Chương 66: Vượt Trường Giang
Lưu Diên Trường Ngưng
07/05/2021
Nước sông dâng lên cao, đổ về hướng đông, thỉnh thoảng có những cuộn sóng vỗ vào bờ, kích thích vài phần dũng khí từ đáy lòng dâng lên, quanh quẩn không tan.
Phù Kiên ghìm ngựa bên bờ sông, chấp roi ngựa chỉ về hướng đông bờ sông, nghiêng mặt nhìn cờ hiệu Đại Tần san sát ở bên cạnh, kéo dài trăm dặm, không khỏi tràn ngập hào khí mà nói: "Giang sơn như bức họa này, chính là nằm trong tay của trẫm!"
Thần hạ Thạch Việt nhìn sắc trời, thấy ánh dương giữ trưa gay gắt choáng váng, rất mơ màng, ưu sắc nói: "Dựa theo ánh mặt trời, năm nay không nên Nam hạ. Huống chi Tấn quốc còn có nơi hiểm yếu như Trường Giang này ngăn trở, quân vương lại rất được dân chúng trọng vọng. Không thể có hành động thiếu suy nghĩ, mù quáng khinh tiến. Hoàng thượng, không bằng lui quân cũng cố binh lực quốc gia, tu chỉnh quân bị, chờ Tấn quốc nội biến, lại thừa cơ công phạt đi."
Phù Kiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thạch Việt một cái, tức giận nói: "Trẫm nghỉ ngơi cũng cố đã ba năm, không diệt được Tấn quốc, tâm nguyện của trẫm không thể hoàn thành, trong lòng luôn khó chịu!" Nói xong, Phù Kiên dõi mắt nhìn lên mặt sông gợn sóng mênh mông, "Trẫm là vua của một nước, đại quân đã chinh phạt đến tận đây, sao lại có đạo lý quay đầu lại?"
Thạch Việt âm thầm lắc đầu thở dài, nhìn con sông Trường Giang đổ về phía đông, trong lòng thấp thỏm bất an.
"Việc xem các hiện tượng thiện địa, không thể tin hoàn toàn. Về phần Trường Giang, từ thời Xuân Thu Ngô vương Phù Sai và thời Tam quốc Ngô chủ Tôn Hạo, đều từng có địa thế hiểm trở của Trường Giang, chung quy cũng không tránh khỏi diệt vong, huống chi Tấn quốc không có tướng tài, Tấn chủ ham mê tửu sắc. Nay trẫm có gần trăm vạn đại quân, binh hùng tướng mạnh, người đông thế mạnh, ném roi xuống sông, liền cắt được dòng chảy của con sông này, làm sao còn e ngại nơi này hiểm yếu?" Nói xong, bàn tay của Phù Kiên vung lên, lúc này hạ lệnh nói, "Toàn quân nghe lệnh, qua sông!"
"Dạ!"
Các tướng sĩ đồng thanh hét lớn, uy danh chấn thiên.
"Tiểu tử Tạ Huyền, làm sao có thể địch lại trăm vạn hùng binh của trẫm?" Phù Kiên khinh miệt cười, nhìn đại quân chậm rãi lội nước qua sông, cũng chưa từng gặp phải vật cản nào, không khỏi cất tiếng cười to nói, "Tấn quốc không có người, hiểm địa này cũng không canh giữ được, tiểu tử Tạ Huyền chỉ thống lĩnh tám vạn Bắc phủ binh* căn bản ngăn không được trăm vạn hùng binh của trẫm, ha ha ha ha!"
(*Bắc phủ binh hay Bắc phủ quân là đội quân do danh tướng nhà Đông Tấn là Tạ Huyền chủ trì việc thành lập, vào buổi đầu giai đoạn nắm quyền ngắn ngủi của sĩ tộc họ Tạ ở Trần Quận, sau mấy lần đổi chủ, trở thành quân đội chủ lực của Nam triều – Như tác giả đã giới thiệu thì những nhân vật trong truyện cũng là có thật, chỉ là câu chuyện không đúng với lịch sử)
"Báo! Khải tấu Hoàng thượng, viện binh của quân ta bị quân Tấn ngăn chặn ở Ba Thục*, ba ngày sau không thể đến Thọ Dương đúng hẹn." Một binh lính phi ngựa đến truyền báo, tiểu binh xoay người xuống ngựa, vừa kịch liệt thở hổn hển, vừa bẫm tấu cho Phù Kiên biết.
