Pháp Y Tần Minh Quyển 6: Kẻ Nhìn Trộm
Chương 4: Vụ Án Thứ 1 - Thuyền Ma Bóng Quỷ (1)
Bác sĩ pháp y Tần Minh
28/06/2022
Thời gian rất tham lam, đôi khi nó chiếm trọn mọi thứ, dù là nhỏ nhặt nhất.
- Khaled Hosseini -
* * *
Đêm đã khuya, không một ánh trăng, cũng chẳng một vì sao le lói, chỉ có bóng đèn cũ nát nơi đầu thuyền chập chờn lúc mờ lúc tỏ giúp Triệu Uông Dương lấy được một chút ánh sáng.
Đứng trên mặt hồ mênh mông không thấy bờ này, tựa như bị rơi vào một hố đen rộng lớn, nhìn trái ngó phải chẳng ai giúp, sâu thẳm vô cùng, không biết bờ bến ở nơi đâu. Cũng may thiết bị dẫn đường giờ đã phát triển, Triệu Uông Dương biết rằng đi về phía Đông khoảng 7km là tới bến tàu.
Người dân quanh hồ Long Phiên đều dựa vào hồ mà sống, sự ấm no cũng như của để dành của họ đều sinh ra từ lòng hồ này. Hồ Long Phiên từ Nam qua Bắc rộng hơn 30km, dài 60km theo hướng Đông - Tây, diện tích lòng hồ gần 2.000km², trong hồ có những hòn đảo nhỏ nhô lên, thủy sản phong phú.
Do hồ Long Phiên chủ yếu chỉ dùng để khai thác thủy sản nên phong cảnh thiên nhiên chưa được khai phá và giới thiệu ra bên ngoài. Ít người biết rằng ở một nơi kinh tế không phát triển bằng phía trong thành phố Long Phiên lại có một vùng cảnh sắc tươi đẹp đến vậy. Không có khách du lịch đặt chân tới, nói cách khác cũng là chẳng ai gây rối, cuộc sống của người dân bên hồ Long Phiên tương đối bình lặng. Họ bắt cá, thả lưới nuôi trai ngọc, quây nuôi cua hay tôm hùm, lại chẳng mấy khi có thiên tai như ngoài biển rộng, bởi vậy ngư dân ở đây sống vừa sung túc vừa yên ổn.
Những dịp cuối tuần và ngày nghỉ sẽ có vài người dân trong thành phố tới bên hồ hóng gió, trừ lúc đó ra, nơi này chẳng mấy khi đón nhiều du khách. Xung quanh không có nhà máy, phố thị, mặt hồ cũng không bị ô nhiễm. Đây đúng là chốn cực lạc hiếm thấy giữa xã hội ngày càng hiện đại.
Triệu Uông Dương là một kẻ khá giả trong làng chài, gã không chỉ nhận thầu một vựa cua lớn ở bên hồ, mà còn trồng một vườn đào trên một hòn đảo giữa hồ. Lúc lâm chung cha gã dặn dò, rằng bao giờ có chính sách mở cửa thì nhất định phải tìm một hòn đảo nhỏ để trồng đào, đất ở những hòn núi nhỏ trên đảo giữa hồ Long Phiên rất thích hợp để cây đào sinh trưởng. Gã không biết làm sao ông cụ biết được bí mật này, hơn nữa bản thân gã cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Giống đào vốn hợp với nơi khô cằn, không chịu được úng nước, liệu trồng ở đảo sẽ thu hoạch được gì đây? Nhưng nghe theo lời người đã khuất là truyền thống của người Trung Quốc. Cho nên khi chính phủ mở chính sách nhận thầu đảo trên hồ, Triệu Uông Dương là người đầu tiên đi nhận lấy một hòn đảo nhỏ.
Ba năm đầu, Triệu Uông Dương phải đổ toàn bộ gia sản vào vườn đào giữa hồ, điều này khiến gã nghi ngờ quyết định của cha. Thế nhưng đến năm thứ tư, vào thời điểm vườn đào ra quả, gã mới biết được bí mật của cha quả thật là của quý gia truyền. Quả đào vừa to vừa ngọt, vỏ mỏng mọng nước, có thể nói là loại đào thượng hạng. Gã không chỉ thu hồi được toàn bộ số vốn ban đầu, mà ngay năm đầu thu hoạch đã kiếm thêm một khoản lãi kếch xù. Chẳng bao lâu sau, người ta học theo gã trồng đào trên mấy chục hòn đảo giữa hồ Long Phiên, cứ như thế, quả đào ở hồ Long Phiên đã trở thành mặt hàng đắt khách thứ hai chỉ sau thủy sản.
Đầu mùa xuân là mùa hoa đào nở rộ, hoa đào trên hồ Long Phiên cũng trở thành một điểm ngắm cảnh. Mặc dù không hề được khai thác và quảng bá, điểm tham quan này cũng chẳng nổi danh, nhưng đối với người dân ở thành phố Long Phiên thì đây chắc chắn là một nơi cảnh đẹp ý vui, khắp nơi như vẽ. Nếu dùng máy ảnh chụp từ trên cao xuống hồ, mặt nước sóng gợn lăn tăn, trăm hoa trong hồ lấm tấm khoe sắc, từng hòn đảo nhỏ màu hồng phấn trông rất đẹp mắt.
Vì chính phủ quản lý thuyền bè rất nghiêm ngặt nên cũng không có nhiều du khách được đến gần cảnh đẹp trên đảo hoa đào. Nhưng các chủ đảo vẫn lo có du khách vụиɠ ŧяộʍ trốn trên đảo, phá hoại rừng đào, cũng sợ thời tiết đầu xuân thay đổi thất thường có thể gây hại cho cây đào, vì thế họ đặt ra quy định một tuần hai lần ra thăm đảo.
Hôm qua là một ngày gió lớn, rừng đào của Triệu Uông Dương có mấy cây bị gió quất đến nỗi đổ trái ngã phải. Buổi chiều gã lên đảo, vừa oán giận hai người làm thuê cùng xin phép nghỉ, vừa một mình quần quật làm việc đến khi màn đêm buông xuống. Nói đến đây mới thấy sự chẳng lành, khi Triệu Uông Dương chuẩn bị xuất phát về bến tàu thì trên mặt hồ đột nhiên nổi gió. Gió lớn như vậy, chiếc ca nô của gã nhất định không chống đỡ nổi. Vì thế gã chỉ có thể ở trên đảo một mình chờ gió dịu.
