Pháp Y Tần Minh Quyển 6: Kẻ Nhìn Trộm
Chương 12: Vụ Án Thứ 2 – Hai Mẹ Con Cô Độc Và Mạnh Mẽ (5)
Bác sĩ pháp y Tần Minh
16/07/2022
Tôi nói qua cho cục trưởng Vương nghe chuyện nhà Khúc Tiểu Dung và Đỗ Châu, hơn nữa còn hy vọng cục trưởng Vương có thể điều động một vài quyền lợi, thử xác minh điều tra xem Đỗ Châu còn ở Thanh Hương không hay là đã rời đi rồi. Đây là bước đầu tiên rất cần thiết trong việc tìm Đỗ Châu của chúng tôi, ngay cả chuyện anh ta rời khỏi Thanh Hương hay chưa còn không biết thì không thể tiến hành bước tìm kiếm tiếp theo.
Đương nhiên, nếu Đỗ Châu đã đi khỏi Thanh Hương, mà cục trưởng Vương còn có thể cho chúng tôi biết đích xác anh ta đi đến nơi nào thì quả là không thể tốt hơn nữa.
"Nam? 33 tuổi?" Cục trưởng Vương Kiệt nói, "Một người đàn ông trưởng thành, lại mới mất tích ba ngày mà các anh đã cuống lên thế này? Cũng hơi quá đấy? Có khi anh ta còn đang vui vẻ chơi bời ở chỗ nào rồi cũng nên."
Tôi thấy cục trưởng Vương Kiệt tỏ vẻ cười nhạo, nghĩ rằng đến cả cục trưởng còn chẳng thèm để ý thì ở đồn cảnh sát lại càng không cần phải nói. Chắc chắn họ sẽ không coi đây là chuyện quan trọng. Đương nhiên, cục trưởng Vương cũng không sai, một người đàn ông mới chỉ biến mất có ba ngày, vẫn chưa đến mức dữ nhiều lành ít. Vì thế tôi như hòa hoãn mà rằng, "Là bạn bè nhờ cậy, bạn bè nhờ cậy thôi."
"Yên tâm đi, anh giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng có thể giúp anh chuyện này." Vương Kiệt nói, "Về công về tư, chúng tôi đều có thể tra kỹ một chút. Giờ không còn sớm nữa, tôi cảm thấy các anh nên về nghỉ ngơi đi, bận rộn cả ngày không mệt mới là lạ. Sáng sớm ngày mai sẽ cho anh nghe hai tin vui."
Tôi biết cục trưởng Vương Kiệt nói hai tin vui là chỉ chuyện phá án và thông tin về Đỗ Châu.
Tôi cảm thấy nhẹ lòng trước thái độ của cục trưởng Vương Kiệt, thậm chí những lo lắng của tôi về việc giải quyết vụ án đã giảm đi rất nhiều. Vì thế nhóm mấy người chúng tôi tìm một khách sạn nhỏ để ở.
"Hôm qua tôi thấy trên mạng có mấy người chửi đám công chức nhà nước chúng ta, nói rằng cho chúng ta đi công tác chính là lãng phí tiền thuế của nhân dân, một đêm tiêu mất nhiều tiền như thế." Đại Bảo uất ức kể, "Thật muốn gọi những người đó đến xem chúng ta đang phải ở chỗ nào!"
Tôi cười cười nhìn buồng tắm trong phòng của Đại Bảo và Hàn Lượng, trần nhà sắp rụng xuống đến nơi, không có gian tắm vòi sen riêng, mà cũng chẳng có cả vòi sen luôn, chỉ có trơ trọi một ống nhựa cho nước chảy ra.
"Đội Chó nghiệp vụ toàn dùng vòi nhựa tắm cho chó đấy, chứ chẳng ai dùng vòi hoa sen đâu." Tôi cười đùa.
"Tổ trưởng! Tiêu chuẩn công tác của chúng ta là phòng 300 tệ đó! Vậy mà cậu cứ đòi ở phòng 150 tệ!" Đại Bảo kháng nghị, "Dù sao cũng bị chửi, vì sao tôi không được ở phòng tốt một chút? Đã giảm bớt chi phí lại còn bị mắng, định thế nào đây?"