(*Ở, và phạm vi chung của nó bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, và các khu vực lân cận, cụ thể là vùng trung tâm và phía đông của tỉnh Tứ Xuyên và phần lớn của Trùng Khánh, phía Nam Thiểm Tây và phía Tây Hồ Bắc)
Thần sắc Phù Kiên ngưng trọng, nhìn các tướng sĩ đang qua sông, không khỏi phất tay khẽ cười nói: "Viện binh ở Ba Thục không đến cũng không sao, chỉ cần trẫm bắt được Kiến Khang, lại thu thập Tấn quân ở Giang Châu!"
"Báo! Chiến cuộc ở Thọ Dương có biến, Tấn quân có năm ngàn thuỷ quân tiếp viện!" Lại một binh lính phi ngựa đến truyền báo.
Phù Kiên trấn tĩnh nói: "Bất quá là năm ngàn thuỷ quân, truyền quân lệnh của trẫm, ba vạn thuỷ quân cánh tả trợ công Thọ Dương, trong vòng ba ngày phải nắm được Thọ Dương!"
"Dạ!" Thuỷ quân cánh tả đang qua sông lúc này thay đổi đầu thuyền, hướng về phía tây đến thành Thọ Dương.
Phù Kiên tự tin mỉm cười: "Còn nghĩ Tạ An là người khó lường thế nào, thì ra dụng binh cũng chỉ bình thường mà thôi. Trẫm, một trận chiến này, nhất định sẽ thắng!"
Tháng mười cùng năm, đệ đệ của Phù Kiên là Phù Dung dẫn theo bộ binh tiên phong của Đại Tần công chiếm Thọ Dương, bắt tướng thủ thành của Tấn quân Từ Nguyên Hỉ làm tù binh. Đồng thời, Mộ Dung Thùy dùng ba vạn nhân mã quân Tần công chiếm Vân Thành.
Hồ Bân phụng mệnh dẫn thuỷ quân gấp rút tiếp viện Thọ Dương đến nửa đường lại biết được Thọ Dương đã bị Phù Dung công phá, liền lui về cố thủ ở Giáp Thạch, chờ đợi hội hợp đại quân cùng Tạ Thạch, Tạ Huyền. Phù Dung lại dẫn quân tấn công Giáp Thạch. Thuộc cấp của Phù Dung là Lương Thành dẫn năm vạn binh tiến công Lạc Giản, cắt đứt giao thông trên sông Hoài, chặn đường lui của Hồ Bân.
Hồ Bân khốn thủ ở Giáp Thạch, lương thảo dùng hết, khó có thể chống đỡ, viết thư hướng Tạ Thạch báo nguy, nhưng truyền tin của Tấn binh bị Tần binh bắt được, thư tín rơi vào tay Phù Dung. Phù Dung lập tức hướng Phù Kiên báo cáo tình hình Tấn quân thiếu hụt binh lực, khuyết thiếu lương thảo, đề nghị nhanh chóng khởi binh, để phòng ngừa Tấn quân bỏ chạy. Phù Kiên được báo tin, đem đại quân lưu lại Hạng Thành, tự mình dẫn tám ngàn kỵ binh chạy đến Thọ Dương.
Mọi thứ xem như Đại Tần đã từng bước đại thắng, mọi thứ xem như đã nắm chắc thắng lợi, nhưng mà những người đang nhìn vào ván cờ này dường như trong lòng cũng đã có tính toán khác.
Đại doanh nơi thâm sơn Bình Dương, im lặng đến đáng sợ.
Phù Trừng khí định thần nhàn nấu một ấm trà nóng, thỉnh thoảng lại dùng bút lông vẽ vài vòng tròn lên bản đồ chiến sự.
Mộ Dung Xung áp chế sự lo lắng trong lòng, nhìn Phù Trừng từ từ thưởng thức trà, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng, "Xin hỏi Công chúa điện hạ, rốt cuộc khi nào mới phát binh?"
