Chương 133: Quỳ trên thềm tấu khúc
Lưu Diên Trường Ngưng
07/05/2021
"Nếu như không có Hoàng thượng truyền triệu, Tề vương trắc phi vẫn là trở về đi." Tướng thủ ở cửa Hoàng thành ngăn cản bước chân của Mộ Dung Yên, cung kính cúi đầu với Mộ Dung Yên, cho dù hôm nay Tề vương thất thế, hài tử trong bụng Mộ Dung Yên chung quy vẫn là huyết mạch Hoàng gia, vẫn là không thể chậm trễ!
"Ngươi chưa thông truyền phụ hoàng, sao biết người không muốn gặp ta?" Mộ Dung Yên lạnh lùng hỏi xong, vẫn là bước tới một bước, "Trong cung này có phu lang của ta, có mẫu phi của ta, có hoàng gia gia của đứa nhỏ trong bụng ta, ta muốn vào cung một nhà đoàn tụ, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn trở ta?"
"Mạt tướng...Không dám!" Tướng thủ thành vội vàng lui thân để cho Mộ Dung Yên đi vào, "Chính là Hoàng thượng bận rộn quốc sự, nếu như cường sấm đại điện, chỉ sợ sẽ làm cho long nhan Hoàng thượng giận dữ."
"Ta làm việc đều có chừng mực." Mộ Dung Yên giương mắt nhìn tầng tầng bậc thêm trước đại điện nguy nga kia, chua xót nói, "Ta chỉ vì đoàn tụ mà đến, cầu mong chính là người một nhà vui vẻ cùng sống, không phải đến gây chuyện làm cho phụ hoàng mất hứng -- Tướng quân có thể yên tâm, nếu như phụ hoàng không muốn gặp ta, ta tuyệt đối sẽ không cường sấm đại điện."
"Vậy mạt tướng liền thông báo với Hoàng thượng thay nương nương, thỉnh nương nương ở ngoài điện chờ Hoàng thượng truyền triệu, mời." Tướng thủ thành ôm quyền cung kính cúi đầu, ý bảo Mộ Dung Yên cùng hắn đi lên cung giai.
"Làm phiền Tướng quân." Mộ Dung Yên cúi người thản nhiên đa tạ, ngoài dự kiến của tướng thủ thành chính là -- nàng đột nhiên quỳ xuống trên con đương còn đọng tuyết, ôm tỳ bà trong ngực, nhẹ nhàng phất động dây đàn.
Xưa có lệ khóc làm ra bài thơ 'Thất bước thi' của Tào Thực, nay có quỳ trên tuyết tấu nên thủ khúc bi ai của Mộ Dung Yên nàng, đánh cuộc một phen, rốt cuộc là Ngụy Văn đế lãnh khốc, hay là Đại Tấn Hoàng đế lãnh khốc?
"Trắc Vương phi!" Tướng thủ thành kinh hãi, muốn đi đỡ lấy Mộ Dung Yên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Yên nhìn đến, đứng ngây người tại chỗ.
"Làm càn!" Mộ Dung Yên xoay mặt qua, chuyển động đầu gối, bước lên bậc thêm thứ hai, trong tay vẫn phất đàn không ngừng, một thủ khúc thê lương 'Thất bước khúc' từ đầu ngón tay vang lên.
Tướng thủ thành nhìn thấy sốt ruột, vội vàng phân phó một gã tiểu binh thủ thành dọn tuyết đọng bên đường cho Tề vương trắc phi, hảo hảo bảo hộ trắc phi, đừng để nàng bị thương thân mình.
Nếu không liên luỵ đến long mạch trong bụng, Hoàng thượng trách tội xuống, ai cũng gánh không nổi!
Tiểu binh cuống quít cúi người đem tuyết đọng trên con đường trước mặt Mộ Dung Yên dọn dẹp một lượt, lo lắng nhìn mấy trăm bậc thềm trước đại điện, trong lòng khẩn trương: "Trắc Vương phi này nhìn qua gầy yếu như vậy, làm sao có thể tiếp tục chịu đựng được?"
Tướng thủ thành vội vã ấn kiếm chạy thẳng đến đại điện, việc hôm nay, nhất định phải nhanh chóng bẩm báo cho Hoàng thượng!
"Cơ tại phủ há nhiên --" (Cành đậu đốt ở dưới nồi)
Đôi môi đông lạnh tím tái khẽ mở, Mộ Dung Yên bỗng nhiên hé miệng cất tiếng ca hoà âm cùng tỳ bà trong lòng, tiếng ca tẩm đầy đau thương cùng tuyệt vọng, làm cho tiểu binh bên cạnh không khỏi xoa xoa cái mũi chua xót.
