Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm
Chương 5: Vụ Án Thứ 1 - Đã Sai Càng Sai (4)
Bác sĩ pháp y Tần Minh
16/07/2022
“Bảy năm về trước?” Tôi nói. “Lúc đó anh và em còn chưa quen biết nhau, nhưng sao chưa bao giờ anh nghe em nhắc tới thế?”
“Người trong nhà em luôn né tránh nhắc đến chuyện này.” Linh Đan buồn bã nói. “Chú em đã phải hứng chịu cú sốc quá lớn, không ai dám nhắc tới vụ án này trước mặt chú nữa.”
“Là kẻ thù của chú em gây ra sao?” Vừa nghe nhắc đến vụ án, thần kinh tôi bất giác trở nên mẫn cảm. “Nếu không, ai lại nỡ ra tay với một cô gái mới 18 tuổi?”
Linh Đan chậm chạp lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng vẻ đau buồn: “Vụ án tới nay vẫn chưa phá được.”
“Chưa phá được?” Tôi gần như nhảy dựng dậy. Dù là bảy năm về trước, cơ quan công an các nơi cũng đã hết sức coi trọng công tác điều tra án mạng, hễ gặp án mạng gần như sẽ huy động toàn lực xử lý. Về án mạng, thời đó, hầu hết các huyện thị trong toàn tỉnh đều có tỉ lệ phá án thành công đến chín mươi phần trăm. Một người luôn tâm niệm “án mạng phải phá bằng được” như tôi, thật sự không thể nào ngờ được rằng ngay sát bên mình vẫn còn vụ án chưa được giải quyết, hơn nữa người bị hại còn là người nhà của Linh Đan.
“Vụ án xảy ra ở Vân Thái quê em à?”
Linh Đan gật đầu: “Vâng, là vụ án xảy ra tại trường trung học số 12 tại Vân Thái, lúc đó anh còn đang học đại học nên chắc là không biết đến vụ án tồn đọng này.”
Linh Đan đã ở bên tôi một thời gian dài, đương nhiên cũng hiểu được nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Án tồn đọng chính là chỉ vụ án kéo dài mãi mà chưa phá được, là món nợ mà cảnh sát chưa thể trả cho người dân. Những vụ án mạng chưa phá được luôn khiến cho cảnh sát hình sự phải day dứt trong lòng.
“Thế… người nhà em có đoán được kẻ gây án là ai không?” Tôi hỏi.
“Đây chính là nguyên nhân khiến người trong nhà em không muốn nhắc tới chuyện này.” Linh Đan dừng lại một lát, thở dài một tiếng, rầu rĩ đáp, “Tiếu Tiếu đã bị hãʍ ɦϊếp sau khi chết.”
Tôi âm thầm nghiến răng kèn kẹt.
“Thi thể của Tiếu Tiếu được phát hiện trong nhà vệ sinh công cộng của trường học.” Linh Đan hồi tưởng lại. “Lúc đó có rất đông người kéo đến xem, còn Tiếu Tiếu… Chao ôi, xưa nay em ấy luôn là một cô bé ngoan ngoãn và hoạt bát, hồi nhỏ tới nhà chú chơi, em nhìn thấy trên tường dán đầy giấy khen của Tiếu Tiếu, đúng vậy, đến cả thời mẫu giáo cũng có. Chú em yêu quý và tự hào về con gái mình biết bao nhiêu. Khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, chú em đã suy sụp hoàn toàn, em không biết về sau chú ấy đã làm cách nào để vượt qua nỗi đau. Tóm lại là kể từ lúc đó, người nhà em không ai dám nhắc tới tên Tiếu Tiếu nữa. Chuyện đã qua đành phải để nó trôi qua.”
Tôi cúi đầu xuống, lại cầm bát lên, nuốt nhếu nháo cho hết bát cơm.
“Lúc đó, vụ án này không có lấy một manh mối, cảnh sát điều tra hơn một năm, thẩm vấn rất nhiều người, chúng em đều nhìn thấy cả nhưng hung thủ vẫn không thể tìm ra, kiểu gì cũng vẫn không thể tìm ra. Khi nỗi căm phẫn và đau đớn qua đi, gia đình em cũng phải dần dần chấp nhận sự thực. Có lẽ không phải cứ cố gắng là chuyện nào cũng có thể thực hiện được, nếu sự việc không có được kết cục giống như bản thân mong đợi, cũng nên học cách từ bỏ mới có thể tiếp tục bước đi.” Nói tới đây, Linh Đan cầm đũa khẽ chọc vào người tôi. “Này, em nói nãy giờ, anh có hiểu ý em không đấy?”