Tôi cười đáp, "Chỗ ở sạch sẽ là được, yêu cầu nhiều quá làm gì? Tôi nói cậu nghe, khách sạn càng sang càng nhiều nguy hiểm. Biết đâu lại có kẻ nghĩ rằng ở khách sạn hạng sang đều là người có tiền, những kẻ này sẽ tìm một tiểu thư nhà giàu, dọa nạt vơ vét tài sản, rồi vu cáo hãm hại cậu chẳng hạn."
"Cậu toàn lý luận vớ vẩn!" Đại Bảo không vui, "Cây ngay không sợ chết đứng!"
"Được rồi được rồi, lần sau ở chỗ tốt hơn, thuê hẳn phòng 200 tệ!" Tôi cười, "Đêm nay chịu khó chút đi, đoán chừng mai là phải về Sở rồi."
Đại Bảo còn có tâm trạng vui đùa, tôi cho rằng điều đó chứng tỏ bây giờ chị Bảo và Khúc Tiểu Dung đang chung sống hòa bình. Một người phụ nữ có thể sống hòa thuận với vợ cũ của chồng, không chỉ là một người lòng dạ bao dung, mà hơn thế nữa còn là người phụ nữ tự tin cũng như tin tưởng chồng mình.
Nhưng vào giờ phút này liệu Khúc Tiểu Dung có được ngủ yên hay không?
Trong quá trình phá án, tôi vẫn tương đối tin vào trực giác. Ví dụ như vấn đề chứng cứ tiếp theo của vụ án gϊếŧ hai mạng người ở thành phố Thanh Hương này, tôi vẫn hoàn toàn xây dựng dựa trên trực giác của mình. Nhưng tôi cho rằng trực giác có được nhờ rất nhiều kinh nghiệm được tích lũy từ trước, không phải tự nhiên mà xuất hiện.
Chỉ là đôi khi tôi vẫn có phần khâm phục giác quan thứ sáu của phụ nữ, nếu như muốn giải thích trực giác hay giác quan thứ sáu của nữ giới thì đúng là phải vượt qua phạm vi khoa học hiện nay.
Rốt cuộc Đỗ Châu có thật sự đi tới Long Phiên hay không? Nếu quả thực trực giác của Khúc Tiểu Dung chính xác đến vậy thì Đỗ Châu đã gặp phải chuyện gì? Tôi từng gặp Đỗ Châu một lần, ngay trong hôn lễ của Đại Bảo. Với một người anh em thân thiết với Đại Bảo như tôi, Đỗ Châu chính là một gã khốn nạn tội ác tày trời. Trước mặt bao nhiêu người mà hắn dám cướp đi vợ yêu của Đại Bảo, khiến mọi người không biết phải làm sao, lại còn khiến Đại Bảo suýt chút nữa bỏ mạng.
Vì sao tôi muốn tìm hắn ư? Hầy, nếu Đại Bảo và chị Bảo có thể thản nhiên đối diện và tha thứ cho bọn họ, thì tôi có lý do gì để trách cứ đây?
Suy nghĩ một lúc, tôi dần chìm vào giấc chiêm bao.
Thật kỳ lạ.
Tôi vốn cho rằng tổ chuyên án sẽ gọi điện thoại cho tôi xin giúp đỡ vào khoảng trước 7 giờ nên không đặt chuông báo thức. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ mình ngủ thẳng đến hơn 8 giờ mà vẫn không ai tới quấy rầy, tận khi Trần Thi Vũ ở phòng bên cạnh đợi không được nữa, phải gõ cửa đánh thức tôi dậy.
Cả nhóm chúng tôi vội vội vàng vàng chạy tới tổ chuyên án của Cục Cảnh sát thành phố Thanh Hương, nhìn ánh mắt nôn nóng của các điều tra viên là biết nghi phạm đã bị bắt giữ.
