Phật Đạo

Chương 46: Cửu Bát huyền công

Mộng Nhập Thần Cơ

08/04/2013

Chu Thanh chợt nhìn thấy cây lệnh kỳ đang cầm trên tay thanh niên nam tử đó. Chết rồi! Đấy chẳng phải là pháp kỳ ta dùng để bày Đô Thiên Thần Sát đại trận sao? Tại sao nó lại rơi vào tay người này? Chẳng lẽ… Người này chính là nhân vật đứng sau lưng con Thiên Huyền Huyết Ma? Có nhân vật lợi hại như thế chống đỡ, chả trách Thiên Huyền Huyết Ma bày Vạn Quỷ Phệ Âm trận cũng không có người của môn phái Đạo gia nào tìm đến! Ối, nhân vật lợi hại thế này, hơn nữa còn nhằm vào mình nữa, phen này gay go rồi. Truyện "Phật Đạo "

Thần niệm dữ dội nhanh chóng bao trùm phạm vi trong vòng trăm dặm, từng động tĩnh dù nhỏ nhất đều truyền đến đầu Hiên Viên pháp vương. Linh khí bao bọc xung quanh Chu Thanh bị thần niệm quét qua, lay động một hồi bỗng tan biến với tốc độ nhanh chóng.

Chu Thanh hoảng hốt không biết nên làm gì, linh khí lay động càng lúc càng nhiều, đã có một phần tan biến vào hư vô, chỉ còn vài giây nữa thôi bản thể Chu Thanh sẽ bị lộ dưới thần niệm của Hiên Viên pháp vương, còn hơn cả cảnh cởi hết quần áo đứng trước mặt người khác, giống như trường hợp chụp X quang vậy.

Đối mặt với tình huống nguy hiểm, Chu Thanh hít một hơi sâu, tâm trạng trở nên bình lặng, ý chí tẩy luyện, nội tâm trống rỗng, thần niệm bản thân lúc có lúc không. Bình! Linh khí bao phủ xung quanh Chu Thanh chịu không nổi xung kích từ thần niệm của Hiên Viên pháp vương, cuối cùng đã nổ tan tành, thần niệm tiếp tục quét qua chỗ Chu Thanh ẩn náu, nhưng không phát hiện ra có gì bất thường, liền quét sang nơi khác.

Đấy cũng là vận may của Chu Thanh, trong lúc nguy ngập tâm thần giữ được bình tĩnh như mặt gương phẳng, thêm vào đó có chân nguyên mạnh mẽ của nguyên thần thứ hai, trong tích tắc đã Thiên Nhân hợp nhất, thân thể và thần niệm hòa làm một cùng với trời đất nên thần niệm của Hiên Viên pháp vương không phát hiện ra được.

“Chẳng lẽ không có ai trốn ở đây thật?” Hiên Viên pháp vương lục soát hết nửa tiếng đồng hồ thấy không có kết quả đành thu thần niệm về. Sử dụng Thiên thị Địa thính đại pháp tiêu hao quá nhiều sức lực, liên tục suốt nửa giờ dù là công lực thâm hậu như hắn cũng chịu không nổi.

“Thôi! Thời gian hãy còn nhiều, dù gì thì pháp bảo của hắn nằm trong tay ta, sao mà trốn thoát khỏi lòng bàn tay Lão tổ ta được, giờ đi tìm bọn Thục Sơn trả thù trước đã.” Lắc mình một cái, Hiên Viên pháp vương liền biến mất.

Lúc này Chu Thanh đang đứng trong cảnh giới huyền diệu, Thiên Nhân hợp nhất, dùng nội tâm kết nối Thiên tâm, có những người tu đạo luyện suốt cả cuộc đời cũng không đạt cảnh giới này được, mà có tu sĩ vừa tu hành mấy ngày vì chút cơ duyên lại làm được, chuyện này không hề liên quan đến công lực cao thấp, chân nguyên mạnh yếu, đạo hạnh nông sâu, chỉ thuần túy là một cơ may. Lợi ích khi đi vào Thiên Nhân hợp nhất cũng không ai biết rõ, có người cảm ngộ Thiên tâm, công lực đột phá vượt bậc, đạo hạnh tiến lên một tầng nấc mới, có kẻ lạc đường chốn Thiên tâm hư vô, tinh thần bản thể bị Thiên tâm nuốt chửng, từ đó hồn xiêu phách tán. Truyện "Phật Đạo "

May mà khi Chu Thanh tu luyện Hoán Thần Phiên có kinh nghiệm tương tự, tâm trí vẫn không bị ngoại vật quấy nhiễu, lưu giữ ý thức của mình, nhưng Chu Thanh đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, chính là mình vô tình làm được Thiên Nhân hợp nhất, nhưng lại không biết làm sao để thoát ra ngoài, chỉ cần để lâu cơ thể sẽ từ từ tan biến, đến lúc đó chỉ còn một luồng ý thức trôi bồng bềnh vô định trong cõi hư vô, cảm giác đó sống không bằng chết.