Tôi buông đũa xuống, nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười. Ý của Linh Đan, tôi hiểu, song nét u buồn thoáng qua trong mắt nàng đã khiến lòng tôi trĩu nặng. Tất cả mọi chuyện đều có thể trôi qua ư? Tiếu Tiếu cũng thế, Tôn Tiên Phát cũng vậy, thứ mà họ cần, có lẽ chỉ là chân tướng.
*
Buổi sáng hôm sau, sư phụ dẫn tôi, Đại Bảo và Lâm Đào tới huyện Thạch Bồi. Trước khi tới nhà của Tôn Tiên Phát, sư phụ xuống xe, chuyện trò vài câu với giám đốc Công an huyện Thạch Bồi, rồi mới xách hòm đồ nghề bước vào hiện trường. Tôi nháy mắt ra hiệu cho Đại Bảo, Đại Bảo bèn hấp tấp chạy lên giằng lấy hòm dụng cụ khám nghiệm nặng trịch từ trong tay sư phụ.
Tôi và Đại Bảo đứng ở trong sân nhìn sư phụ đi ra đi vào quan sát hiện trường, điều tra viên đi bên cạnh thuật lại cho anh ấy nghe về tình hình hiện trường và vị trí thi thể. Sư phụ chợt vẫy tay về phía chúng tôi, tôi và Đại Bảo vội vã chạy lại.
“Các cậu có phát hiện ra điểm mâu thuẫn ở hiện trường không?” Sư phụ hỏi. “Vị trí xác chết và hình dạng vết máu đều đã được giải thích hợp lý rồi chứ?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, chỉ im lặng gật đầu.
“Cậu nói nạn nhân đã bị hung thủ tấn công vào vùng chẩm từ sau lưng rồi ngã gục xuống bên cạnh chân tường?” Sư phụ đứng ở vị trí mà chúng tôi đã giả thiết, bắt đầu phục dựng quá trình gây án. “Vậy thì khi nạn nhân ngã xuống, sẽ phải ngã ngửa quay đầu ra cổng hoặc là ngã sấp quay đầu vào chân tường.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, có lẽ đúng là như vậy.
“Nhưng nạn nhân lại ngã ngửa và quay đầu vào chân tường.” Sư phụ nói. “Phải giải thích thế nào đây?”
Tôi lúng túng, nhất thời tắc tịt.
“Được rồi, hiện trường là như vậy.” Sư phụ không giải thích tiếp về điểm mâu thuẫn này, chỉ vào hai bao thuốc lá trên bàn trong phòng khách, nói với điều tra viên. “Đi hỏi thử xem, nhà có đám tang phát loại thuốc lá gì?”
“Thi thể đã được đưa ra khỏi kho đông lạnh từ tối hôm qua.” Bác sĩ Quế nói. “Bây giờ đã có thể tiến hành khám nghiệm.”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!” Sư phụ tháo găng tay ra, nói.
*
Không theo trình tự giải phẫu thông thường, sư phụ lựa chọn khám nghiệm phần lưng của Tôn Tiên Phát đầu tiên. Sau khi từng lớp cơ sau lưng thi thể được phân tách ra dưới bàn tay lóng ngóng của tôi và Đại Bảo, đã phát hiện ra trên lưng nạn nhân đúng là có tổn thương thật.
“Sư phụ tính toán như thần!” Đại Bảo kinh ngạc thốt lên. “Sao mới chỉ ấn có hai cái mà sư phụ đã biết là có tổn thương?”
Sư phụ rõ ràng vẫn giận chúng tôi vì đã phạm sai lầm ngay trong lần ra quân đầu tiên nên chẳng thèm trả lời câu hỏi của Đại Bảo, nói: “Gãy mỏm gai bảy đốt sống, lớp cơ tầng sâu có mảng xuất huyết rộng. Giờ thì tôi hỏi các cậu, tổn thương kiểu này thông thường sẽ hình thành trong tình trạng thế nào?”
Lúc này, đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng, tôi lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn.
“Lực tác động rất mạnh, diện tích tác động rất rộng.” Bác sĩ Quế trả lời thay chúng tôi. “Thường thấy trong trường hợp ngã từ trên cao xuống.”
Sư phụ nhìn tôi trừng trừng, hoàn toàn bất động, cứ như vậy đến hai phút liền mới nghiêm giọng nói: “Mở khoang sọ!”
