh của camera sẽ được truyền đến, trợ lí… Cậu chịu trách nhiệm lái xe!" Bạch Thiếu Ngôn có chút hết nói, chính cậu lúc nào biến thành trợ lí rồi.
"Tên tôi là Bạch Thiếu Ngôn!" Bạch Thiếu Ngôn đang định giải thích, tuy nhiên lời nói còn chưa hết thì Cố San Nhiên ở phía sau truyền đến một câu.
"Ai quan tâm cậu tên gì, nhanh lái xe đi!" Trong lòng Tiểu Dịch mặc niệm vì Bạch Thiếu Ngôn, thật đáng thương a, bị xem nhẹ như vậy, đôi vợ chồng này quả nhiên khác người!
Khi Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn xuất hiện ở của lớn, ánh mắt của mọi người lập tức bị hấp dẫn, đối với người ở thành phố C mà nói Đông Thu Luyện là nhân vật của khuôn mặt xa lạ, khuôn mặt tuyệt diễm, khí chất cao lãnh, tư thái xinh đẹp, ánh mắt thâm thuý, làn da trắng nõn, một ánh mắt nhìn đến, có thể nhìn xuyên nội tâm của người đối diện, tầm mắt mọi người đều tập trung trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện.
Tiêu Hàn một thân tây trang đen, phối cùng cà vạt màu xanh đậm, mái tóc hơi rối , đôi mắt vẫn là màu lam tĩnh mịch nhưng vẫn sâu thẳm mê người như cũ, khoé môi nhếch lên cười như không cười, thoạt nhìn bộ dáng vô hại vô cùng, mà một bàn tay của anh vẫn kéo tay Đông Thu Luyện, mười ngón tay đan chặt nhau, hai ánh mắt chạm nhau, Đông Thu Luyện khẽ mỉm cười, tuyệt sắc khuynh thành.
Mà Bạch Thiếu Hiền ở một bên, một thân tây trang màu gỉ, tự giác đi sau lưng hai người, người ta đang ân ái, chen vào không sợ bị đánh chết sao?
"Tiểu Luyện, con đã đến rồi, Tiêu thiếu, các người mau vào trong đi!" Người phụ nữ đi tới thoạt nhìn hơn 50, nhưng người này mặc một bộ lễ phục màu xanh thẫm, choàng một cái khăn lụa, đầu tóc được tỉ mỉ búi sau đầu, nhìn Đông Thu Luyện với ánh mắt kinh ngạc, không để lại dầu vết đánh giá Đông Thu Luyện từ trên xuống dưới, "Dì Nhàn, đã lâu không gặp!"
Vương Nhã Nhà đưa tay nắm lấy tay của Đông Thu Luyện, "Con, đứa nhỏ này, nếu không phải Thanh Nhiên nói với dì con đã trở lại, thì dì cũng không biết được, tại sao trở về không nói với dì, aiz, thật sự là khách khí, dù sao dì cùng ba mẹ con quen biết!"
"Con chỉ vì công việc nên mới trở lại thôi, làm phiền dì nhớ con!" Nói xong rút tay của mình ra, Vương Nhã Nhàn trong nháy mắt có chút lúng túng, nhưng vẫn cười tủm tỉm nhưng tay đã siết chặt lấy cái túi trong tay.
Vương Nhã Nhàn nổi danh trong xã hội thượng lưu về khéo léo, là vị phu nhân nổi danh, mọi việc đều được tôi luyện qua.
"Em không thích bà ta!" Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Hàn tiếp xúc với người của Lệnh Hồ gia, thế lực của Tiêu gia không có ở thành phố C, hơn nữa không cùng Lệnh Hồ gia hợp tác, mà với thân phận cùng địa vị của Tiêu Hàn không cần bắt chuyện cùng người khác để tìm chỗ dựa, cho nên không tham gia yến hội nhiều.
Mà mọi người ở bên ngoài đang rối rít suy đoán thân phận của Đông Thu Luyện, cô gái này dường như rất quen thuộc với Lệnh Hồ phu nhân, hơn nữa còn đến cùng Tiêu thiếu, người như vậy chắc là có phân thận, nhưng ở thành phố C chưa từng thấy qua cô, nếu ở thành phố C có vị tiểu thư như vậy thì hẳn phải có ấn tượng.