Mộ Dung Yên chuyển động đầu gối, liên tục bước lên mấy tầng bậc thềm nữa, mặc dù dưới gối đã không còn tuyết đọng, thềm đá nơi này đã sớm lạnh thấu, hai đầu gối quỳ lâu, hàn khí truyền theo da thịt thấu đến tận xương tủy, kích thích Mộ Dung Yên không khỏi rùng mình một cái.
"Đậu tại phủ trung khấp --" (Hạt đậu ở trong nồi khóc)
Mộ Dung Yên nhìn đại điện cao cao tại thượng kia thật sâu, cả đời này, hận nhất là Hoàng thành, bởi vì Hoàng thành cướp đi rất nhiều hạnh phúc của nàng...
Trừng nhi...
Khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt Mộ Dung Yên đỏ lên, thanh âm ca xướng thê lương, lại cười đến không hối hận.
Gặp gỡ ngươi, là ông trời ban ân lần cuối cùng cho ta, ta không cho phép bất kỳ ai cứ như vậy đoạt ngươi đi!
"Bản tự đồng căn sinh --" (Vốn từ một gốc sinh ra)
Tiếng ca vừa chuyển, bàn tay mềm mại liên tục phất đàn leng keng, dường như bi thương đến cực điểm, đầu ngón tay bị dây đàn cắt qua, hãy còn không biết.
Trừng nhi, chờ ta...
Trong nháy mắt máu tươi theo dây đàn rơi xuống mặt tuyết đọng, khiến tiểu binh cả kinh thân mình run lên, không thể tin được mà nhìn nữ tử trước mắt.
Vẫn nghe nói, nàng từng là nữ nhân của Phù Kiên Đại Tần, vốn tưởng rằng Tề vương điện hạ là bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, mới có thể lưu luyến si mê nàng như vậy.
Giờ này khắc này, tiểu binh bỗng nhiên hiểu được, nữ nhân này đối với Tề vương điện hạ thâm tình như vậy, đổi lại nếu mình là Tề vương điện hạ, làm sao đành lòng bỏ qua một nữ nhân như vậy?
Tiểu binh muốn xuất khẩu khuyên nhủ Mộ Dung Yên quý trọng thân mình, lại sợ lời vừa ra khỏi miệng, sẽ quấy rầy nàng vong tình xướng ca, vong tình đàn khúc, chỉ có thể lo lắng hy vọng Tướng quân nhanh chóng trở về, để cho nữ tử này có thể đứng dậy nhập điện diện thánh!
"Tương tiễn hà thái cấp --" (Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?)
Mộ Dung Yên nhíu chặt mi tâm, trên đầu gối truyền đến cái lạnh thấu xương làm cho tiếng ca của nàng không khỏi run lên một chút.
Trừng nhi, ta có thể cứu ngươi ra ngoài, có thể cứu ngươi ra ngoài...
Mộ Dung Yên tạm thời dừng lại tiếng ca, khúc tỳ bà trong lòng lại một khắc cũng không có ngừng lại, xê dịch đầu gối, lại tiến lên mấy bậc thềm đá.
Bên trong đại điện, Tư Mã Diệp ngồi trên long ỷ, thở dài một tiếng, vô luận như thế nào, ngày mai lâm triều phải xử lý việc này, nếu không kéo dài quá lâu, nhất định sẽ rước lấy hạ thần chê cười.
Mưu sát Phò mã? Dựa theo luật phải xử trảm!
Tư Mã Diệp lắc lắc đầu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài điện có khúc tỳ bà vang lên, không lâu liền nghe thấy hoà âm ca xướng 'Thất bước ca', cảm tình thê lương thấm sũng trong ca khúc, làm cho tim hắn hung hăng thắt lại.
Tự tay giết nhi tử?
Năm đó Ngụy Văn đế muốn giết Tào Tử Kiến, bởi vì bài thơ 'Thất bước thi' này mà buông đao xuống, nay có người hòa khúc xướng ca, tuy rằng không có một câu nào là cầu xin hắn "Tha" người, nhưng mà trong mỗi một chữ, mỗi một âm, đều là cầu xin, hắn làm sao có thể không động tâm?