"Tôi bảo bọn họ sáng sớm đừng quấy nhiễu các anh." Cục trưởng Vương Kiệt cười, "Các anh được sảng khoái tinh thần thì cũng giúp chúng tôi mau chóng phá án."
"Cục trưởng Vương hứa với tôi là song hỷ lâm môn phải không?" Tôi cũng cười hỏi, "Thế nào rồi?"
"Nhất định có câu trả lời!" Cục trưởng Vương nói, "Chuyện vui thứ nhất, nhiệm vụ anh giao phó về cơ bản đã hoàn thành. Chúng tôi cũng tốn không ít công sức, bây giờ có thể xác định, ba ngày trước Đỗ Châu đã bắt xe khách đường dài đến Long Phiên vào giữa trưa."
Cả người tôi nhất thời nổi da gà. Không nói quá chút nào, lần này giác quan thứ sáu của phụ nữ lại chính xác một cách thần kỳ. Nhưng tin tức này đúng là một tin vui, ít nhất cũng chỉ rõ phương hướng cho bước tìm kiếm tiếp theo của chúng tôi, coi như là một cú nhảy vọt, nâng tỷ lệ tìm thấy từ 1/100.000 thành 1/20.000.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh!" Tôi cảm tạ từ tận đáy lòng.
Cục trưởng Vương nói, "Nhưng sau khi đến Long Phiên, chuyện anh ta mất tích ở khu vực nào thì chúng tôi không thể góp sức. Có điều, chúng tôi điều tra được lúc Đỗ Châu ở Long Phiên hẳn đã từng liên lạc với người này."
Cục trưởng Vương đưa cho tôi một tờ giấy, trên đó có ghi tên, số điện thoại và nơi làm việc của một người.
Đây thật là một thu hoạch bất ngờ. Tôi như nhặt được của báu, vội gấp gọn tờ giấy lại, bỏ vào túi áo, "Việc riêng cứ biết thế đã, về sau chúng tôi sẽ tự lo liệu. Còn tin vui thứ hai thì sao?"
"Không biết là vui hay buồn nữa." Trên mặt cục trưởng Vương lộ ra nét hoang mang, "Đêm qua chúng tôi thức trắng đêm để điều tra, phát hiện được một kẻ khả nghi. Người này tên là Trương Long, người Quảng Tây, từng bị xử mười hai năm tù vì tội cướp bóc, cưỡng bức. Một tháng trước hắn vừa được thả ra. Cháu của hắn tên là Trương Hi Nhược, chủ của một quán rượu."
"Chính là quán rượu mà Triệu Huy thường xuyên ghé tới phải không?" Tôi cướp lời, "Là nơi Triệu Huy vẫn đến sau khi điểm danh tại công ty?"
Cục trưởng Vương Kiệt gật đầu, "Không sai, chính là quán rượu đó."
"Gã Trương Long này vừa tới Thanh Hương à?" Tôi hỏi.
"Đúng, khi chúng tôi tìm đến, hắn đang ngủ ở gian phòng phía trong quầy rượu của Trương Hi Nhược." Chi đội trưởng Trần nói, "Vì thế chúng tôi đem bắt cả Trương Long và Trương Hi Nhược về đây."
"Không phải bọn họ thì còn ai nữa? Họ có đủ tất cả điều kiện gây án!" Tôi mừng rỡ như điên.
Cục trưởng Vương Kiệt nói tiếp, "Nhưng sau một đêm thẩm tra bất ngờ, cả hai đều tỏ vẻ vô tội không biết gì hết, điều này khiến cho đám điều tra viên chúng tôi nhanh chóng đánh mất lòng tin."
"Đó là chuyện bình thường, vụ án phát sinh đủ lâu rồi, hai người ấy hẳn đã bàn bạc bao che cho nhau." Tôi vẫn vui vẻ ra mặt, "Dẫn tôi đi gặp bọn họ."
Đi vào phòng thẩm vấn, một người đàn ông tóc húi cua đang ngồi ở ghế thẩm vấn ngủ gà ngủ gật, dường như không hề quan tâm đến việc tôi đi vào. Điều tra viên nói, người đàn ông này chính là Trương Long.
