Chương 54: Tình nào trỗi dậy
Lưu Diên Trường Ngưng
07/05/2021
Một câu đã hỏi tới đúng nơi Mộ Dung Yên không dám nghĩ đến nhất, Mộ Dung Yên bỗng dưng không biết nên đáp lại thế nào.
Trương Linh Tố cười giễu, đột nhiên chuyển người đến gần Mộ Dung Yên, khí tức gần trong gang tất, "Tỷ tỷ, nếu như ngươi không thích Trừng Công chúa, không bằng, cùng muội muội chiếu cố lẫn nhau cả đời, được không?"
Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, "Hồ nháo!"
Khóe miệng Trương Linh Tố thản nhiên cong lên một cái, cười trộm nói: " Ta chính là đang nói thật tình a, nói là chiếu cố, cũng không phải là yêu nhau, không phải sao? Hay là..." Nói tới nói lui, lại nói đến nơi Mộ Dung Yên không dám nghĩ đến, "Chẳng lẽ trong lòng tỷ tỷ sớm đã có người?"
Mộ Dung Yên trừng mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, chợt nhận thấy hai gò má bắt đầu nóng rát, trong lòng hiện ra bộ dáng nghiêm túc của Phù Trừng đêm qua.
"Đối với ngươi chung quy vẫn là luyến tiếc gạt bỏ."
Lời nói chua xót mà kiên định, lại vang vọng lên trong lòng, thân mình Mộ Dung Yên không khỏi run lên, hồi phục tinh thần, liền nhìn thấy khuôn mặt giảo hoạt của Trương Linh Tố đang tươi cười, "Ngươi lại đang cười cái gì?"
Trương Linh Tố cúi người sửa sang lại ống tay áo, mặc dù đang tươi cười, lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần nghiêm túc, "Tỷ tỷ, bỏ lỡ một bước, có lẽ chính là cả đời tiếc nuối, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ."
Mộ Dung Yên nghiêm túc nói: "Trong lòng bổn cung hiểu rõ, người đầy ô nhục giống như ta, làm sao còn có người sẽ thật tình đau thương? Bất quá là si nhân vọng tưởng* thôi." Nói xong, Mộ Dung Yên hít vào một hơi, "Không nghĩ đến, sẽ không có thất vọng, không chờ mong vào tương lai, sẽ không có tuyệt vọng. Có một số việc nhìn như đơn giản, kỳ thật khi bắt đầu làm, rất khó, rất khó." Giọng điệu đang nói dần dần trở nên trầm thấp, "Bổn cung ở sâu trong nơi thâm cung này, đã là mệnh định kiếp số, tội gì phải thêm một người vào chịu khổ?"
(*Kẻ ngốc nghếch mong chờ những chuyện hảo huyền)
Trương Linh Tố đột nhiên lên tiếng cười nói: "Tỷ tỷ cũng không phải nàng, sao biết được nàng cảm thấy khổ?"
Một câu hỏi lại khiến Mộ Dung Yên á khẩu không trả lời được, Trương Linh Tố thật ra có chút lo lắng mà thở dài một hơi, "Không biết hôm nay nàng sẽ làm sao để giúp tỷ tỷ vượt qua chuyện thị tẩm khó khăn này?"
Thân mình Mộ Dung Yên không khỏi mãnh liệt run lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ba người cùng thị tẩm, là nhục nhã đến như thế nào? Nàng quay đầu nhìn thật sâu vào Trương Linh Tố, ánh mắt xót thương là đối với Trương Linh Tố, cũng là đối với chính mình.
Trương Linh Tố vân đạm phong khinh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Mộ Dung Yên, "Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, dù Trấn quốc Công chúa làm không được, hôm nay muội muội cũng nhất định có thể làm được."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Đáy lòng Mộ Dung Yên một trận bất an.
Trương Linh Tố nháy mắt với Mộ Dung Yên, cười đến thản nhiên, "Thị tẩm một lần cũng là tẩm, hai lần cũng là tẩm, việc tranh sủng này, làm sao có thể thiếu bổn cung chứ?" Nói xong, Trương Linh Tố áy náy chỉ chỉ vào đôi môi của mình, "Vừa rồi nhất thời thất lễ, khiến cho tỷ tỷ bị sợ hãi, chỉ cần sau này tỷ tỷ còn có thể gảy đàn tỳ bà cho ta nghe, thay tỷ tỷ thị tẩm một lần thì có làm sao?"
Mộ Dung Yên nghiêm túc lắc đầu nói: "Trương Linh Tố, ngươi tốt nhất là từ bỏ ý định này đi! Bổn cung không muốn nợ ngươi gì cả, việc vừa rồi, bổn cung cũng sẽ coi như chưa từng xảy ra, ngươi không cần làm như vậy."