Tay tôi run rẩy, lần theo vết mổ trước đó, cứt đứt những đường chỉ khâu trên đầu. Lật mở nắp sọ, tổ chức não của nạn nhân “ộc” một tiếng xổ cả ra ngoài.
Sư phụ dùng dao mổ nội tạng lần lượt bóc tách từng lớp não, nói: “Không giải phẫu phần lưng là sơ suất trong công việc, thế nhưng tổn thương ở phần đầu, các cậu lại không nhìn ra vấn đề gì sao?”
“Sư phụ đang nói tới tổn thương dội đối lực ạ?” Tôi giải thích. “Em cảm thấy đây không phải là tổn thương dội đối lực. Tuy vị trí bị tác dụng lực là phần chẩm nhưng lại hình thành điểm tụ máu ở trước trán, em cảm thấy chỗ tụ máu trước là do vết nứt xương kéo dài qua đáy sọ tạo thành.”
“Cậu có căn cứ gì không?” Sư phụ chau mày. “Tôi đoán là từ trong tiềm thức, cậu đã nhận định rằng đây là một vụ án mạng nên mới dùng thái độ suy đoán để loại trừ khả năng đó là tổn thương dội đối lực.”
“Không phải, chúng em phát hiện ra trên hộp sọ của nạn nhân có hiện tượng nứt vỡ đứt đoạn, có lẽ không chỉ bị tác dụng lực một lần. Ngã từ trên cao xuống sao có thể gây chấn thương nhiều lần được?” Tôi ra sức biện hộ.
“Cậu đang nói tới chỗ này?” Sư phụ chỉ vào đường nứt vỡ trên xương sọ. “Xương vỡ lõm vào trong sẽ tạo thành các đường rạn vỡ dạng vòng tròn đồng tâm xung quanh vị trí bị tác dụng lực trên xương sọ, đồng thời cũng sẽ lấy vị trí đó làm trung tâm điểm để tỏa ra những đường rạn vỡ có hình chùm tia. Đường rạn vỡ hình chùm tia gặp phải đường rạn vỡ hình vòng tròn đồng tâm, đương nhiên sẽ bị đứt đoạn. Bởi vậy, đây không phải là hiện tượng đứt đoạn mà là hiện tượng xương vỡ lõm điển hình.”
Tôi chăm chú quan sát hộp sọ thật kỹ lưỡng, trong lòng vẫn thấy không phục.
“Thừa nhận đi!” Sư phụ nói. “Nếu là tụ máu hình thành do vết nứt xương, đáng lẽ toàn bộ vùng nền sọ dọc theo vết nứt vỡ đều phải có tụ máu mới đúng. Trong khi hai vị trí tụ máu ở vùng trán và vùng chẩm của nạn nhân lại tách rời nhau, hoàn toàn không nối liền với nhau, đây là đặc trưng điển hình của tổn thương dội đối lực. Hơn nữa, nếu là hiện tượng tụ máu hình thành do xương nứt vỡ thì máu sẽ phải bám vào mặt ngoài của tổ chức não, còn tụ máu hình thành do tổn thương dội đối lực là ở bên trong tổ chức não. Đó là bởi vì tụ máu do xương nứt vỡ hình thành do tổ chức não bị chỗ xương nứt gãy đâm vào gây tổn thương, còn tụ máu do tổn thương dội đối lực hình thành do tổ chức não bên trong va đập với thành hộp sọ gây giập rách. Chỗ tụ máu trước trán nạn nhân không thể lau sạch bằng vải, bởi vậy, đó là tụ máu ở bên trong tổ chức não do tổn thương dội đối lực gây ra.” Sư phụ vừa nói vừa cầm khăn lau chỗ máu tụ trên tổ chức não.
Tôi ỉu xìu như quả bóng xì hơi, đứng đờ đẫn bên cạnh.
Sư phụ nói tiếp: “Ngoài ra, nếu nạn nhân bị tấn công nhiều lần, sẽ có phản ứng giơ tay che đầu theo phản xạ, như vậy, trên tay nạn nhân rất có thể sẽ bị cú tấn công thứ hai đánh trúng, hình thành tổn thương do kháng cự, hoặc trên tay sẽ dính máu. Thế nhưng trên tay nạn nhân lại không có vết thương, cũng không thấy có máu.”
Những lập luận của sư phụ rất thuyết phục, tôi nhất thời không có căn cứ nào để phản bác.
“Không phải chứ?” Bác sĩ Quế hỏi. “Anh thực sự cho rằng nạn nhân tử vong do ngã từ trên cao xuống?”
“Người trong nhà em luôn né tránh nhắc đến chuyện này.” Linh Đan buồn bã nói. “Chú em đã phải hứng chịu cú sốc quá lớn, không ai dám nhắc tới vụ án này trước mặt chú nữa.”
“Là kẻ thù của chú em gây ra sao?” Vừa nghe nhắc đến vụ án, thần kinh tôi bất giác trở nên mẫn cảm. “Nếu không, ai lại nỡ ra tay với một cô gái mới 18 tuổi?”
Linh Đan chậm chạp lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng vẻ đau buồn: “Vụ án tới nay vẫn chưa phá được.”
“Chưa phá được?” Tôi gần như nhảy dựng dậy. Dù là bảy năm về trước, cơ quan công an các nơi cũng đã hết sức coi trọng công tác điều tra án mạng, hễ gặp án mạng gần như sẽ huy động toàn lực xử lý. Về án mạng, thời đó, hầu hết các huyện thị trong toàn tỉnh đều có tỉ lệ phá án thành công đến chín mươi phần trăm. Một người luôn tâm niệm “án mạng phải phá bằng được” như tôi, thật sự không thể nào ngờ được rằng ngay sát bên mình vẫn còn vụ án chưa được giải quyết, hơn nữa người bị hại còn là người nhà của Linh Đan.
“Vụ án xảy ra ở Vân Thái quê em à?”
Linh Đan gật đầu: “Vâng, là vụ án xảy ra tại trường trung học số 12 tại Vân Thái, lúc đó anh còn đang học đại học nên chắc là không biết đến vụ án tồn đọng này.”
Linh Đan đã ở bên tôi một thời gian dài, đương nhiên cũng hiểu được nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Án tồn đọng chính là chỉ vụ án kéo dài mãi mà chưa phá được, là món nợ mà cảnh sát chưa thể trả cho người dân. Những vụ án mạng chưa phá được luôn khiến cho cảnh sát hình sự phải day dứt trong lòng.
“Thế… người nhà em có đoán được kẻ gây án là ai không?” Tôi hỏi.
“Đây chính là nguyên nhân khiến người trong nhà em không muốn nhắc tới chuyện này.” Linh Đan dừng lại một lát, thở dài một tiếng, rầu rĩ đáp, “Tiếu Tiếu đã bị hãʍ ɦϊếp sau khi chết.”
Tôi âm thầm nghiến răng kèn kẹt.
“Thi thể của Tiếu Tiếu được phát hiện trong nhà vệ sinh công cộng của trường học.” Linh Đan hồi tưởng lại. “Lúc đó có rất đông người kéo đến xem, còn Tiếu Tiếu… Chao ôi, xưa nay em ấy luôn là một cô bé ngoan ngoãn và hoạt bát, hồi nhỏ tới nhà chú chơi, em nhìn thấy trên tường dán đầy giấy khen của Tiếu Tiếu, đúng vậy, đến cả thời mẫu giáo cũng có. Chú em yêu quý và tự hào về con gái mình biết bao nhiêu. Khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, chú em đã suy sụp hoàn toàn, em không biết về sau chú ấy đã làm cách nào để vượt qua nỗi đau. Tóm lại là kể từ lúc đó, người nhà em không ai dám nhắc tới tên Tiếu Tiếu nữa. Chuyện đã qua đành phải để nó trôi qua.”
Tôi cúi đầu xuống, lại cầm bát lên, nuốt nhếu nháo cho hết bát cơm.
“Lúc đó, vụ án này không có lấy một manh mối, cảnh sát điều tra hơn một năm, thẩm vấn rất nhiều người, chúng em đều nhìn thấy cả nhưng hung thủ vẫn không thể tìm ra, kiểu gì cũng vẫn không thể tìm ra. Khi nỗi căm phẫn và đau đớn qua đi, gia đình em cũng phải dần dần chấp nhận sự thực. Có lẽ không phải cứ cố gắng là chuyện nào cũng có thể thực hiện được, nếu sự việc không có được kết cục giống như bản thân mong đợi, cũng nên học cách từ bỏ mới có thể tiếp tục bước đi.” Nói tới đây, Linh Đan cầm đũa khẽ chọc vào người tôi. “Này, em nói nãy giờ, anh có hiểu ý em không đấy?”
Tôi buông đũa xuống, nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười. Ý của Linh Đan, tôi hiểu, song nét u buồn thoáng qua trong mắt nàng đã khiến lòng tôi trĩu nặng. Tất cả mọi chuyện đều có thể trôi qua ư? Tiếu Tiếu cũng thế, Tôn Tiên Phát cũng vậy, thứ mà họ cần, có lẽ chỉ là chân tướng.
*
Buổi sáng hôm sau, sư phụ dẫn tôi, Đại Bảo và Lâm Đào tới huyện Thạch Bồi. Trước khi tới nhà của Tôn Tiên Phát, sư phụ xuống xe, chuyện trò vài câu với giám đốc Công an huyện Thạch Bồi, rồi mới xách hòm đồ nghề bước vào hiện trường. Tôi nháy mắt ra hiệu cho Đại Bảo, Đại Bảo bèn hấp tấp chạy lên giằng lấy hòm dụng cụ khám nghiệm nặng trịch từ trong tay sư phụ.
Tôi và Đại Bảo đứng ở trong sân nhìn sư phụ đi ra đi vào quan sát hiện trường, điều tra viên đi bên cạnh thuật lại cho anh ấy nghe về tình hình hiện trường và vị trí thi thể. Sư phụ chợt vẫy tay về phía chúng tôi, tôi và Đại Bảo vội vã chạy lại.
“Các cậu có phát hiện ra điểm mâu thuẫn ở hiện trường không?” Sư phụ hỏi. “Vị trí xác chết và hình dạng vết máu đều đã được giải thích hợp lý rồi chứ?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, chỉ im lặng gật đầu.
“Cậu nói nạn nhân đã bị hung thủ tấn công vào vùng chẩm từ sau lưng rồi ngã gục xuống bên cạnh chân tường?” Sư phụ đứng ở vị trí mà chúng tôi đã giả thiết, bắt đầu phục dựng quá trình gây án. “Vậy thì khi nạn nhân ngã xuống, sẽ phải ngã ngửa quay đầu ra cổng hoặc là ngã sấp quay đầu vào chân tường.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, có lẽ đúng là như vậy.
“Nhưng nạn nhân lại ngã ngửa và quay đầu vào chân tường.” Sư phụ nói. “Phải giải thích thế nào đây?”
Tôi lúng túng, nhất thời tắc tịt.
“Được rồi, hiện trường là như vậy.” Sư phụ không giải thích tiếp về điểm mâu thuẫn này, chỉ vào hai bao thuốc lá trên bàn trong phòng khách, nói với điều tra viên. “Đi hỏi thử xem, nhà có đám tang phát loại thuốc lá gì?”
“Thi thể đã được đưa ra khỏi kho đông lạnh từ tối hôm qua.” Bác sĩ Quế nói. “Bây giờ đã có thể tiến hành khám nghiệm.”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!” Sư phụ tháo găng tay ra, nói.
*
Không theo trình tự giải phẫu thông thường, sư phụ lựa chọn khám nghiệm phần lưng của Tôn Tiên Phát đầu tiên. Sau khi từng lớp cơ sau lưng thi thể được phân tách ra dưới bàn tay lóng ngóng của tôi và Đại Bảo, đã phát hiện ra trên lưng nạn nhân đúng là có tổn thương thật.
“Sư phụ tính toán như thần!” Đại Bảo kinh ngạc thốt lên. “Sao mới chỉ ấn có hai cái mà sư phụ đã biết là có tổn thương?”
Sư phụ rõ ràng vẫn giận chúng tôi vì đã phạm sai lầm ngay trong lần ra quân đầu tiên nên chẳng thèm trả lời câu hỏi của Đại Bảo, nói: “Gãy mỏm gai bảy đốt sống, lớp cơ tầng sâu có mảng xuất huyết rộng. Giờ thì tôi hỏi các cậu, tổn thương kiểu này thông thường sẽ hình thành trong tình trạng thế nào?”
Lúc này, đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng, tôi lờ mờ nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn.
“Lực tác động rất mạnh, diện tích tác động rất rộng.” Bác sĩ Quế trả lời thay chúng tôi. “Thường thấy trong trường hợp ngã từ trên cao xuống.”
Sư phụ nhìn tôi trừng trừng, hoàn toàn bất động, cứ như vậy đến hai phút liền mới nghiêm giọng nói: “Mở khoang sọ!”