Cuối cùng cũng đến tận nửa đêm cơn gió lớn mới bình ổn trở lại. Triệu Uông Dương bật chiếc đèn điện trên đầu thuyền, khởi động ca nô chạy về bến tàu phía Đông. Chẳng mấy chốc đã cách bến tàu chỉ còn khoảng 7km, thời tiết coi như không tệ, điều này khiến Triệu Uông Dương cảm thấy yên lòng.
Tuy rằng không phải lo chuyện bị gió chướng cuốn đi, nhưng thấy bốn phía tối đen như mực, tim Triệu Uông Dương vẫn đập nhanh một chút. Trước giờ mỗi khi lên đảo làm việc, Triệu Uông Dương vẫn luôn dẫn theo hai người làm thuê kia, người đông bớt sợ. Lần này một mình gã rong ruổi giữa bóng tối vô tận, dù đàn ông đàn ang cũng khó tránh được đôi phần sợ hãi.
Nhưng phàm càng sợ hãi thì quả thật lại càng hay gặp phải.
Gã thấy phía xa thấp thoáng có bóng đèn le lói, như ẩn như hiện, vô cùng kỳ quái.
Đã muộn thế này, trừ cái thằng đen đủi là mình đây thì ai lại đi thuyền trên hồ cơ chứ? Hơn nữa, xem độ cao của đèn, chắc chắn không phải loại ca nô giống của Triệu Uông Dương, mà hẳn là một thuyền hàng.
Điều khiến gã khó hiểu chính là ánh đèn cách đó không xa, nhưng gã hoàn toàn không nghe được tiếng động cơ.
Để kiểm chứng, Triệu Uông Dương tự tắt động cơ chiếc ca nô của mình, dỏng tai nghe ngóng. Ngoại trừ tiếng bì bõm nhịp nhàng của những con sóng dập dềnh, thì chẳng mảy may có lấy một tiếng động nào, yên lặng đến đáng sợ.
Là ai đêm hôm khuya khoắt lái thuyền ra giữa hồ, rồi tắt động cơ để thuyền bập bềnh theo sóng? Mặt hồ thăm thẳm như hang động tối tăm, bốn phía không bến bờ, không chỉ nguy hiểm mà còn vô cùng kinh khủng.
Chẳng lẽ là ma trơi?
Triệu Uông Dương cũng học đại học đàng hoàng, biết nguyên lý sinh ra ma trơi. Thông thường ma trơi đều sinh ra từ kẽ hở của mồ mả, vì trong xương người có phốt pho, phốt pho tác dụng với nước hoặc kiềm khiến phốt pho nhẹ hơn, nhiệt độ bốc cháy của phốt pho rất thấp, khi đạt tới điểm bốc cháy sẽ hình thành đốm lửa có độ sáng nhỏ gọi là ma trơi. Nhưng trên mặt hồ rộng lớn này thì lấy đâu ra phốt pho?
Vượt qua nó, mau về nhà thôi. Triệu Uông Dương nghĩ thầm.
Thế nhưng, lòng hiếu kỳ xui khiến gã điều khiển đầu ca nô, chầm chậm đi về hướng có ánh đèn.
Đi hơn trăm mét, hình dáng của một chiếc thuyền chở hàng nhỏ dần hiện lên một cách rõ ràng. Trên thuyền mờ mờ ảo ảo, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy trên boong thuyền không có hàng hóa gì, ánh đèn tỏa ra từ buồng lái phía cuối boong thuyền.
Tuy vậy, dưới ánh đèn, cũng không thấy người điều khiển thuyền.
Triệu Uông Dương thấy đó chỉ là một thuyền chở hàng thông thường chứ chẳng phải thứ gì kỳ quái nên cảm thấy an tâm hơn. Gã cầm trong tay đèn pin siêu sáng soi lên chiếc thuyền chở hàng đó, khua mấy vòng, gọi lớn, "Có ai không? Sao thuyền lại dừng ở đây?"
Tiếng gọi bị tiếng sóng trên hồ nuốt chửng, không truyền đi được bao xa.
Triệu Uông Dương tiếp tục đến gần con thuyền nhỏ, dần thấy rõ hình dáng của nó. Đây là một thuyền hàng nhỏ cũ nát, vách thuyền đều đã gỉ sét, đầu thuyền cũng không có ký hiệu quen thuộc nào. Con thuyền đứng yên, dập dềnh theo sóng.
Triệu Uông Dương đứng trên ca nô, kiễng chân ngó lên buồng lái của con thuyền kia.
Ngọn đèn trong buồng lái mờ mịt, chớp tắt chập chờn, nhưng cũng đủ để thấy rõ, trong buồng lái trống không. Cả thuyền lặng ngắt, bập bềnh giữa mặt hồ tối đen như mực.
Trên boong thuyền không có người, trong buồng lái không có người, vậy người đi đâu mất rồi? Triệu Uông Dương vô cùng băn khoăn. Là ai mang thuyền ra đậu lại chỗ này? Chẳng lẽ cơn gió kỳ quái ban nãy đã làm đứt dây neo? Nếu như gió to thổi thuyền tới thì sao lại vẫn bật đèn như thường? Hơn nữa, chuyện cơn gió đẩy một chiếc thuyền đi cách bến 7km không phải là quá khó tin?
Triệu Uông Dương thấy hơi mờ mịt khó hiểu, ngẩn ngơ đứng trên ca nô cân nhắc liệu bản thân có muốn lên thuyền xem thử hay không.
Gã nhanh chóng suy nghĩ, nhưng thứ đầu tiên nghĩ tới lại là câu chuyện được nghe từ thuở nhỏ.
Lẽ nào gã gặp phải "thuyền ma bóng quỷ"?