"Tỉnh lại đi." Tôi đi về phía trước vỗ vỗ vào má hắn.
"Đừng động vào hắn, bây giờ toàn bộ quá trình thẩm vấn đều được ghi hình lại đó." Điều tra viên nhắc nhở tôi.
Gã đàn ông đầu húi cua ngẩng lên, hung tợn nhìn tôi.
Từ ánh mắt, không hiểu tại sao mà bản thân tôi đã khẳng định đây chính là tên sát nhân.
"Đứng lên, cởi hết quần áo ra." Tôi ra lệnh.
Đầu húi cua vẫn nhìn tôi chòng chọc với ánh mắt hung hãn và không động đậy dù là một chút.
"Trong này tôi không bật điều hòa, cởi ra thì hơi lạnh." Điều tra viên lại nhắc tôi, "Viện Kiểm sát sẽ nghi ngờ chúng ta dùng thủ đoạn mượn khí lạnh để tra tấn ép cung."
"Với kẻ gϊếŧ người còn phải đối xử giống như người bình thường sao?" Tôi cắn răng, mạnh tay vỗ thẳng vào má gã húi cua, "Tao nói mà thằng mặt giặc như mày không nghe ra à?"
Tôi biết mình làm như vậy là không đúng. Nhưng tôi vốn rất căm ghét những kẻ phạm tội cưỡng bức, lại càng căm thù lũ súc sinh dám ra tay với cả trẻ con. Lúc này tôi bị ánh mắt của hắn khiêu khích nên hơi kích động.
Đó là một loại cảm xúc không thể khống chế, tôi cũng phải thừa nhận rằng mình biểu hiện như vậy đã là kìm nén hết sức rồi.
Đầu húi cua chậm rãi đứng lên, vừa nhìn tôi chằm chằm đầy hung bạo, vừa chậm rãi cởϊ qυầи áo.
Tôi kiên nhẫn đợi đến khi hắn cởi hết rồi mới bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể hắn.
Khi nhìn thấy một vết màu đỏ đằng sau cẳng chân của hắn, tôi liền yên tâm hoàn toàn, những lo lắng lúc trước đều bị dẹp bỏ.
"Đây là cái gì?" Tôi chỉ vết đỏ đằng sau cẳng chân của hắn, vừa hỏi vừa sắp xếp cho Lâm Đào chụp ảnh.
Đương nhiên, nếu Đỗ Châu đã đi khỏi Thanh Hương, mà cục trưởng Vương còn có thể cho chúng tôi biết đích xác anh ta đi đến nơi nào thì quả là không thể tốt hơn nữa.
"Nam? 33 tuổi?" Cục trưởng Vương Kiệt nói, "Một người đàn ông trưởng thành, lại mới mất tích ba ngày mà các anh đã cuống lên thế này? Cũng hơi quá đấy? Có khi anh ta còn đang vui vẻ chơi bời ở chỗ nào rồi cũng nên."
Tôi thấy cục trưởng Vương Kiệt tỏ vẻ cười nhạo, nghĩ rằng đến cả cục trưởng còn chẳng thèm để ý thì ở đồn cảnh sát lại càng không cần phải nói. Chắc chắn họ sẽ không coi đây là chuyện quan trọng. Đương nhiên, cục trưởng Vương cũng không sai, một người đàn ông mới chỉ biến mất có ba ngày, vẫn chưa đến mức dữ nhiều lành ít. Vì thế tôi như hòa hoãn mà rằng, "Là bạn bè nhờ cậy, bạn bè nhờ cậy thôi."
"Yên tâm đi, anh giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng có thể giúp anh chuyện này." Vương Kiệt nói, "Về công về tư, chúng tôi đều có thể tra kỹ một chút. Giờ không còn sớm nữa, tôi cảm thấy các anh nên về nghỉ ngơi đi, bận rộn cả ngày không mệt mới là lạ. Sáng sớm ngày mai sẽ cho anh nghe hai tin vui."