Phù Trừng nhấp một ngụm trà nóng, gật đầu nói: "Ngày mai liền phát binh đi."
Trong lòng Mộ Dung Xung kích động một trận, vỗ tay nói: "Hảo!"
Phù Trừng đột nhiên đứng lên, đi tới trước rèm đại trướng, nhấc rèm trướng lên, nhìn nhìn phía bên ngoài, nói: "Chính là bây giờ nên phát binh ở đâu, bổn cung còn phải chờ một chút."
Mộ Dung Xung biến sắc, nói: "Chờ cái gì?"
Trong tầm mắt, liền xuất hiện zchú bồ câu trắng từ giữa bầu trời xanh bay xuống, bay vào đại doanh nơi thâm sơn.
Phù Trừng đi ra đại trướng, bắt lấy con bồ câu, từ trong túi thư lấy ra một cuốn giấy, sắc mặt đột nhiên hiện lên một chút vui mừng, "Rất tốt, mẫu tử bọn họ vẫn là đã có hành động."
Mộ Dung Xung theo đi ra, không hiểu ý tứ của Phù Trừng, "Công chúa có ý gì?"
Phù Trừng quay đầu cười với Mộ Dung Xung, nói: "Phò mã, có nhớ đến tỷ tỷ không?"
Mộ Dung Xung không ngờ nàng lại hỏi như vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ, "Này...Này liên quan gì đến việc chúng ta phát binh?"
Phù Trừng nhíu mày, cười đến mang theo vài phần ôn nhu,"Nếu ngươi không nhớ nàng, bổn cung thế nhưng lại có chút nhớ nhung nàng."
Trái tim Mộ Dung Xung hơi hơi đau xót, "Điện hạ nhớ Thanh Hà tỷ tỷ làm gì? Cho dù điện hạ có nhớ, cũng là nên nhớ đến Thanh phi nương nương đi."
"Đều nhớ, đều ở trong này." Phù Trừng nói rất thẳng thắn chân thành, chỉ chỉ vào trước ngực.
Mộ Dung Xung sửng sốt, chua xót nói: "Công chúa điện hạ, không phải là người đang nhắc nhở hạ quan, có thể chuẩn bị hưu thư đi?"
"Tạm thời có thể không vội." Phù Trừng cười cười, "Một trận chiến này chỉ mới vừa bắt đầu, ngươi còn phải hảo hảo làm Phò mã của bổn cung."
Mộ Dung Xung nghe được hai chữ "Không vội", đáy lòng lại nhịn không được dâng lên một chút vui mừng, hiếm khi trên mặt xuất hiện nụ cười, rơi vào đáy mắt Phù Trừng.
Phù Trừng cũng cười với hắn, nói: "Bộ dáng khi ngươi cười lên..."
Thanh Hà cười rộ lên cũng sẽ xinh đẹp như vậy đi?
Tuấn nhan của Mộ Dung Xung đỏ lên, tuy rằng Phù Trừng nói một nửa liền ngừng lại, nhưng mà rốt cuộc cũng có một câu như vậy, chính là nói cho hắn nghe, trong lòng hắn cũng ấm áp đến lợi hại, "Công chúa điện hạ vẫn là nói một chút xem, nên phát binh thế nào?"
Phù Trừng chỉ chỉ vào ngực của mình, kiên định nói: "Trường An."
Mộ Dung Xung nghi ngờ nói: "Vậy Tấn quốc bên kia..."
"Bổn cung mang theo một ngàn kị binh đi là được." Phù Trừng thản nhiên nói xong, dường như biết được hắn muốn nói gì, lúc này liền nói tiếp, "Chỉ sợ còn chưa chờ được tin tức từ tiền tuyến truyển đến, Thanh Hà và mẫu phi đã gặp phải nguy hiểm."
"Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Lặng yên hành quân, đến gần Trường An, tùy cơ ứng biến."
Phù Trừng nói xong, cầm cuốn giấy trong tay đặt vào lòng bàn tay của hắn, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ rõ ràng -- Thái tử đóng quân ở Trường An củng cố thế lực.