"Là ai đàn khúc xướng ca hát ở ngoài điện?" Tư Mã Diệp phất phất tay nói với nội thị hầu hạ trong điện, "Ngươi đi xem một chút, rốt cuộc là ai?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng! Trắc phi của Tề vương ở ngoài điện cầu kiến Hoàng thượng." Tướng thủ thành cung kính cao giọng bẩm báo từ ngoài điện.
"Thì ra là nàng..." Tư Mã Diệp có chút kinh ngạc, nữ tử không trong sạch này thế nhưng sẽ vì Trừng nhi mà hao tổn tâm cơ chỉ cầu một chữ "Tha"?
"Khởi bẩm Hoàng thượng, giờ khắc này Tề vương trắc phi đang quỳ trước đại điện, giữa băng thiên tuyết địa này, nếu như tổn thương long mạch trong bụng, chính là bi ai của Đại Tấn a." Tướng thủ thành gấp giọng lại bẩm báo một lần nữa.
"Quỳ trước đại điện?" Tư Mã Diệp lại cả kinh, lạnh lùng quát lớn, "Nếu như làm tổn thương thân tôn nhi của trẫm, trẫm tuyệt đối không tha cho nàng! Nhanh chóng truyền nàng lên điện, trẫm muốn xem, nữ nhân này rốt cuộc có thể làm loạn đến thế nào?"
"Dạ!" Tướng thủ thành nhận được cái gật đầu của Hoàng đế, vội vàng xoay người chạy xuống dưới bậc thềm.
"Trắc Vương phi! Hoàng thượng có lệnh, lệnh cho người nhanh chóng lên điện diện thánh!"
Khúc tỳ bà đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Yên đạt được thắng lợi mà cười nhẹ, muốn đứng dậy, chỉ cảm thấy hai đầu gối một mảnh tê đau, thân mình loạng choạng, liền ngã khuỵ xuống bậc thềm đá!
"Cẩn thận!" Tiểu binh lo lắng vươn hai tay kéo lại ống tay áo của Mộ Dung Yên.
"Làm càn!"
Mộ Dung Yên thoáng làm cho bản thân ổn định trọng tâm, quay đầu quát lớn, tiểu binh cả kinh rụt tay về.
Tướng thủ thành hung hăng trừng mắt liếc nhìn tiểu binh một cái, áy náy mở miệng,"Xin mời trắc Vương phi..."
"Thủ khúc chưa xong, ta muốn đàn tấu trên đại điện." Mộ Dung Yên nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của tướng thủ thành, cố gắng làm cho bản thân thích ứng đau đớn trên hai đầu gối, một lần nữa đem tỳ bà ôm lấy, đầu ngón tay thấm máu tiếp tục phất động dây đàn, vẫn là thủ khúc 'Thất bước ca', nhưng ca từ không còn là 'Thất bước thi'.
"Đối kính thốn gả y, tân phụ lệ mơ hồ. Hà thì chinh phu hoàn, hảo dư thoại sở thê."
(Nhìn áo cưới trong gương, tân nương nước mắt mơ hồ, Khi nào chinh phu trở về, chia sẽ vui buồn cùng thê tử)
Mộ Dung Yên bước đi khập khiễng vừa ca xướng, vừa tấu đàn, đi về phía sảnh chính của đại điện.
Chỉ cần ta còn sống, Trừng nhi, ngươi mơ tưởng rời đi trước ta.
Mộ Dung Yên đi tới trước điện, cũng không bái không quỳ, thong dong nâng chân bước vào đại điện, đầu ngón tay phất dây đàn, điều âm xoay chuyển, làn điệu lại quay về 'Thất bước ca'.
"Thiên hàn vô noãn y, từ mẫu dạ sào ty. Chỉ cầu hài nhi khang, học phụ đỉnh thiên địa."
(Trời rét không có áo ấm, mẹ hiền đêm dệt lụa, Chỉ mong con khang kiện, học theo phụ thân đứng đầu trời đất)
Tư Mã Diệp nghe được động tâm, nhưng cũng trách nàng vô lễ, vào đại điện vẫn còn xướng ca đàn khúc, không đem Đại Tấn Hoàng đế như hắn để vào trong mắt! Nhưng mà lại muốn nghe xong nàng xướng ca, cho nên Tư Mã Diệp mặt lạnh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hờ hững nhìn Mộ Dung Yên dần dần đến gần.
Tư Mã Diệp muốn nghe, Mộ Dung Yên trái lại không xướng ca nữa, đột nhiên ngừng lại, chính là im lặng giương mắt nhìn chăm chú vào Tư Mã Diệp cao cao tại thượng, không nói lời nào.
"Thật to gan, nhìn thấy trẫm lại dám không quỳ xuống thi lễ!" Tư Mã Diệp nghiêm giọng quát lớn.
Mộ Dung Yên giãn chân mày cười lạnh nói: "Thanh Hà có thể quỳ trước phụ hoàng, có thể quỳ trước Hoàng thượng của Đại Tấn, duy độc sẽ không quỳ trước kẻ giết hại phu quân."
Tư Mã Diệp cả kinh, "Trẫm còn chưa có giết Trừng nhi, trẫm vẫn là Hoàng đế của Đại Tấn, ngươi có biết những từ ngữ hôm nay của ngươi, đã là đại bất kính! Nếu không phải niệm tình đứa bé trong bụng ngươi, trẫm đã sớm có thể lấy đầu của ngươi rồi!"
Mộ Dung Yên không khỏi hé miệng trào phúng mỉm cười, "Hoàng thượng có thể giết nhi tử, có thể giết nhi tức*, có thể giết thê tử, tất nhiên cũng có thể không cần đến tôn nhi trong bụng ta, không phải sao?"
(*Con dâu)
"Ngươi!" Tư Mã Diệp muốn tức giận, lại phát hiện không thể phản bác lại lời nói của Mộ Dung Yên!
Mộ Dung Yên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tư Mã Diệp, thản nhiên nói: "Hôm nay Thanh Hà đến đây, muốn nói cho Hoàng thượng nghe một câu chuyện xưa, nếu như sau khi Hoàng thượng nghe xong, còn muốn giết Thanh Hà, Thanh Hà liền sẽ thúc thủ để mặc cho Hoàng thượng xử lý." Thoáng ngừng một chút, Mộ Dung Yên chua xót tiếp tục nói, "Hoàng thượng có biết, rốt cuộc tại sao Đại Tần lại bị diệt vong sao?"
"Một trận chiến Phì Thủy, Đại Tấn đại thắng Tần quốc, Phù Kiên tất nhiên bị diệt vong!" Tư Mã Diệp khinh thường mà trả lời.
Mộ Dung Yên cười lạnh lắc đầu, nói: "Từ xưa mất nước, đều là từ bên trong, mà không phải là do người ngoài. Năm đó nếu như không phải do Phù Kiên bảo thủ, xuống tay sát hại nữ nhi thân sinh là Trừng Công chúa, làm sao có thể mất hết dân tâm, làm quân vương mất nước? Thanh Hà cả gan, xin hỏi Hoàng thượng một câu, ngươi thật sự không lo sợ chuyện xưa lặp lại sao?"
Tư Mã Diệp im lặng không dám lên tiếng đáp lời Mộ Dung Yên.
"Có lẽ Hoàng thượng có ba người con, có thể không quan tâm Trừng nhi chết sống, nhưng mà, thiên hạ này có hàng vạn con dân, người thật sự không quan tâm bách tính bình luận như thế nào sao?" Mộ Dung Yên lớn tiếng hỏi lại một câu, tâm Tư Mã Diệp giống như bị hung hăng đánh vào một cái, chấn động nói không ra lời.
"Nhưng mà..." Tư Mã Diệp lắc lắc đầu, nói, "Hắn trước mặt mọi người ám sát Phò mã, đó cũng chính là sự thật! Trẫm không thể dung túng hắn làm tổn hại quốc pháp, tiêu dao hậu thế!"
"Vì sao phải ám sát Phò mã? Hoàng thượng đã từng nghĩ đến chưa?" Mộ Dung Yên lạnh lùng hỏi lại, "Chẳng lẽ liền bởi vì Phò mã từng phò tá Hoàng thượng lên long ỷ, người này liền quan trọng hơn so với hai mẫu tử mà Hoàng thượng đã thua thiệt thật nhiều năm qua? Nếu như Hoàng thượng giết Trừng nhi, việc này truyền ra ngoài, bách tính thiên hạ sẽ không cho rằng Hoàng thượng đại công vô tư, quân pháp bất vị thân, ngược lại sẽ cảm thấy, Hoàng thượng coi trọng ngôi vị Hoàng đế, mà không coi trọng thân ân! Từ xưa nhân quân được thiên hạ, nếu như Hoàng thượng đi sai lầm một bước, thiên hạ sau này, cũng không còn là vật trong tay Hoàng thượng nữa!"
Thiên hạ nhất thời cùng thiên hạ cả đời, một ván này, chính là muốn cược xem rốt cuộc ngươi xem trọng cái gì?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bản lĩnh của Thanh Hà
Dù sao Trường Ngưng cũng không phải mẹ kế, Tát Tát Hoàng hậu có giăng thiên la địa võng khắp nơi, cuối cùng để cho nàng nhận ra, nàng luôn tính toán sót một người, Thanh Hà...
"Ngươi chưa thông truyền phụ hoàng, sao biết người không muốn gặp ta?" Mộ Dung Yên lạnh lùng hỏi xong, vẫn là bước tới một bước, "Trong cung này có phu lang của ta, có mẫu phi của ta, có hoàng gia gia của đứa nhỏ trong bụng ta, ta muốn vào cung một nhà đoàn tụ, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn trở ta?"
"Mạt tướng...Không dám!" Tướng thủ thành vội vàng lui thân để cho Mộ Dung Yên đi vào, "Chính là Hoàng thượng bận rộn quốc sự, nếu như cường sấm đại điện, chỉ sợ sẽ làm cho long nhan Hoàng thượng giận dữ."
"Ta làm việc đều có chừng mực." Mộ Dung Yên giương mắt nhìn tầng tầng bậc thêm trước đại điện nguy nga kia, chua xót nói, "Ta chỉ vì đoàn tụ mà đến, cầu mong chính là người một nhà vui vẻ cùng sống, không phải đến gây chuyện làm cho phụ hoàng mất hứng -- Tướng quân có thể yên tâm, nếu như phụ hoàng không muốn gặp ta, ta tuyệt đối sẽ không cường sấm đại điện."
"Vậy mạt tướng liền thông báo với Hoàng thượng thay nương nương, thỉnh nương nương ở ngoài điện chờ Hoàng thượng truyền triệu, mời." Tướng thủ thành ôm quyền cung kính cúi đầu, ý bảo Mộ Dung Yên cùng hắn đi lên cung giai.
"Làm phiền Tướng quân." Mộ Dung Yên cúi người thản nhiên đa tạ, ngoài dự kiến của tướng thủ thành chính là -- nàng đột nhiên quỳ xuống trên con đương còn đọng tuyết, ôm tỳ bà trong ngực, nhẹ nhàng phất động dây đàn.
Xưa có lệ khóc làm ra bài thơ 'Thất bước thi' của Tào Thực, nay có quỳ trên tuyết tấu nên thủ khúc bi ai của Mộ Dung Yên nàng, đánh cuộc một phen, rốt cuộc là Ngụy Văn đế lãnh khốc, hay là Đại Tấn Hoàng đế lãnh khốc?
"Trắc Vương phi!" Tướng thủ thành kinh hãi, muốn đi đỡ lấy Mộ Dung Yên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Yên nhìn đến, đứng ngây người tại chỗ.
"Làm càn!" Mộ Dung Yên xoay mặt qua, chuyển động đầu gối, bước lên bậc thêm thứ hai, trong tay vẫn phất đàn không ngừng, một thủ khúc thê lương 'Thất bước khúc' từ đầu ngón tay vang lên.
Tướng thủ thành nhìn thấy sốt ruột, vội vàng phân phó một gã tiểu binh thủ thành dọn tuyết đọng bên đường cho Tề vương trắc phi, hảo hảo bảo hộ trắc phi, đừng để nàng bị thương thân mình.
Nếu không liên luỵ đến long mạch trong bụng, Hoàng thượng trách tội xuống, ai cũng gánh không nổi!
Tiểu binh cuống quít cúi người đem tuyết đọng trên con đường trước mặt Mộ Dung Yên dọn dẹp một lượt, lo lắng nhìn mấy trăm bậc thềm trước đại điện, trong lòng khẩn trương: "Trắc Vương phi này nhìn qua gầy yếu như vậy, làm sao có thể tiếp tục chịu đựng được?"
Tướng thủ thành vội vã ấn kiếm chạy thẳng đến đại điện, việc hôm nay, nhất định phải nhanh chóng bẩm báo cho Hoàng thượng!
"Cơ tại phủ há nhiên --" (Cành đậu đốt ở dưới nồi)
Đôi môi đông lạnh tím tái khẽ mở, Mộ Dung Yên bỗng nhiên hé miệng cất tiếng ca hoà âm cùng tỳ bà trong lòng, tiếng ca tẩm đầy đau thương cùng tuyệt vọng, làm cho tiểu binh bên cạnh không khỏi xoa xoa cái mũi chua xót.
Mộ Dung Yên chuyển động đầu gối, liên tục bước lên mấy tầng bậc thềm nữa, mặc dù dưới gối đã không còn tuyết đọng, thềm đá nơi này đã sớm lạnh thấu, hai đầu gối quỳ lâu, hàn khí truyền theo da thịt thấu đến tận xương tủy, kích thích Mộ Dung Yên không khỏi rùng mình một cái.
"Đậu tại phủ trung khấp --" (Hạt đậu ở trong nồi khóc)
Mộ Dung Yên nhìn đại điện cao cao tại thượng kia thật sâu, cả đời này, hận nhất là Hoàng thành, bởi vì Hoàng thành cướp đi rất nhiều hạnh phúc của nàng...
Trừng nhi...
Khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt Mộ Dung Yên đỏ lên, thanh âm ca xướng thê lương, lại cười đến không hối hận.
Gặp gỡ ngươi, là ông trời ban ân lần cuối cùng cho ta, ta không cho phép bất kỳ ai cứ như vậy đoạt ngươi đi!
"Bản tự đồng căn sinh --" (Vốn từ một gốc sinh ra)
Tiếng ca vừa chuyển, bàn tay mềm mại liên tục phất đàn leng keng, dường như bi thương đến cực điểm, đầu ngón tay bị dây đàn cắt qua, hãy còn không biết.
Trừng nhi, chờ ta...
Trong nháy mắt máu tươi theo dây đàn rơi xuống mặt tuyết đọng, khiến tiểu binh cả kinh thân mình run lên, không thể tin được mà nhìn nữ tử trước mắt.
Vẫn nghe nói, nàng từng là nữ nhân của Phù Kiên Đại Tần, vốn tưởng rằng Tề vương điện hạ là bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, mới có thể lưu luyến si mê nàng như vậy.
Giờ này khắc này, tiểu binh bỗng nhiên hiểu được, nữ nhân này đối với Tề vương điện hạ thâm tình như vậy, đổi lại nếu mình là Tề vương điện hạ, làm sao đành lòng bỏ qua một nữ nhân như vậy?
Tiểu binh muốn xuất khẩu khuyên nhủ Mộ Dung Yên quý trọng thân mình, lại sợ lời vừa ra khỏi miệng, sẽ quấy rầy nàng vong tình xướng ca, vong tình đàn khúc, chỉ có thể lo lắng hy vọng Tướng quân nhanh chóng trở về, để cho nữ tử này có thể đứng dậy nhập điện diện thánh!
"Tương tiễn hà thái cấp --" (Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?)
Mộ Dung Yên nhíu chặt mi tâm, trên đầu gối truyền đến cái lạnh thấu xương làm cho tiếng ca của nàng không khỏi run lên một chút.
Trừng nhi, ta có thể cứu ngươi ra ngoài, có thể cứu ngươi ra ngoài...
Mộ Dung Yên tạm thời dừng lại tiếng ca, khúc tỳ bà trong lòng lại một khắc cũng không có ngừng lại, xê dịch đầu gối, lại tiến lên mấy bậc thềm đá.
Bên trong đại điện, Tư Mã Diệp ngồi trên long ỷ, thở dài một tiếng, vô luận như thế nào, ngày mai lâm triều phải xử lý việc này, nếu không kéo dài quá lâu, nhất định sẽ rước lấy hạ thần chê cười.
Mưu sát Phò mã? Dựa theo luật phải xử trảm!
Tư Mã Diệp lắc lắc đầu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài điện có khúc tỳ bà vang lên, không lâu liền nghe thấy hoà âm ca xướng 'Thất bước ca', cảm tình thê lương thấm sũng trong ca khúc, làm cho tim hắn hung hăng thắt lại.
Tự tay giết nhi tử?
Năm đó Ngụy Văn đế muốn giết Tào Tử Kiến, bởi vì bài thơ 'Thất bước thi' này mà buông đao xuống, nay có người hòa khúc xướng ca, tuy rằng không có một câu nào là cầu xin hắn "Tha" người, nhưng mà trong mỗi một chữ, mỗi một âm, đều là cầu xin, hắn làm sao có thể không động tâm?
"Là ai đàn khúc xướng ca hát ở ngoài điện?" Tư Mã Diệp phất phất tay nói với nội thị hầu hạ trong điện, "Ngươi đi xem một chút, rốt cuộc là ai?"
"Khởi bẩm Hoàng thượng! Trắc phi của Tề vương ở ngoài điện cầu kiến Hoàng thượng." Tướng thủ thành cung kính cao giọng bẩm báo từ ngoài điện.
"Thì ra là nàng..." Tư Mã Diệp có chút kinh ngạc, nữ tử không trong sạch này thế nhưng sẽ vì Trừng nhi mà hao tổn tâm cơ chỉ cầu một chữ "Tha"?
"Khởi bẩm Hoàng thượng, giờ khắc này Tề vương trắc phi đang quỳ trước đại điện, giữa băng thiên tuyết địa này, nếu như tổn thương long mạch trong bụng, chính là bi ai của Đại Tấn a." Tướng thủ thành gấp giọng lại bẩm báo một lần nữa.
"Quỳ trước đại điện?" Tư Mã Diệp lại cả kinh, lạnh lùng quát lớn, "Nếu như làm tổn thương thân tôn nhi của trẫm, trẫm tuyệt đối không tha cho nàng! Nhanh chóng truyền nàng lên điện, trẫm muốn xem, nữ nhân này rốt cuộc có thể làm loạn đến thế nào?"
"Dạ!" Tướng thủ thành nhận được cái gật đầu của Hoàng đế, vội vàng xoay người chạy xuống dưới bậc thềm.
"Trắc Vương phi! Hoàng thượng có lệnh, lệnh cho người nhanh chóng lên điện diện thánh!"
Khúc tỳ bà đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Yên đạt được thắng lợi mà cười nhẹ, muốn đứng dậy, chỉ cảm thấy hai đầu gối một mảnh tê đau, thân mình loạng choạng, liền ngã khuỵ xuống bậc thềm đá!
"Cẩn thận!" Tiểu binh lo lắng vươn hai tay kéo lại ống tay áo của Mộ Dung Yên.
"Làm càn!"
Mộ Dung Yên thoáng làm cho bản thân ổn định trọng tâm, quay đầu quát lớn, tiểu binh cả kinh rụt tay về.
Tướng thủ thành hung hăng trừng mắt liếc nhìn tiểu binh một cái, áy náy mở miệng,"Xin mời trắc Vương phi..."
"Thủ khúc chưa xong, ta muốn đàn tấu trên đại điện." Mộ Dung Yên nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của tướng thủ thành, cố gắng làm cho bản thân thích ứng đau đớn trên hai đầu gối, một lần nữa đem tỳ bà ôm lấy, đầu ngón tay thấm máu tiếp tục phất động dây đàn, vẫn là thủ khúc 'Thất bước ca', nhưng ca từ không còn là 'Thất bước thi'.
"Đối kính thốn gả y, tân phụ lệ mơ hồ. Hà thì chinh phu hoàn, hảo dư thoại sở thê."
(Nhìn áo cưới trong gương, tân nương nước mắt mơ hồ, Khi nào chinh phu trở về, chia sẽ vui buồn cùng thê tử)
Mộ Dung Yên bước đi khập khiễng vừa ca xướng, vừa tấu đàn, đi về phía sảnh chính của đại điện.
Chỉ cần ta còn sống, Trừng nhi, ngươi mơ tưởng rời đi trước ta.
Mộ Dung Yên đi tới trước điện, cũng không bái không quỳ, thong dong nâng chân bước vào đại điện, đầu ngón tay phất dây đàn, điều âm xoay chuyển, làn điệu lại quay về 'Thất bước ca'.
"Thiên hàn vô noãn y, từ mẫu dạ sào ty. Chỉ cầu hài nhi khang, học phụ đỉnh thiên địa."
(Trời rét không có áo ấm, mẹ hiền đêm dệt lụa, Chỉ mong con khang kiện, học theo phụ thân đứng đầu trời đất)
Tư Mã Diệp nghe được động tâm, nhưng cũng trách nàng vô lễ, vào đại điện vẫn còn xướng ca đàn khúc, không đem Đại Tấn Hoàng đế như hắn để vào trong mắt! Nhưng mà lại muốn nghe xong nàng xướng ca, cho nên Tư Mã Diệp mặt lạnh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hờ hững nhìn Mộ Dung Yên dần dần đến gần.
Tư Mã Diệp muốn nghe, Mộ Dung Yên trái lại không xướng ca nữa, đột nhiên ngừng lại, chính là im lặng giương mắt nhìn chăm chú vào Tư Mã Diệp cao cao tại thượng, không nói lời nào.
"Thật to gan, nhìn thấy trẫm lại dám không quỳ xuống thi lễ!" Tư Mã Diệp nghiêm giọng quát lớn.
