Chương 153: Nguy cơ hiện ra (2)
Ánh Nhật
16/08/2021
Động tác của Tiểu Tú rất nhanh.Chỉ một lát sau, nàng đã mang rượu đến.
Bởi vì người bị thương là Ân Phượng Trạm nên không có sự phân phó của Nhiếp Cẩn Huyên, Tiểu Tú không dám chủ động vào phòng hỗ trợ, chỉ đành đứng canh ở trước cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, sau khi lấy được rượu từ chỗ Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huyên không chút do dự đóng cửa phòng lại, trực tiếp nâng bước về phía giường ngủ, một tay cầm rượu, tay còn lại kéo màn giường ra.
"Lấy được rượu rồi!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngồi xuống cạnh giường, dùng kéo cắt ống quần của Ân Phượng Trạm ra, nhưng vừa cắt ra hai mày Nhiếp Cẩn Huyên liền nhíu chặt.
"Sao lại thành ra như vậy? Không phải mấy ngày trước đã chuyển biến tốt sao? Như thế nào chỉ trong một đêm..."
Thật ra, sau lần vết thương trên đùi của Ân Phượng Trạm bị nhiễm trùng nhưng được Nhiếp Cẩn Huyên kịp thời chữa trị, loại bỏ hết nước mủ rồi băng bó lại thì từ ngày đó đến hôm nay vết thương của Ân Phượng Trạm đã phục hồi được hơn một nửa. Vậy mà vết thương vốn dĩ đã kết vảy sắp lành, chỉ qua một đêm lại bị rách còn không ngừng chảy máu...
Mặc dù hiện tại tình trạng hiện tại của hắn không có chuyển biến nặng như mấy ngày trước nhưng máu trên chân Ân Phượng Trạm lại chảy ra không ngừng, nhiễm đỏ cả một góc giường khiến người khác nhìn vào phải rùng mình, đáy lòng không khỏi phát lạnh.
Nhiếp Cẩn Huyên cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà đương sự Ân Phượng Trạm lại chỉ nhìn vết thương trên đùi mình một chút, ngay cả mày cũng không nhíu, ngồi thẳng dậy. Nhưng vừa thấy động tác của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền quát lớn.
"Ngươi ngồi dậy làm gì? Mau nằm xuống."
"Không sao."
"Ngươi..."
Biết không thể lay chuyển được quyết định của hắn, sau một hồi Nhiếp Cẩn Huyên cũng lười nói. Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái sau đó bắt đầu ra tay xử lý miệng vết thương cho Ân Phượng Trạm.
Bởi vì người bị thương là Ân Phượng Trạm nên không có sự phân phó của Nhiếp Cẩn Huyên, Tiểu Tú không dám chủ động vào phòng hỗ trợ, chỉ đành đứng canh ở trước cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, sau khi lấy được rượu từ chỗ Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huyên không chút do dự đóng cửa phòng lại, trực tiếp nâng bước về phía giường ngủ, một tay cầm rượu, tay còn lại kéo màn giường ra.
"Lấy được rượu rồi!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngồi xuống cạnh giường, dùng kéo cắt ống quần của Ân Phượng Trạm ra, nhưng vừa cắt ra hai mày Nhiếp Cẩn Huyên liền nhíu chặt.
"Sao lại thành ra như vậy? Không phải mấy ngày trước đã chuyển biến tốt sao? Như thế nào chỉ trong một đêm..."
Thật ra, sau lần vết thương trên đùi của Ân Phượng Trạm bị nhiễm trùng nhưng được Nhiếp Cẩn Huyên kịp thời chữa trị, loại bỏ hết nước mủ rồi băng bó lại thì từ ngày đó đến hôm nay vết thương của Ân Phượng Trạm đã phục hồi được hơn một nửa. Vậy mà vết thương vốn dĩ đã kết vảy sắp lành, chỉ qua một đêm lại bị rách còn không ngừng chảy máu...
Mặc dù hiện tại tình trạng hiện tại của hắn không có chuyển biến nặng như mấy ngày trước nhưng máu trên chân Ân Phượng Trạm lại chảy ra không ngừng, nhiễm đỏ cả một góc giường khiến người khác nhìn vào phải rùng mình, đáy lòng không khỏi phát lạnh.
Nhiếp Cẩn Huyên cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà đương sự Ân Phượng Trạm lại chỉ nhìn vết thương trên đùi mình một chút, ngay cả mày cũng không nhíu, ngồi thẳng dậy. Nhưng vừa thấy động tác của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền quát lớn.
"Ngươi ngồi dậy làm gì? Mau nằm xuống."
"Không sao."
"Ngươi..."
Biết không thể lay chuyển được quyết định của hắn, sau một hồi Nhiếp Cẩn Huyên cũng lười nói. Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái sau đó bắt đầu ra tay xử lý miệng vết thương cho Ân Phượng Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.