Người ta kể rằng, hơn bảy mươi năm trước trên hồ Long Phiên đã từng có một đôi tình nhân chèo thuyền đánh cá, họ gặp phải một tàu tuần tra của người Nhật Bản. Mấy người Nhật kia chặn thuyền đánh cá lại, chúng xâm phạm cô gái xinh đẹp như hoa, rồi sát hại đôi tình nhân này một cách tàn nhẫn. Về sau, người nhà của họ tìm kiếm trên mặt hồ rất lâu mà chẳng thấy bóng dáng của con thuyền ấy. Nhưng từ đó về sau, những ngư dân thường đi đêm sẽ gặp hình bóng một con thuyền đánh cá phiêu diêu đung đưa trên mặt hồ. Mỗi lần nó xuất hiện, trên hồ sẽ nổi gió chướng, gió ấy còn từng làm lật mấy chiếc thuyền, khiến không ít người bỏ mạng. Người dân trong thôn cho rằng cặp đôi chết oan kia đã hóa thành quỷ dữ chuyên đi đòi mạng người, vì vậy gọi nó là "thuyền ma bóng quỷ".
Triệu Uông Dương vẫn cho rằng đó là chuyện do các cụ già tự nghĩ ra, vì không muốn đám thanh niên ban đêm đi thuyền rồi lại gặp nguy hiểm. Tuyệt đối không phải chuyện thật.
Thế nhưng tại sao tất cả những thứ trước mắt đây lại giống trong chuyện kể đến vậy?
Lúc gã mới bắt đầu trồng đào đã có người lên tiếng can ngăn, nói cây đào rất tà ma, người ta cũng không trồng cây đào trước nhà. Nếu trồng cây đào ở đảo giữa hồ, chắc chắn trong hồ sẽ phát sinh chuyện quỷ quái. Mười mấy năm qua, Triệu Uông Dương cũng chẳng gặp phải ma quỷ gì, ký ức ngày đó cũng dần phai nhạt. Nhưng khi gã thấy mình không thể giải thích được hiện tượng lạ này, những lời can ngăn ấy lại tràn vào suy nghĩ.
Triệu Uông Dương rùng mình giữa gió lạnh, gã cảm thấy toàn thân đều nổi da gà. Ý nghĩ muốn đi lên thuyền hàng để tìm rõ thực hư liền biến mất trong nháy mắt.
Gã kéo dây khởi động ca nô, chuẩn bị lái ca nô rời khỏi chiếc thuyền tà ma kia. Đột nhiên, gã loáng thoáng nghe thấy một chuỗi tiếng động kỳ quái. Âm thanh đó xen lẫn giữa tiếng nổ máy ầm ầm và tiếng sóng vỗ dập dềnh ì oạp, nghe chói tai lạ thường.
Gã run rẩy dừng lại động tác kéo dây khởi động, nghiêng tai nghe xem tiếng động kia phát ra từ nơi nào.
Không sai, tiếng động đó phát ra từ phía boong thuyền hàng và vẫn đang tiếp tục vang lên. "Ưʍ.. ưm" từng hồi, lúc lớn lúc nhỏ, có vẻ theo nhịp. Âm thanh ấy nghe như tiếng người rên khi bị bịt miệng bịt mũi, hoặc là thứ gì đó đang phát ra tiếng cười dữ tợn, hoặc có lẽ là tiếng quái thú đang gầm ghè.
Trên boong thuyền không có người!
Tiếng động này là từ đâu tới?
Triệu Uông Dương bị tiếng động lạ đột nhiên xuất hiện dọa đến phát sợ, gã lảo đảo ngã vào trong ca nô. Thuận theo cú ngã của gã, tiếng động kỳ quái kia như rõ ràng hơn, lại như kèm theo chút chấn động trên boong tàu, càng lúc càng tới gần gã.
Triệu Uông Dương run rẩy, vùng vẫy bò dậy, ca nô vì động tác dữ dội của gã mà trái rung phải lắc. Gã đem hết sức bình sinh đứng vững, liều mạng kéo dây khởi động, cuối cùng cũng khiến ca nô nổ máy. Gã quay lại đầu thuyền, mở hết mã lực, chạy như điên về phía bến tàu.
Tiếng "ưʍ.. ưm" sau lưng vẫn tiếp tục vang lên, xen lẫn vào tiếng máy nổ ầm ầm, khuấy động bên tai Triệu Uông Dương.
*
"Tôi nói với cậu rồi, khi một người rơi vào tình trạng vô cùng sợ hãi, chắc chắn sẽ không kêu mấy câu "Ma! Ma!"đâu." Đại Bảo bắt tréo chân, vừa sờ cái bụng hơi nhô ra của mình vừa nói, "Phản ứng đầu tiên nhất định là quay đầu chạy! Tôi đây coi như đã được nếm mùi rồi."
"Trên đời lại có loại như cậu cơ đấy, nghỉ tuần trăng mật mà đi chơi ở thành phố ma." Tôi lắc đầu, lật hồ sơ trong tay.
"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ chứ sao!" Đại Bảo sán lại gần, thấp giọng nói, "Tôi bảo cậu rồi mà, người ta đều nói nếu kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần một cách hiệu quả thì sẽ gia tăng xác suất thụ thai."
"Biến đi, đồ mê tín!" Tôi vừa ngước lên nhìn Trần Thi Vũ ở phía đối diện, vừa dùng tập hồ sơ gõ một cái lên đầu Đại Bảo.
Trần Thi Vũ đang chăm chú đọc quyển Lời của xác chết trong tay, có vẻ không nghe thấy chúng tôi nói chuyện.
"Suốt ngày chỉ ma với quỷ, nhạt như nước ốc, có thể thay đổi đề tài hay không?" Lâm Đào quay mặt vào tường, hơi rụt người lại, giả bộ sửa sang tóc mai. Kỳ thật, tôi biết cậu ta làm thế để bịt tai kịp thời mà không bị chúng tôi chú ý.
"Sao hả? Mang bầu rồi à?" Hàn Lượng bước vào, hình như vừa cất gì đó vào túi trong áo vest.
"Mọi người đều nghe tin rồi ư?" Đại Bảo trưng ra bộ mặt đầy thỏa mãn, hơi ngả người dựa vào lưng ghế, "Chẳng lẽ cảm quan của cậu lại so được với tài trí của tôi hay sao?"
"Ôi ôi, xem vẻ mặt của anh kìa, trúng thật rồi phải không?" Hàn Lượng nhếch mép cười, hỏi.
Đại Bảo gật gù đắc ý, bày ra vẻ dương dương tự đắc.
"Ha ha ha, đứng đắn một chút được không?" Tôi nghiêm mặt nói, rồi quay về phía Trần Thi Vũ bên kia, bĩu môi.
