Phật Đạo

Chương 79: Lưỡng Nghi Vi Trần

Mộng Nhập Thần Cơ

08/04/2013

“Không sai, coi như con đã hỏi đến điểm quan trọng rồi!”

Linh Hư lão đạo liền thong thả cất bước, cùng Hư Kiếm Không chậm rãi trò chuyện với nhau, nhưng lão không trực tiếp trả lời ngay mà lại hỏi Hư Không Kiếm về tình hình của Thục Sơn gần đây cũng như nhưng tin tức mới nhất trong giới tu đạo, ngoài ra còn hỏi về một vài sự việc trong thế tục. Hư Không Kiếm biết nghi vấn trong lòng mình hôm nay nhất định sẽ có đáp án nên cũng không vội vã, từ tốn trả lời.

Khi nhắc tới chuyện mình đụng phải Lăng Phi, rồi hai người đánh nhau một trận chết sống, Hư Không Kiếm liền hừ lạnh một cái, nói: “Tên Lăng Phi kia cũng là kiếm tu, nhưng có điều trong trận chiến đó lại phải dùng tới thứ pháp bảo rởm là Hạnh Hoàng Kỳ điều động Thổ hệ nguyên lực mới có thể đánh ngang tay với con! Tiếc là Thục Sơn chúng ta có quá ít pháp bảo, nếu không chắc chắn con đã giành được thắng lợi rồi, nhân đó mà đạp đổ danh tiếng của Côn Lôn!”

Linh Hư lão đạo cười nhạt nói: “Côn Lôn của hắn có pháp bảo thì Thục Sơn chúng ta chưa chắc là không có! Rồi con sẽ biết thôi, nhưng khi đó hai đứa các con so đấu phi kiếm, tình thế hung hiểm vô cùng. Vậy mà vẫn không ai bị thương, có lẽ đã có sự can thiệp của một vài nhân vật nào đó phải không?” Linh Hư lão đạo suy đoán quả nhiên chính xác vô cùng, tựa như chính mình đã nhìn thấy hết sự việc.

Khuôn mặt của Hư Không Kiếm liền có chút cổ quái: “Sư bá, nhân đây con cũng xin được trình bày, đúng lúc con và Lăng Phi đang sắp phân thắng bại thì đột nhiên xuất hiện một vị tự xưng là Chu Thanh tán tu của Thiên Đạo Tông. Người này tuổi còn trẻ nhưng đạo hạnh và công lực lại thâm hậu vô cùng, chỉ e công lực của đệ tử hiện tại cũng chưa thể vượt qua hắn được. Đệ tử vì muốn nhờ cậy hắn nên đã tặng cho hắn một lệnh bài của Thục Sơn. Nhưng sau đó con nhận được tin tức rằng tên Chu Thanh này đã từng xuất hiện tại liên minh yêu quái, hơn nữa còn cứu đi một con hồ ly tinh. Chưa hết, tháng trước hắn lại cùng với một thanh niên có công lực cao đến dọa người xuất hiện ở tổng bộ của Long Tổ, cùng với một cao thủ ẩn thân trong Long Tổ là Khoáng Quân đạo nhân tỉ thí một trận, kết quả Khoáng Quân đạo nhân kia phải cam bái hạ phong!”

“Con nói cái gì?”

Vừa rồi Linh Hư lão đạo vẫn còn tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm thì nay sắc mặc bỗng đại biến, tỏ vẻ kinh ngạc tột độ

“Sư bá sao thế? Khoáng Quân đạo nhân kia là ai?” Nhìn thấy thần sắc của Linh Hư lão đạo như thế, Hư Kiếm Không cũng ngạc nhiên vô cùng.

“Khoáng Quân đạo nhân đích thị là thủ hộ trưởng lão. Ba mươi năm trước đã đạt tới cấp bậc cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, ông ta cùng với Trần Ất đạo nhân của Ai Lao sơn đều có bối phận không hề thua kém tứ đại tông sư chúng ta, thậm chí còn thành danh sớm hơn. Người này đích thị là cao thủ thật sự, nhất là trận pháp chi đạo của y nghe nói đã đạt đến vô hình chi cảnh, tràn đầy hy vọng nghịch chuyển thân thể để đạt tới cảnh giới bất tử. Nếu muốn đánh bại ông ta thì e rằng ngay cả ta cũng chưa thể làm được! Thiên hạ từ lúc nào lại xuất hiện nhiều cao thủ đến như thế kia chứ...? Con nói hắn là hải ngoại tán tu à?”