Trương Linh Tố che miệng cười nói: "Tỷ tỷ là đang đau lòng muội muội sao?"
Mộ Dung Yên biết tính tình nàng chính là như vậy, so về chuyện đấu võ mồm, quả thật là thua nàng, liền lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cầm tỳ bà lên, đưa tới trước mặt Trương Linh Tố, "Nếu như hôm nay ngươi làm chuyện xằng bậy, đàn tỳ bà này, ngươi vẫn là cầm lại đi."
Trương Linh Tố biến sắc, liên tục lắc đầu nói: "Tỷ tỷ, lễ vậy đã tặng đi làm sao có đạo lý thu lại?"
Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "Bổn cung không muốn nhận ân huệ của người khác, để tránh ngày sau dùng tính mạng cũng trả không hết."
Trương Linh Tố chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng dưng lẩm bẩm: "Chung quy, ngươi và nàng không giống nhau." Nói xong, đẩy tay Mộ Dung Yên lại, "Đàn tỳ bà này tỷ tỷ nhận lấy đi, hôm nay muội muội tuyệt đối sẽ không làm chuyện xằng bậy."
Mộ Dung Yên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem tỳ bà ôm vào trong lòng.
Trương Linh Tố thở dài một tiếng, giương mắt cười nói với Mộ Dung Yên: "Tỷ tỷ, nếu giờ khắc này nhất thời nhàn nhã, không bằng tỷ tỷ lại đàn cho muội muội một thủ khúc nữa đi?"
Mộ Dung Yên gật đầu nói: "Lúc này ngươi muốn nghe khúc nhạc gì?"
"Vẫn là một khúc 'Tịch dương tiêu cổ' kia."
Mộ Dung Yên theo bản năng lui về phía sau một bước, nói: "Muốn nghe cũng được, chính là ngươi cũng không thể lại làm chuyện xằng bậy."
Trương Linh Tố cười nói: "Tỷ tỷ có thể yên tâm, từ nay về sau, muội muội tuyệt đối sẽ không lại làm xằng bậy."
Mộ Dung Yên nhìn nhìn nàng, đột nhiên có chút hiếu kỳ, "Ngươi và nàng...Khổ sao?"
Trương Linh Tố thoáng chần chờ một chút, ngược lại là tươi cười đến sáng lạn, "Vậy tỷ tỷ và Trừng Công chúa, cũng khổ sao?"
Mộ Dung Yên biết nàng không muốn nhiều lời, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, ôm lấy tỳ bà, ngồi ở một bên, đang muốn tấu khúc, Trương Linh Tố bỗng dưng cắt ngang nàng.
"Ta còn chưa kịp biết cái gì là khổ, cũng chỉ còn lại những ký ức."
Mộ Dung Yên ngẩn ra, nhìn thần sắc thống khổ chưa bao giờ thấy qua trên gương mặt Trương Linh Tố, "Nàng thế nào rồi?"
Trương Linh Tố cười đến chua xót, "Ta cũng không biết nay nàng đang ở đâu? Có lẽ, nàng đã là nữ nhân nhiễu tất*, có phu lang đau thương, lại hoặc là, linh hồn trôi dạt ở một phương, khó có thể trở về cố hương..." Nói xong, Trương Linh Tố nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Yên, "Có đôi khi, tỷ tỷ thật sự rất giống nàng, nhưng có những lúc, tỷ tỷ lại không giống nàng..."
(*Con cái quay quanh đầu gối)
"Ai..." Mộ Dung Yên thở dài một tiếng, "Bán điểm bất do nhân*..."
(*Câu thành ngữ VẠN BAN GIAI THỊ MỆNH, BÁN ĐIỂM BẤT DO NHÂN: Hết thảy đều do số mệnh, chẳng có chút nào là do người. Mọi việc đều do số mệnh quyết định.)
"Lời này của tỷ tỷ đã sai rồi." Trương Linh Tố lắc đầu nói, "Nếu như có một ngày, ta có thể sống sót rời khỏi nơi thâm cung này, bất luận nàng đang ở đâu, ta đều phải tìm được nàng, cho dù chỉ gặp mặt một lần cũng được."
Mộ Dung Yên kinh ngạc hỏi: "Như vậy...Được sao?"
Trương Linh Tố chắc chắc nói: "Được..."
Trầm mặc một lát, đầu ngón tay Mộ Dung Yên phất dây đàn, đánh vỡ sự yên lặng trong giờ khắc này.
Trương Linh Tố nghiêm túc nói: "Mộ Dung Yên, đừng làm ta thứ hai..."