Trần Thi Vũ còn đang ra vẻ không để ý, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển tiểu thuyết trên bàn, đưa tay vén một lọn tóc ngăn trở tầm nhìn ra sau tai.
"Có gì mà không đứng đắn!" Hàn Lượng dang tay ra, "Đại Bảo và chị nhà phải nói là gặp đại nạn không chết, sau này tất được hưởng hạnh phúc! Tôi đây đang chúc họ sớm sinh quý tử ấy chứ!"
"Cậu chúc như vậy đấy hả? Cậu tự quan tâm chính mình đi là hơn, đúng là chó độc thân." Lâm Đào như chưa thoát khỏi câu chuyện xảy ra ở thành phố ma của Đại Bảo, giọng nói nghe vẫn run run.
"Ha ha! Đều là chó độc thân cả thôi!" Hàn Lượng đi đến bên Lâm Đào, ôm cổ của cậu ta, "Hay là anh em mình ghép thành một đôi."
"Đi ra, tôi phải làm việc đây." Lâm Đào cầm một tờ mẫu đăng ký tài sản nhà nước, đối chiếu với tập đăng ký trang thiết bị điều tra của cả tổ xem có sai sót gì không.
"Phải rồi, phải rồi, thành phố ma kia còn có một trò mà vừa rồi tôi quên kể cho mọi người biết." Đại Bảo nói.
"Lại kể nữa!" Lâm Đào cau mày, đỏ mặt lên, bắt đầu vần vò tóc mai.
"Chuyện này khá thú vị." Mặt Đại Bảo đầy vẻ thần bí, "Ngồi trên một con thuyền, đi vào trong hang núi, thuyền còn tròng trành lắc lư giữa dòng nước. Cũng không thấy mọi thứ xung quanh. Tôi vốn có kinh nghiệm, liền đề phòng thứ gì đó treo phía trên thò xuống sờ vào mặt, hoặc đột nhiên một quầng sáng ập tới, rồi xuất hiện trước mắt mấy bọn quỷ thắt cổ. Cuối cùng mọi người đoán xem thế nào? Kết quả là tôi đây vẫn sợ hết hồn. Các cậu nghĩ thứ khiến người ta sợ hãi kia giấu ở đâu? Đoán đi xem nào!"
"Reng reng reng.."
Đột nhiên, tiếng điện thoại công tác kêu dồn dập.
Lâm Đào "ôi" một tiếng, nhảy dựng lên.
Tôi giữ lấy ống nghe, cười nói, "Chẳng phải cậu nói khi người ta sợ hãi đến cực điểm sẽ không phát ra tiếng kêu sao? Bây giờ Lâm Đào lấy thân chứng minh cho cậu bẽ mặt."
Lâm Đào quẫn bách liếc qua Trần Thi Vũ, cô nàng chỉ cười khẩy đáp lại.
"Đêm qua đồn cảnh sát khu vực hồ Long Phiên nhận được điện thoại báo tin khẩn cấp, họ nói là giữa hồ có ánh đèn kỳ lạ, tới gần thì phát hiện đó là một thuyền hàng không người lái bị thả trôi. Sau khi nhận điện thoại, cảnh sát khu vực xin Chi đội Đặc công thuộc Đại đội Thủy quân trợ giúp, điều động thuyền tuần tra tiến hành tìm kiếm. Nhưng khi đến khu vực do người báo tin chỉ dẫn thì không phát hiện được gì. Cảnh sát khu vực và Đội Đặc công tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng máy bay không người lái là đơn vị đầu tiên tìm thấy dấu vết của thuyền hàng đó. Sáng sớm hôm nay, thuyền tuần tra của Đội Đặc công kéo thuyền hàng về bến tàu, khi các đặc công lên thuyền kiểm tra, phát hiện trên thuyền có thi thể." Ở đầu dây bên kia là một giọng nam còn trẻ, cứng nhắc đọc lại bản fax, "Bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát Thành phố sau khi kiểm tra thi thể trên thuyền, cho rằng vụ này có vấn đề, không dám chắc, vì vậy muốn các anh tới trợ giúp."
"Có đầu mối gì không?" Tôi hỏi theo thói quen.
"À.. Hả? Đầu mối gì?" Người kia rơi vào hoang mang.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng với trung tâm chỉ huy luôn thay lính mới, vì thế giải thích một cách cặn kẽ, "Cục Cảnh sát Thành phố có nói gì không, vụ này có xác định là án mạng hay không? Nếu như là án mạng, vậy có phương án điều tra gì chưa?"
Giọng nam trẻ tuổi bên kia có thể nghe ra sự sốt ruột của tôi, liền có chút căng thẳng. Cậu ta loạt soạt lật tập giấy tờ, nói, "À.. ừm.. tài liệu báo về viết rất đơn giản, ừm, hình như họ không nói gì cả."
"Hồ Long Phiên, giữa hồ, có người gặp phải thuyền không người lái, đặc công đi tìm một đêm mới thấy con thuyền đó. Kiểm tra phát hiện có thi thể, không đầu mối." Tôi cúp điện thoại, vừa tóm tắt tình hình cho mọi người, vừa bảo cả nhóm chuẩn bị thiết bị khám tra để xuất phát tới hiện trường.
"Hồ Long Phiên năm nào cũng có xác chết trôi, nhưng cơ bản đều loại trừ khả năng bị sát hại." Lâm Đào nói, "Ở đó ít người, lại yên tĩnh, cũng chẳng có công ty lớn hay chỗ ăn chơi, rất ít khi phát sinh án mạng. Dù có án mạng đi chăng nữa thì cũng đều có hướng đi rõ ràng, chỉ cần Cục Cảnh sát Thành phố xử lý là được. Chúng ta công tác lâu như vậy rồi, đã bao giờ phải đi đến hiện trường ở hồ Long Phiên đâu? Vụ án này có thể có vấn đề gì đây?"
"Mặc kệ. Khám nghiệm hiện trường, không lo bị trĩ. Đi nào, xuất phát!" Đại Bảo nói to.
"Giữa hồ ư? Thuyền hàng không người lái sao?" Hàn Lượng hỏi.
"Đúng vậy, tin tức trung tâm chỉ huy báo về chỉ có vậy thôi." Tôi đáp.
"Có phải thuyền nằm ở giữa hồ không?" Hàn Lượng nói.
"Ừm, được người ta phát hiện vào tối qua." Tôi gật đầu.
"Chà, chẳng lẽ là "thuyền ma bóng quỷ"?" Hàn Lượng do dự nói.
- Khaled Hosseini -
* * *
Đêm đã khuya, không một ánh trăng, cũng chẳng một vì sao le lói, chỉ có bóng đèn cũ nát nơi đầu thuyền chập chờn lúc mờ lúc tỏ giúp Triệu Uông Dương lấy được một chút ánh sáng.
Đứng trên mặt hồ mênh mông không thấy bờ này, tựa như bị rơi vào một hố đen rộng lớn, nhìn trái ngó phải chẳng ai giúp, sâu thẳm vô cùng, không biết bờ bến ở nơi đâu. Cũng may thiết bị dẫn đường giờ đã phát triển, Triệu Uông Dương biết rằng đi về phía Đông khoảng 7km là tới bến tàu.
Người dân quanh hồ Long Phiên đều dựa vào hồ mà sống, sự ấm no cũng như của để dành của họ đều sinh ra từ lòng hồ này. Hồ Long Phiên từ Nam qua Bắc rộng hơn 30km, dài 60km theo hướng Đông - Tây, diện tích lòng hồ gần 2.000km², trong hồ có những hòn đảo nhỏ nhô lên, thủy sản phong phú.
Do hồ Long Phiên chủ yếu chỉ dùng để khai thác thủy sản nên phong cảnh thiên nhiên chưa được khai phá và giới thiệu ra bên ngoài. Ít người biết rằng ở một nơi kinh tế không phát triển bằng phía trong thành phố Long Phiên lại có một vùng cảnh sắc tươi đẹp đến vậy. Không có khách du lịch đặt chân tới, nói cách khác cũng là chẳng ai gây rối, cuộc sống của người dân bên hồ Long Phiên tương đối bình lặng. Họ bắt cá, thả lưới nuôi trai ngọc, quây nuôi cua hay tôm hùm, lại chẳng mấy khi có thiên tai như ngoài biển rộng, bởi vậy ngư dân ở đây sống vừa sung túc vừa yên ổn.
Những dịp cuối tuần và ngày nghỉ sẽ có vài người dân trong thành phố tới bên hồ hóng gió, trừ lúc đó ra, nơi này chẳng mấy khi đón nhiều du khách. Xung quanh không có nhà máy, phố thị, mặt hồ cũng không bị ô nhiễm. Đây đúng là chốn cực lạc hiếm thấy giữa xã hội ngày càng hiện đại.
Triệu Uông Dương là một kẻ khá giả trong làng chài, gã không chỉ nhận thầu một vựa cua lớn ở bên hồ, mà còn trồng một vườn đào trên một hòn đảo giữa hồ. Lúc lâm chung cha gã dặn dò, rằng bao giờ có chính sách mở cửa thì nhất định phải tìm một hòn đảo nhỏ để trồng đào, đất ở những hòn núi nhỏ trên đảo giữa hồ Long Phiên rất thích hợp để cây đào sinh trưởng. Gã không biết làm sao ông cụ biết được bí mật này, hơn nữa bản thân gã cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Giống đào vốn hợp với nơi khô cằn, không chịu được úng nước, liệu trồng ở đảo sẽ thu hoạch được gì đây? Nhưng nghe theo lời người đã khuất là truyền thống của người Trung Quốc. Cho nên khi chính phủ mở chính sách nhận thầu đảo trên hồ, Triệu Uông Dương là người đầu tiên đi nhận lấy một hòn đảo nhỏ.
Ba năm đầu, Triệu Uông Dương phải đổ toàn bộ gia sản vào vườn đào giữa hồ, điều này khiến gã nghi ngờ quyết định của cha. Thế nhưng đến năm thứ tư, vào thời điểm vườn đào ra quả, gã mới biết được bí mật của cha quả thật là của quý gia truyền. Quả đào vừa to vừa ngọt, vỏ mỏng mọng nước, có thể nói là loại đào thượng hạng. Gã không chỉ thu hồi được toàn bộ số vốn ban đầu, mà ngay năm đầu thu hoạch đã kiếm thêm một khoản lãi kếch xù. Chẳng bao lâu sau, người ta học theo gã trồng đào trên mấy chục hòn đảo giữa hồ Long Phiên, cứ như thế, quả đào ở hồ Long Phiên đã trở thành mặt hàng đắt khách thứ hai chỉ sau thủy sản.
Đầu mùa xuân là mùa hoa đào nở rộ, hoa đào trên hồ Long Phiên cũng trở thành một điểm ngắm cảnh. Mặc dù không hề được khai thác và quảng bá, điểm tham quan này cũng chẳng nổi danh, nhưng đối với người dân ở thành phố Long Phiên thì đây chắc chắn là một nơi cảnh đẹp ý vui, khắp nơi như vẽ. Nếu dùng máy ảnh chụp từ trên cao xuống hồ, mặt nước sóng gợn lăn tăn, trăm hoa trong hồ lấm tấm khoe sắc, từng hòn đảo nhỏ màu hồng phấn trông rất đẹp mắt.
Vì chính phủ quản lý thuyền bè rất nghiêm ngặt nên cũng không có nhiều du khách được đến gần cảnh đẹp trên đảo hoa đào. Nhưng các chủ đảo vẫn lo có du khách vụиɠ ŧяộʍ trốn trên đảo, phá hoại rừng đào, cũng sợ thời tiết đầu xuân thay đổi thất thường có thể gây hại cho cây đào, vì thế họ đặt ra quy định một tuần hai lần ra thăm đảo.
Hôm qua là một ngày gió lớn, rừng đào của Triệu Uông Dương có mấy cây bị gió quất đến nỗi đổ trái ngã phải. Buổi chiều gã lên đảo, vừa oán giận hai người làm thuê cùng xin phép nghỉ, vừa một mình quần quật làm việc đến khi màn đêm buông xuống. Nói đến đây mới thấy sự chẳng lành, khi Triệu Uông Dương chuẩn bị xuất phát về bến tàu thì trên mặt hồ đột nhiên nổi gió. Gió lớn như vậy, chiếc ca nô của gã nhất định không chống đỡ nổi. Vì thế gã chỉ có thể ở trên đảo một mình chờ gió dịu.