"Tiểu Luyện, cô đã đến!" Lệnh Hồ Càn thay một thân tây trang sạch sẽ, vừa từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Đông Thu Luyện, điều này làm cho mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cũng không chú ý đến, Đông Thu Luyện gật đầu nhẹ nhìn Lệnh Hồ Càn, nhưng Tiêu Hàn lại vuốt vuốt cằm nhìn Lệnh Hồ Càn.
Lệnh Hồ Càn đưa tay sờ sờ mũi, "Tiểu Dịch không đến cùng sao?"
"Thằng bé đang ngủ ở nhà, ngày mai còn phải đến trường!" Đông Thu Luyện nói chuyện vẫn lạnh nhạt như cũ, Lệnh Hồ Càn đã thành thói quen, nhưng những người khác không cho là vậy.
Nhị thiếu gia của Lệnh Hồ Càn nổi danh là khó chịu, hơn nữa sau khi vào quân đội, tính tình càng trở nên cổ quái, từ trước đến nay rất ít khi cho người ta sắc mặt tốt, nhưng lại nói chuyện có chút nịnh nọt cô gái này, đương nhiên là phải nịnh nọt rồi, Lệnh Hồ Càn hắn còn phải nhờ Đông Thu Luyện giúp điêu tra án, nào dám đắc tội với cô.
Kỳ thật, từ lúc nhỏ Lệnh Hồ Càn đối với Đông Thu Luyện rất có hảo cảm, Đông Thu Luyện từ nhỏ đã được dạy nghiêm khác, cười không nhiều, người này thoạt nhìn rất khó gần, nhưng Lệnh Hồ Càn lại cảm thấy nhân tài là thế, người như vậy làm cho Lệnh Hồ Càn không cảm thấy giả dối, tối thiếu là Đông Thu Luyện từ trước đến nay sẽ không nguỵ trang bản thân, lừa gạt mọi người so với mấy vị tiểu thư ở Đông gia không biết hơn bao nhiêu lần.
"Không cần khẩn trương, yên tâm, người ở nơi này không ai dám trêu chọc cô!" Lệnh Hồ Càn nhìn tay của Tiêu Hàn nắm chặt tay của Đông Thu Luyện, tay kia cầm một ly rượu, rõ ràng không chịu buông tay.
Nói thế nào thì Đông Thu Luyện cũng cùng lớn lên với Lệnh Hồ Càn, bị nhìn chăm chú như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ, "Buông tay một chut, em đi lấy bánh ngọt!" Đông Thu Luyện chỉ chỉ nơi để bánh ngọt.
Tiêu Hàn buông lỏng tay, ánh mắt chăm chú nhìn Đông Thu Luyện đến bàn lấy bánh ngọt, khẽ nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ lấy bánh ngọt gì, "Anh thích trà xanh!" Đông Thu Luyện sững sờ, người đàn ông này thật là, anh làm sao biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng Đông Thu Luyện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người lấy một khối bánh trà xanh cùng một khối bánh ô mai.
"Tiểu Luyện, nghe lời a!" Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn đang trêu ngẹo cô, đi đến bên người Tiêu Hàn, đem đĩa bánh đến trước mặt của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nhấp một ngụm rượu đỏ, híp mắt nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn, trong mắt đầy nghi vấn: Sao vậy? Chẳng lẽ không ăn?
"Chi dâu, cậu ta đang đợi chị đút đó!" Bạch Thiếu Hiền ở một bên thú vị nhìn, Đông Thu Luyện ngược lại mặt không đỏ tim không đập dùng muỗng lấy một ít bánh trà xanh đưa đến bên miệng của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cười há mồm, nhưng muỗng ăn chuyển một cái, trở lại trong miệng của Đông Thu Luyện, "Không muốn ăn hả!"
"Ha ha…" Lệnh Hồ Càn hoàn toàn không để ý hình tượng mà cười to, Tiêu Hàn lập tức có chút giận, thật là cô gái này không có chút lãng mạn nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.