Tôi biết cục trưởng Vương Kiệt nói hai tin vui là chỉ chuyện phá án và thông tin về Đỗ Châu.
Tôi cảm thấy nhẹ lòng trước thái độ của cục trưởng Vương Kiệt, thậm chí những lo lắng của tôi về việc giải quyết vụ án đã giảm đi rất nhiều. Vì thế nhóm mấy người chúng tôi tìm một khách sạn nhỏ để ở.
"Hôm qua tôi thấy trên mạng có mấy người chửi đám công chức nhà nước chúng ta, nói rằng cho chúng ta đi công tác chính là lãng phí tiền thuế của nhân dân, một đêm tiêu mất nhiều tiền như thế." Đại Bảo uất ức kể, "Thật muốn gọi những người đó đến xem chúng ta đang phải ở chỗ nào!"
Tôi cười cười nhìn buồng tắm trong phòng của Đại Bảo và Hàn Lượng, trần nhà sắp rụng xuống đến nơi, không có gian tắm vòi sen riêng, mà cũng chẳng có cả vòi sen luôn, chỉ có trơ trọi một ống nhựa cho nước chảy ra.
"Đội Chó nghiệp vụ toàn dùng vòi nhựa tắm cho chó đấy, chứ chẳng ai dùng vòi hoa sen đâu." Tôi cười đùa.
"Tổ trưởng! Tiêu chuẩn công tác của chúng ta là phòng 300 tệ đó! Vậy mà cậu cứ đòi ở phòng 150 tệ!" Đại Bảo kháng nghị, "Dù sao cũng bị chửi, vì sao tôi không được ở phòng tốt một chút? Đã giảm bớt chi phí lại còn bị mắng, định thế nào đây?"
Tôi cười đáp, "Chỗ ở sạch sẽ là được, yêu cầu nhiều quá làm gì? Tôi nói cậu nghe, khách sạn càng sang càng nhiều nguy hiểm. Biết đâu lại có kẻ nghĩ rằng ở khách sạn hạng sang đều là người có tiền, những kẻ này sẽ tìm một tiểu thư nhà giàu, dọa nạt vơ vét tài sản, rồi vu cáo hãm hại cậu chẳng hạn."
"Cậu toàn lý luận vớ vẩn!" Đại Bảo không vui, "Cây ngay không sợ chết đứng!"
"Được rồi được rồi, lần sau ở chỗ tốt hơn, thuê hẳn phòng 200 tệ!" Tôi cười, "Đêm nay chịu khó chút đi, đoán chừng mai là phải về Sở rồi."
Đại Bảo còn có tâm trạng vui đùa, tôi cho rằng điều đó chứng tỏ bây giờ chị Bảo và Khúc Tiểu Dung đang chung sống hòa bình. Một người phụ nữ có thể sống hòa thuận với vợ cũ của chồng, không chỉ là một người lòng dạ bao dung, mà hơn thế nữa còn là người phụ nữ tự tin cũng như tin tưởng chồng mình.
Nhưng vào giờ phút này liệu Khúc Tiểu Dung có được ngủ yên hay không?
Trong quá trình phá án, tôi vẫn tương đối tin vào trực giác. Ví dụ như vấn đề chứng cứ tiếp theo của vụ án gϊếŧ hai mạng người ở thành phố Thanh Hương này, tôi vẫn hoàn toàn xây dựng dựa trên trực giác của mình. Nhưng tôi cho rằng trực giác có được nhờ rất nhiều kinh nghiệm được tích lũy từ trước, không phải tự nhiên mà xuất hiện.
Chỉ là đôi khi tôi vẫn có phần khâm phục giác quan thứ sáu của phụ nữ, nếu như muốn giải thích trực giác hay giác quan thứ sáu của nữ giới thì đúng là phải vượt qua phạm vi khoa học hiện nay.