Cuối cùng cũng đến tận nửa đêm cơn gió lớn mới bình ổn trở lại. Triệu Uông Dương bật chiếc đèn điện trên đầu thuyền, khởi động ca nô chạy về bến tàu phía Đông. Chẳng mấy chốc đã cách bến tàu chỉ còn khoảng 7km, thời tiết coi như không tệ, điều này khiến Triệu Uông Dương cảm thấy yên lòng.
Tuy rằng không phải lo chuyện bị gió chướng cuốn đi, nhưng thấy bốn phía tối đen như mực, tim Triệu Uông Dương vẫn đập nhanh một chút. Trước giờ mỗi khi lên đảo làm việc, Triệu Uông Dương vẫn luôn dẫn theo hai người làm thuê kia, người đông bớt sợ. Lần này một mình gã rong ruổi giữa bóng tối vô tận, dù đàn ông đàn ang cũng khó tránh được đôi phần sợ hãi.
Nhưng phàm càng sợ hãi thì quả thật lại càng hay gặp phải.
Gã thấy phía xa thấp thoáng có bóng đèn le lói, như ẩn như hiện, vô cùng kỳ quái.
Đã muộn thế này, trừ cái thằng đen đủi là mình đây thì ai lại đi thuyền trên hồ cơ chứ? Hơn nữa, xem độ cao của đèn, chắc chắn không phải loại ca nô giống của Triệu Uông Dương, mà hẳn là một thuyền hàng.
Điều khiến gã khó hiểu chính là ánh đèn cách đó không xa, nhưng gã hoàn toàn không nghe được tiếng động cơ.
Để kiểm chứng, Triệu Uông Dương tự tắt động cơ chiếc ca nô của mình, dỏng tai nghe ngóng. Ngoại trừ tiếng bì bõm nhịp nhàng của những con sóng dập dềnh, thì chẳng mảy may có lấy một tiếng động nào, yên lặng đến đáng sợ.
Là ai đêm hôm khuya khoắt lái thuyền ra giữa hồ, rồi tắt động cơ để thuyền bập bềnh theo sóng? Mặt hồ thăm thẳm như hang động tối tăm, bốn phía không bến bờ, không chỉ nguy hiểm mà còn vô cùng kinh khủng.
Chẳng lẽ là ma trơi?
Triệu Uông Dương cũng học đại học đàng hoàng, biết nguyên lý sinh ra ma trơi. Thông thường ma trơi đều sinh ra từ kẽ hở của mồ mả, vì trong xương người có phốt pho, phốt pho tác dụng với nước hoặc kiềm khiến phốt pho nhẹ hơn, nhiệt độ bốc cháy của phốt pho rất thấp, khi đạt tới điểm bốc cháy sẽ hình thành đốm lửa có độ sáng nhỏ gọi là ma trơi. Nhưng trên mặt hồ rộng lớn này thì lấy đâu ra phốt pho?
Vượt qua nó, mau về nhà thôi. Triệu Uông Dương nghĩ thầm.
Thế nhưng, lòng hiếu kỳ xui khiến gã điều khiển đầu ca nô, chầm chậm đi về hướng có ánh đèn.
Đi hơn trăm mét, hình dáng của một chiếc thuyền chở hàng nhỏ dần hiện lên một cách rõ ràng. Trên thuyền mờ mờ ảo ảo, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy trên boong thuyền không có hàng hóa gì, ánh đèn tỏa ra từ buồng lái phía cuối boong thuyền.
Tuy vậy, dưới ánh đèn, cũng không thấy người điều khiển thuyền.
Triệu Uông Dương thấy đó chỉ là một thuyền chở hàng thông thường chứ chẳng phải thứ gì kỳ quái nên cảm thấy an tâm hơn. Gã cầm trong tay đèn pin siêu sáng soi lên chiếc thuyền chở hàng đó, khua mấy vòng, gọi lớn, "Có ai không? Sao thuyền lại dừng ở đây?"
Tiếng gọi bị tiếng sóng trên hồ nuốt chửng, không truyền đi được bao xa.
Triệu Uông Dương tiếp tục đến gần con thuyền nhỏ, dần thấy rõ hình dáng của nó. Đây là một thuyền hàng nhỏ cũ nát, vách thuyền đều đã gỉ sét, đầu thuyền cũng không có ký hiệu quen thuộc nào. Con thuyền đứng yên, dập dềnh theo sóng.
Triệu Uông Dương đứng trên ca nô, kiễng chân ngó lên buồng lái của con thuyền kia.
Ngọn đèn trong buồng lái mờ mịt, chớp tắt chập chờn, nhưng cũng đủ để thấy rõ, trong buồng lái trống không. Cả thuyền lặng ngắt, bập bềnh giữa mặt hồ tối đen như mực.
Trên boong thuyền không có người, trong buồng lái không có người, vậy người đi đâu mất rồi? Triệu Uông Dương vô cùng băn khoăn. Là ai mang thuyền ra đậu lại chỗ này? Chẳng lẽ cơn gió kỳ quái ban nãy đã làm đứt dây neo? Nếu như gió to thổi thuyền tới thì sao lại vẫn bật đèn như thường? Hơn nữa, chuyện cơn gió đẩy một chiếc thuyền đi cách bến 7km không phải là quá khó tin?
Triệu Uông Dương thấy hơi mờ mịt khó hiểu, ngẩn ngơ đứng trên ca nô cân nhắc liệu bản thân có muốn lên thuyền xem thử hay không.
Gã nhanh chóng suy nghĩ, nhưng thứ đầu tiên nghĩ tới lại là câu chuyện được nghe từ thuở nhỏ.
Lẽ nào gã gặp phải "thuyền ma bóng quỷ"?
Người ta kể rằng, hơn bảy mươi năm trước trên hồ Long Phiên đã từng có một đôi tình nhân chèo thuyền đánh cá, họ gặp phải một tàu tuần tra của người Nhật Bản. Mấy người Nhật kia chặn thuyền đánh cá lại, chúng xâm phạm cô gái xinh đẹp như hoa, rồi sát hại đôi tình nhân này một cách tàn nhẫn. Về sau, người nhà của họ tìm kiếm trên mặt hồ rất lâu mà chẳng thấy bóng dáng của con thuyền ấy. Nhưng từ đó về sau, những ngư dân thường đi đêm sẽ gặp hình bóng một con thuyền đánh cá phiêu diêu đung đưa trên mặt hồ. Mỗi lần nó xuất hiện, trên hồ sẽ nổi gió chướng, gió ấy còn từng làm lật mấy chiếc thuyền, khiến không ít người bỏ mạng. Người dân trong thôn cho rằng cặp đôi chết oan kia đã hóa thành quỷ dữ chuyên đi đòi mạng người, vì vậy gọi nó là "thuyền ma bóng quỷ".