Chu Thanh tuy nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nhưng không dám phân tâm, tránh lạc lối trong chốn Thiên tâm mênh mông vô định, từng áng mây lấp lánh đủ màu sắc trôi lơ lửng, tiên khí phảng phất, vô số các nàng tiên xinh đẹp tuyệt trần đang lả lướt trên không trung cùng đàn tiên hạc trắng, thật như một bức tranh vẽ cõi thần tiên huyền diệu thoát tục. Chu Thanh biết đây là thế giới ý nghĩ, nếu cho nó là thật thì nó là thật, còn cho nó là giả thì nó là giả, thật thật giả giả, chẳng qua chỉ dựa vào ý nghĩ của con người. Cảnh vật lại thay đổi, bốn bề một cõi hư vô, không có vật thể, không có không khí, thậm chí không có cả màu sắc, không có thời gian chuyển động! Cơ thể như tồn tại trong một mớ hỗn độn, toàn thân như con ruồi bị đông cứng trong hổ phách, một cảm giác ngưng thở, tĩnh lặng, tuyệt vọng len lỏi vào nội tâm.

Chu Thanh không dám manh động, một lòng giữ lấy ý thức, chỉ mong mớ hỗn độn bao phủ xung quanh nhanh chóng tan biến, ai ngờ mớ hỗn độn kia như đoán biết tâm ý của Chu Thanh, hồi lâu vẫn không chịu tan đi, không gian cứ giữ nguyên ngột ngạt như thế, rồi không biết trải qua bao lâu, vừa như mấy trăm năm, vừa như trong chớp mắt, Chu Thanh dù sao cũng là con người, chưa đạt cảnh giới quên đi thất tình lục dục, ý chí tuy kiên định nhưng không thể giữ quá lâu trong hoàn cảnh như thế, lại không biết cách thoát ra ngoài, một cảm giác tuyệt vọng dần dần hình thành rõ nét trong suy nghĩ. Truyện "Phật Đạo "

Ý thức thất thủ, mớ hỗn độn lập tức ồ ạt vồ tới bao phủ tinh thần bản thể của Chu Thanh, lực hút vô hình xuất hiện, ý thức không ngừng mất đi, Chu Thanh cảm thấy mình sắp tan biến rồi.

“Phu tâm giả, nhất thân chi chủ, bách thần chi soái. Tịnh tắc sinh huệ, động tắc sinh hôn. Hân mê huyễn cảnh, duy ngôn thực thị; cam yến hữu vi chi nội, thùy ngộ hư phi? Tâm thức điên si, lương do sở tác chi địa!”

Trong lằn ranh sinh tử, ý thức Chu Thanh lóe lên tia sáng giác ngộ, đấy chẳng phải là một câu khẩu quyết trong chiếc Pháp luân cổ quái kia sao? Chu Thanh như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao, bất chấp tất cả chìm đắm vào câu khẩu quyết cổ quái kia, vô số kí tự kì lạ và chữ viết uốn khúc xuất hiện, in đậm vào tinh thần bản thể Chu Thanh. Cảm giác tuyệt vọng vừa tan biến, mớ hỗn độn cũng dần dần giãn ra, tan biến, cuối cùng mất tăm mất dạng. Trước mắt hiển thị một bầu trời đầy sao lấp lánh, vô số các vì sao tinh tú xẹt qua lại tạo thành vầng sáng chói mắt, lỗ đen khổng lồ không ngừng hút lấy vật thể, ánh sáng. Các hành tinh nhỏ va đập vào những hành tinh lớn, vỡ nát ra thành mấy mảnh rơi xuống, bị bầu khí quyển đốt cháy rụi, sau đó những hành tinh lớn lại bị lỗ đen khổng lồ nuốt chửng, thứ để lại chỉ là hư vô. Từng chi tiết hiển hiện quy tắc căn bản của vũ trụ, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua.

“Thiên địa hữu bát cực, sinh linh hữu cửu khiếu, đạt bát cực cửu khiếu bèn trường tồn cùng thiên địa, đó là Cửu Bát Huyền Công!” Khi văn tự cuối cùng khắc sâu vào tinh thần bản thể của Chu Thanh, Chu Thanh hoàn toàn hiểu hết phương pháp tu luyện của bộ Bát Cửu Huyền Công, giật mình bừng tỉnh, Chu Thanh phát hiện mình bị chôn dưới gốc của một cây cổ thụ.

“Ha ha! Vận số của ta tốt quá, không những không chết mà còn lĩnh ngộ được yếu quyết thần công, chẳng lẽ ta là phúc tinh hạ phàm? Chân thần nhập thể?” Chu Thanh từ cõi Thiên tâm vô định thu về tinh thần bản thể, như được hồi sinh, vui mừng khôn xiết reo lên.

“Hí hí! Lão tổ ta biết ngươi ở đây mà! Tiểu tử gian xảo lắm! Lão tổ ta đâu dễ mắc lừa ngươi.” Một giọng nói âm u vọng vào tai Chu Thanh. Chu Thanh giật nảy mình, phía trước không xa không phải tên thanh niên nam tử ghê gớm kia đang đứng sừng sững thì còn ai vào đây nữa?

Chu Thanh trách thầm mình quá sơ ý rồi. Toàn lực vận chuyển nguyên thần thứ hai, Hóa huyết thần đao trong cơ thể rạo rực, coi tình hình không ổn thì cho hắn một đao, không phải Chu Thanh không muốn ra tay bất ngờ, mà là công lực đối phương quả thực cao thâm khó dò, Chu Thanh không có lòng tin một đao lấy mạng đối thủ như đối với Trần Không lão đạo, chỉ còn cách án binh bất động, tùy cơ ứng biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook