Phát Đường Cùng Vị Alpha Muốn Được Hẹn Hò Nhất
Chương 13: Tuyến thể nhẵn nhịu chưa từng có Alpha chạm vào...
Mục Dương Tinh
29/07/2021
Ánh mắt Khương Ngạn Hi mê mang một lúc, rồi vô thức đối mặt mấy giây với Tô Hoài.
Mấy giây sau, cậu đột nhiên quay mặt đi, rất nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Cái nào vui vẻ hơn?
Tô Hoài thấy Khương Ngạn Hi nghĩ đến nghiêm túc như vậy, anh hạ ghế ngả ra đằng sau, nằm thẳng người nhắm mắt lại, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, bình thản nói: "Em nghĩ cho kĩ, trước khi đến quần đảo nhiệt đới ở bắc bán cầu phải có đáp án."
Khương Ngạn Hi nhìn Tô Hoài đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, mờ mịt chớp mắt.
Nhìn chằm chằm vào lông mi cong dài đẹp đẽ của Tô Hoài hai giây, lỗ tai Khương Ngạn Hi có chút nóng lên, lập tức mất tự nhiên thu lại ánh mắt.
Khương Ngạn Hi cũng từ từ ngả người ra sau, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhắm mắt lại.
Mùi tin tức tố nhạt của cỏ mùa hạ nhẹ nhàng khuếch tán trong không khí.
Hơi nóng bên tai Khương Ngạn Hi có chút khó bình phục, ngược lại hai má cũng theo đó đỏ bừng.
Học trưởng đang ngủ bên cạnh cậu.
Đây là chuyện nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ đến, vậy mà lại xảy ra trong hiện thực.
Tô Hoài cũng không nghĩ tới, lúc đầu anh vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu như một lời nói đùa, Khương Ngạn Hi lại bởi vì vấn đề này mà chết mất tám trăm nghìn tế bào não.
Trong chuyến bay kéo dài tám tiếng đồng hồ, Khương Ngạn Hi ngây người đến mức không thể ngủ được một phút nào.
Nửa đường cậu bị Tô Hoài "đánh thức" hai lần, ăn bữa ăn ngon trên máy bay.
Lúc tiếp viên hàng không đến phục vụ, ánh mắt ẩn chứa kích động liếc qua liếc lại hai người họ.
A a a là đôi chồng chồng Hỉ Hoan.
Sau bữa ăn cuối cùng, Tô Hoài một mình gọi cho Khương Ngạn Hi một phần kem ly sô cô la.
Hai mắt Khương Ngạn Hi đều sáng lên, đút một muỗng kem vào miệng, trên đầu như có những đóa hoa cam màu trắng nhỏ bay bổng.
Tô Hoài mặc áo len màu đen, xắn tới cánh tay, lười biếng chống cằm, mỉm cười nhìn cậu: " Nhiều năm như vậy, khẩu vị vẫn không thay đổi."
Khương Ngạn Hi mặc áo len đội mũ, nghi hoặc ngậm cái muỗng nhỏ quay đầu nhìn anh, hai mắt hơi mở to như đang hỏi: Làm sao học trưởng biết được?
Tô Hoài hiểu ý cậu, nhưng không trả lời, ý vị không rõ thong thả đánh giá: "Chỉ một lòng với khẩu vị ăn."
Khương Ngạn Hi: "???"
Tô Hoài đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là hạ cánh, anh hỏi: "Thời gian bài thi sắp hết, em có đáp án chưa?"
Nháy mắt Khương Ngạn Hi trở nên khẩn trương, nuốt kem xuống, chọc nhẹ thìa vào cốc kem, khẽ gật đầu.
Tô Hoài mong đợi nhìn cậu, ra hiệu cậu có thể nói.
Khương Ngạn Hi cúi đầu chuyên chú chọc kem, đôi môi hồng hào khẽ mở, nhỏ giọng nói: "Đều rất vui vẻ."
Tô Hoài nhíu mày, khoanh hai tay dựa về phía sau một chút, hơi híp mắt lại: "Không cho phép đầu cơ trục lợi"
Khương Ngạn Hi xấu hổ cứng ngắc dừng lại chiếc thìa trong tay: "..." Bị phát hiện rồi.
Tô Hoài buồn cười quan sát nét mặt của cậu: "Chỉ có thể chọn một."
Khương Ngạn Hi có chút vô tội quay đầu nhìn anh: "..."
Tô Hoài: "...Cũng không cho phép làm nũng."
Khương Ngạn Hi bị làm khó khẽ mím môi.
Tô Hoài không chịu nổi dáng vẻ tự nhiên đáng yêu như vậy của Khương Ngạn Hi, khẽ thở dài một cái, đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng, tốt bụng nói: "Kem ly ăn có ngon không?"
Khương Ngạn Hi gật đầu: "Ừm."
Tô Hoài tiếp tục dẫn dụ, từ từ đưa cà rốt tới, dịu dàng hỏi: "Còn muốn ăn không?"
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Một phần là đủ rồi."
Tô Hoài: "..."
Tô Hoài: "Không phải lúc này."
Khương Ngạn Hi nghĩ nghĩ, linh quang lóe lên, tự cho là mình đã hiểu, lập tức nói: "Trong nhà của em dự trữ rất nhiều."
Tô Hoài: "..."
Tô Hoài vô lực bỏ tay xuống, bảo trì mỉm cười: "Ừm. Không có việc gì đâu, em ăn tiếp đi."
Khương Ngạn Hi thở dài một hơi, tiếp tục cúi đầu vui vẻ nhấm nháp từng ngụm kem.
Tô Hoài tiếp tục chống cằm nhìn trạng thái ăn uống yên tĩnh đẹp mắt của chú thỏ nhỏ, không tiếng động mỉm cười.
Rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì đây?
Phần mũ áo hơi lớn, lúc Khương Ngạn Hi cúi đầu ăn thì luôn bị chặn tầm mắt, thỉnh thoảng lại phải kéo mũ lên.
Tô Hoài tự nhiên vươn tay giúp cậu kéo mũ xuống.
Một cái động tác nhỏ, thân thể hai người lại cùng lúc cứng đờ.
Phần gáy trắng nõn xinh đẹp của Khương Ngạn Hi nhất thời bại lộ trong không khí.
Tuyến thể nhẵn nhịu chưa từng có Alpha chạm vào, hiện ra sáng loáng trước mắt Tô Hoài.
Âm thanh của Thiệu Văn Dư đột ngột tiến lại gần từ phía sau: "Yo, Hoài của anh, sắp đến rồi, không đi thay quần áo sao? Anh phải đi cởi hai lớp ra, không thì lúc hạ cánh sẽ biến thành cái bánh bao hấp mất. CP của anh đối với anh quá "tốt" rồi, thế mà chọn cho anh mày bộ này, đỉnh của chóp"
Tô Hoài nheo mắt, nhanh chóng đội lại mũ lại, che khuất đầu cùng cổ của Khương Ngạn Hi vẫn đang đờ ra.
Một giây sau Thiệu Văn Dư liền đi tới bên người Tô Hoài, đồng tình vỗ vỗ bả vai anh: "Sự yêu thương của bảo bối tình đầu dành cho chú mày cũng rất nồng nhiệt nha. Nhìn chú nóng đến mức tai cũng đỏ hết lên rồi kìa, đi với anh không?"
Sắc mặt Tô Hoài như thường, lạnh lùng hất tay hắn ra: "Đi một mình đi."
Cho đến khi máy bay hạ cánh xuống đảo chính H trong quần đảo MK, dưới cái nắng như thiêu đốt, Tô Hoài cùng Khương Ngạn Hi đều không thể ở cùng nhau một cách tự nhiên được
Sau khi xuống máy bay, chương trình chính thức bắt đầu được ghi hình.
Tô Hoài không tiếp tục nắm tay Khương Ngạn Hi, mà giữ một khoảng cách an toàn ở phía sau giơ tay đẩy hờ vai cậu, đưa cậu ra khỏi sân bay.
Công tác giữ bí mật của tổ chương trình được làm rất tốt, không có tình trạng ùn tắc người hâm mộ cầm điện thoại ở sân bay, chỉ có lưu lượng hành khách bình thường.
Khách rời sân bay thông qua sảnh VIP, có thể trực tiếp đến nơi xe đón mà không bị các du khách phát hiện.
Quần đảo MK là một khu nghỉ mát trên đảo kinh điển nổi tiếng thế giới, một năm bốn mùa đều là mùa thịnh vượng của du lịch.
Nó bao gồm ba hòn đảo lớn và một số hòn đảo nhỏ, mỗi hòn đảo đều rất đặc biệt.
Ra khỏi sân bay, theo múi giờ của Quần đảo MK đã là sáng sớm, dải ngân hà giống như một vành đai ánh sáng mơ hồ uốn khúc chảy rõ ràng trên bầu trời đêm trong trẻo.
Không khí nóng ẩm của đêm nhiệt đới quyện với làn gió biển mặn thổi vào mặt.
Ngay khi rời sân bay đã nhìn thấy những cây cọ cao lớn, là biểu tượng của hòn đảo. Khách du lịch đến từ các quốc gia khác nhau có màu da và màu tóc khác nhau, mặc quần áo mùa hè tươi sáng mát mẻ, đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, chân dài phối với quần đùi, nườm nượp người qua lại.
Trạng thái của hành khách đều rất tốt, tính cách cũng tương đối hoạt bát tràn đầy sức sống.
Tựa như đem phiền não ngày thường đến đây là một điều phạm pháp vậy. Nếu lòng bạn vẫn còn vương vấn nặng trĩu, bạn sẽ bị cấm nhập cảnh.
Từ nhỏ đến lớn Khương Ngạn Hi đều chưa từng ra nước ngoài, số lần rời khỏi Chi Thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đây là lần đầu cậu đến một hòn đảo nhiệt đới du lịch.
Hoàn cảnh xa lạ mang lại cho cậu sự căng thẳng cùng lo lắng, trong chốc lát bị cảm giác mới mẻ tạo thành áp lực vô hình.
Chỉ có hai nhóm CP đứng ở ven đường lại còn mặc trang phục mùa đông, lạc nhịp với thế giới nóng như lửa này.
Mặc dù Tô Hoài và Thiệu Văn Dư có độ nổi tiếng cao đều đeo kính râm, nhưng bốn người vẫn như cũ bắt mắt trong trang phục mùa đông, khí chất xuất chúng của người nổi tiếng vẫn hấp dẫn các du khách như cũ.
Quy mô hoành tráng của đoàn đội ghi hình cũng làm cho người ta không thể coi nhẹ.
Tiếng thét chói tai bắt đầu lan truyền.
"Ông trời ơi! Là A thần!! Mùa thứ 8 'Giao ước của Thượng Đế' được ghi hình trên MK!!"
"Là cặp đôi Hỉ Hoan aaa!!!"
"CP thứ hai là ca thần với Kỉ Vũ!! Vậy mà là CP toàn minh tinh!!"
"Ha ha ha, họ mặc rất nhiều quần áo, nhất định là do tổ chương trình chơi đểu rồi!"
"Hu hu hu từ chức để đi xem thế giới bên ngoài là chính xác, cuộc sống của tôi đã viên mãn rồi!"
Trước sự bao vây của nhóm người tíu tít, hai nhóm CP đã nhận được thẻ nhiệm vụ của buổi hẹn hò đầu tiên, nhanh chóng lên hai chiếc xe do tổ chương trình chuẩn bị.
Trật tự dần dần mất khống chế, cảm giác mới mẻ của Khương Ngạn Hi lại bị chôn vùi bởi sự sợ hãi đoàn người, lo lắng cúi đầu xuống dưới lớp mũ trùm đầu.
"Hoài Hoài đẹp trai quá!!"
"A thần, em yêu anh!!"
Tô Hoài khoác khăn quàng cổ cùng áo khoác lên cánh tay, trước tiên mở cửa xe bảo vệ Khương Ngạn Hi cho cậu lên xe.
Trước khi lên xe, anh còn quay đầu nở nụ cười mê người với những người hâm mộ hét tên mình, đồng thời làm dùng tay ra hiệu nhỏ giọng.
Đám fan hâm mộ thấy trước mắt như hoa đi, lệ nóng quanh tròng che miệng kìm nén bản năng muốn kêu gào.
Các quản lý, trợ lý và tổ chương trình cũng được chia làm hai lên hai chiếc xe buýt, đến hai địa điểm quay theo các hướng khác nhau.
Xe chạy ra ngoài được một lúc, tiếng ồn ào khiến Khương Ngạn Hi kinh hồn bạt vía mới dần dần biến mất.
Tô Hoài dường như rất quen thuốc với con đường này. Sau khi nhìn địa điểm trên thẻ nhiệm vụ xong cũng không mở chỉ đường, chậm rãi chạy xe dọc theo con đường sáng rực rộng rãi uốn khúc quanh H đảo.
Trông thấy trên trán Khương Ngạn Hi rỉ một tầng mồ hôi mỏng, Tô Hoài vươn tay ra, dùng đầu ngón tay kiểm tra nhiệt độ trán của cậu, mở điều hòa trong xe thể thao lên một chút: "Em nóng sao? Có thể cởi áo khoác ra."
Tổ chương trình hiện vẫn chưa phát thẻ nhiệm vụ để lấy lại vali, phải tìm được nhà dân bản xứ mới có thể nhận lấy nhiệm vụ thẻ tiếp theo.
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Không sao."
Cậu đổ mồ hôi lạnh là vì do lo lắng lúc nãy tạo thành
Khương Ngạn Hi lo lắng nhìn lỗ tai có chút phiếm hồng của Tô Hoài, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng rất nóng sao?"
Tô Hoài dễ dàng điều khiển xe trên đường cao tốc cạnh đường bờ biển tuyệt đẹp, rút thời gian quay đầu lại cười một tiếng trấn an cậu: "Không sao đâu."
Lúc Khương Ngạn Hi xuống máy bay đã chú ý, lỗ tai Tô Hoài đều đỏ bừng, rõ ràng trước đó đều bình thường.
Khương Ngạn Hi cảm thấy nhất định là do học trưởng mặc quần áo dày quá lâu.
Cậu càng nghĩ càng tự trách đến không ngẩng được đầu, ngay cả bờ biển đêm nổi tiếng mộng mơ, huyền bí của đảo H cũng không có tâm trạng ngắm nhìn.
Chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lấy hành lý, để cho học trưởng thay đồ.
Tô Hoài chuyên tâm lái xe, hô hấp dần dần trở nên nặng nề hơn một chút, nhân lúc Khương Ngạn Hi không để ý thì lặng lẽ nhíu chặt mày.
Anh quả thật rất nóng.
Nhưng không phải do trang phục tạo thành.
Tuyến thể phía sau cổ âm ỷ đập, nóng bừng.
Anh cảm giác kỳ mẫn cảm của mình đang đến rất gần rồi, có thể sẽ bộc phát bất ngờ.
Mấy giây sau, cậu đột nhiên quay mặt đi, rất nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Cái nào vui vẻ hơn?
Tô Hoài thấy Khương Ngạn Hi nghĩ đến nghiêm túc như vậy, anh hạ ghế ngả ra đằng sau, nằm thẳng người nhắm mắt lại, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, bình thản nói: "Em nghĩ cho kĩ, trước khi đến quần đảo nhiệt đới ở bắc bán cầu phải có đáp án."
Khương Ngạn Hi nhìn Tô Hoài đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, mờ mịt chớp mắt.
Nhìn chằm chằm vào lông mi cong dài đẹp đẽ của Tô Hoài hai giây, lỗ tai Khương Ngạn Hi có chút nóng lên, lập tức mất tự nhiên thu lại ánh mắt.
Khương Ngạn Hi cũng từ từ ngả người ra sau, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhắm mắt lại.
Mùi tin tức tố nhạt của cỏ mùa hạ nhẹ nhàng khuếch tán trong không khí.
Hơi nóng bên tai Khương Ngạn Hi có chút khó bình phục, ngược lại hai má cũng theo đó đỏ bừng.
Học trưởng đang ngủ bên cạnh cậu.
Đây là chuyện nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ đến, vậy mà lại xảy ra trong hiện thực.
Tô Hoài cũng không nghĩ tới, lúc đầu anh vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu như một lời nói đùa, Khương Ngạn Hi lại bởi vì vấn đề này mà chết mất tám trăm nghìn tế bào não.
Trong chuyến bay kéo dài tám tiếng đồng hồ, Khương Ngạn Hi ngây người đến mức không thể ngủ được một phút nào.
Nửa đường cậu bị Tô Hoài "đánh thức" hai lần, ăn bữa ăn ngon trên máy bay.
Lúc tiếp viên hàng không đến phục vụ, ánh mắt ẩn chứa kích động liếc qua liếc lại hai người họ.
A a a là đôi chồng chồng Hỉ Hoan.
Sau bữa ăn cuối cùng, Tô Hoài một mình gọi cho Khương Ngạn Hi một phần kem ly sô cô la.
Hai mắt Khương Ngạn Hi đều sáng lên, đút một muỗng kem vào miệng, trên đầu như có những đóa hoa cam màu trắng nhỏ bay bổng.
Tô Hoài mặc áo len màu đen, xắn tới cánh tay, lười biếng chống cằm, mỉm cười nhìn cậu: " Nhiều năm như vậy, khẩu vị vẫn không thay đổi."
Khương Ngạn Hi mặc áo len đội mũ, nghi hoặc ngậm cái muỗng nhỏ quay đầu nhìn anh, hai mắt hơi mở to như đang hỏi: Làm sao học trưởng biết được?
Tô Hoài hiểu ý cậu, nhưng không trả lời, ý vị không rõ thong thả đánh giá: "Chỉ một lòng với khẩu vị ăn."
Khương Ngạn Hi: "???"
Tô Hoài đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là hạ cánh, anh hỏi: "Thời gian bài thi sắp hết, em có đáp án chưa?"
Nháy mắt Khương Ngạn Hi trở nên khẩn trương, nuốt kem xuống, chọc nhẹ thìa vào cốc kem, khẽ gật đầu.
Tô Hoài mong đợi nhìn cậu, ra hiệu cậu có thể nói.
Khương Ngạn Hi cúi đầu chuyên chú chọc kem, đôi môi hồng hào khẽ mở, nhỏ giọng nói: "Đều rất vui vẻ."
Tô Hoài nhíu mày, khoanh hai tay dựa về phía sau một chút, hơi híp mắt lại: "Không cho phép đầu cơ trục lợi"
Khương Ngạn Hi xấu hổ cứng ngắc dừng lại chiếc thìa trong tay: "..." Bị phát hiện rồi.
Tô Hoài buồn cười quan sát nét mặt của cậu: "Chỉ có thể chọn một."
Khương Ngạn Hi có chút vô tội quay đầu nhìn anh: "..."
Tô Hoài: "...Cũng không cho phép làm nũng."
Khương Ngạn Hi bị làm khó khẽ mím môi.
Tô Hoài không chịu nổi dáng vẻ tự nhiên đáng yêu như vậy của Khương Ngạn Hi, khẽ thở dài một cái, đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng, tốt bụng nói: "Kem ly ăn có ngon không?"
Khương Ngạn Hi gật đầu: "Ừm."
Tô Hoài tiếp tục dẫn dụ, từ từ đưa cà rốt tới, dịu dàng hỏi: "Còn muốn ăn không?"
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Một phần là đủ rồi."
Tô Hoài: "..."
Tô Hoài: "Không phải lúc này."
Khương Ngạn Hi nghĩ nghĩ, linh quang lóe lên, tự cho là mình đã hiểu, lập tức nói: "Trong nhà của em dự trữ rất nhiều."
Tô Hoài: "..."
Tô Hoài vô lực bỏ tay xuống, bảo trì mỉm cười: "Ừm. Không có việc gì đâu, em ăn tiếp đi."
Khương Ngạn Hi thở dài một hơi, tiếp tục cúi đầu vui vẻ nhấm nháp từng ngụm kem.
Tô Hoài tiếp tục chống cằm nhìn trạng thái ăn uống yên tĩnh đẹp mắt của chú thỏ nhỏ, không tiếng động mỉm cười.
Rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì đây?
Phần mũ áo hơi lớn, lúc Khương Ngạn Hi cúi đầu ăn thì luôn bị chặn tầm mắt, thỉnh thoảng lại phải kéo mũ lên.
Tô Hoài tự nhiên vươn tay giúp cậu kéo mũ xuống.
Một cái động tác nhỏ, thân thể hai người lại cùng lúc cứng đờ.
Phần gáy trắng nõn xinh đẹp của Khương Ngạn Hi nhất thời bại lộ trong không khí.
Tuyến thể nhẵn nhịu chưa từng có Alpha chạm vào, hiện ra sáng loáng trước mắt Tô Hoài.
Âm thanh của Thiệu Văn Dư đột ngột tiến lại gần từ phía sau: "Yo, Hoài của anh, sắp đến rồi, không đi thay quần áo sao? Anh phải đi cởi hai lớp ra, không thì lúc hạ cánh sẽ biến thành cái bánh bao hấp mất. CP của anh đối với anh quá "tốt" rồi, thế mà chọn cho anh mày bộ này, đỉnh của chóp"
Tô Hoài nheo mắt, nhanh chóng đội lại mũ lại, che khuất đầu cùng cổ của Khương Ngạn Hi vẫn đang đờ ra.
Một giây sau Thiệu Văn Dư liền đi tới bên người Tô Hoài, đồng tình vỗ vỗ bả vai anh: "Sự yêu thương của bảo bối tình đầu dành cho chú mày cũng rất nồng nhiệt nha. Nhìn chú nóng đến mức tai cũng đỏ hết lên rồi kìa, đi với anh không?"
Sắc mặt Tô Hoài như thường, lạnh lùng hất tay hắn ra: "Đi một mình đi."
Cho đến khi máy bay hạ cánh xuống đảo chính H trong quần đảo MK, dưới cái nắng như thiêu đốt, Tô Hoài cùng Khương Ngạn Hi đều không thể ở cùng nhau một cách tự nhiên được
Sau khi xuống máy bay, chương trình chính thức bắt đầu được ghi hình.
Tô Hoài không tiếp tục nắm tay Khương Ngạn Hi, mà giữ một khoảng cách an toàn ở phía sau giơ tay đẩy hờ vai cậu, đưa cậu ra khỏi sân bay.
Công tác giữ bí mật của tổ chương trình được làm rất tốt, không có tình trạng ùn tắc người hâm mộ cầm điện thoại ở sân bay, chỉ có lưu lượng hành khách bình thường.
Khách rời sân bay thông qua sảnh VIP, có thể trực tiếp đến nơi xe đón mà không bị các du khách phát hiện.
Quần đảo MK là một khu nghỉ mát trên đảo kinh điển nổi tiếng thế giới, một năm bốn mùa đều là mùa thịnh vượng của du lịch.
Nó bao gồm ba hòn đảo lớn và một số hòn đảo nhỏ, mỗi hòn đảo đều rất đặc biệt.
Ra khỏi sân bay, theo múi giờ của Quần đảo MK đã là sáng sớm, dải ngân hà giống như một vành đai ánh sáng mơ hồ uốn khúc chảy rõ ràng trên bầu trời đêm trong trẻo.
Không khí nóng ẩm của đêm nhiệt đới quyện với làn gió biển mặn thổi vào mặt.
Ngay khi rời sân bay đã nhìn thấy những cây cọ cao lớn, là biểu tượng của hòn đảo. Khách du lịch đến từ các quốc gia khác nhau có màu da và màu tóc khác nhau, mặc quần áo mùa hè tươi sáng mát mẻ, đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, chân dài phối với quần đùi, nườm nượp người qua lại.
Trạng thái của hành khách đều rất tốt, tính cách cũng tương đối hoạt bát tràn đầy sức sống.
Tựa như đem phiền não ngày thường đến đây là một điều phạm pháp vậy. Nếu lòng bạn vẫn còn vương vấn nặng trĩu, bạn sẽ bị cấm nhập cảnh.
Từ nhỏ đến lớn Khương Ngạn Hi đều chưa từng ra nước ngoài, số lần rời khỏi Chi Thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đây là lần đầu cậu đến một hòn đảo nhiệt đới du lịch.
Hoàn cảnh xa lạ mang lại cho cậu sự căng thẳng cùng lo lắng, trong chốc lát bị cảm giác mới mẻ tạo thành áp lực vô hình.
Chỉ có hai nhóm CP đứng ở ven đường lại còn mặc trang phục mùa đông, lạc nhịp với thế giới nóng như lửa này.
Mặc dù Tô Hoài và Thiệu Văn Dư có độ nổi tiếng cao đều đeo kính râm, nhưng bốn người vẫn như cũ bắt mắt trong trang phục mùa đông, khí chất xuất chúng của người nổi tiếng vẫn hấp dẫn các du khách như cũ.
Quy mô hoành tráng của đoàn đội ghi hình cũng làm cho người ta không thể coi nhẹ.
Tiếng thét chói tai bắt đầu lan truyền.
"Ông trời ơi! Là A thần!! Mùa thứ 8 'Giao ước của Thượng Đế' được ghi hình trên MK!!"
"Là cặp đôi Hỉ Hoan aaa!!!"
"CP thứ hai là ca thần với Kỉ Vũ!! Vậy mà là CP toàn minh tinh!!"
"Ha ha ha, họ mặc rất nhiều quần áo, nhất định là do tổ chương trình chơi đểu rồi!"
"Hu hu hu từ chức để đi xem thế giới bên ngoài là chính xác, cuộc sống của tôi đã viên mãn rồi!"
Trước sự bao vây của nhóm người tíu tít, hai nhóm CP đã nhận được thẻ nhiệm vụ của buổi hẹn hò đầu tiên, nhanh chóng lên hai chiếc xe do tổ chương trình chuẩn bị.
Trật tự dần dần mất khống chế, cảm giác mới mẻ của Khương Ngạn Hi lại bị chôn vùi bởi sự sợ hãi đoàn người, lo lắng cúi đầu xuống dưới lớp mũ trùm đầu.
"Hoài Hoài đẹp trai quá!!"
"A thần, em yêu anh!!"
Tô Hoài khoác khăn quàng cổ cùng áo khoác lên cánh tay, trước tiên mở cửa xe bảo vệ Khương Ngạn Hi cho cậu lên xe.
Trước khi lên xe, anh còn quay đầu nở nụ cười mê người với những người hâm mộ hét tên mình, đồng thời làm dùng tay ra hiệu nhỏ giọng.
Đám fan hâm mộ thấy trước mắt như hoa đi, lệ nóng quanh tròng che miệng kìm nén bản năng muốn kêu gào.
Các quản lý, trợ lý và tổ chương trình cũng được chia làm hai lên hai chiếc xe buýt, đến hai địa điểm quay theo các hướng khác nhau.
Xe chạy ra ngoài được một lúc, tiếng ồn ào khiến Khương Ngạn Hi kinh hồn bạt vía mới dần dần biến mất.
Tô Hoài dường như rất quen thuốc với con đường này. Sau khi nhìn địa điểm trên thẻ nhiệm vụ xong cũng không mở chỉ đường, chậm rãi chạy xe dọc theo con đường sáng rực rộng rãi uốn khúc quanh H đảo.
Trông thấy trên trán Khương Ngạn Hi rỉ một tầng mồ hôi mỏng, Tô Hoài vươn tay ra, dùng đầu ngón tay kiểm tra nhiệt độ trán của cậu, mở điều hòa trong xe thể thao lên một chút: "Em nóng sao? Có thể cởi áo khoác ra."
Tổ chương trình hiện vẫn chưa phát thẻ nhiệm vụ để lấy lại vali, phải tìm được nhà dân bản xứ mới có thể nhận lấy nhiệm vụ thẻ tiếp theo.
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Không sao."
Cậu đổ mồ hôi lạnh là vì do lo lắng lúc nãy tạo thành
Khương Ngạn Hi lo lắng nhìn lỗ tai có chút phiếm hồng của Tô Hoài, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng rất nóng sao?"
Tô Hoài dễ dàng điều khiển xe trên đường cao tốc cạnh đường bờ biển tuyệt đẹp, rút thời gian quay đầu lại cười một tiếng trấn an cậu: "Không sao đâu."
Lúc Khương Ngạn Hi xuống máy bay đã chú ý, lỗ tai Tô Hoài đều đỏ bừng, rõ ràng trước đó đều bình thường.
Khương Ngạn Hi cảm thấy nhất định là do học trưởng mặc quần áo dày quá lâu.
Cậu càng nghĩ càng tự trách đến không ngẩng được đầu, ngay cả bờ biển đêm nổi tiếng mộng mơ, huyền bí của đảo H cũng không có tâm trạng ngắm nhìn.
Chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lấy hành lý, để cho học trưởng thay đồ.
Tô Hoài chuyên tâm lái xe, hô hấp dần dần trở nên nặng nề hơn một chút, nhân lúc Khương Ngạn Hi không để ý thì lặng lẽ nhíu chặt mày.
Anh quả thật rất nóng.
Nhưng không phải do trang phục tạo thành.
Tuyến thể phía sau cổ âm ỷ đập, nóng bừng.
Anh cảm giác kỳ mẫn cảm của mình đang đến rất gần rồi, có thể sẽ bộc phát bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.