Mộ Dung Xung chỉ cảm thấy một đợt rét run từ phía sau lưng khuếch tán ra, đóng quân ở Trường An, nếu như chờ đến khi tin tức chiến bại Đại Tần truyền ra, lúc này Thái tử sẽ xưng đế, đến lúc đó Thanh Hà tỷ tỷ ở trong cung tất nhiên không thể tránh khỏi độc thủ của Hoàng hậu!
"Nếu như Thanh Hà nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ vui mừng." Khóe miệng Phù Trừng cong lên, cười đến sáng lạn, "Bổn cung biết ngươi không thích nhìn thấy hắn, bổn cung đi gặp hắn là được."
"Ý của ngươi là, quân Tần sẽ..." Mộ Dung Xung không thể tin được kết quả như vậy, rõ ràng mọi thứ đều cho thấy chiến thắng sẽ thuộc về quân Tần, làm sao lại thất bại chứ?
Phù Trừng cũng chỉ chỉ vào trước ngực, nói: "Một trận chiến này, cũng không phải là thua ở Tấn quân, mà là thua ở nơi này. Quân tâm không ổn, mọi người đều có dị tâm, lúc này đây, hắn nhất định là phải thua."
Mộ Dung Xung giật mình hiểu được ý tứ của Phù Trừng, ngay cả nhi tử thân sinh cũng muốn xưng đế, huống chi là tướng sĩ thần phục hắn? Một trận chiến này, nhìn như trăm vạn hùng binh, kỳ thật binh lính có thể sử dụng, còn chưa tới một phần mười. Trái lại tám vạn Bắc Phủ binh của Tấn quốc là quyết tử ở sông Hoài, bọn họ đều là lấy một chọi mười tinh binh, tuy rằng nhất thời quân thế đang ở thế yếu, nhưng chỉ cần chiều gió thay đổi, nhất định sẽ có kết quả xoay chuyển Càn Khôn!
"Một ngàn kị binh này...Có phải hơi ít hay không?" Mộ Dung Xung vừa thầm mắng chính mình vì sao phải quan tâm đến nàng, vừa vẫn là nhịn không được mà mở miệng, "Dù sao nhân số Tấn quân cũng không ít."
"Một ngàn quân là đủ rồi." Phù Trừng cười cười, bỗng nhiên nói,"Nếu như bổn cung chết trận, ngươi cũng không chịu thiệt a, ít nhất là chết một nữ nhi của cừu nhân, trong lòng ngươi nên vui mừng mới đúng."
"Nói bậy! Nếu ngươi chết...nếu chết...Ngươi chính là người nói không giữ lời!" Mộ Dung Xung tức giận đến đỏ mặt, "Ngươi rõ ràng đã từng nói, phải trợ giúp ta báo thù, sao ngươi có thể buông tay mặc kệ?"
Phù Trừng nhìn hắn thật sự nóng nảy, nhẹ nhàng mà cười cười, sự tương tự trong thần vận kia, làm cho Phù Trừng cảm thấy có vài phần hoảng hốt -- đổi lại là ngươi, Thanh Hà, cũng sẽ quan tâm giống như hắn phải không?
Phù Trừng không tự chủ được mỉm cười, trong lòng lẩm bẩm nói: "Thanh Hà, ta thật sự rất nhớ ngươi..."
Mộ Dung Xung ngẩn ra, ngơ ngác nhìn gương mặt Phù Trừng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rõ ràng nếu nàng chết, chính mình nên vui mừng mới đúng, vì sao lại quan tâm đến nàng như vậy?
Sáng sớm hôm sau, Phù Trừng liền mang theo một ngàn kị binh chạy như bay về phía sông Hoài.
Chỉ cần thắng được một bước này...Thanh Hà, lúc gặp lại ngươi, trong tay liền có lợi thế, có thể bảo vệ ngươi càng thêm chu toàn...
Mộ Dung Xung nhìn theo bóng dáng Phù Trừng đi xa, trong lòng chua xót khó chịu, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng dường như trống trơn, không khỏi hít vào một hơi, xoay người qua, nhìn quân doanh nơi thâm sơn này.
Hai năm gần nhau, luôn có vài thứ sẽ thay đổi, cũng sẽ cò vài thứ đọng lại.
"Trừng Công chúa, ngươi thắng." Mộ Dung Xung thì thào nói xong, hung hăng nắm chặt nắm tay, đột nhiên đánh mạnh một quyền lên cột gỗ ở cửa doanh trại, khiến cho khung cửa rung động một trận.
"Mộ Dung đại nhân, người không sao chứ?" Tiểu tướng đang canh giữ ở cửa doanh trại nhịn không được hỏi.
Mộ Dung Xung phất tay áo, đột nhiên hỏi tiểu tướng, "Nữ nhân, mong muốn thứ gì nhất?"
Tiểu tướng bị hỏi liền sửng sốt, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Mạt tướng không hiểu lắm, nhưng mà khi mẫu thân của mạt tướng còn sống, từng nói qua, đừng chiến tranh nữa là được rồi."
"Yên ổn?" Mộ Dung Xung dường như đã hiểu được chút ít.
Tiểu tướng không dám trả lời, sợ sẽ nói sai.
Mộ Dung Xung nâng tay vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Ngu ngốc nhiều năm, vì một câu của ngươi, tựa hồ đã hiểu ra."
Trừng Công chúa, nếu như Mộ Dung Xung ta trở thành anh hùng nhất thế, bảo vệ được một vùng trời đất bình yên cho ngươi và Thanh Hà tỷ tỷ...
Tỷ tỷ có lẽ sẽ niệm tình lòng chân thành của ta, không đành lòng chia rẽ chúng ta, ngươi có lẽ cũng sẽ bởi vậy mà ở lại bên cạnh ta đi?
So với việc dùng máu tươi để giải trừ ân oán hai bên, chẳng thà dùng sự nhu tình cả đời của ngươi để bù đắp lại...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (Đã lượt bớt)
Sơ đồ quan hệ nhân vật:
Tư Mã Diệp (Tự Tử Triệt) 18 tuổi đi đến Mạc Bắc xa xôi, muội muội Tư Mã Yên (Tạ Tửu Tửu) 7 tuổi.
Cùng năm, Tư Mã Diệp và Thanh Phu nhân gặp nhau, Thanh Phu nhân có thai.
Tư Mã Diệp vừa đi Mạc Bắc chính là 13 năm, Tửu Tửu 20 tuổi vì tìm kiếm huynh trưởng, đi đến Mạc Bắc xa xôi, gặp được Công chúa Lương quốc Trương Linh Tố lúc đó 18 tuổi.
Cùng năm, Tư Mã Diệp mưu nghịch, Tửu Tửu gả cho Tạ Uyên, Lương quốc diệt vong, Trương Linh Tố tiến vào Trường An.
5 năm sau, Phù Trừng 18 tuổi gặp được Thanh Hà 24 tuổi.
Cùng năm Tửu Tửu 25 tuổi gặp được Phù Trừng nhưng lại không nhận ra, Trương Linh Tố 23 tuổi.
Chuyện đến bây giờ, lại đã qua 2 năm, Phù Trừng 20 tuổi, Thanh Hà 26 tuổi, Linh Tố 25 tuổi, Tửu Tửu 27 tuổi.
Tuổi tácrõ ràng, over, tiếp tục chuyện xưa~
Phù Kiên ghìm ngựa bên bờ sông, chấp roi ngựa chỉ về hướng đông bờ sông, nghiêng mặt nhìn cờ hiệu Đại Tần san sát ở bên cạnh, kéo dài trăm dặm, không khỏi tràn ngập hào khí mà nói: "Giang sơn như bức họa này, chính là nằm trong tay của trẫm!"
Thần hạ Thạch Việt nhìn sắc trời, thấy ánh dương giữ trưa gay gắt choáng váng, rất mơ màng, ưu sắc nói: "Dựa theo ánh mặt trời, năm nay không nên Nam hạ. Huống chi Tấn quốc còn có nơi hiểm yếu như Trường Giang này ngăn trở, quân vương lại rất được dân chúng trọng vọng. Không thể có hành động thiếu suy nghĩ, mù quáng khinh tiến. Hoàng thượng, không bằng lui quân cũng cố binh lực quốc gia, tu chỉnh quân bị, chờ Tấn quốc nội biến, lại thừa cơ công phạt đi."