Mộ Dung Yên giãn chân mày cười lạnh nói: "Thanh Hà có thể quỳ trước phụ hoàng, có thể quỳ trước Hoàng thượng của Đại Tấn, duy độc sẽ không quỳ trước kẻ giết hại phu quân."
Tư Mã Diệp cả kinh, "Trẫm còn chưa có giết Trừng nhi, trẫm vẫn là Hoàng đế của Đại Tấn, ngươi có biết những từ ngữ hôm nay của ngươi, đã là đại bất kính! Nếu không phải niệm tình đứa bé trong bụng ngươi, trẫm đã sớm có thể lấy đầu của ngươi rồi!"
Mộ Dung Yên không khỏi hé miệng trào phúng mỉm cười, "Hoàng thượng có thể giết nhi tử, có thể giết nhi tức*, có thể giết thê tử, tất nhiên cũng có thể không cần đến tôn nhi trong bụng ta, không phải sao?"
(*Con dâu)
"Ngươi!" Tư Mã Diệp muốn tức giận, lại phát hiện không thể phản bác lại lời nói của Mộ Dung Yên!
Mộ Dung Yên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tư Mã Diệp, thản nhiên nói: "Hôm nay Thanh Hà đến đây, muốn nói cho Hoàng thượng nghe một câu chuyện xưa, nếu như sau khi Hoàng thượng nghe xong, còn muốn giết Thanh Hà, Thanh Hà liền sẽ thúc thủ để mặc cho Hoàng thượng xử lý." Thoáng ngừng một chút, Mộ Dung Yên chua xót tiếp tục nói, "Hoàng thượng có biết, rốt cuộc tại sao Đại Tần lại bị diệt vong sao?"
"Một trận chiến Phì Thủy, Đại Tấn đại thắng Tần quốc, Phù Kiên tất nhiên bị diệt vong!" Tư Mã Diệp khinh thường mà trả lời.
Mộ Dung Yên cười lạnh lắc đầu, nói: "Từ xưa mất nước, đều là từ bên trong, mà không phải là do người ngoài. Năm đó nếu như không phải do Phù Kiên bảo thủ, xuống tay sát hại nữ nhi thân sinh là Trừng Công chúa, làm sao có thể mất hết dân tâm, làm quân vương mất nước? Thanh Hà cả gan, xin hỏi Hoàng thượng một câu, ngươi thật sự không lo sợ chuyện xưa lặp lại sao?"
Tư Mã Diệp im lặng không dám lên tiếng đáp lời Mộ Dung Yên.
"Có lẽ Hoàng thượng có ba người con, có thể không quan tâm Trừng nhi chết sống, nhưng mà, thiên hạ này có hàng vạn con dân, người thật sự không quan tâm bách tính bình luận như thế nào sao?" Mộ Dung Yên lớn tiếng hỏi lại một câu, tâm Tư Mã Diệp giống như bị hung hăng đánh vào một cái, chấn động nói không ra lời.
"Nhưng mà..." Tư Mã Diệp lắc lắc đầu, nói, "Hắn trước mặt mọi người ám sát Phò mã, đó cũng chính là sự thật! Trẫm không thể dung túng hắn làm tổn hại quốc pháp, tiêu dao hậu thế!"
"Vì sao phải ám sát Phò mã? Hoàng thượng đã từng nghĩ đến chưa?" Mộ Dung Yên lạnh lùng hỏi lại, "Chẳng lẽ liền bởi vì Phò mã từng phò tá Hoàng thượng lên long ỷ, người này liền quan trọng hơn so với hai mẫu tử mà Hoàng thượng đã thua thiệt thật nhiều năm qua? Nếu như Hoàng thượng giết Trừng nhi, việc này truyền ra ngoài, bách tính thiên hạ sẽ không cho rằng Hoàng thượng đại công vô tư, quân pháp bất vị thân, ngược lại sẽ cảm thấy, Hoàng thượng coi trọng ngôi vị Hoàng đế, mà không coi trọng thân ân! Từ xưa nhân quân được thiên hạ, nếu như Hoàng thượng đi sai lầm một bước, thiên hạ sau này, cũng không còn là vật trong tay Hoàng thượng nữa!"
Thiên hạ nhất thời cùng thiên hạ cả đời, một ván này, chính là muốn cược xem rốt cuộc ngươi xem trọng cái gì?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bản lĩnh của Thanh Hà
Dù sao Trường Ngưng cũng không phải mẹ kế, Tát Tát Hoàng hậu có giăng thiên la địa võng khắp nơi, cuối cùng để cho nàng nhận ra, nàng luôn tính toán sót một người, Thanh Hà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.