Triệu Uông Dương vẫn cho rằng đó là chuyện do các cụ già tự nghĩ ra, vì không muốn đám thanh niên ban đêm đi thuyền rồi lại gặp nguy hiểm. Tuyệt đối không phải chuyện thật.
Thế nhưng tại sao tất cả những thứ trước mắt đây lại giống trong chuyện kể đến vậy?
Lúc gã mới bắt đầu trồng đào đã có người lên tiếng can ngăn, nói cây đào rất tà ma, người ta cũng không trồng cây đào trước nhà. Nếu trồng cây đào ở đảo giữa hồ, chắc chắn trong hồ sẽ phát sinh chuyện quỷ quái. Mười mấy năm qua, Triệu Uông Dương cũng chẳng gặp phải ma quỷ gì, ký ức ngày đó cũng dần phai nhạt. Nhưng khi gã thấy mình không thể giải thích được hiện tượng lạ này, những lời can ngăn ấy lại tràn vào suy nghĩ.
Triệu Uông Dương rùng mình giữa gió lạnh, gã cảm thấy toàn thân đều nổi da gà. Ý nghĩ muốn đi lên thuyền hàng để tìm rõ thực hư liền biến mất trong nháy mắt.
Gã kéo dây khởi động ca nô, chuẩn bị lái ca nô rời khỏi chiếc thuyền tà ma kia. Đột nhiên, gã loáng thoáng nghe thấy một chuỗi tiếng động kỳ quái. Âm thanh đó xen lẫn giữa tiếng nổ máy ầm ầm và tiếng sóng vỗ dập dềnh ì oạp, nghe chói tai lạ thường.
Gã run rẩy dừng lại động tác kéo dây khởi động, nghiêng tai nghe xem tiếng động kia phát ra từ nơi nào.
Không sai, tiếng động đó phát ra từ phía boong thuyền hàng và vẫn đang tiếp tục vang lên. "Ưʍ.. ưm" từng hồi, lúc lớn lúc nhỏ, có vẻ theo nhịp. Âm thanh ấy nghe như tiếng người rên khi bị bịt miệng bịt mũi, hoặc là thứ gì đó đang phát ra tiếng cười dữ tợn, hoặc có lẽ là tiếng quái thú đang gầm ghè.
Trên boong thuyền không có người!
Tiếng động này là từ đâu tới?
Triệu Uông Dương bị tiếng động lạ đột nhiên xuất hiện dọa đến phát sợ, gã lảo đảo ngã vào trong ca nô. Thuận theo cú ngã của gã, tiếng động kỳ quái kia như rõ ràng hơn, lại như kèm theo chút chấn động trên boong tàu, càng lúc càng tới gần gã.
Triệu Uông Dương run rẩy, vùng vẫy bò dậy, ca nô vì động tác dữ dội của gã mà trái rung phải lắc. Gã đem hết sức bình sinh đứng vững, liều mạng kéo dây khởi động, cuối cùng cũng khiến ca nô nổ máy. Gã quay lại đầu thuyền, mở hết mã lực, chạy như điên về phía bến tàu.
Tiếng "ưʍ.. ưm" sau lưng vẫn tiếp tục vang lên, xen lẫn vào tiếng máy nổ ầm ầm, khuấy động bên tai Triệu Uông Dương.
*
"Tôi nói với cậu rồi, khi một người rơi vào tình trạng vô cùng sợ hãi, chắc chắn sẽ không kêu mấy câu "Ma! Ma!"đâu." Đại Bảo bắt tréo chân, vừa sờ cái bụng hơi nhô ra của mình vừa nói, "Phản ứng đầu tiên nhất định là quay đầu chạy! Tôi đây coi như đã được nếm mùi rồi."
"Trên đời lại có loại như cậu cơ đấy, nghỉ tuần trăng mật mà đi chơi ở thành phố ma." Tôi lắc đầu, lật hồ sơ trong tay.
"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ chứ sao!" Đại Bảo sán lại gần, thấp giọng nói, "Tôi bảo cậu rồi mà, người ta đều nói nếu kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần một cách hiệu quả thì sẽ gia tăng xác suất thụ thai."
"Biến đi, đồ mê tín!" Tôi vừa ngước lên nhìn Trần Thi Vũ ở phía đối diện, vừa dùng tập hồ sơ gõ một cái lên đầu Đại Bảo.
Trần Thi Vũ đang chăm chú đọc quyển Lời của xác chết trong tay, có vẻ không nghe thấy chúng tôi nói chuyện.
"Suốt ngày chỉ ma với quỷ, nhạt như nước ốc, có thể thay đổi đề tài hay không?" Lâm Đào quay mặt vào tường, hơi rụt người lại, giả bộ sửa sang tóc mai. Kỳ thật, tôi biết cậu ta làm thế để bịt tai kịp thời mà không bị chúng tôi chú ý.
"Sao hả? Mang bầu rồi à?" Hàn Lượng bước vào, hình như vừa cất gì đó vào túi trong áo vest.
"Mọi người đều nghe tin rồi ư?" Đại Bảo trưng ra bộ mặt đầy thỏa mãn, hơi ngả người dựa vào lưng ghế, "Chẳng lẽ cảm quan của cậu lại so được với tài trí của tôi hay sao?"
"Ôi ôi, xem vẻ mặt của anh kìa, trúng thật rồi phải không?" Hàn Lượng nhếch mép cười, hỏi.
Đại Bảo gật gù đắc ý, bày ra vẻ dương dương tự đắc.
"Ha ha ha, đứng đắn một chút được không?" Tôi nghiêm mặt nói, rồi quay về phía Trần Thi Vũ bên kia, bĩu môi.
Trần Thi Vũ còn đang ra vẻ không để ý, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển tiểu thuyết trên bàn, đưa tay vén một lọn tóc ngăn trở tầm nhìn ra sau tai.
