Chương 16: Dày vò đau khổ
Thư Thư Thư
17/12/2021
Hề Khê quay lại phòng của mình, ngồi trên ghế gặm nốt nửa trái táo còn
lại, ý nóng trên mặt còn chưa có tan hết. Ăn hết táo sau đó ném hạt vào
thùng rác cạnh bàn, cô đưa tay xoa bụng, lúc này mới cảm thấy bớt đói
bụng một ít. Nghĩ về chuyện ban nãy bên tai cô hơi nóng lên, có điểm hối hận vì tự mình tìm đường chết. Tay đặt ở bụng xoa nhẹ một hồi, Hề Khê
đem chân co lên, đặt lên đệm, bày ra tư thế ngồi thiền, hít sâu thở đều
vài cái làm cho tâm tính của mình phật xuống.
Chuyện như vậy cô cũng không thể để tái diễn lần thứ hai, cô phải ngoan ngoãn ở lại trong biệt thự, không nên đi trêu chọc Tào Nghiên, càng không cần đụng đến chuyện tình cảm giữa anh ta và nữ chính Ân Ninh. Chờ thời cơ thích hợp, cô sẽ dứt khoát ly hôn rồi chuyển đi, để Tào Nghiên và Ân Ninh ngọt ngọt ngào ngào mà ở bên nhau.
Không có nữ xứng, không có trở ngại..
Nghĩ đến câu nói sau cùng, Hề Khê đột nhiên mở mắt.
Nếu không có nữ xứng gây trở ngại, Tào Nghiên và Ân Ninh sẽ vẫn ở bên nhau sao?
Nghĩ vậy, Hề Khê nhanh chóng đặt chân xuống đất, đi đến đầu giường lấy điện thoại, mở khóa rồi vào Wechat tìm Chu Trì. Cô ngồi xuống mép giường, một bên co chân lại đặt lên nệm một bên gửi tin nhắn cho anh ta: Mấy ngày nay, các anh có đánh cuộc để cho thiếu gia theo đuổi cô gái nào không?
Chu Trì còn chưa ngủ, nhắn lại rất nhanh: Không có.
Lát sau lại gửi thêm một tin: Thiếu gia nói gì với cô sao?
Các anh em đều biết hôm nay Tào Nghiên mang nữ nhân về, nhưng quả thật không có ai cá cược xem Tào Nghiên sẽ theo đuổi ai. Chu Trì theo bản năng cảm thấy có thể Tào Nghiên đã nói gì đó với Hề Khê, còn cố tình khiêu khích cô.
Hề Khê nhìn câu trả lời của Chu Trì, hơi bối rối, đưa tay kéo dây buộc tóc ở trên đầu xuống. Ngón tay theo bản năng bắt lấy nơ con bướm, trong đầu còn mãi suy nghĩ. Cô vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, nếu như không có Bối Hề Khê làm nữ phụ gây trở ngại, nam chính Tào Nghiên cũng sẽ không có cơ hội thể hiện chân tình, nếu vậy nữ chính còn sẽ yêu nam chính sao?
Bây giờ thì ổn rồi, đã biết được đám anh em Chu Trì không có đánh cuộc. Cô vừa rồi nghĩ đến chuyện này, trước mắt mà nói quả thực dư thừa.
Điều hiện tại cần biết hẳn là, ngày đó ở hội sở Tào Nghiên có gặp được Ân Ninh hay không.
Hề Khê buông dây cột tóc xuống giơ tay gãi gãi đầu, đó là duyên phận định mệnh của nam nữ chính, hẳn là hai người họ sẽ gặp được nhau.. đi?
Còn chưa nghĩ ra được manh mối gì, Chu Trì lại nhắn tin hỏi cô: Cô sao không chứ?
Cô biết Chu Trì quan tâm đến cái gì, là biết trong lòng cô có Tào Nghiên, mà Tào Nghiên lại mang nữ nhân khác trở về, chắc hẳn cô rất dày vò đau khổ.
Nhưng cô không có đau khổ nha, cô hồi đáp Chu Trì: Tôi không sao.
Đại khái là Chu Trì cảm thấy cô đang che dấu nên nói: Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi, tôi có thể an ủi cô.
Nhìn Chu Trì trả lời, Hề Khê bất chợt cười rộ lên, đáp lại anh ta: Anh là người bạn của nữ nhân sao?
Chu Trì giống như cảm nhận được tâm trạng của cô: Không, tôi là người bạn của các cô gái a.
Người này có chút tài ăn nói, Hề Khê cười càng sâu, cùng anh ta tán gẫu: Vậy thì bản cô nương hỏi anh một vấn đề được chứ?
Chu Trì: Được, cô hỏi đi.
Hề Khê nhanh chóng đánh chữ: Ngày đó lúc ở hội sở, Tào Nghiên có gặp được Ân Ninh không?
Đối với Chu Trì mà nói, Ân Ninh là một cái tên xa xưa. Nhưng lập tức nhớ lại đó là ai cũng không khó khăn. Bởi vì Ân Ninh là người đầu tiên khiến Tào Nghiên có cảm giác thất bại, anh em họ không ai có thể quên được cái tên này.
Khi đó cô ta không chỉ từ chối Tào Nghiên, còn đi cáo trạng với giáo sư khiến cho Tào Nghiên mất hết mặt mũi. Tuy rằng đa số nữ sinh trong trường đều thầm mến Tào Nghiên, cảm thấy được Tào Nghiên coi trọng là chuyện đặc biệt làm người khác hâm mộ. Nhưng Ân Ninh không phải, cô là học bá nổi danh trong trường, luôn nghiêm túc tuân thủ kỷ luật, không giống như những nữ sinh khác.
Lí do vì sao mấy người bọn họ khiến Tào Nghiên theo đuổi Ân Ninh, là vì biết cô nàng này rất khó thu phục.
Chu Trì thoáng hồi tưởng lại chuyện cũ một chút, nhớ lại một ít đoạn rời rạc, sau đó nghĩ tới vẫn là: Trong lòng Hề Khê, Tào Nghiên chiếm vị trí rất quan trọng, ngay cả lúc cao trung thiếu gia theo đuổi nữ sinh nào cũng biết.
Hay là, Tào Nghiên đã nói cho cô ấy?
Chu Trì không biết, hồi phục Hề Khê: Thiếu gia nói cho cô?
Hề Khê nhìn di động bĩu bĩu môi, nếu Chu Trì không biết, khẳng định là Tạ Nhất Minh mấy người kia cũng sẽ không biết.
Vậy rốt cuộc là đã gặp hay chưa a?
Không thể trực tiếp đi hỏi Tào Nghiên, khẳng định sẽ không có đáp án. Hề Khê ôm di động nằm xuống: Anh ta không có nói, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Tào Nghiên chưa nói, cô ấy đã tự đi hỏi, như vậy đó là vì để ý.
Chu Trì nghĩ như vậy, liền an ủi cô: Đều là chuyện quá khứ thôi, cô không cần phải quá bận tâm.
Hề Khê đương nhiên không có loại để ý như Chu Trì tưởng, sau đó nghĩ lại, quả thật cô cũng không cần phải để ý. Vốn dĩ đó chính là chuyện của nam nữ chính, bọn họ có duyên số của họ, là trời định, mặc kệ thế nào cũng sẽ ở bên nhau. Không có lý nào nữ phụ thay đổi thì tình cảm của họ cũng sẽ thay đổi.
Cho nên cô nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cô không cần phải bận tâm a.
Hề Khê không nghĩ nữa, kéo chăn đắp lên người sau đó trả lời Chu Trì: Anh nói đúng.
Chu Trì: Còn muốn tôi an ủi không?
Hề Khê: Không, tôi phải nhân lúc bụng còn chưa kêu đói, đi ngủ đây.
Chu Trì: Nếu đói không phải tốt nhất là nên ăn gì đó sao?
Hề Khê than vãn: Chờ khi nào tôi rút lui khỏi giới giải trí lại ăn đi.
Chu Trì: Tội nghiệp, nhanh đi ngủ đi.
Hề Khê: Ừ.
Hề Khê buông di động tắt đèn, thừa dịp cơn đói còn chưa lan tỏa, nhanh chóng nhắm mắt đi ngủ.
Chuyện như vậy cô cũng không thể để tái diễn lần thứ hai, cô phải ngoan ngoãn ở lại trong biệt thự, không nên đi trêu chọc Tào Nghiên, càng không cần đụng đến chuyện tình cảm giữa anh ta và nữ chính Ân Ninh. Chờ thời cơ thích hợp, cô sẽ dứt khoát ly hôn rồi chuyển đi, để Tào Nghiên và Ân Ninh ngọt ngọt ngào ngào mà ở bên nhau.
Không có nữ xứng, không có trở ngại..
Nghĩ đến câu nói sau cùng, Hề Khê đột nhiên mở mắt.
Nếu không có nữ xứng gây trở ngại, Tào Nghiên và Ân Ninh sẽ vẫn ở bên nhau sao?
Nghĩ vậy, Hề Khê nhanh chóng đặt chân xuống đất, đi đến đầu giường lấy điện thoại, mở khóa rồi vào Wechat tìm Chu Trì. Cô ngồi xuống mép giường, một bên co chân lại đặt lên nệm một bên gửi tin nhắn cho anh ta: Mấy ngày nay, các anh có đánh cuộc để cho thiếu gia theo đuổi cô gái nào không?
Chu Trì còn chưa ngủ, nhắn lại rất nhanh: Không có.
Lát sau lại gửi thêm một tin: Thiếu gia nói gì với cô sao?
Các anh em đều biết hôm nay Tào Nghiên mang nữ nhân về, nhưng quả thật không có ai cá cược xem Tào Nghiên sẽ theo đuổi ai. Chu Trì theo bản năng cảm thấy có thể Tào Nghiên đã nói gì đó với Hề Khê, còn cố tình khiêu khích cô.
Hề Khê nhìn câu trả lời của Chu Trì, hơi bối rối, đưa tay kéo dây buộc tóc ở trên đầu xuống. Ngón tay theo bản năng bắt lấy nơ con bướm, trong đầu còn mãi suy nghĩ. Cô vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, nếu như không có Bối Hề Khê làm nữ phụ gây trở ngại, nam chính Tào Nghiên cũng sẽ không có cơ hội thể hiện chân tình, nếu vậy nữ chính còn sẽ yêu nam chính sao?
Bây giờ thì ổn rồi, đã biết được đám anh em Chu Trì không có đánh cuộc. Cô vừa rồi nghĩ đến chuyện này, trước mắt mà nói quả thực dư thừa.
Điều hiện tại cần biết hẳn là, ngày đó ở hội sở Tào Nghiên có gặp được Ân Ninh hay không.
Hề Khê buông dây cột tóc xuống giơ tay gãi gãi đầu, đó là duyên phận định mệnh của nam nữ chính, hẳn là hai người họ sẽ gặp được nhau.. đi?
Còn chưa nghĩ ra được manh mối gì, Chu Trì lại nhắn tin hỏi cô: Cô sao không chứ?
Cô biết Chu Trì quan tâm đến cái gì, là biết trong lòng cô có Tào Nghiên, mà Tào Nghiên lại mang nữ nhân khác trở về, chắc hẳn cô rất dày vò đau khổ.
Nhưng cô không có đau khổ nha, cô hồi đáp Chu Trì: Tôi không sao.
Đại khái là Chu Trì cảm thấy cô đang che dấu nên nói: Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi, tôi có thể an ủi cô.
Nhìn Chu Trì trả lời, Hề Khê bất chợt cười rộ lên, đáp lại anh ta: Anh là người bạn của nữ nhân sao?
Chu Trì giống như cảm nhận được tâm trạng của cô: Không, tôi là người bạn của các cô gái a.
Người này có chút tài ăn nói, Hề Khê cười càng sâu, cùng anh ta tán gẫu: Vậy thì bản cô nương hỏi anh một vấn đề được chứ?
Chu Trì: Được, cô hỏi đi.
Hề Khê nhanh chóng đánh chữ: Ngày đó lúc ở hội sở, Tào Nghiên có gặp được Ân Ninh không?
Đối với Chu Trì mà nói, Ân Ninh là một cái tên xa xưa. Nhưng lập tức nhớ lại đó là ai cũng không khó khăn. Bởi vì Ân Ninh là người đầu tiên khiến Tào Nghiên có cảm giác thất bại, anh em họ không ai có thể quên được cái tên này.
Khi đó cô ta không chỉ từ chối Tào Nghiên, còn đi cáo trạng với giáo sư khiến cho Tào Nghiên mất hết mặt mũi. Tuy rằng đa số nữ sinh trong trường đều thầm mến Tào Nghiên, cảm thấy được Tào Nghiên coi trọng là chuyện đặc biệt làm người khác hâm mộ. Nhưng Ân Ninh không phải, cô là học bá nổi danh trong trường, luôn nghiêm túc tuân thủ kỷ luật, không giống như những nữ sinh khác.
Lí do vì sao mấy người bọn họ khiến Tào Nghiên theo đuổi Ân Ninh, là vì biết cô nàng này rất khó thu phục.
Chu Trì thoáng hồi tưởng lại chuyện cũ một chút, nhớ lại một ít đoạn rời rạc, sau đó nghĩ tới vẫn là: Trong lòng Hề Khê, Tào Nghiên chiếm vị trí rất quan trọng, ngay cả lúc cao trung thiếu gia theo đuổi nữ sinh nào cũng biết.
Hay là, Tào Nghiên đã nói cho cô ấy?
Chu Trì không biết, hồi phục Hề Khê: Thiếu gia nói cho cô?
Hề Khê nhìn di động bĩu bĩu môi, nếu Chu Trì không biết, khẳng định là Tạ Nhất Minh mấy người kia cũng sẽ không biết.
Vậy rốt cuộc là đã gặp hay chưa a?
Không thể trực tiếp đi hỏi Tào Nghiên, khẳng định sẽ không có đáp án. Hề Khê ôm di động nằm xuống: Anh ta không có nói, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Tào Nghiên chưa nói, cô ấy đã tự đi hỏi, như vậy đó là vì để ý.
Chu Trì nghĩ như vậy, liền an ủi cô: Đều là chuyện quá khứ thôi, cô không cần phải quá bận tâm.
Hề Khê đương nhiên không có loại để ý như Chu Trì tưởng, sau đó nghĩ lại, quả thật cô cũng không cần phải để ý. Vốn dĩ đó chính là chuyện của nam nữ chính, bọn họ có duyên số của họ, là trời định, mặc kệ thế nào cũng sẽ ở bên nhau. Không có lý nào nữ phụ thay đổi thì tình cảm của họ cũng sẽ thay đổi.
Cho nên cô nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cô không cần phải bận tâm a.
Hề Khê không nghĩ nữa, kéo chăn đắp lên người sau đó trả lời Chu Trì: Anh nói đúng.
Chu Trì: Còn muốn tôi an ủi không?
Hề Khê: Không, tôi phải nhân lúc bụng còn chưa kêu đói, đi ngủ đây.
Chu Trì: Nếu đói không phải tốt nhất là nên ăn gì đó sao?
Hề Khê than vãn: Chờ khi nào tôi rút lui khỏi giới giải trí lại ăn đi.
Chu Trì: Tội nghiệp, nhanh đi ngủ đi.
Hề Khê: Ừ.
Hề Khê buông di động tắt đèn, thừa dịp cơn đói còn chưa lan tỏa, nhanh chóng nhắm mắt đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.