Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón Tay Thứ Mười Một
Chương 5: Vụ Án Thứ 1 - Kỳ Án Chiên Dầu (4)
Bác sĩ pháp y Tần Minh
16/07/2022
Tôi lập tức bừng tỉnh: “Đúng thế, toàn bộ những mảnh thịt đều bị cắt ra từ phần mông.”
Thấy tôi ngừng lại, điều tra viên ngơ ngác hỏi: “Rồi sao nữa?”
Bao Trảm nói chen vào: “Trong vụ án chúng ta điều tra lần trước, toàn bộ xương chậu vẫn còn nguyên vẹn.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Xương chậu được cấu tạo từ xương cùng và xương hông hai bên. Ba loại xương này đều rất cứng rắn. Muốn phá vỡ kết cấu của xương chậu, hay nói cách khác, muốn chặt xương chậu thành từng mảnh nhỏ như thế này là hoàn toàn không thể.” Nói rồi, tôi cầm tấm ảnh chụp mảnh thi thể giơ lên.
Giáo sư Lương tiếp lời: “Điểm mấu chốt là, theo như tôi biết, đối với bác sĩ pháp y thì xương chậu chính là bộ phận có giá trị nhất trên cơ thể người. Đúng không, anh Tần?”
Tôi gật đầu: “Vậy thì đợi kết quả thẩm vấn của bộ phận điều tra, sau đó chúng ta sẽ xuống cống.”
Trên ti vi, tôi thường thấy cảnh người ta chui xuống cống ngầm, không gian tối tăm bưng bít dưới đó và tiếng vang vọng lạ lùng của giọng nói luôn khiến tôi tò mò. Tôi cứ nghĩ chui xuống cống ngầm là một việc đầy mới lạ.
Nhưng kết quả thẩm vấn lại không như mong đợi, các nghi phạm đều không thể khai rõ vị trí cụ thể của nơi vớt dầu bẩn.
Trong lúc mọi người đang bế tắc, Tô My lên tiếng: “Đưa tôi tấm bản đồ phân bố cống ngầm của khu vực xung quanh hiện trường, dựa vào kết quả thẩm vấn, tôi có thể dùng máy tính để khoanh vùng vị trí có nhiều khả năng bị ném xác nhất.”
Lâm Đào lập tức nhảy bật dậy: “Để anh đi lấy cho.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, trên màn hình chiếc máy tính hình thù cổ quái của Tô My đã lóe lên một chấm đỏ to bằng hạt đâu. Tô My nói: “Chính là ở đây, thử xem.”
Lâm Đào lại một lần nữa nhảy bật dậy: “Để anh đi chuẩn bị dụng cụ khám nghiệm hiện trường.”
*
Bên miệng cống ngầm nằm sâu trong một khu dân cư.
Tôi cầm đèn pin chiếu xuống dưới, bao nhiêu phấn khích lập tức tiêu tan sạch trơn, chỉ muốn lập tức rút lui. Tôi nói: “Tối quá, hay là để sáng mai xuống nhỉ?”
“Ban ngày thì cũng tối như thế cả thôi.” Giáo sư Lương đã nhìn thấu “tim đen” của tôi. “Thời gian là vàng ngọc, tôi cho các anh hai giờ đồng hồ.”
Bao Trảm vỗ vai tôi, đi ủng cao cổ vào rồi trèo xuống thang trước. Tôi ngoảnh đầu nhìn mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường phía sau, nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Thực ra thì cống ngầm cũng không đến nỗi rùng rợn như tưởng tượng. Dưới ánh sáng rọi ra từ mười mấy ngọn đèn trên đầu các nhân viên cảnh sát, lòng cống sáng trưng như ban ngày. Điều khó khăn duy nhất là lòng cống chỉ cao độ nửa thân người, chúng tôi đành phải lom khom di chuyển. Ập thẳng vào trước mặt là mùi hôi thối ghê sợ khiến người ta muốn tắc thở.