Rốt cuộc Đỗ Châu có thật sự đi tới Long Phiên hay không? Nếu quả thực trực giác của Khúc Tiểu Dung chính xác đến vậy thì Đỗ Châu đã gặp phải chuyện gì? Tôi từng gặp Đỗ Châu một lần, ngay trong hôn lễ của Đại Bảo. Với một người anh em thân thiết với Đại Bảo như tôi, Đỗ Châu chính là một gã khốn nạn tội ác tày trời. Trước mặt bao nhiêu người mà hắn dám cướp đi vợ yêu của Đại Bảo, khiến mọi người không biết phải làm sao, lại còn khiến Đại Bảo suýt chút nữa bỏ mạng.
Vì sao tôi muốn tìm hắn ư? Hầy, nếu Đại Bảo và chị Bảo có thể thản nhiên đối diện và tha thứ cho bọn họ, thì tôi có lý do gì để trách cứ đây?
Suy nghĩ một lúc, tôi dần chìm vào giấc chiêm bao.
Thật kỳ lạ.
Tôi vốn cho rằng tổ chuyên án sẽ gọi điện thoại cho tôi xin giúp đỡ vào khoảng trước 7 giờ nên không đặt chuông báo thức. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ mình ngủ thẳng đến hơn 8 giờ mà vẫn không ai tới quấy rầy, tận khi Trần Thi Vũ ở phòng bên cạnh đợi không được nữa, phải gõ cửa đánh thức tôi dậy.
Cả nhóm chúng tôi vội vội vàng vàng chạy tới tổ chuyên án của Cục Cảnh sát thành phố Thanh Hương, nhìn ánh mắt nôn nóng của các điều tra viên là biết nghi phạm đã bị bắt giữ.
"Tôi bảo bọn họ sáng sớm đừng quấy nhiễu các anh." Cục trưởng Vương Kiệt cười, "Các anh được sảng khoái tinh thần thì cũng giúp chúng tôi mau chóng phá án."
"Cục trưởng Vương hứa với tôi là song hỷ lâm môn phải không?" Tôi cũng cười hỏi, "Thế nào rồi?"
"Nhất định có câu trả lời!" Cục trưởng Vương nói, "Chuyện vui thứ nhất, nhiệm vụ anh giao phó về cơ bản đã hoàn thành. Chúng tôi cũng tốn không ít công sức, bây giờ có thể xác định, ba ngày trước Đỗ Châu đã bắt xe khách đường dài đến Long Phiên vào giữa trưa."
Cả người tôi nhất thời nổi da gà. Không nói quá chút nào, lần này giác quan thứ sáu của phụ nữ lại chính xác một cách thần kỳ. Nhưng tin tức này đúng là một tin vui, ít nhất cũng chỉ rõ phương hướng cho bước tìm kiếm tiếp theo của chúng tôi, coi như là một cú nhảy vọt, nâng tỷ lệ tìm thấy từ 1/100.000 thành 1/20.000.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh!" Tôi cảm tạ từ tận đáy lòng.
Cục trưởng Vương nói, "Nhưng sau khi đến Long Phiên, chuyện anh ta mất tích ở khu vực nào thì chúng tôi không thể góp sức. Có điều, chúng tôi điều tra được lúc Đỗ Châu ở Long Phiên hẳn đã từng liên lạc với người này."
Cục trưởng Vương đưa cho tôi một tờ giấy, trên đó có ghi tên, số điện thoại và nơi làm việc của một người.
Đây thật là một thu hoạch bất ngờ. Tôi như nhặt được của báu, vội gấp gọn tờ giấy lại, bỏ vào túi áo, "Việc riêng cứ biết thế đã, về sau chúng tôi sẽ tự lo liệu. Còn tin vui thứ hai thì sao?"
"Không biết là vui hay buồn nữa." Trên mặt cục trưởng Vương lộ ra nét hoang mang, "Đêm qua chúng tôi thức trắng đêm để điều tra, phát hiện được một kẻ khả nghi. Người này tên là Trương Long, người Quảng Tây, từng bị xử mười hai năm tù vì tội cướp bóc, cưỡng bức. Một tháng trước hắn vừa được thả ra. Cháu của hắn tên là Trương Hi Nhược, chủ của một quán rượu."