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, khúc 'Tịch dương tiêu cổ' từ đầu ngón tay nàng vang lên, lại mang theo một loại ý tứ khác.
Trương Linh Tố mất mát buồn bã thở dài, ngươi chung quy không phải là nàng, khúc nhạc này, chung quy cũng không phải là khúc nhạc kia.
Từng có một khoảnh khắc, nàng nghĩ rằng nàng động tâm trước nàng Công chúa mất nước trước mặt, không ngờ, thì ra đó chẳng qua là yêu thích chút cảm giác tương tự với người kia mà thôi.
Muốn đến gần Mộ Dung Yên, là muốn được tìm thấy nhiều hơn bóng dáng của Yên nhi ở trên người nàng, lo sợ khi năm tháng trôi qua, làm cho trí nhớ trở nên mơ hồ...Nếu như những ký ức này phủ mờ cát bụi, cho dù nàng có sống tạm đến ngày xuất cung, rốt cuộc cũng không thể nhận ra Yên nhi...
Bất tri bất giác, đôi mắt Trương Linh Tố thấm ướt, nàng cố ý ngửa đầu hít vào một hơi thật sâu, hổ thẹn thầm nghĩ: "Yên nhi, thực xin lỗi...Ta không nên tìm kiếm bóng dáng của ngươi từ người khác...Ngươi sẽ tha thứ ta sao..."
Mộ Dung Yên cúi đầu gảy đàn, tiếng đàn lọt vào tai, cảnh tượng ở nhà trọ Mạt Trần ngày ấy hiện lên trong lòng.
Lần đầu tiên hôn nàng, làm càn như vậy, cũng ẩn ẩn mang theo vui vẻ, lúc ban đầu không dám nghĩ nhiều, là sợ hãi những suy đoán trong đáy lòng trở thành sự thật...
Đang trốn tránh cái gì? Rốt cuộc là đang trốn tránh cái gì?
Thân phận nữ tử của Trừng nhi? Hay thân phận Trừng nhi là nữ nhi của Phù Kiên?
Tiếng đàn thay đổi, một trận tiếng đàn uyển chuyển dồn dập vang lên, giống như trái tim của Mộ Dung Yên trong giờ khắc này, một mảnh hỗn độn, khúc đã không phải là khúc, trái tim cũng không phải là trái tim hờ hững lạnh lẽo của nàng như lúc trước.
Có lẽ, ngay cả chính mình, cũng không còn là chính mình nữa rồi.
Mi tâm Trương Linh Tố cau lại, vừa định đưa tay đè lại ngón tay phất đàn hỗn độn của Mộ Dung Yên, lại nghe thấy nội thị ngoài cửa cung gõ cửa nói: "Hoàng thượng có chỉ, hôm nay Trấn quốc Công chúa bắn tên làm động đến vết thương, Hoàng thượng lo lắng, cho nên tối nay liền không đến Tê Hoàng cung, tối nay nhị vị nương nương không cần chờ Hoàng thượng."
"Nàng..." Mộ Dung Yên bật đứng lên, hai tròng mắt đã là ướt át một mảnh, nha đầu ngốc này, thế nhưng lại làm thương tổn chính mình như vậy, chỉ vì muốn đổi lấy thân thể của nàng không bị người kia vũ nhục.
Tuy rằng Phù Kiên nợ nàng rất nhiều, nhưng mà Phù Trừng cũng chưa từng nợ nàng gì cả.
Ngược lại là Mộ Dung Yên nàng, nợ Trấn quốc Công chúa, phải dùng cái gì để đền đáp? Lại làm sao có thể đền đáp hết đươc?
"Đã biết." Trương Linh Tố trả lời tiểu nội thị ngoài cung một tiếng, nhìn bộ dáng thất thần của Mộ Dung Yên, vỗ vỗ đầu vai của nàng, cười nói: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ không muốn đến nhìn nàng sao?"
Mộ Dung Yên vội vàng phục hồi lại tinh thần, "Bổn cung...Bổn cung lúc này đi không được..."
"Hì hì, thì ra trong lòng tỷ tỷ vẫn là để ý." Trương Linh Tố nhịn không được cười trộm một tiếng, tranh thủ nói, "Trừng Công chúa này làm việc, nhưng thật ra lại chu đáo tỉ mỉ, trước đây bổn cung đã coi thường nàng..."
Mộ Dung Yên lắc đầu nói: "Trong lòng nàng tính toán cái gì, bổn cung không muốn biết."
Trương Linh Tố nhẹ nhàng thở dài, "Tỷ tỷ, không bằng để muội muội đến Lan Thanh các một chuyến?"