Tôi đưa tay dụi mũi, nói: “Mùi kinh khủng quá, tôi làm pháp y còn chịu không nổi, chắc các anh khó chịu lắm nhỉ?”
Mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường gật lấy gật để, mặt xanh như tàu lá.
Bao Trảm khịt mũi hít đủ các hướng rồi chỉ về phía sau chúng tôi nói: “Ở đằng kia.”
Tôi mừng rỡ: “Mọi người đều nói mũi anh còn nhạy hơn cả mũi chó nghiệp vụ, đúng là danh bất hư truyền. Anh có thể nhận ra mùi xác thối ở trong cái nơi sặc sụa đủ các thể loại mùi xú uế thế này à?”
Bao Trảm không trả lời mà đẩy tôi một cái, kêu lên: “Đủ rồi nhé, anh là chó thì có.”
Chúng tôi di chuyển khó nhọc hơn nửa giờ đồng hồ, tôi thấy hai chân mình nặng trịch cứ như bị đổ chì.
Cuối cùng, Bao Trảm cũng dừng lại, nói: “Có khả năng ở quanh đây, đào thôi!”
Các nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo xẻng nhỏ buộc sau lưng, bắt đầu đào bới bùn đất xung quanh, mồ hôi túa ra như mưa. Chỉ một lúc sau, trong mùi hôi thối nồng nặc đã pha thêm cả mùi mồ hôi mặn chát.
Sau nửa giờ đồng hồ, Lâm Đào reo lên: “Anh Bao đúng là danh bất hư truyền, đào được rồi!”
Lâm Đào đưa cho tôi một vật trông giống như khung xương, tôi dùng vải gạc lau sạch bùn đất bám trên bề mặt, là một gióng xương đùi. Tôi đặt chiếc xương đùi bên đùi mình để so sánh rồi nói: “Là của phụ nữ, chân rất dài.”
*Nhân vật Tần Minh trong truyện không ám chỉ bác sĩ Tần Minh ngoài đời thật, nhưng cũng thả cái ảnh dìm của bác sĩ Tần ở cuối trang ㅋㅋ*
Bao Trảm quay sang tiếp tục đào, nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm được nhiều mảnh thi thể hơn nữa, đặc biệt là xương chậu.
Khứu giác của Bao Trảm quả là đặc biệt, ở những chỗ anh ta dừng lại, chúng tôi đã tìm được hơn mười mảnh xương, trong đó có cả xương chậu của phụ nữ.
“Cũng hòm hòm rồi nhỉ?” Đại Bảo uốn lưng, duỗi thẳng cẳng chân, nói. “Tiếp tục đào nữa chắc mọi người phải vùi xác ở đây luôn quá.”
Bao Trảm cũng đã mồ hôi như tắm, nói: “Được rồi, quay về báo cáo rồi tính sau.”
*
Trên bàn giải phẫu trong phòng là một bộ hài cốt không hoàn chỉnh.
Tôi mặc quần áo giải phẫu, bọc kín hai cánh tay, tỉ mỉ sắp xếp một hồi rồi nói: “Chỉ có thể xếp được như thế này thôi, nhưng sao trông cứ thiếu cân đối thế nào ấy nhỉ?”
Giáo sư Lương ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh nói: “Cơ thể người không ai không giống ai, biết đâu cơ thể của nạn nhân vốn không cân đối thì sao? Nhưng anh hãy nói cụ thể xem, không cân đối ở chỗ nào?”
Tôi chau mày nói: “Ngoài hai xương đùi dài và to hơn hẳn, có mấy chiếc xương sườn trông cũng không cân đối.”
Điện thoại trong phòng giải phẫu bỗng đổ chuông ầm ĩ. Sau khi nghe điện thoại, Lâm Đào nói với chúng tôi: “Căn cứ theo kết quả suy đoán về độ tuổi và chiều cao của nạn nhân, các điều tra viên đã tra tìm trong hệ thống quản lý dân cư ở đồn công an khu vực, không có trường hợp nào phù hợp vói điều kiện. Họ khẳng định rằng trong khu dân cư đó không có người phụ nữ nào khoảng 25 tuổi, cao 1,75 mét cả.”
“Liệu có phải là người nơi khác đến không?” Giáo sư Lương nói.
Lâm Đào nói tiếp: “Nhưng có một phụ nữ nội trợ khoảng 25 tuổi tên là Liên Sảnh Sảnh, thường chiều nào cũng ngồi cắn chắt buôn chuyện với mấy bà cụ trong khu, khoảng hai tuần gần đây không thấy xuất hiện nữa.”
“Cao bao nhiêu?” Tôi hỏi.
“Chưa đến mét sáu.” Lâm Đào đáp.
“Nội trợ?” Giáo sư Lương nói, “Chồng cô ta làm gì?”
“Chồng cô ta là quản lý nhà bếp trong khách sạn Quốc Tế.”
“Nhà bếp?” Mắt giáo sư vụt sáng. “Thi thể bị mang chiên, quản lý nhà bếp, giữa hai điểm này có mối quan hệ rất rõ ràng, phải không?”
“Còn một điều đáng ngờ hơn nữa.” Lâm Đào liếc nhìn hình bóng của Tô My ngoài cửa phòng giải phẫu, nói. “Chồng chị ta đã xin nghỉ việc vào hai tuần trước, đi đâu không rõ.”
“Vậy thì còn đợi gì nữa?” Giáo sư Lương phấn chấn. “Xin lệnh khám nhà, đến nhà anh ta!”
Tôi nói: “Nhưng mà, còn chiều cao?”
Giáo sư Lương vừa gọi Tô My vào đẩy xe lăn cho mình, vừa nói với tôi: “Có khả năng là đặc trưng cá biệt.”
Tôi nhìn bộ xương, kéo thước dây đo, ngẫm nghĩ mãi mà không tài nào hiểu được: “Mặc dù bộ xương không đầy đủ, không thể đo đạc chính xác, nhưng dựa vào kinh nghiệm, không thể nào chỉ cao có hơn mét rưỡi được.”
Thấy tôi ngừng lại, điều tra viên ngơ ngác hỏi: “Rồi sao nữa?”
Bao Trảm nói chen vào: “Trong vụ án chúng ta điều tra lần trước, toàn bộ xương chậu vẫn còn nguyên vẹn.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Xương chậu được cấu tạo từ xương cùng và xương hông hai bên. Ba loại xương này đều rất cứng rắn. Muốn phá vỡ kết cấu của xương chậu, hay nói cách khác, muốn chặt xương chậu thành từng mảnh nhỏ như thế này là hoàn toàn không thể.” Nói rồi, tôi cầm tấm ảnh chụp mảnh thi thể giơ lên.
Giáo sư Lương tiếp lời: “Điểm mấu chốt là, theo như tôi biết, đối với bác sĩ pháp y thì xương chậu chính là bộ phận có giá trị nhất trên cơ thể người. Đúng không, anh Tần?”
Tôi gật đầu: “Vậy thì đợi kết quả thẩm vấn của bộ phận điều tra, sau đó chúng ta sẽ xuống cống.”
Trên ti vi, tôi thường thấy cảnh người ta chui xuống cống ngầm, không gian tối tăm bưng bít dưới đó và tiếng vang vọng lạ lùng của giọng nói luôn khiến tôi tò mò. Tôi cứ nghĩ chui xuống cống ngầm là một việc đầy mới lạ.
Nhưng kết quả thẩm vấn lại không như mong đợi, các nghi phạm đều không thể khai rõ vị trí cụ thể của nơi vớt dầu bẩn.
Trong lúc mọi người đang bế tắc, Tô My lên tiếng: “Đưa tôi tấm bản đồ phân bố cống ngầm của khu vực xung quanh hiện trường, dựa vào kết quả thẩm vấn, tôi có thể dùng máy tính để khoanh vùng vị trí có nhiều khả năng bị ném xác nhất.”
Lâm Đào lập tức nhảy bật dậy: “Để anh đi lấy cho.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, trên màn hình chiếc máy tính hình thù cổ quái của Tô My đã lóe lên một chấm đỏ to bằng hạt đâu. Tô My nói: “Chính là ở đây, thử xem.”
Lâm Đào lại một lần nữa nhảy bật dậy: “Để anh đi chuẩn bị dụng cụ khám nghiệm hiện trường.”
*
Bên miệng cống ngầm nằm sâu trong một khu dân cư.
Tôi cầm đèn pin chiếu xuống dưới, bao nhiêu phấn khích lập tức tiêu tan sạch trơn, chỉ muốn lập tức rút lui. Tôi nói: “Tối quá, hay là để sáng mai xuống nhỉ?”
“Ban ngày thì cũng tối như thế cả thôi.” Giáo sư Lương đã nhìn thấu “tim đen” của tôi. “Thời gian là vàng ngọc, tôi cho các anh hai giờ đồng hồ.”
Bao Trảm vỗ vai tôi, đi ủng cao cổ vào rồi trèo xuống thang trước. Tôi ngoảnh đầu nhìn mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường phía sau, nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Thực ra thì cống ngầm cũng không đến nỗi rùng rợn như tưởng tượng. Dưới ánh sáng rọi ra từ mười mấy ngọn đèn trên đầu các nhân viên cảnh sát, lòng cống sáng trưng như ban ngày. Điều khó khăn duy nhất là lòng cống chỉ cao độ nửa thân người, chúng tôi đành phải lom khom di chuyển. Ập thẳng vào trước mặt là mùi hôi thối ghê sợ khiến người ta muốn tắc thở.
Tôi đưa tay dụi mũi, nói: “Mùi kinh khủng quá, tôi làm pháp y còn chịu không nổi, chắc các anh khó chịu lắm nhỉ?”
Mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường gật lấy gật để, mặt xanh như tàu lá.
Bao Trảm khịt mũi hít đủ các hướng rồi chỉ về phía sau chúng tôi nói: “Ở đằng kia.”
Tôi mừng rỡ: “Mọi người đều nói mũi anh còn nhạy hơn cả mũi chó nghiệp vụ, đúng là danh bất hư truyền. Anh có thể nhận ra mùi xác thối ở trong cái nơi sặc sụa đủ các thể loại mùi xú uế thế này à?”
Bao Trảm không trả lời mà đẩy tôi một cái, kêu lên: “Đủ rồi nhé, anh là chó thì có.”
Chúng tôi di chuyển khó nhọc hơn nửa giờ đồng hồ, tôi thấy hai chân mình nặng trịch cứ như bị đổ chì.
Cuối cùng, Bao Trảm cũng dừng lại, nói: “Có khả năng ở quanh đây, đào thôi!”
Các nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo xẻng nhỏ buộc sau lưng, bắt đầu đào bới bùn đất xung quanh, mồ hôi túa ra như mưa. Chỉ một lúc sau, trong mùi hôi thối nồng nặc đã pha thêm cả mùi mồ hôi mặn chát.
Sau nửa giờ đồng hồ, Lâm Đào reo lên: “Anh Bao đúng là danh bất hư truyền, đào được rồi!”
Lâm Đào đưa cho tôi một vật trông giống như khung xương, tôi dùng vải gạc lau sạch bùn đất bám trên bề mặt, là một gióng xương đùi. Tôi đặt chiếc xương đùi bên đùi mình để so sánh rồi nói: “Là của phụ nữ, chân rất dài.”
*Nhân vật Tần Minh trong truyện không ám chỉ bác sĩ Tần Minh ngoài đời thật, nhưng cũng thả cái ảnh dìm của bác sĩ Tần ở cuối trang ㅋㅋ*
Bao Trảm quay sang tiếp tục đào, nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm được nhiều mảnh thi thể hơn nữa, đặc biệt là xương chậu.