"Chính là quán rượu mà Triệu Huy thường xuyên ghé tới phải không?" Tôi cướp lời, "Là nơi Triệu Huy vẫn đến sau khi điểm danh tại công ty?"
Cục trưởng Vương Kiệt gật đầu, "Không sai, chính là quán rượu đó."
"Gã Trương Long này vừa tới Thanh Hương à?" Tôi hỏi.
"Đúng, khi chúng tôi tìm đến, hắn đang ngủ ở gian phòng phía trong quầy rượu của Trương Hi Nhược." Chi đội trưởng Trần nói, "Vì thế chúng tôi đem bắt cả Trương Long và Trương Hi Nhược về đây."
"Không phải bọn họ thì còn ai nữa? Họ có đủ tất cả điều kiện gây án!" Tôi mừng rỡ như điên.
Cục trưởng Vương Kiệt nói tiếp, "Nhưng sau một đêm thẩm tra bất ngờ, cả hai đều tỏ vẻ vô tội không biết gì hết, điều này khiến cho đám điều tra viên chúng tôi nhanh chóng đánh mất lòng tin."
"Đó là chuyện bình thường, vụ án phát sinh đủ lâu rồi, hai người ấy hẳn đã bàn bạc bao che cho nhau." Tôi vẫn vui vẻ ra mặt, "Dẫn tôi đi gặp bọn họ."
Đi vào phòng thẩm vấn, một người đàn ông tóc húi cua đang ngồi ở ghế thẩm vấn ngủ gà ngủ gật, dường như không hề quan tâm đến việc tôi đi vào. Điều tra viên nói, người đàn ông này chính là Trương Long.
"Tỉnh lại đi." Tôi đi về phía trước vỗ vỗ vào má hắn.
"Đừng động vào hắn, bây giờ toàn bộ quá trình thẩm vấn đều được ghi hình lại đó." Điều tra viên nhắc nhở tôi.
Gã đàn ông đầu húi cua ngẩng lên, hung tợn nhìn tôi.
Từ ánh mắt, không hiểu tại sao mà bản thân tôi đã khẳng định đây chính là tên sát nhân.
"Đứng lên, cởi hết quần áo ra." Tôi ra lệnh.
Đầu húi cua vẫn nhìn tôi chòng chọc với ánh mắt hung hãn và không động đậy dù là một chút.
"Trong này tôi không bật điều hòa, cởi ra thì hơi lạnh." Điều tra viên lại nhắc tôi, "Viện Kiểm sát sẽ nghi ngờ chúng ta dùng thủ đoạn mượn khí lạnh để tra tấn ép cung."
"Với kẻ gϊếŧ người còn phải đối xử giống như người bình thường sao?" Tôi cắn răng, mạnh tay vỗ thẳng vào má gã húi cua, "Tao nói mà thằng mặt giặc như mày không nghe ra à?"
Tôi biết mình làm như vậy là không đúng. Nhưng tôi vốn rất căm ghét những kẻ phạm tội cưỡng bức, lại càng căm thù lũ súc sinh dám ra tay với cả trẻ con. Lúc này tôi bị ánh mắt của hắn khiêu khích nên hơi kích động.
Đó là một loại cảm xúc không thể khống chế, tôi cũng phải thừa nhận rằng mình biểu hiện như vậy đã là kìm nén hết sức rồi.
Đầu húi cua chậm rãi đứng lên, vừa nhìn tôi chằm chằm đầy hung bạo, vừa chậm rãi cởϊ qυầи áo.
Tôi kiên nhẫn đợi đến khi hắn cởi hết rồi mới bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể hắn.
Khi nhìn thấy một vết màu đỏ đằng sau cẳng chân của hắn, tôi liền yên tâm hoàn toàn, những lo lắng lúc trước đều bị dẹp bỏ.
"Đây là cái gì?" Tôi chỉ vết đỏ đằng sau cẳng chân của hắn, vừa hỏi vừa sắp xếp cho Lâm Đào chụp ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.