Mộ Dung Yên gấp giọng nói: "Ngươi cũng không thể đến bên kia, nếu không..." Nàng buông tỳ bà trong lòng xuống, đi tới trước cửa cung, cẩn thận lắng nghe một hồi, xác nhận nội thị báo tin kia đã đi xa, lúc này mới quay đầu nói với Trương Linh Tố, "Trừng...Trấn quốc Công chúa chịu đau vì chúng ta liền phí công."
Trương Linh Tố suy nghĩ một chút, lại âm thầm hít vào một hơi, lúc này sao lại không bình tĩnh bằng Mộ Dung Yên? Nếu như bây giờ nàng xuất hiện ở Lan Thanh các, Phù Kiên thấy nàng, chắc chắn sẽ tìm lý do hợp lý để đến nàng Thừa Ân điện của nàng qua đêm, đến lúc đó người chịu tội cũng chỉ có một mình nàng.
Mộ Dung Yên cau chặt mi tâm, trái tim giống như đang bị thiêu đốt, nóng rát đến khó chịu.
Trương Linh Tố bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu cầm chén trà đã nguội lạnh một nửa lên, nói: "Tỷ tỷ, trà này đã nguội lạnh, sẽ lại có người đến hâm nóng, hôm nay muội muội được thưởng thức trà ấm này, cũng là nhờ phúc của tỷ tỷ, nếu như có thể..."
Mộ Dung Yên hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, "Một mũi tên ngươi bắn vào nàng ở núi Lạc Hà kia, bổn cung sẽ nghĩ cách từ từ đứng giữa hòa giải."
Trương Linh Tố khom người nói với Mộ Dung Yên: "Tỷ tỷ nhận lời giúp đỡ, Linh Tố vô cùng cảm kích, chỉ cần xoa bỏ khúc mắt này với Trừng Công chúa, những ngày tháng sau này của ta ở trong cung cũng có thể tốt hơn."
"Chính là...Bổn cung thật sự không muốn nợ nàng quá nhiều..." Mộ Dung Yên khôi phục bình tĩnh lạnh lùng nói xong, xoay mặt qua, không muốn để Trương Linh Tố nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của nàng.
Trương Linh Tố lắc đầu nói: "Khi tình đến, nếu như trong lòng nàng có tỷ tỷ, làm tất cả mọi thứ, đều là cam tâm tình nguyện, làm sao còn muốn tỷ tỷ đến đáp cho nàng một phần nào?"
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, hít sâu một hơi, xoay mặt qua, "Bổn cung chính là không muốn nợ nàng."
Trương Linh Tố muốn nói lại thôi, chính là hơi hơi khom người nói với Mộ Dung Yên: "Thân mình muội muội không khoẻ, muốn trở về nghỉ ngơi."
Mộ Dung Yên mở cửa cung thay nàng, "Muội muội quả thật nên nghỉ ngơi nhiều mợt chút, thân mình này nhất định phải dưỡng cho tốt mới được."
Trương Linh Tố dường như nghe ra được thâm ý trong đó, "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm."
Chờ đến khi nửa bước chân của Trương Linh Tố vừa ra khỏi cửa cung, Mộ Dung Yên thấp giọng nói một câu, "Kỳ thật trong cung có một muội muội như ngươi cũng không tệ."
Trương Linh Tố hơi hơi sửng sốt, cuối cùng hiểu ý mỉm cười với Mộ Dung Yên, nói: "Mỗi một câu của tỷ tỷ, sớm đã mang theo sự ấm áp, chẳng lẽ tỷ tỷ nghe không ra sao?"
Mộ Dung Yên buồn bã cười, "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta đến Thừa Ân điện thăm ngươi."
Trương Linh Tố giảo hoạt mỉm cười, đi đến phía trước vài bước, xoay mặt qua, nháy mắt trái với Mộ Dung Yên, "Phúc khí của tỷ tỷ thật tốt, ngàn vạn lần phải nắm cho chắc."
"Đầu ngã dĩ mộc qua, Báo chi dĩ quỳnh cư.*" Mộ Dung Yên thì thào đọc một câu thơ, xuất từ 'Vệ phong mộc qua', lại làm cho ý cười trên gương mặt Trương Linh Tố càng sâu.
(*Bài thơ Mộc qua của Khổng tử: Người quăng sang tặng ta trái mộc qua. Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.)
"Xem ra tỷ tỷ là muốn nếm thử xem là đắng hay là ngọt?" Trương Linh Tố xoay người đi, khóe miệng đột nhiên mang theo một nụ cười khó có thể nhìn thấu, vẫy vẫy tay đối với hai cung nữ đứng phía xa xa, dần dần đi xa.