Linh Hư lão đạo sắc mặt ngưng trọng, nói: “Nếu quả thật là hải ngoại tán tu thì đích thực có thể đánh bại được Khoáng Quân đạo nhân, bởi lẽ những người này có thực lực thâm bất khả trắc. Nhưng từ lâu bọn họ đã không màng thế sự, nhàn tản đạm bạc, hiện tại lại để hai cao thủ xuất thế, rốt cục là có ý gì đây?”

Hai người dù đã suy nghĩ đến rát cả da đầu cũng không biết Hiên Viên pháp vương và Chu thanh rốt cục là thần thánh phương nào!

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, chỉ một lúc sau dã bước tới trước một cái đài luyện đan khổng lồ. Linh Hư lão đạo dừng bước nói: “Thôi, nếu chuyện đã vượt ra khỏi biến số thì cũng chỉ có thể làm theo kế hoạch đã định của chúng ta vậy. Những năm gần đây ta vẫn luôn nghiên cứu bí mật trên thạch bích này, rốt cục một lần nọ, ta lật đến một bản điển tịch của bổn môn thì thấy có ghi là trong thạch bích này tổng cộng có 8 đỉnh, 5 suối, 18 động, trong đó có cất chứa không ít linh dược kỳ trân, kiếm tiên trong bảo khố do các tiền bối Thục Sơn chúng ta để lại, mà kho tàng lớn nhất chính là ở dưới đài luyện đan này! Cho con biết, ở bên dưới đài luyện đan này chính là Lưỡng Nghi Vi Trần trận, tức trấn giáo đại trận của Thục Sơn chúng ta! Nếu đem trận này phát huy đến cực hạn thì có thể khiến cho cả bụi đất cũng hóa thành vũ trụ hồng hoang! Thiết nghĩ ngàn năm trước, uy danh của Thục Sơn ta đứng đầu thiên hạ, mặc dù cũng khá là hiển hách rồi nhưng chưa bằng được với sự huy hoàng của phái Nga My. Thì ra nguyên nhân chính là do các bậc tiền bối của Thục Sơn, vì muốn hậu bối chúng ta tịnh tu kiếm đạo nên đã mang tất cả pháp bảo đi giấu ở bên trong Lưỡng Nghi Vi Trần trận này. Về sau Lưỡng Nghi Vi Trần trận lại thất truyền nên Thục Sơn chúng ta không bao giờ có lại được phong thái năm xưa nữa!” Truyện "Phật Đạo "

“Chẳng lẽ sư bá đã tìm được phương pháp xuất nhập Lưỡng Nghi Vi Trần trận để khai mở các pháp bào bên trong sao?” Hư Kiếm Không vốn là người thông minh nên mới nghe vậy là đã nghĩ ngay đến điểm mấu chốt.



Linh Hư đạo nhân gật đầu tán thưởng: “Không sai, tình cờ trong một động phủ tại thạch bích nhai này, ta phát hiện được một đạo ngọc giản được ghi lại bởi Kim Thiền chân nhân của Thục Sơn chúng ta, từ đó mới hiểu ra được sự ảo diệu của Lưỡng Nghi Vi Trần trận này!” Linh Hư liền niết mấy pháp quyết, phía dưới chân đài bỗng nhiên ngập đầy mây trắng, thải quang chói mắt, biến ảo vô cùng.

“Trận này tổng cộng chia làm 6 cửa là sinh, tử, hối, minh, huyễn, diệt. Muốn nhập trận thì chỉ cần không đi vào 2 cửa huyễn, diệt là được. Ngoài ra ý niệm chủ đạo của trận là sinh hoặc tử, cho nên nếu muốn nhập trận thì bắt buộc phải đi vào từ cửa tử mới được!”

Hư Kiếm Không theo sát bên cạnh Linh Hư lão đạo, tế ra kim quang kiếm để hộ thân, từ từ bước vào trong biển mây dưới đài luyện đan. Chỉ thấy mây trắng bay cuồn cuộn như sóng biển, chốc chốc lại biến đổi, sau đó lại thấy mình đang đi trên mặt đất bằng phẳng, khắp nơi chỉ có một màu trắng xóa. Dù có cố gắng nhìn xa gần, trên dưới thì cũng chỉ thấy có độc một màu trắng. Đúng lúc này thì bên tai Hư Không Kiếm truyền đến âm thanh chỉ dẫn của Linh Hư đạo nhân, hướng dẫn cho hắn biết các chỗ ảo diệu. Tâm tình của hắn liền dần dần bình tĩnh lại, chú tâm lắng nghe lời dạy bảo của Linh Hư lão đạo.

“Trận này tử môn nằm ở cửa đông bắc, sinh môn nằm ở cửa tây nam, huyễn môn nằm ở chính giữa, diệt môn nằm ở cực đông, hối môn nằm ở cực nam, minh môn ở phía tây bắc. Tử môn khó vào dễ ra; sinh môn dễ vào nhưng cũng dễ bị vây khốn; còn diệt môn là đầu mối then chốt của đại trận.”

“Huyễn môn biến hóa vô cùng, dễ bị lạc đường, vùi lấp chân linh; hối môn đen như hũ nút, chỉ có người có năng lực phi phàm mới ứng phó nổi; duy có minh môn ở tây bắc là có thể khai thông!”

Chẳng biết đã trải qua bao lâu trời gian, đôi mắt sáng của Hư Không Kiếm đã xuất hiện trong một thạch động. Thạch động này có phong thái cổ xưa thanh nhã, nước chảy róc rách, chiều rộng của động ước chừng 10 trượng, còn chiều dài thì đến hơn trăm trượng, cứ cách hai ba trượng thì trên vách động lại có một lỗ thủng khổng lồ. Trong mỗi lỗ thủng này đều có một luồng bảo quang, cường đại pháp lực từ các luồng bảo quang này lan ra, khiến cho Hư Kiếm Không cũng phải cảm thấy kinh tâm.

“Nơi này có cất chứa 139 cực phẩm pháp bảo, trong đó có vài món uy lực thậm chí vượt qua cả Tử Thanh song kiếm của chúng ta nữa! Ha ha, đây mới đúng là tiền vốn để năm xưa Thục Sơn chúng ta oanh chấn thiên hạ!” Trong lời nói của Linh Hư đạo nhân tràn đầy sự đắc ý khó nói thành lời. Tay lão liền vung một trảo, một đạo lam sắc quang hoa bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay, không ngừng nháy động bốn phía xung quanh. Linh Hư lập tức vận dụng chân nguyên để đọc chú ngữ lam sắc quang hoa mới thôi không nhảy nhót nữa mà biến thành một cái khay màu lam có bán kính rộng khoảng nửa thước, trong khay chất đầy mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao đang cuốn lấy nhau dày đặc như cái lưới.

Trung tâm của cái khay là một cây ngân châm dài khoảng bốn năm tấc, ở đầu châm phát ra một luồng tinh quang nhỏ li ti tựa như tơ nhện. Tinh quang này thực chất là hai luồng hạt cát tạo thành, chỉ có hai màu là xanh và vàng, bởi kích thước nó quá nhỏ bé nên rất khó để có thể quan sát được.

“Pháp bảo này ta lấy từ trong bảo khố, gọi là Trụ Quang bàn, màu vàng thật nhỏ bên trong chính là thổ mộc tinh khí, trải qua tiên nhân luyện hóa đã có được vô thượng uy lực, biến ảo vô cùng. Mỗi một hạt cát trong này đều nặng tựa như núi, trong đó cây thần châm này lại rất phi phàm, một khi thi triển thì ngay cả thần cũng có thể bị diệt, uy lực còn lợi hại hơn so với Tử Thanh song kiếm nữa!” Truyện "Phật Đạo "

Linh Hư tiếp tục chỉ vào luồng quang huy chói mắt bên trong, nói: “Ở đây theo thứ tự có Cửu Thiên Nguyên Dương xích, Di Trần bảo phiên, Cửu Thiên Thập Địa Ích Ma Thần toa, đây là những pháp bảo lợi hại nhất. Ngày khai phái đại điển không còn xa nữa, ta sẽ giúp con hàng phục một trong số các bảo bối này, đợi đến khai lễ thì cũng là ngày Thục Sơn chúng ta trở thành thiên hạ đệ nhất Đạo môn!”

………..

“Sư phụ! Chúng ta tới Thục Sơn làm gì? Chẳng lẽ để báo thù sao? Nhưng con và tỷ tỷ đều là yêu quái nên đương nhiên đám đạo sĩ xấu xa kia sẽ gây bất lợi cho bọn con mà!” Tiểu hồ ly Chu San chân đạp mây trắng vạn trượng, xoay người nói với Chu Thanh đang ôm mình vào lòng, chậm rãi phi hành

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook