Chương 19: Đẩy ngã vào lòng
Lưu Diên Trường Ngưng
07/05/2021
Mộ Dung Yên cũng không đáp lại lời nói của Trương Linh Tố, chính là nâng mắt nhìn thoáng qua nơi mình rơi xuống, đáy lòng xuất hiện một chút nghi hoặc, cho dù Tiểu Đồng Tử biết võ công, nhưng dựa vào một mình Tiểu Đồng Tử, làm sao có thể khiến cho cả nàng và Trương Linh Tố đều bình yên rơi xuống đất chứ?
Trương Linh Tố dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mộ Dung Yên, mỉm cười nháy mắt vời Phù Trừng một chút, "Tiểu Đồng Tử hôm nay chính là liều mạng tới cứu tỷ tỷ nha, muội muội ta cũng không có vận khí tốt như vậy, chỉ có thể..." Nói xong, Trương Linh Tố chỉ chỉ vào dải lụa trắng đã bị rách hỏng đang treo trên nhánh cây bên cạnh. "Dựa vào dải lụa trắng này treo vào nhánh cây bên vách núi, tìm được cái mạng nhỏ trở về, chậc chậc, nếu như muội muội cũng có được một người tri kỷ như Tiểu Đồng Tử, chỉ sợ nằm mơ cũng phải cười tỉnh a."
"Tiểu Đồng Tử..." Mộ Dung Yên quay đầu qua, bình tĩnh nhìn Phù Trừng đang đứng ở một bên không biết nên trả lời như thế nào, "Ngươi thế nhưng sẽ biết võ công sao?"
Phù Trừng tự biết lần này không thể tránh được, chỉ có thể hồi đáp: "Khi còn nhỏ phụ thân cảm thấy thân thể nô tài yếu đuối, cho nên mới để cho nô tài luyện chút quyền cước, cho nên...Vừa rồi mới có thể cứu nương nương một mạng..." Nói xong, Phù Trừng cố tình liếc mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, "Nô tài có võ công, cũng không phài là chuyện gì lạ, nhưng thật ra Thục phi nương nương..."
"Tiểu Đồng Tử, làm sao?" Trương Linh Tố cắt ngang lời nói của Phù Trừng, nhíu mày,"Ngươi nô tài này, lá gan cũng không nhỏ a, không lẽ còn muốn bổn cung hôn ngươi một cái nữa sao?"
Phù Trừng biết nàng cố ý chuyển hướng, vừa định tiếp tục mở miệng nói ra sự thật của Trương Linh Tố, lại bị Mộ Dung Yên chuyển đề tài, "Bổn cung muốn sớm trở lại bên cạnh Hoàng thượng, nơi này thật sự rất hoang dã, không phải là nơi có thể ở lâu." Nói xong, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên vết thương của Phù Trừng, "Vết thương này của ngươi..."
"Nô tài không sao." Phù Trừng ngay lập tức trả lời, chống lại đôi mắt mang theo một tia sầu lo của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên nghiêm túc nhìn nàng, "Tiểu Đồng Tử, ngươi nghe bổn cung nói, sau khi bình yên trở về, bổn cung sẽ bẩm báo với Hoàng thượng hành động cứu giúp của ngươi hôm nay, tất nhiên ngươi có thể sẽ được Hoàng thượng tưởng thưởng..."
Phù Trừng nghe đến đó, trong lòng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nếu như thật sự để cho phụ hoàng nhìn thấy, mọi chuyện đều sẽ lộ ra hết! Nghĩ như vậy, Phù Trừng vội vàng xua tay nói: "Những chuyện hôm nay, đều là chuyện nô tài phải làm, nương nương không cần lo lắng."
"Ha ha, Tiểu Đồng Tử, những chuyện hôm nay, quả thật đều là chuyện ngươi phải làm, chỉ sợ..." Trương Linh Tố nói xong, đối với Phù Trừng làm một động tác chém đầu, "Một ngày nào đó ngươi chết oan chết uổng ở trong cung, vậy cũng là chuyện phải làm."
Phù Trừng bừng tỉnh đại ngộ, "Ý của Nương nương là, trong cung có người muốn mạng của ta...mạng của nô tài?"
Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua Phù Trừng, "Chẳng lẽ cho tới bây giờ Hứa Thất Cố chưa từng nhắc nhở ngươi, từ xưa thâm cung chính là nơi làm cho người ta rơi đầu không hiều nguyên nhân sao?"
"Ngoại trừ phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ai dám lấy đầu của ta!" Đáy lòng Phù Trừng âm thầm nói một câu, chỉ có thể giả vờ có chút sợ hãi, nghiêm mặt nói: "Nô tài vẫn nghĩ là, đường đường chính chính làm người là được rồi, từ khi vào cung tới nay, nô tài vẫn nghe theo lời Hứa đại nhân, an an phận phân làm việc, rốt cuộc là đã chọc đến ai chứ? Muốn lấy đi mạng nhỏ này của nô tài a!"
Trương Linh Tố che miệng cười nói: "Tiểu Đồng Tử, hôm nay bổn cung còn tưởng ngươi là một nam nhi đại trượng phu không lo không sợ, tại sao đột nhiên liền biến thành con rùa đen rút đầu sợ chết rồi?" Nói xong, Trương Linh Tố dùng lời nói có ý cười nhìn Mộ Dung Yên, "Tỷ tỷ a, ngươi nên bảo vệ Tiểu Đồng Tử cho tốt, bằng không a, coi chừng chỉ một cái thất thần bất thận, mạng nhỏ này của tiểu nội thị có thể liền đi đời nhà ma."
"Chuyện này bổn cung sẽ chuẩn bị." Mộ Dung Yên lạnh lùng đáp lại Trương Linh Tố một câu, "Chỉ cần trở lại bên cạnh Hoàng thượng, bổn cung chắc chắn có thể làm cho Hoàng thượng chú ý tới Tiểu Đồng Tử, hơn nữa sẽ có đại tán thưởng đối với Tiểu Đồng Tử."
"Nương nương..." Phù Trừng nóng vội, nếu như thật sự trở về, thân phận có thể sẽ không dấu được nữa! Trong lúc tâm loạn, Phù Trừng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp duy nhất, chính là kéo dài thời gian trước, hảo hảo suy nghĩ một chút, làm sao để qua được một cửa này! Vừa nghĩ đến đây, Phù Trừng đột nhiên nâng tay xoa trán, thân mình lắc lư, "Nô tài...Bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng..."
"Ngươi..." Mộ Dung Yên còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nhìn thấy lúc này Phù Trừng đã té xỉu.
"Tiểu Đồng Tử?" Mộ Dung Yên bối rối nhìn thoáng qua Phù Trừng, vừa định đi đến phía trước xem xét thử xem có phải nàng là thật sự té xỉu hay không, không nghĩ tới Trương Linh Tố so với nàng còn nhanh hơn một phần, dùng sức lắc lắc Phù Trừng, bất đắc dĩ cười nói với Mộ Dung Yên,"Tiểu nội thị này, sợ là thật sự ngất đi rồi."
"Là ngất thật, hay là ngất giả, chỉ có một mình hắn biết." Mộ Dung Yên xoay người đi, nhìn về phía bắc của thâm cốc, vẫn là nhịn không được cúi đầu liếc mắt nhìn Phù Trừng đang nhắm chặt hai mắt một cái, "Mặc kệ hắn ngất thật hay là ngất giả, vẫn là không thể để hắn ở đây một mình, vạn nhất có loại xà trùng gì mò tới, ngược lại có thể lấy đi tính mạng của hắn."
"Uy, lúc tỷ tỷ quan tâm đến người khác, cũng thật là ấm lòng." Trương Linh Tố đơn giản ngồi xuống bên cạnh đóng lửa, chà xát bàn tay, "Đáng thương cho muôi muôi chỉ có một thân một mình, không biết khi nào mới có thể có được vận khí như tỷ tỷ, gặp được một tiểu nội thị văn võ song toàn như vậy?"
Ngày thu rét lạnh, lo sợ Phù Trừng ngủ lâu trong cốc sẽ bị nhiễm phong hàn, Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn Trương Linh Tố một cái, cúi người xuống, muốn kéo Phù Trừng tới gần đống lửa một chút.
"Tỷ tỷ, cần muội muội giúp một tay không?" Trương Linh Tố cười trộm nhìn Mộ Dung Yên cố hết sức nắm lấy thắt lưng Phù Trừng, xưa nay nàng mảnh mai, nay muốn kéo Phù Trừng đi, nhìn có vẻ quá mức gắng sức.
"Sao dám làm phiền muội muội?" Mộ Dung Yên cắn chặt răng, chỉ có thể đem mặt áp vào ngực Phù Trừng, cố sức kéo Phù Trừng di chuyển, vừa định cẩn thận buông Phù Trừng ra, không biết tại sao, chỉ cảm thấy từ phía sau có ai đó hung hăng đẩy một cái, nhịn không được lảo đảo một chút, thế nhưng lại ngã vào trong lòng Phù Trừng.
Sự đụng chạm thoáng qua, trong nháy mắt làm cho Mộ Dung Yên đỏ mặt, vội vàng đứng lên, tức giận cau mày, hung hăng oán giận liếc nhìn Trương Linh Tố vừa âm thâm ám toán đứng ở bên cạnh, "Ngươi...Đột nhiên đẩy bổn cung làm cái gì?"
Khóe miệng Trương Linh Tố khẽ nhếch lên,"Tỷ tỷ đừng vội tức giận a, muội muội có vài lời muốn nói thật với tỷ tỷ, cho nên mới muốn thử một chút xem Tiểu Đồng Tử là ngất thật hay ngất giả?" Nói xong, Trương Linh Tố nhìn kỹ vào gương mặt Phù Trừng, tựa hồ không có biến hóa gì, "Lần này muội muội dám cam đoan, Tiểu Đồng Tử là thật sự hôn mê."
"Người luyện võ vốn là có thể chịu đựng nhiều hơn một chút đau đớn." Mộ Dung Yên biết nàng lại muốn bắt đầu bỏ qua vấn đề không trả lời, "Nếu như ngươi có vài lời muốn nói, tạm giữ lại đó đợi đến khi chúng ta bình an trở lại bên cạnh Hoàng thượng rồi nói sau."
"Tỷ tỷ không tin hắn là thật sự hôn mê sao?" Trương Linh Tố mỉm cười sáng sủa, đi về phía Phù Trừng, muốn cúi người đến nghe nhịp tim của nàng lúc này, "Ngày thường ở trong cung, muội muội từng nghe Thái y nói qua, nếu như một người đã hôn mê, nhịp tim sẽ chậm hơn người thường một chút, đúng lúc hôm nay có cơ hội thử xem, muội muội sẽ nghe một chút..."
"Xong rồi!" Phù Trừng thầm kêu không ổn, vừa rồi trong nháy mắt khi mãnh liệt ngã xuống, không chỉ ngực đau muốn chết, cố nén đau đớn không để hiện ra mặt đã là không dễ, bị Mộ Dung Yên gần gũi chạm, mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy nét đỏ ửng trên gương mặt của nàng, nhưng mà nghe giọng nói của nàng, trong đáy lòng nhất định là không thể không có một chút gợn sóng nào.
Có đôi khi nhìn thấy, ngược lại thì trí tưởng tượng sẽ không có đường sống, không giống như tai nghe, tưởng tượng, càng là chọc lòng người hơn tận mắt nhìn thấy.
Trái tim Phù Trừng bất giác đập đến lợi hại, cố ý muốn áp chế, nhưng mà càng muốn áp chế, càng không thể khống chế được, chỉ cảm thấy mùi hương của Trương Linh Tố càng ngày càng đến gần.
"Hôm nay bổn cung đã từng nói qua, không cho phép ngươi đến gần Tiểu Đồng Tử." Mộ Dung Yên đột nhiên kéo Trương Linh Tố đang cúi người xuống lại, nghiêm túc nhìn nàng, tuy rằng xưa nay nàng nhìn như yếu đuối, lúc này nghiêm túc lên, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút hàn ý bức nhân.
"Ha ha, tỷ tỷ nói không cho chạm vào, muội muội tất nhiên cũng không dám chạm vào, vạn nhất chạm hỏng bảo bối trong lòng tỷ tỷ, muội muội không bồi thường cho nổi cho tỷ tỷ a." Trương Linh Tố đứng lui ra phía sau một bước, Phù Trừng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một người mỉm cười đứng nhìn, một người nhắm mắt suy nghĩ, không hẹn mà cùng có chút chờ mong hành động tiếp theo của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên hừ lạnh nói: "Hắn bất quá chỉ là một tiểu nội thị, từ lúc nào bảo cung coi hắn là bảo bối trong lòng?"
Trương Linh Tố che miệng cười, "Nếu như lời nói của tỷ tỷ là sự thật, vậy không ngại đem tiểu nội thị này tặng cho muội muội được không?"
Mộ Dung Yên phất đi một chút bùn đất dính trên cổ tay áo, lạnh nhạt nói: "Trong hậu cung này có hàng ngàn nội thị, vì sao ngươi lại cố tình muốn tranh cùng bổn cung?"
Trương Linh Tố vội vàng phất tay nói: "Tỷ tỷ là hiểu lầm muội muội, từ đầu tới đuôi, cho tới bây giờ muội muội chưa từng nói ra một từ tranh, giữa những câu chữ, cũng không có lời nào mang ý tứ muốn tranh giành."
Mộ Dung Yên biết có nói thêm gì đi nữa, nhất định cũng chỉ nhanh chóng dẫn đến một cuộc đấu võ mồm, ngay lập tức chuyển đề tài nói: "Vừa rồi không phải muội muội nói có chuyện gì muốn nói sao?"
Phù Trừng nghe thấy Mộ Dung Yên chuyển đề tài, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Trương Linh Tố cụp ánh mắt, nghĩ nghĩ, nói: "Nhất thời muội muội nghĩ không ra, tỷ tỷ có thể để cho muội muội suy nghĩ một chút, lập tức liền nói với tỷ tỷ..." Chỉ thấy Trương Linh Tố dường như đang suy nghĩ sâu xa, lại nhìn thoáng qua Phù Trừng, "Tỷ tỷ, muội muội bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện cực nghiêm trọng."
Mộ Dung Yên nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt nàng, "Chuyện gì?"
Trương Linh Tố chỉ chỉ Phù Trừng, "Vừa rồi tỷ tỷ ngã xuống, nếu như ngực của Tiểu Đồng Tử đập phải vật cứng rắn gì, chỉ sợ sẽ làm tổn thương thân mình..."
Không đợi cho Trương Linh Tố nói hết lời, Mộ Dung Yên đã vội vàng cúi người xuống, vươn cánh tay đặt lên cổ Phù Trừng, đầu ngón tay lạnh lẽo thâm nhập vào da thịt ấm áp nơi cần cổ Phù Trừng, Phù Trừng chỉ cảm thấy đáy lòng có một cảm giác ấm áp khó hiểu, trong nháy mắt, nàng liền nghĩ cứ nhắm mắt như vậy mà ngủ đến bất tình.
"Ngươi xem ngươi làm loạn." Mộ Dung Yên bất chấp bụi bẩn, bàn tay mềm mại vội vàng phất đi đất đá nơi ngực áo của Phù Trừng, lúc này mới an tâm kéo Phù Trừng nằm thẳng lại.
Trương Linh Tố âm thầm mỉm cười, "Tỷ tỷ, còn nói Tiểu Đồng Tử không phải là bảo bối trong lòng ngươi?"
"Ngươi..." Mộ Dung Yên giật mình biết đã trúng kế của nàng, sắc mặt trầm xuống, lúc này lạnh lùng rút tay lại, "Trương Linh Tố, bổn cung là người ngươi có thể hù dọa lung tung sao?"
"Tỷ tỷ, ở trong cung lúc nào cũng là ngươi chiếm thượng phong, hiếm khi lần này có được cơ hội làm cho muội muội cũng vui vẻ một chút, sao tỷ tỷ lại nghiêm trọng như vậy chứ?" Mặc dù Trương Linh Tố đang cười, nhưng mà ngữ khí cũng không có nhún nhường một phần, " ỷ tỷ, buồn bực hại thân, thân thể của ngươi nếu như bị chọc cho tức giần, muội muội bồi thường cho Hoàng thượng không nổi a."
Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua sắc trời, nhíu mày nói: "Lời này của muội muội thật ra là nói rất đúng, thấy sắc trời đã không còn sớm, nếu như còn không xuất phát, chỉ sợ sắc trời sẽ tối sầm xuống, liền khó có thể tìm được sơn đạo trở lại bên cạnh Hoàng thượng."
Trương Linh Tố cũng không sốt ruột, "Tỷ tỷ, nhìn bộ dáng hôn mê này của Tiểu Đồng Tử, chỉ sợ nhất thời cũng không thể tỉnh lại, cho nên chúng ta chỉ có thể ở đây nghỉ ngơi một đêm, nói không chừng sáng mai Hoàng thượng liền tìm được, cũng miễn cho chúng ta phải bôn ba cực khổ a."
Mộ Dung Yên biết nàng nói có lý, nhìn nàng một cái thật sâu, lúc này, xem như nhận thức Trương Linh Tố thêm một lần nữa, nữ tử này, nếu như có thể quen thuộc với nơi này như vậy, rơi xuống đây không những không sợ, còn có chút bình tĩnh, tuyệt đối không phải là Trương Thục phi sợ chết chỉ mong sống tạm ở trong cung thường ngày.
Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì? Đang tính toán cái gì?
Mộ Dung Yên đoán không ra, cúi đầu nhìn Phù Trừng đang mê man, người đoán không ra làm sao chỉ có một mình Trương Linh Tố? Tiểu Đồng Tử này, văn võ song toàn, có thể là nam tử bình thường trong dân gian sao? Chính là, Mộ Dung Yên không muốn suy đoán quá nhiều đến thân phận thật sự của Tiểu Đồng Tử, có một số việc, hồ đồ một chút cũng tốt, giống như trái tim của nàng vậy, rõ ràng biết rằng chẳng qua là đem Tiểu Đồng Tử xem như đệ đệ, lại thân thiết như vậy, rốt cuộc làm sao vậy, Mộ Dung Yên cũng nói không rõ.
Trương Linh Tố dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mộ Dung Yên, mỉm cười nháy mắt vời Phù Trừng một chút, "Tiểu Đồng Tử hôm nay chính là liều mạng tới cứu tỷ tỷ nha, muội muội ta cũng không có vận khí tốt như vậy, chỉ có thể..." Nói xong, Trương Linh Tố chỉ chỉ vào dải lụa trắng đã bị rách hỏng đang treo trên nhánh cây bên cạnh. "Dựa vào dải lụa trắng này treo vào nhánh cây bên vách núi, tìm được cái mạng nhỏ trở về, chậc chậc, nếu như muội muội cũng có được một người tri kỷ như Tiểu Đồng Tử, chỉ sợ nằm mơ cũng phải cười tỉnh a."
"Tiểu Đồng Tử..." Mộ Dung Yên quay đầu qua, bình tĩnh nhìn Phù Trừng đang đứng ở một bên không biết nên trả lời như thế nào, "Ngươi thế nhưng sẽ biết võ công sao?"
Phù Trừng tự biết lần này không thể tránh được, chỉ có thể hồi đáp: "Khi còn nhỏ phụ thân cảm thấy thân thể nô tài yếu đuối, cho nên mới để cho nô tài luyện chút quyền cước, cho nên...Vừa rồi mới có thể cứu nương nương một mạng..." Nói xong, Phù Trừng cố tình liếc mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, "Nô tài có võ công, cũng không phài là chuyện gì lạ, nhưng thật ra Thục phi nương nương..."
"Tiểu Đồng Tử, làm sao?" Trương Linh Tố cắt ngang lời nói của Phù Trừng, nhíu mày,"Ngươi nô tài này, lá gan cũng không nhỏ a, không lẽ còn muốn bổn cung hôn ngươi một cái nữa sao?"
Phù Trừng biết nàng cố ý chuyển hướng, vừa định tiếp tục mở miệng nói ra sự thật của Trương Linh Tố, lại bị Mộ Dung Yên chuyển đề tài, "Bổn cung muốn sớm trở lại bên cạnh Hoàng thượng, nơi này thật sự rất hoang dã, không phải là nơi có thể ở lâu." Nói xong, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên vết thương của Phù Trừng, "Vết thương này của ngươi..."
"Nô tài không sao." Phù Trừng ngay lập tức trả lời, chống lại đôi mắt mang theo một tia sầu lo của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên nghiêm túc nhìn nàng, "Tiểu Đồng Tử, ngươi nghe bổn cung nói, sau khi bình yên trở về, bổn cung sẽ bẩm báo với Hoàng thượng hành động cứu giúp của ngươi hôm nay, tất nhiên ngươi có thể sẽ được Hoàng thượng tưởng thưởng..."
Phù Trừng nghe đến đó, trong lòng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nếu như thật sự để cho phụ hoàng nhìn thấy, mọi chuyện đều sẽ lộ ra hết! Nghĩ như vậy, Phù Trừng vội vàng xua tay nói: "Những chuyện hôm nay, đều là chuyện nô tài phải làm, nương nương không cần lo lắng."
"Ha ha, Tiểu Đồng Tử, những chuyện hôm nay, quả thật đều là chuyện ngươi phải làm, chỉ sợ..." Trương Linh Tố nói xong, đối với Phù Trừng làm một động tác chém đầu, "Một ngày nào đó ngươi chết oan chết uổng ở trong cung, vậy cũng là chuyện phải làm."
Phù Trừng bừng tỉnh đại ngộ, "Ý của Nương nương là, trong cung có người muốn mạng của ta...mạng của nô tài?"
Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua Phù Trừng, "Chẳng lẽ cho tới bây giờ Hứa Thất Cố chưa từng nhắc nhở ngươi, từ xưa thâm cung chính là nơi làm cho người ta rơi đầu không hiều nguyên nhân sao?"
"Ngoại trừ phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ai dám lấy đầu của ta!" Đáy lòng Phù Trừng âm thầm nói một câu, chỉ có thể giả vờ có chút sợ hãi, nghiêm mặt nói: "Nô tài vẫn nghĩ là, đường đường chính chính làm người là được rồi, từ khi vào cung tới nay, nô tài vẫn nghe theo lời Hứa đại nhân, an an phận phân làm việc, rốt cuộc là đã chọc đến ai chứ? Muốn lấy đi mạng nhỏ này của nô tài a!"
Trương Linh Tố che miệng cười nói: "Tiểu Đồng Tử, hôm nay bổn cung còn tưởng ngươi là một nam nhi đại trượng phu không lo không sợ, tại sao đột nhiên liền biến thành con rùa đen rút đầu sợ chết rồi?" Nói xong, Trương Linh Tố dùng lời nói có ý cười nhìn Mộ Dung Yên, "Tỷ tỷ a, ngươi nên bảo vệ Tiểu Đồng Tử cho tốt, bằng không a, coi chừng chỉ một cái thất thần bất thận, mạng nhỏ này của tiểu nội thị có thể liền đi đời nhà ma."
"Chuyện này bổn cung sẽ chuẩn bị." Mộ Dung Yên lạnh lùng đáp lại Trương Linh Tố một câu, "Chỉ cần trở lại bên cạnh Hoàng thượng, bổn cung chắc chắn có thể làm cho Hoàng thượng chú ý tới Tiểu Đồng Tử, hơn nữa sẽ có đại tán thưởng đối với Tiểu Đồng Tử."
"Nương nương..." Phù Trừng nóng vội, nếu như thật sự trở về, thân phận có thể sẽ không dấu được nữa! Trong lúc tâm loạn, Phù Trừng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp duy nhất, chính là kéo dài thời gian trước, hảo hảo suy nghĩ một chút, làm sao để qua được một cửa này! Vừa nghĩ đến đây, Phù Trừng đột nhiên nâng tay xoa trán, thân mình lắc lư, "Nô tài...Bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng..."
"Ngươi..." Mộ Dung Yên còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nhìn thấy lúc này Phù Trừng đã té xỉu.
"Tiểu Đồng Tử?" Mộ Dung Yên bối rối nhìn thoáng qua Phù Trừng, vừa định đi đến phía trước xem xét thử xem có phải nàng là thật sự té xỉu hay không, không nghĩ tới Trương Linh Tố so với nàng còn nhanh hơn một phần, dùng sức lắc lắc Phù Trừng, bất đắc dĩ cười nói với Mộ Dung Yên,"Tiểu nội thị này, sợ là thật sự ngất đi rồi."
"Là ngất thật, hay là ngất giả, chỉ có một mình hắn biết." Mộ Dung Yên xoay người đi, nhìn về phía bắc của thâm cốc, vẫn là nhịn không được cúi đầu liếc mắt nhìn Phù Trừng đang nhắm chặt hai mắt một cái, "Mặc kệ hắn ngất thật hay là ngất giả, vẫn là không thể để hắn ở đây một mình, vạn nhất có loại xà trùng gì mò tới, ngược lại có thể lấy đi tính mạng của hắn."
"Uy, lúc tỷ tỷ quan tâm đến người khác, cũng thật là ấm lòng." Trương Linh Tố đơn giản ngồi xuống bên cạnh đóng lửa, chà xát bàn tay, "Đáng thương cho muôi muôi chỉ có một thân một mình, không biết khi nào mới có thể có được vận khí như tỷ tỷ, gặp được một tiểu nội thị văn võ song toàn như vậy?"
Ngày thu rét lạnh, lo sợ Phù Trừng ngủ lâu trong cốc sẽ bị nhiễm phong hàn, Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn Trương Linh Tố một cái, cúi người xuống, muốn kéo Phù Trừng tới gần đống lửa một chút.
"Tỷ tỷ, cần muội muội giúp một tay không?" Trương Linh Tố cười trộm nhìn Mộ Dung Yên cố hết sức nắm lấy thắt lưng Phù Trừng, xưa nay nàng mảnh mai, nay muốn kéo Phù Trừng đi, nhìn có vẻ quá mức gắng sức.
"Sao dám làm phiền muội muội?" Mộ Dung Yên cắn chặt răng, chỉ có thể đem mặt áp vào ngực Phù Trừng, cố sức kéo Phù Trừng di chuyển, vừa định cẩn thận buông Phù Trừng ra, không biết tại sao, chỉ cảm thấy từ phía sau có ai đó hung hăng đẩy một cái, nhịn không được lảo đảo một chút, thế nhưng lại ngã vào trong lòng Phù Trừng.
Sự đụng chạm thoáng qua, trong nháy mắt làm cho Mộ Dung Yên đỏ mặt, vội vàng đứng lên, tức giận cau mày, hung hăng oán giận liếc nhìn Trương Linh Tố vừa âm thâm ám toán đứng ở bên cạnh, "Ngươi...Đột nhiên đẩy bổn cung làm cái gì?"
Khóe miệng Trương Linh Tố khẽ nhếch lên,"Tỷ tỷ đừng vội tức giận a, muội muội có vài lời muốn nói thật với tỷ tỷ, cho nên mới muốn thử một chút xem Tiểu Đồng Tử là ngất thật hay ngất giả?" Nói xong, Trương Linh Tố nhìn kỹ vào gương mặt Phù Trừng, tựa hồ không có biến hóa gì, "Lần này muội muội dám cam đoan, Tiểu Đồng Tử là thật sự hôn mê."
"Người luyện võ vốn là có thể chịu đựng nhiều hơn một chút đau đớn." Mộ Dung Yên biết nàng lại muốn bắt đầu bỏ qua vấn đề không trả lời, "Nếu như ngươi có vài lời muốn nói, tạm giữ lại đó đợi đến khi chúng ta bình an trở lại bên cạnh Hoàng thượng rồi nói sau."
"Tỷ tỷ không tin hắn là thật sự hôn mê sao?" Trương Linh Tố mỉm cười sáng sủa, đi về phía Phù Trừng, muốn cúi người đến nghe nhịp tim của nàng lúc này, "Ngày thường ở trong cung, muội muội từng nghe Thái y nói qua, nếu như một người đã hôn mê, nhịp tim sẽ chậm hơn người thường một chút, đúng lúc hôm nay có cơ hội thử xem, muội muội sẽ nghe một chút..."
"Xong rồi!" Phù Trừng thầm kêu không ổn, vừa rồi trong nháy mắt khi mãnh liệt ngã xuống, không chỉ ngực đau muốn chết, cố nén đau đớn không để hiện ra mặt đã là không dễ, bị Mộ Dung Yên gần gũi chạm, mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy nét đỏ ửng trên gương mặt của nàng, nhưng mà nghe giọng nói của nàng, trong đáy lòng nhất định là không thể không có một chút gợn sóng nào.
Có đôi khi nhìn thấy, ngược lại thì trí tưởng tượng sẽ không có đường sống, không giống như tai nghe, tưởng tượng, càng là chọc lòng người hơn tận mắt nhìn thấy.
Trái tim Phù Trừng bất giác đập đến lợi hại, cố ý muốn áp chế, nhưng mà càng muốn áp chế, càng không thể khống chế được, chỉ cảm thấy mùi hương của Trương Linh Tố càng ngày càng đến gần.
"Hôm nay bổn cung đã từng nói qua, không cho phép ngươi đến gần Tiểu Đồng Tử." Mộ Dung Yên đột nhiên kéo Trương Linh Tố đang cúi người xuống lại, nghiêm túc nhìn nàng, tuy rằng xưa nay nàng nhìn như yếu đuối, lúc này nghiêm túc lên, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút hàn ý bức nhân.
"Ha ha, tỷ tỷ nói không cho chạm vào, muội muội tất nhiên cũng không dám chạm vào, vạn nhất chạm hỏng bảo bối trong lòng tỷ tỷ, muội muội không bồi thường cho nổi cho tỷ tỷ a." Trương Linh Tố đứng lui ra phía sau một bước, Phù Trừng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một người mỉm cười đứng nhìn, một người nhắm mắt suy nghĩ, không hẹn mà cùng có chút chờ mong hành động tiếp theo của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên hừ lạnh nói: "Hắn bất quá chỉ là một tiểu nội thị, từ lúc nào bảo cung coi hắn là bảo bối trong lòng?"
Trương Linh Tố che miệng cười, "Nếu như lời nói của tỷ tỷ là sự thật, vậy không ngại đem tiểu nội thị này tặng cho muội muội được không?"
Mộ Dung Yên phất đi một chút bùn đất dính trên cổ tay áo, lạnh nhạt nói: "Trong hậu cung này có hàng ngàn nội thị, vì sao ngươi lại cố tình muốn tranh cùng bổn cung?"
Trương Linh Tố vội vàng phất tay nói: "Tỷ tỷ là hiểu lầm muội muội, từ đầu tới đuôi, cho tới bây giờ muội muội chưa từng nói ra một từ tranh, giữa những câu chữ, cũng không có lời nào mang ý tứ muốn tranh giành."
Mộ Dung Yên biết có nói thêm gì đi nữa, nhất định cũng chỉ nhanh chóng dẫn đến một cuộc đấu võ mồm, ngay lập tức chuyển đề tài nói: "Vừa rồi không phải muội muội nói có chuyện gì muốn nói sao?"
Phù Trừng nghe thấy Mộ Dung Yên chuyển đề tài, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Trương Linh Tố cụp ánh mắt, nghĩ nghĩ, nói: "Nhất thời muội muội nghĩ không ra, tỷ tỷ có thể để cho muội muội suy nghĩ một chút, lập tức liền nói với tỷ tỷ..." Chỉ thấy Trương Linh Tố dường như đang suy nghĩ sâu xa, lại nhìn thoáng qua Phù Trừng, "Tỷ tỷ, muội muội bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện cực nghiêm trọng."
Mộ Dung Yên nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt nàng, "Chuyện gì?"
Trương Linh Tố chỉ chỉ Phù Trừng, "Vừa rồi tỷ tỷ ngã xuống, nếu như ngực của Tiểu Đồng Tử đập phải vật cứng rắn gì, chỉ sợ sẽ làm tổn thương thân mình..."
Không đợi cho Trương Linh Tố nói hết lời, Mộ Dung Yên đã vội vàng cúi người xuống, vươn cánh tay đặt lên cổ Phù Trừng, đầu ngón tay lạnh lẽo thâm nhập vào da thịt ấm áp nơi cần cổ Phù Trừng, Phù Trừng chỉ cảm thấy đáy lòng có một cảm giác ấm áp khó hiểu, trong nháy mắt, nàng liền nghĩ cứ nhắm mắt như vậy mà ngủ đến bất tình.
"Ngươi xem ngươi làm loạn." Mộ Dung Yên bất chấp bụi bẩn, bàn tay mềm mại vội vàng phất đi đất đá nơi ngực áo của Phù Trừng, lúc này mới an tâm kéo Phù Trừng nằm thẳng lại.
Trương Linh Tố âm thầm mỉm cười, "Tỷ tỷ, còn nói Tiểu Đồng Tử không phải là bảo bối trong lòng ngươi?"
"Ngươi..." Mộ Dung Yên giật mình biết đã trúng kế của nàng, sắc mặt trầm xuống, lúc này lạnh lùng rút tay lại, "Trương Linh Tố, bổn cung là người ngươi có thể hù dọa lung tung sao?"
"Tỷ tỷ, ở trong cung lúc nào cũng là ngươi chiếm thượng phong, hiếm khi lần này có được cơ hội làm cho muội muội cũng vui vẻ một chút, sao tỷ tỷ lại nghiêm trọng như vậy chứ?" Mặc dù Trương Linh Tố đang cười, nhưng mà ngữ khí cũng không có nhún nhường một phần, " ỷ tỷ, buồn bực hại thân, thân thể của ngươi nếu như bị chọc cho tức giần, muội muội bồi thường cho Hoàng thượng không nổi a."
Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua sắc trời, nhíu mày nói: "Lời này của muội muội thật ra là nói rất đúng, thấy sắc trời đã không còn sớm, nếu như còn không xuất phát, chỉ sợ sắc trời sẽ tối sầm xuống, liền khó có thể tìm được sơn đạo trở lại bên cạnh Hoàng thượng."
Trương Linh Tố cũng không sốt ruột, "Tỷ tỷ, nhìn bộ dáng hôn mê này của Tiểu Đồng Tử, chỉ sợ nhất thời cũng không thể tỉnh lại, cho nên chúng ta chỉ có thể ở đây nghỉ ngơi một đêm, nói không chừng sáng mai Hoàng thượng liền tìm được, cũng miễn cho chúng ta phải bôn ba cực khổ a."
Mộ Dung Yên biết nàng nói có lý, nhìn nàng một cái thật sâu, lúc này, xem như nhận thức Trương Linh Tố thêm một lần nữa, nữ tử này, nếu như có thể quen thuộc với nơi này như vậy, rơi xuống đây không những không sợ, còn có chút bình tĩnh, tuyệt đối không phải là Trương Thục phi sợ chết chỉ mong sống tạm ở trong cung thường ngày.
Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì? Đang tính toán cái gì?
Mộ Dung Yên đoán không ra, cúi đầu nhìn Phù Trừng đang mê man, người đoán không ra làm sao chỉ có một mình Trương Linh Tố? Tiểu Đồng Tử này, văn võ song toàn, có thể là nam tử bình thường trong dân gian sao? Chính là, Mộ Dung Yên không muốn suy đoán quá nhiều đến thân phận thật sự của Tiểu Đồng Tử, có một số việc, hồ đồ một chút cũng tốt, giống như trái tim của nàng vậy, rõ ràng biết rằng chẳng qua là đem Tiểu Đồng Tử xem như đệ đệ, lại thân thiết như vậy, rốt cuộc làm sao vậy, Mộ Dung Yên cũng nói không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.