Yênnhi, hy vọng sinh thời, còn có thể có cơ hội, để ta Báo chi dĩ quỳnh cư.
Trương Linh Tố cười giễu, đột nhiên chuyển người đến gần Mộ Dung Yên, khí tức gần trong gang tất, "Tỷ tỷ, nếu như ngươi không thích Trừng Công chúa, không bằng, cùng muội muội chiếu cố lẫn nhau cả đời, được không?"
Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, "Hồ nháo!"
Khóe miệng Trương Linh Tố thản nhiên cong lên một cái, cười trộm nói: " Ta chính là đang nói thật tình a, nói là chiếu cố, cũng không phải là yêu nhau, không phải sao? Hay là..." Nói tới nói lui, lại nói đến nơi Mộ Dung Yên không dám nghĩ đến, "Chẳng lẽ trong lòng tỷ tỷ sớm đã có người?"
Mộ Dung Yên trừng mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, chợt nhận thấy hai gò má bắt đầu nóng rát, trong lòng hiện ra bộ dáng nghiêm túc của Phù Trừng đêm qua.
"Đối với ngươi chung quy vẫn là luyến tiếc gạt bỏ."
Lời nói chua xót mà kiên định, lại vang vọng lên trong lòng, thân mình Mộ Dung Yên không khỏi run lên, hồi phục tinh thần, liền nhìn thấy khuôn mặt giảo hoạt của Trương Linh Tố đang tươi cười, "Ngươi lại đang cười cái gì?"
Trương Linh Tố cúi người sửa sang lại ống tay áo, mặc dù đang tươi cười, lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần nghiêm túc, "Tỷ tỷ, bỏ lỡ một bước, có lẽ chính là cả đời tiếc nuối, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ."
Mộ Dung Yên nghiêm túc nói: "Trong lòng bổn cung hiểu rõ, người đầy ô nhục giống như ta, làm sao còn có người sẽ thật tình đau thương? Bất quá là si nhân vọng tưởng* thôi." Nói xong, Mộ Dung Yên hít vào một hơi, "Không nghĩ đến, sẽ không có thất vọng, không chờ mong vào tương lai, sẽ không có tuyệt vọng. Có một số việc nhìn như đơn giản, kỳ thật khi bắt đầu làm, rất khó, rất khó." Giọng điệu đang nói dần dần trở nên trầm thấp, "Bổn cung ở sâu trong nơi thâm cung này, đã là mệnh định kiếp số, tội gì phải thêm một người vào chịu khổ?"
(*Kẻ ngốc nghếch mong chờ những chuyện hảo huyền)
Trương Linh Tố đột nhiên lên tiếng cười nói: "Tỷ tỷ cũng không phải nàng, sao biết được nàng cảm thấy khổ?"
Một câu hỏi lại khiến Mộ Dung Yên á khẩu không trả lời được, Trương Linh Tố thật ra có chút lo lắng mà thở dài một hơi, "Không biết hôm nay nàng sẽ làm sao để giúp tỷ tỷ vượt qua chuyện thị tẩm khó khăn này?"
Thân mình Mộ Dung Yên không khỏi mãnh liệt run lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ba người cùng thị tẩm, là nhục nhã đến như thế nào? Nàng quay đầu nhìn thật sâu vào Trương Linh Tố, ánh mắt xót thương là đối với Trương Linh Tố, cũng là đối với chính mình.
Trương Linh Tố vân đạm phong khinh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Mộ Dung Yên, "Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, dù Trấn quốc Công chúa làm không được, hôm nay muội muội cũng nhất định có thể làm được."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Đáy lòng Mộ Dung Yên một trận bất an.
Trương Linh Tố nháy mắt với Mộ Dung Yên, cười đến thản nhiên, "Thị tẩm một lần cũng là tẩm, hai lần cũng là tẩm, việc tranh sủng này, làm sao có thể thiếu bổn cung chứ?" Nói xong, Trương Linh Tố áy náy chỉ chỉ vào đôi môi của mình, "Vừa rồi nhất thời thất lễ, khiến cho tỷ tỷ bị sợ hãi, chỉ cần sau này tỷ tỷ còn có thể gảy đàn tỳ bà cho ta nghe, thay tỷ tỷ thị tẩm một lần thì có làm sao?"
Mộ Dung Yên nghiêm túc lắc đầu nói: "Trương Linh Tố, ngươi tốt nhất là từ bỏ ý định này đi! Bổn cung không muốn nợ ngươi gì cả, việc vừa rồi, bổn cung cũng sẽ coi như chưa từng xảy ra, ngươi không cần làm như vậy."
Trương Linh Tố che miệng cười nói: "Tỷ tỷ là đang đau lòng muội muội sao?"
Mộ Dung Yên biết tính tình nàng chính là như vậy, so về chuyện đấu võ mồm, quả thật là thua nàng, liền lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cầm tỳ bà lên, đưa tới trước mặt Trương Linh Tố, "Nếu như hôm nay ngươi làm chuyện xằng bậy, đàn tỳ bà này, ngươi vẫn là cầm lại đi."
Trương Linh Tố biến sắc, liên tục lắc đầu nói: "Tỷ tỷ, lễ vậy đã tặng đi làm sao có đạo lý thu lại?"
Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "Bổn cung không muốn nhận ân huệ của người khác, để tránh ngày sau dùng tính mạng cũng trả không hết."
Trương Linh Tố chăm chú nhìn nàng một lát, bỗng dưng lẩm bẩm: "Chung quy, ngươi và nàng không giống nhau." Nói xong, đẩy tay Mộ Dung Yên lại, "Đàn tỳ bà này tỷ tỷ nhận lấy đi, hôm nay muội muội tuyệt đối sẽ không làm chuyện xằng bậy."
Mộ Dung Yên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem tỳ bà ôm vào trong lòng.
Trương Linh Tố thở dài một tiếng, giương mắt cười nói với Mộ Dung Yên: "Tỷ tỷ, nếu giờ khắc này nhất thời nhàn nhã, không bằng tỷ tỷ lại đàn cho muội muội một thủ khúc nữa đi?"
Mộ Dung Yên gật đầu nói: "Lúc này ngươi muốn nghe khúc nhạc gì?"
"Vẫn là một khúc 'Tịch dương tiêu cổ' kia."
Mộ Dung Yên theo bản năng lui về phía sau một bước, nói: "Muốn nghe cũng được, chính là ngươi cũng không thể lại làm chuyện xằng bậy."
Trương Linh Tố cười nói: "Tỷ tỷ có thể yên tâm, từ nay về sau, muội muội tuyệt đối sẽ không lại làm xằng bậy."
Mộ Dung Yên nhìn nhìn nàng, đột nhiên có chút hiếu kỳ, "Ngươi và nàng...Khổ sao?"
Trương Linh Tố thoáng chần chờ một chút, ngược lại là tươi cười đến sáng lạn, "Vậy tỷ tỷ và Trừng Công chúa, cũng khổ sao?"
Mộ Dung Yên biết nàng không muốn nhiều lời, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, ôm lấy tỳ bà, ngồi ở một bên, đang muốn tấu khúc, Trương Linh Tố bỗng dưng cắt ngang nàng.
"Ta còn chưa kịp biết cái gì là khổ, cũng chỉ còn lại những ký ức."
Mộ Dung Yên ngẩn ra, nhìn thần sắc thống khổ chưa bao giờ thấy qua trên gương mặt Trương Linh Tố, "Nàng thế nào rồi?"
Trương Linh Tố cười đến chua xót, "Ta cũng không biết nay nàng đang ở đâu? Có lẽ, nàng đã là nữ nhân nhiễu tất*, có phu lang đau thương, lại hoặc là, linh hồn trôi dạt ở một phương, khó có thể trở về cố hương..." Nói xong, Trương Linh Tố nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Yên, "Có đôi khi, tỷ tỷ thật sự rất giống nàng, nhưng có những lúc, tỷ tỷ lại không giống nàng..."
(*Con cái quay quanh đầu gối)
"Ai..." Mộ Dung Yên thở dài một tiếng, "Bán điểm bất do nhân*..."
(*Câu thành ngữ VẠN BAN GIAI THỊ MỆNH, BÁN ĐIỂM BẤT DO NHÂN: Hết thảy đều do số mệnh, chẳng có chút nào là do người. Mọi việc đều do số mệnh quyết định.)
"Lời này của tỷ tỷ đã sai rồi." Trương Linh Tố lắc đầu nói, "Nếu như có một ngày, ta có thể sống sót rời khỏi nơi thâm cung này, bất luận nàng đang ở đâu, ta đều phải tìm được nàng, cho dù chỉ gặp mặt một lần cũng được."
Mộ Dung Yên kinh ngạc hỏi: "Như vậy...Được sao?"
Trương Linh Tố chắc chắc nói: "Được..."
Trầm mặc một lát, đầu ngón tay Mộ Dung Yên phất dây đàn, đánh vỡ sự yên lặng trong giờ khắc này.
Trương Linh Tố nghiêm túc nói: "Mộ Dung Yên, đừng làm ta thứ hai..."
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, khúc 'Tịch dương tiêu cổ' từ đầu ngón tay nàng vang lên, lại mang theo một loại ý tứ khác.
Trương Linh Tố mất mát buồn bã thở dài, ngươi chung quy không phải là nàng, khúc nhạc này, chung quy cũng không phải là khúc nhạc kia.
Từng có một khoảnh khắc, nàng nghĩ rằng nàng động tâm trước nàng Công chúa mất nước trước mặt, không ngờ, thì ra đó chẳng qua là yêu thích chút cảm giác tương tự với người kia mà thôi.
Muốn đến gần Mộ Dung Yên, là muốn được tìm thấy nhiều hơn bóng dáng của Yên nhi ở trên người nàng, lo sợ khi năm tháng trôi qua, làm cho trí nhớ trở nên mơ hồ...Nếu như những ký ức này phủ mờ cát bụi, cho dù nàng có sống tạm đến ngày xuất cung, rốt cuộc cũng không thể nhận ra Yên nhi...
Bất tri bất giác, đôi mắt Trương Linh Tố thấm ướt, nàng cố ý ngửa đầu hít vào một hơi thật sâu, hổ thẹn thầm nghĩ: "Yên nhi, thực xin lỗi...Ta không nên tìm kiếm bóng dáng của ngươi từ người khác...Ngươi sẽ tha thứ ta sao..."
Mộ Dung Yên cúi đầu gảy đàn, tiếng đàn lọt vào tai, cảnh tượng ở nhà trọ Mạt Trần ngày ấy hiện lên trong lòng.
Lần đầu tiên hôn nàng, làm càn như vậy, cũng ẩn ẩn mang theo vui vẻ, lúc ban đầu không dám nghĩ nhiều, là sợ hãi những suy đoán trong đáy lòng trở thành sự thật...
Đang trốn tránh cái gì? Rốt cuộc là đang trốn tránh cái gì?
Thân phận nữ tử của Trừng nhi? Hay thân phận Trừng nhi là nữ nhi của Phù Kiên?
Tiếng đàn thay đổi, một trận tiếng đàn uyển chuyển dồn dập vang lên, giống như trái tim của Mộ Dung Yên trong giờ khắc này, một mảnh hỗn độn, khúc đã không phải là khúc, trái tim cũng không phải là trái tim hờ hững lạnh lẽo của nàng như lúc trước.
Có lẽ, ngay cả chính mình, cũng không còn là chính mình nữa rồi.
Mi tâm Trương Linh Tố cau lại, vừa định đưa tay đè lại ngón tay phất đàn hỗn độn của Mộ Dung Yên, lại nghe thấy nội thị ngoài cửa cung gõ cửa nói: "Hoàng thượng có chỉ, hôm nay Trấn quốc Công chúa bắn tên làm động đến vết thương, Hoàng thượng lo lắng, cho nên tối nay liền không đến Tê Hoàng cung, tối nay nhị vị nương nương không cần chờ Hoàng thượng."
"Nàng..." Mộ Dung Yên bật đứng lên, hai tròng mắt đã là ướt át một mảnh, nha đầu ngốc này, thế nhưng lại làm thương tổn chính mình như vậy, chỉ vì muốn đổi lấy thân thể của nàng không bị người kia vũ nhục.
Tuy rằng Phù Kiên nợ nàng rất nhiều, nhưng mà Phù Trừng cũng chưa từng nợ nàng gì cả.
Ngược lại là Mộ Dung Yên nàng, nợ Trấn quốc Công chúa, phải dùng cái gì để đền đáp? Lại làm sao có thể đền đáp hết đươc?
"Đã biết." Trương Linh Tố trả lời tiểu nội thị ngoài cung một tiếng, nhìn bộ dáng thất thần của Mộ Dung Yên, vỗ vỗ đầu vai của nàng, cười nói: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ không muốn đến nhìn nàng sao?"
Mộ Dung Yên vội vàng phục hồi lại tinh thần, "Bổn cung...Bổn cung lúc này đi không được..."
"Hì hì, thì ra trong lòng tỷ tỷ vẫn là để ý." Trương Linh Tố nhịn không được cười trộm một tiếng, tranh thủ nói, "Trừng Công chúa này làm việc, nhưng thật ra lại chu đáo tỉ mỉ, trước đây bổn cung đã coi thường nàng..."
Mộ Dung Yên lắc đầu nói: "Trong lòng nàng tính toán cái gì, bổn cung không muốn biết."
Trương Linh Tố nhẹ nhàng thở dài, "Tỷ tỷ, không bằng để muội muội đến Lan Thanh các một chuyến?"