Khứu giác của Bao Trảm quả là đặc biệt, ở những chỗ anh ta dừng lại, chúng tôi đã tìm được hơn mười mảnh xương, trong đó có cả xương chậu của phụ nữ.
“Cũng hòm hòm rồi nhỉ?” Đại Bảo uốn lưng, duỗi thẳng cẳng chân, nói. “Tiếp tục đào nữa chắc mọi người phải vùi xác ở đây luôn quá.”
Bao Trảm cũng đã mồ hôi như tắm, nói: “Được rồi, quay về báo cáo rồi tính sau.”
*
Trên bàn giải phẫu trong phòng là một bộ hài cốt không hoàn chỉnh.
Tôi mặc quần áo giải phẫu, bọc kín hai cánh tay, tỉ mỉ sắp xếp một hồi rồi nói: “Chỉ có thể xếp được như thế này thôi, nhưng sao trông cứ thiếu cân đối thế nào ấy nhỉ?”
Giáo sư Lương ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh nói: “Cơ thể người không ai không giống ai, biết đâu cơ thể của nạn nhân vốn không cân đối thì sao? Nhưng anh hãy nói cụ thể xem, không cân đối ở chỗ nào?”
Tôi chau mày nói: “Ngoài hai xương đùi dài và to hơn hẳn, có mấy chiếc xương sườn trông cũng không cân đối.”
Điện thoại trong phòng giải phẫu bỗng đổ chuông ầm ĩ. Sau khi nghe điện thoại, Lâm Đào nói với chúng tôi: “Căn cứ theo kết quả suy đoán về độ tuổi và chiều cao của nạn nhân, các điều tra viên đã tra tìm trong hệ thống quản lý dân cư ở đồn công an khu vực, không có trường hợp nào phù hợp vói điều kiện. Họ khẳng định rằng trong khu dân cư đó không có người phụ nữ nào khoảng 25 tuổi, cao 1,75 mét cả.”
“Liệu có phải là người nơi khác đến không?” Giáo sư Lương nói.
Lâm Đào nói tiếp: “Nhưng có một phụ nữ nội trợ khoảng 25 tuổi tên là Liên Sảnh Sảnh, thường chiều nào cũng ngồi cắn chắt buôn chuyện với mấy bà cụ trong khu, khoảng hai tuần gần đây không thấy xuất hiện nữa.”
“Cao bao nhiêu?” Tôi hỏi.
“Chưa đến mét sáu.” Lâm Đào đáp.
“Nội trợ?” Giáo sư Lương nói, “Chồng cô ta làm gì?”
“Chồng cô ta là quản lý nhà bếp trong khách sạn Quốc Tế.”
“Nhà bếp?” Mắt giáo sư vụt sáng. “Thi thể bị mang chiên, quản lý nhà bếp, giữa hai điểm này có mối quan hệ rất rõ ràng, phải không?”
“Còn một điều đáng ngờ hơn nữa.” Lâm Đào liếc nhìn hình bóng của Tô My ngoài cửa phòng giải phẫu, nói. “Chồng chị ta đã xin nghỉ việc vào hai tuần trước, đi đâu không rõ.”
“Vậy thì còn đợi gì nữa?” Giáo sư Lương phấn chấn. “Xin lệnh khám nhà, đến nhà anh ta!”
Tôi nói: “Nhưng mà, còn chiều cao?”
Giáo sư Lương vừa gọi Tô My vào đẩy xe lăn cho mình, vừa nói với tôi: “Có khả năng là đặc trưng cá biệt.”
Tôi nhìn bộ xương, kéo thước dây đo, ngẫm nghĩ mãi mà không tài nào hiểu được: “Mặc dù bộ xương không đầy đủ, không thể đo đạc chính xác, nhưng dựa vào kinh nghiệm, không thể nào chỉ cao có hơn mét rưỡi được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.