Tay tôi run rẩy, lần theo vết mổ trước đó, cứt đứt những đường chỉ khâu trên đầu. Lật mở nắp sọ, tổ chức não của nạn nhân “ộc” một tiếng xổ cả ra ngoài.
Sư phụ dùng dao mổ nội tạng lần lượt bóc tách từng lớp não, nói: “Không giải phẫu phần lưng là sơ suất trong công việc, thế nhưng tổn thương ở phần đầu, các cậu lại không nhìn ra vấn đề gì sao?”
“Sư phụ đang nói tới tổn thương dội đối lực ạ?” Tôi giải thích. “Em cảm thấy đây không phải là tổn thương dội đối lực. Tuy vị trí bị tác dụng lực là phần chẩm nhưng lại hình thành điểm tụ máu ở trước trán, em cảm thấy chỗ tụ máu trước là do vết nứt xương kéo dài qua đáy sọ tạo thành.”
“Cậu có căn cứ gì không?” Sư phụ chau mày. “Tôi đoán là từ trong tiềm thức, cậu đã nhận định rằng đây là một vụ án mạng nên mới dùng thái độ suy đoán để loại trừ khả năng đó là tổn thương dội đối lực.”
“Không phải, chúng em phát hiện ra trên hộp sọ của nạn nhân có hiện tượng nứt vỡ đứt đoạn, có lẽ không chỉ bị tác dụng lực một lần. Ngã từ trên cao xuống sao có thể gây chấn thương nhiều lần được?” Tôi ra sức biện hộ.
“Cậu đang nói tới chỗ này?” Sư phụ chỉ vào đường nứt vỡ trên xương sọ. “Xương vỡ lõm vào trong sẽ tạo thành các đường rạn vỡ dạng vòng tròn đồng tâm xung quanh vị trí bị tác dụng lực trên xương sọ, đồng thời cũng sẽ lấy vị trí đó làm trung tâm điểm để tỏa ra những đường rạn vỡ có hình chùm tia. Đường rạn vỡ hình chùm tia gặp phải đường rạn vỡ hình vòng tròn đồng tâm, đương nhiên sẽ bị đứt đoạn. Bởi vậy, đây không phải là hiện tượng đứt đoạn mà là hiện tượng xương vỡ lõm điển hình.”
Tôi chăm chú quan sát hộp sọ thật kỹ lưỡng, trong lòng vẫn thấy không phục.
“Thừa nhận đi!” Sư phụ nói. “Nếu là tụ máu hình thành do vết nứt xương, đáng lẽ toàn bộ vùng nền sọ dọc theo vết nứt vỡ đều phải có tụ máu mới đúng. Trong khi hai vị trí tụ máu ở vùng trán và vùng chẩm của nạn nhân lại tách rời nhau, hoàn toàn không nối liền với nhau, đây là đặc trưng điển hình của tổn thương dội đối lực. Hơn nữa, nếu là hiện tượng tụ máu hình thành do xương nứt vỡ thì máu sẽ phải bám vào mặt ngoài của tổ chức não, còn tụ máu hình thành do tổn thương dội đối lực là ở bên trong tổ chức não. Đó là bởi vì tụ máu do xương nứt vỡ hình thành do tổ chức não bị chỗ xương nứt gãy đâm vào gây tổn thương, còn tụ máu do tổn thương dội đối lực hình thành do tổ chức não bên trong va đập với thành hộp sọ gây giập rách. Chỗ tụ máu trước trán nạn nhân không thể lau sạch bằng vải, bởi vậy, đó là tụ máu ở bên trong tổ chức não do tổn thương dội đối lực gây ra.” Sư phụ vừa nói vừa cầm khăn lau chỗ máu tụ trên tổ chức não.
Tôi ỉu xìu như quả bóng xì hơi, đứng đờ đẫn bên cạnh.
Sư phụ nói tiếp: “Ngoài ra, nếu nạn nhân bị tấn công nhiều lần, sẽ có phản ứng giơ tay che đầu theo phản xạ, như vậy, trên tay nạn nhân rất có thể sẽ bị cú tấn công thứ hai đánh trúng, hình thành tổn thương do kháng cự, hoặc trên tay sẽ dính máu. Thế nhưng trên tay nạn nhân lại không có vết thương, cũng không thấy có máu.”
Những lập luận của sư phụ rất thuyết phục, tôi nhất thời không có căn cứ nào để phản bác.
“Không phải chứ?” Bác sĩ Quế hỏi. “Anh thực sự cho rằng nạn nhân tử vong do ngã từ trên cao xuống?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.