Mộ Dung Yên gấp giọng nói: "Ngươi cũng không thể đến bên kia, nếu không..." Nàng buông tỳ bà trong lòng xuống, đi tới trước cửa cung, cẩn thận lắng nghe một hồi, xác nhận nội thị báo tin kia đã đi xa, lúc này mới quay đầu nói với Trương Linh Tố, "Trừng...Trấn quốc Công chúa chịu đau vì chúng ta liền phí công."
Trương Linh Tố suy nghĩ một chút, lại âm thầm hít vào một hơi, lúc này sao lại không bình tĩnh bằng Mộ Dung Yên? Nếu như bây giờ nàng xuất hiện ở Lan Thanh các, Phù Kiên thấy nàng, chắc chắn sẽ tìm lý do hợp lý để đến nàng Thừa Ân điện của nàng qua đêm, đến lúc đó người chịu tội cũng chỉ có một mình nàng.
Mộ Dung Yên cau chặt mi tâm, trái tim giống như đang bị thiêu đốt, nóng rát đến khó chịu.
Trương Linh Tố bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu cầm chén trà đã nguội lạnh một nửa lên, nói: "Tỷ tỷ, trà này đã nguội lạnh, sẽ lại có người đến hâm nóng, hôm nay muội muội được thưởng thức trà ấm này, cũng là nhờ phúc của tỷ tỷ, nếu như có thể..."
Mộ Dung Yên hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, "Một mũi tên ngươi bắn vào nàng ở núi Lạc Hà kia, bổn cung sẽ nghĩ cách từ từ đứng giữa hòa giải."
Trương Linh Tố khom người nói với Mộ Dung Yên: "Tỷ tỷ nhận lời giúp đỡ, Linh Tố vô cùng cảm kích, chỉ cần xoa bỏ khúc mắt này với Trừng Công chúa, những ngày tháng sau này của ta ở trong cung cũng có thể tốt hơn."
"Chính là...Bổn cung thật sự không muốn nợ nàng quá nhiều..." Mộ Dung Yên khôi phục bình tĩnh lạnh lùng nói xong, xoay mặt qua, không muốn để Trương Linh Tố nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của nàng.
Trương Linh Tố lắc đầu nói: "Khi tình đến, nếu như trong lòng nàng có tỷ tỷ, làm tất cả mọi thứ, đều là cam tâm tình nguyện, làm sao còn muốn tỷ tỷ đến đáp cho nàng một phần nào?"
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, hít sâu một hơi, xoay mặt qua, "Bổn cung chính là không muốn nợ nàng."
Trương Linh Tố muốn nói lại thôi, chính là hơi hơi khom người nói với Mộ Dung Yên: "Thân mình muội muội không khoẻ, muốn trở về nghỉ ngơi."
Mộ Dung Yên mở cửa cung thay nàng, "Muội muội quả thật nên nghỉ ngơi nhiều mợt chút, thân mình này nhất định phải dưỡng cho tốt mới được."
Trương Linh Tố dường như nghe ra được thâm ý trong đó, "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm."
Chờ đến khi nửa bước chân của Trương Linh Tố vừa ra khỏi cửa cung, Mộ Dung Yên thấp giọng nói một câu, "Kỳ thật trong cung có một muội muội như ngươi cũng không tệ."
Trương Linh Tố hơi hơi sửng sốt, cuối cùng hiểu ý mỉm cười với Mộ Dung Yên, nói: "Mỗi một câu của tỷ tỷ, sớm đã mang theo sự ấm áp, chẳng lẽ tỷ tỷ nghe không ra sao?"
Mộ Dung Yên buồn bã cười, "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta đến Thừa Ân điện thăm ngươi."
Trương Linh Tố giảo hoạt mỉm cười, đi đến phía trước vài bước, xoay mặt qua, nháy mắt trái với Mộ Dung Yên, "Phúc khí của tỷ tỷ thật tốt, ngàn vạn lần phải nắm cho chắc."
"Đầu ngã dĩ mộc qua, Báo chi dĩ quỳnh cư.*" Mộ Dung Yên thì thào đọc một câu thơ, xuất từ 'Vệ phong mộc qua', lại làm cho ý cười trên gương mặt Trương Linh Tố càng sâu.
(*Bài thơ Mộc qua của Khổng tử: Người quăng sang tặng ta trái mộc qua. Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.)
"Xem ra tỷ tỷ là muốn nếm thử xem là đắng hay là ngọt?" Trương Linh Tố xoay người đi, khóe miệng đột nhiên mang theo một nụ cười khó có thể nhìn thấu, vẫy vẫy tay đối với hai cung nữ đứng phía xa xa, dần dần đi xa.
Yênnhi, hy vọng sinh thời, còn có thể có cơ hội, để ta Báo chi dĩ quỳnh cư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.