Chương 151: Cơ hội (3)
Ánh Nhật
16/08/2021
Không biết từ khi nào hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên đã ướt đẫm.
Ân Phượng Trạm nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên má của nàng, hai mày không nhịn được nhăn chặt lại, sau đó chậm rãi buông tay Nhiếp Cẩn Huyên ra, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
Động tác của Ân Phượng Trạm không tính là ôn nhu nhưng vô cùng cẩn thận.
Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của hắn chạm lên mặt mình, Nhiếp Cẩn Huyên liền hồi phục lại tinh thần, động đậy đầu, thoát khỏi bàn tay của Ân Phượng Trạm.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?! Ta không có khóc!"
Nhiếp Cẩn Huyên không muốn thừa nhận sự thật này, vừa dứt lời liền duỗi tay lau sạch nước mắt đọng trên mặt, nhưng dù làm thế nào cằm của nàng vẫn bị Ân Phượng Trạm nắm chặt, kéo về phía hắn.
Chỉ là, Ân Phượng Trạm không có tiếp tục nhắc lại vấn đề ban nãy, hắn đứng đó, lẳng lặng nhìn nàng, rồi duỗi tay giúp Nhiếp Cẩn Huyên xoa mặt...
...
Cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không rời đi. Chỉ là một đêm này, hai người ở cùng nhau nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Lúc sau, Ân Phượng Trạm lẳng lặng uống hết bình rượu do Cao Tài Dung mang tới, mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ ngồi một bên, nhàn nhạt nhìn hắn uống, nhấp môi không nói.
Hai người vẫn ngủ cùng giường như lúc trước, tương kính như tân, không ai xâm phạm đến ai.
Mà sau vài lần do dự, lấy ra rồi cất vào, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không đưa thư hòa li cho Ân Phượng Trạm.
Nàng tự nói với chính mình, không đưa thư hòa li, không phải bởi vì nàng mềm lòng, cũng không phải vì nàng sợ hãi, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc,...Có lẽ vẫn nên cho hắn một cơ hội nữa!
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa mở mắt, liền kinh ngạc phát hiện, người luôn luôn biến mất vào sáng sớm, thế nhưng hôm nay lại nằm ở bên cạnh mình!
Thấy một màn này, Nhiếp Cẩn Huyên có hơi sửng sốt, hai tay chống lên giường, mượn lực đỡ cả người ngồi dậy, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh... Nhưng giây tiếp theo, ngay khi nàng định mở miệng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì trong đầu lại hiện lên sự tình xảy ra tối hôm qua vì thế nàng liền không biết nên mở miệng nói như thế nào, bất quá cuối cùng sau một hồi do dự muốn nói rồi thôi, nàng liền thấp giọng hỏi.
"Ân Phượng Trạm, sao ngươi còn nằm đây? Mặt trời đã lên cao rồi, hôm nay ngươi không cần đi rừng phong tím sao?"
Nhiếp Cẩm Huyên hơi cau mày, thanh âm bị nàng đè ép tới mức thấp nhất.
Mà người bị hỏi kia, chỉ im lặng nằm trên giường, qua một hồi lâu, hai mắt của hắn vẫn nhắm chặt, không có một tia phản ứng.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy kì quái, hai mày theo bản năng cau chặt lại, đưa tay đẩy đẩy bả vai của Ân Phượng Trạm.
"Ân Phượng Trạm, ngươi bị sao vậy? Tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!"
Nhiếp Cẩn Huyên hơi hạ giọng, kêu to vài tiếng, ngữ khí còn mang theo tia nôn nóng khó tả.
Không biết là do nghe được giọng nói của Nhiếp Cẩn Huyên hay là cảm nhận được động tác xô đẩy của nàng, hai mắt vốn đang nhắm chặt của Ân Phượng Trạm chậm rãi mở ra...
Ân Phượng Trạm nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên má của nàng, hai mày không nhịn được nhăn chặt lại, sau đó chậm rãi buông tay Nhiếp Cẩn Huyên ra, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
Động tác của Ân Phượng Trạm không tính là ôn nhu nhưng vô cùng cẩn thận.
Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của hắn chạm lên mặt mình, Nhiếp Cẩn Huyên liền hồi phục lại tinh thần, động đậy đầu, thoát khỏi bàn tay của Ân Phượng Trạm.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?! Ta không có khóc!"
Nhiếp Cẩn Huyên không muốn thừa nhận sự thật này, vừa dứt lời liền duỗi tay lau sạch nước mắt đọng trên mặt, nhưng dù làm thế nào cằm của nàng vẫn bị Ân Phượng Trạm nắm chặt, kéo về phía hắn.
Chỉ là, Ân Phượng Trạm không có tiếp tục nhắc lại vấn đề ban nãy, hắn đứng đó, lẳng lặng nhìn nàng, rồi duỗi tay giúp Nhiếp Cẩn Huyên xoa mặt...
...
Cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không rời đi. Chỉ là một đêm này, hai người ở cùng nhau nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Lúc sau, Ân Phượng Trạm lẳng lặng uống hết bình rượu do Cao Tài Dung mang tới, mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ ngồi một bên, nhàn nhạt nhìn hắn uống, nhấp môi không nói.
Hai người vẫn ngủ cùng giường như lúc trước, tương kính như tân, không ai xâm phạm đến ai.
Mà sau vài lần do dự, lấy ra rồi cất vào, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không đưa thư hòa li cho Ân Phượng Trạm.
Nàng tự nói với chính mình, không đưa thư hòa li, không phải bởi vì nàng mềm lòng, cũng không phải vì nàng sợ hãi, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc,...Có lẽ vẫn nên cho hắn một cơ hội nữa!
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa mở mắt, liền kinh ngạc phát hiện, người luôn luôn biến mất vào sáng sớm, thế nhưng hôm nay lại nằm ở bên cạnh mình!
Thấy một màn này, Nhiếp Cẩn Huyên có hơi sửng sốt, hai tay chống lên giường, mượn lực đỡ cả người ngồi dậy, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh... Nhưng giây tiếp theo, ngay khi nàng định mở miệng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì trong đầu lại hiện lên sự tình xảy ra tối hôm qua vì thế nàng liền không biết nên mở miệng nói như thế nào, bất quá cuối cùng sau một hồi do dự muốn nói rồi thôi, nàng liền thấp giọng hỏi.
"Ân Phượng Trạm, sao ngươi còn nằm đây? Mặt trời đã lên cao rồi, hôm nay ngươi không cần đi rừng phong tím sao?"
Nhiếp Cẩm Huyên hơi cau mày, thanh âm bị nàng đè ép tới mức thấp nhất.
Mà người bị hỏi kia, chỉ im lặng nằm trên giường, qua một hồi lâu, hai mắt của hắn vẫn nhắm chặt, không có một tia phản ứng.
Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy kì quái, hai mày theo bản năng cau chặt lại, đưa tay đẩy đẩy bả vai của Ân Phượng Trạm.
"Ân Phượng Trạm, ngươi bị sao vậy? Tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!"
Nhiếp Cẩn Huyên hơi hạ giọng, kêu to vài tiếng, ngữ khí còn mang theo tia nôn nóng khó tả.
Không biết là do nghe được giọng nói của Nhiếp Cẩn Huyên hay là cảm nhận được động tác xô đẩy của nàng, hai mắt vốn đang nhắm chặt của Ân Phượng Trạm chậm rãi mở ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.