Phù Kiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thạch Việt một cái, tức giận nói: "Trẫm nghỉ ngơi cũng cố đã ba năm, không diệt được Tấn quốc, tâm nguyện của trẫm không thể hoàn thành, trong lòng luôn khó chịu!" Nói xong, Phù Kiên dõi mắt nhìn lên mặt sông gợn sóng mênh mông, "Trẫm là vua của một nước, đại quân đã chinh phạt đến tận đây, sao lại có đạo lý quay đầu lại?"
Thạch Việt âm thầm lắc đầu thở dài, nhìn con sông Trường Giang đổ về phía đông, trong lòng thấp thỏm bất an.
"Việc xem các hiện tượng thiện địa, không thể tin hoàn toàn. Về phần Trường Giang, từ thời Xuân Thu Ngô vương Phù Sai và thời Tam quốc Ngô chủ Tôn Hạo, đều từng có địa thế hiểm trở của Trường Giang, chung quy cũng không tránh khỏi diệt vong, huống chi Tấn quốc không có tướng tài, Tấn chủ ham mê tửu sắc. Nay trẫm có gần trăm vạn đại quân, binh hùng tướng mạnh, người đông thế mạnh, ném roi xuống sông, liền cắt được dòng chảy của con sông này, làm sao còn e ngại nơi này hiểm yếu?" Nói xong, bàn tay của Phù Kiên vung lên, lúc này hạ lệnh nói, "Toàn quân nghe lệnh, qua sông!"
"Dạ!"
Các tướng sĩ đồng thanh hét lớn, uy danh chấn thiên.
"Tiểu tử Tạ Huyền, làm sao có thể địch lại trăm vạn hùng binh của trẫm?" Phù Kiên khinh miệt cười, nhìn đại quân chậm rãi lội nước qua sông, cũng chưa từng gặp phải vật cản nào, không khỏi cất tiếng cười to nói, "Tấn quốc không có người, hiểm địa này cũng không canh giữ được, tiểu tử Tạ Huyền chỉ thống lĩnh tám vạn Bắc phủ binh* căn bản ngăn không được trăm vạn hùng binh của trẫm, ha ha ha ha!"
(*Bắc phủ binh hay Bắc phủ quân là đội quân do danh tướng nhà Đông Tấn là Tạ Huyền chủ trì việc thành lập, vào buổi đầu giai đoạn nắm quyền ngắn ngủi của sĩ tộc họ Tạ ở Trần Quận, sau mấy lần đổi chủ, trở thành quân đội chủ lực của Nam triều – Như tác giả đã giới thiệu thì những nhân vật trong truyện cũng là có thật, chỉ là câu chuyện không đúng với lịch sử)
"Báo! Khải tấu Hoàng thượng, viện binh của quân ta bị quân Tấn ngăn chặn ở Ba Thục*, ba ngày sau không thể đến Thọ Dương đúng hẹn." Một binh lính phi ngựa đến truyền báo, tiểu binh xoay người xuống ngựa, vừa kịch liệt thở hổn hển, vừa bẫm tấu cho Phù Kiên biết.
(*Ở, và phạm vi chung của nó bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, và các khu vực lân cận, cụ thể là vùng trung tâm và phía đông của tỉnh Tứ Xuyên và phần lớn của Trùng Khánh, phía Nam Thiểm Tây và phía Tây Hồ Bắc)
Thần sắc Phù Kiên ngưng trọng, nhìn các tướng sĩ đang qua sông, không khỏi phất tay khẽ cười nói: "Viện binh ở Ba Thục không đến cũng không sao, chỉ cần trẫm bắt được Kiến Khang, lại thu thập Tấn quân ở Giang Châu!"
"Báo! Chiến cuộc ở Thọ Dương có biến, Tấn quân có năm ngàn thuỷ quân tiếp viện!" Lại một binh lính phi ngựa đến truyền báo.
Phù Kiên trấn tĩnh nói: "Bất quá là năm ngàn thuỷ quân, truyền quân lệnh của trẫm, ba vạn thuỷ quân cánh tả trợ công Thọ Dương, trong vòng ba ngày phải nắm được Thọ Dương!"