"Có gì mà không đứng đắn!" Hàn Lượng dang tay ra, "Đại Bảo và chị nhà phải nói là gặp đại nạn không chết, sau này tất được hưởng hạnh phúc! Tôi đây đang chúc họ sớm sinh quý tử ấy chứ!"
"Cậu chúc như vậy đấy hả? Cậu tự quan tâm chính mình đi là hơn, đúng là chó độc thân." Lâm Đào như chưa thoát khỏi câu chuyện xảy ra ở thành phố ma của Đại Bảo, giọng nói nghe vẫn run run.
"Ha ha! Đều là chó độc thân cả thôi!" Hàn Lượng đi đến bên Lâm Đào, ôm cổ của cậu ta, "Hay là anh em mình ghép thành một đôi."
"Đi ra, tôi phải làm việc đây." Lâm Đào cầm một tờ mẫu đăng ký tài sản nhà nước, đối chiếu với tập đăng ký trang thiết bị điều tra của cả tổ xem có sai sót gì không.
"Phải rồi, phải rồi, thành phố ma kia còn có một trò mà vừa rồi tôi quên kể cho mọi người biết." Đại Bảo nói.
"Lại kể nữa!" Lâm Đào cau mày, đỏ mặt lên, bắt đầu vần vò tóc mai.
"Chuyện này khá thú vị." Mặt Đại Bảo đầy vẻ thần bí, "Ngồi trên một con thuyền, đi vào trong hang núi, thuyền còn tròng trành lắc lư giữa dòng nước. Cũng không thấy mọi thứ xung quanh. Tôi vốn có kinh nghiệm, liền đề phòng thứ gì đó treo phía trên thò xuống sờ vào mặt, hoặc đột nhiên một quầng sáng ập tới, rồi xuất hiện trước mắt mấy bọn quỷ thắt cổ. Cuối cùng mọi người đoán xem thế nào? Kết quả là tôi đây vẫn sợ hết hồn. Các cậu nghĩ thứ khiến người ta sợ hãi kia giấu ở đâu? Đoán đi xem nào!"
"Reng reng reng.."
Đột nhiên, tiếng điện thoại công tác kêu dồn dập.
Lâm Đào "ôi" một tiếng, nhảy dựng lên.
Tôi giữ lấy ống nghe, cười nói, "Chẳng phải cậu nói khi người ta sợ hãi đến cực điểm sẽ không phát ra tiếng kêu sao? Bây giờ Lâm Đào lấy thân chứng minh cho cậu bẽ mặt."
Lâm Đào quẫn bách liếc qua Trần Thi Vũ, cô nàng chỉ cười khẩy đáp lại.
"Đêm qua đồn cảnh sát khu vực hồ Long Phiên nhận được điện thoại báo tin khẩn cấp, họ nói là giữa hồ có ánh đèn kỳ lạ, tới gần thì phát hiện đó là một thuyền hàng không người lái bị thả trôi. Sau khi nhận điện thoại, cảnh sát khu vực xin Chi đội Đặc công thuộc Đại đội Thủy quân trợ giúp, điều động thuyền tuần tra tiến hành tìm kiếm. Nhưng khi đến khu vực do người báo tin chỉ dẫn thì không phát hiện được gì. Cảnh sát khu vực và Đội Đặc công tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng máy bay không người lái là đơn vị đầu tiên tìm thấy dấu vết của thuyền hàng đó. Sáng sớm hôm nay, thuyền tuần tra của Đội Đặc công kéo thuyền hàng về bến tàu, khi các đặc công lên thuyền kiểm tra, phát hiện trên thuyền có thi thể." Ở đầu dây bên kia là một giọng nam còn trẻ, cứng nhắc đọc lại bản fax, "Bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát Thành phố sau khi kiểm tra thi thể trên thuyền, cho rằng vụ này có vấn đề, không dám chắc, vì vậy muốn các anh tới trợ giúp."
"Có đầu mối gì không?" Tôi hỏi theo thói quen.
"À.. Hả? Đầu mối gì?" Người kia rơi vào hoang mang.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng với trung tâm chỉ huy luôn thay lính mới, vì thế giải thích một cách cặn kẽ, "Cục Cảnh sát Thành phố có nói gì không, vụ này có xác định là án mạng hay không? Nếu như là án mạng, vậy có phương án điều tra gì chưa?"
Giọng nam trẻ tuổi bên kia có thể nghe ra sự sốt ruột của tôi, liền có chút căng thẳng. Cậu ta loạt soạt lật tập giấy tờ, nói, "À.. ừm.. tài liệu báo về viết rất đơn giản, ừm, hình như họ không nói gì cả."
"Hồ Long Phiên, giữa hồ, có người gặp phải thuyền không người lái, đặc công đi tìm một đêm mới thấy con thuyền đó. Kiểm tra phát hiện có thi thể, không đầu mối." Tôi cúp điện thoại, vừa tóm tắt tình hình cho mọi người, vừa bảo cả nhóm chuẩn bị thiết bị khám tra để xuất phát tới hiện trường.
"Hồ Long Phiên năm nào cũng có xác chết trôi, nhưng cơ bản đều loại trừ khả năng bị sát hại." Lâm Đào nói, "Ở đó ít người, lại yên tĩnh, cũng chẳng có công ty lớn hay chỗ ăn chơi, rất ít khi phát sinh án mạng. Dù có án mạng đi chăng nữa thì cũng đều có hướng đi rõ ràng, chỉ cần Cục Cảnh sát Thành phố xử lý là được. Chúng ta công tác lâu như vậy rồi, đã bao giờ phải đi đến hiện trường ở hồ Long Phiên đâu? Vụ án này có thể có vấn đề gì đây?"
"Mặc kệ. Khám nghiệm hiện trường, không lo bị trĩ. Đi nào, xuất phát!" Đại Bảo nói to.
"Giữa hồ ư? Thuyền hàng không người lái sao?" Hàn Lượng hỏi.
"Đúng vậy, tin tức trung tâm chỉ huy báo về chỉ có vậy thôi." Tôi đáp.
"Có phải thuyền nằm ở giữa hồ không?" Hàn Lượng nói.
"Ừm, được người ta phát hiện vào tối qua." Tôi gật đầu.
"Chà, chẳng lẽ là "thuyền ma bóng quỷ"?" Hàn Lượng do dự nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.