"Dạ!" Thuỷ quân cánh tả đang qua sông lúc này thay đổi đầu thuyền, hướng về phía tây đến thành Thọ Dương.
Phù Kiên tự tin mỉm cười: "Còn nghĩ Tạ An là người khó lường thế nào, thì ra dụng binh cũng chỉ bình thường mà thôi. Trẫm, một trận chiến này, nhất định sẽ thắng!"
Tháng mười cùng năm, đệ đệ của Phù Kiên là Phù Dung dẫn theo bộ binh tiên phong của Đại Tần công chiếm Thọ Dương, bắt tướng thủ thành của Tấn quân Từ Nguyên Hỉ làm tù binh. Đồng thời, Mộ Dung Thùy dùng ba vạn nhân mã quân Tần công chiếm Vân Thành.
Hồ Bân phụng mệnh dẫn thuỷ quân gấp rút tiếp viện Thọ Dương đến nửa đường lại biết được Thọ Dương đã bị Phù Dung công phá, liền lui về cố thủ ở Giáp Thạch, chờ đợi hội hợp đại quân cùng Tạ Thạch, Tạ Huyền. Phù Dung lại dẫn quân tấn công Giáp Thạch. Thuộc cấp của Phù Dung là Lương Thành dẫn năm vạn binh tiến công Lạc Giản, cắt đứt giao thông trên sông Hoài, chặn đường lui của Hồ Bân.
Hồ Bân khốn thủ ở Giáp Thạch, lương thảo dùng hết, khó có thể chống đỡ, viết thư hướng Tạ Thạch báo nguy, nhưng truyền tin của Tấn binh bị Tần binh bắt được, thư tín rơi vào tay Phù Dung. Phù Dung lập tức hướng Phù Kiên báo cáo tình hình Tấn quân thiếu hụt binh lực, khuyết thiếu lương thảo, đề nghị nhanh chóng khởi binh, để phòng ngừa Tấn quân bỏ chạy. Phù Kiên được báo tin, đem đại quân lưu lại Hạng Thành, tự mình dẫn tám ngàn kỵ binh chạy đến Thọ Dương.
Mọi thứ xem như Đại Tần đã từng bước đại thắng, mọi thứ xem như đã nắm chắc thắng lợi, nhưng mà những người đang nhìn vào ván cờ này dường như trong lòng cũng đã có tính toán khác.
Đại doanh nơi thâm sơn Bình Dương, im lặng đến đáng sợ.
Phù Trừng khí định thần nhàn nấu một ấm trà nóng, thỉnh thoảng lại dùng bút lông vẽ vài vòng tròn lên bản đồ chiến sự.
Mộ Dung Xung áp chế sự lo lắng trong lòng, nhìn Phù Trừng từ từ thưởng thức trà, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng, "Xin hỏi Công chúa điện hạ, rốt cuộc khi nào mới phát binh?"
Phù Trừng nhấp một ngụm trà nóng, gật đầu nói: "Ngày mai liền phát binh đi."
Trong lòng Mộ Dung Xung kích động một trận, vỗ tay nói: "Hảo!"
Phù Trừng đột nhiên đứng lên, đi tới trước rèm đại trướng, nhấc rèm trướng lên, nhìn nhìn phía bên ngoài, nói: "Chính là bây giờ nên phát binh ở đâu, bổn cung còn phải chờ một chút."
Mộ Dung Xung biến sắc, nói: "Chờ cái gì?"
Trong tầm mắt, liền xuất hiện zchú bồ câu trắng từ giữa bầu trời xanh bay xuống, bay vào đại doanh nơi thâm sơn.
Phù Trừng đi ra đại trướng, bắt lấy con bồ câu, từ trong túi thư lấy ra một cuốn giấy, sắc mặt đột nhiên hiện lên một chút vui mừng, "Rất tốt, mẫu tử bọn họ vẫn là đã có hành động."
Mộ Dung Xung theo đi ra, không hiểu ý tứ của Phù Trừng, "Công chúa có ý gì?"
Phù Trừng quay đầu cười với Mộ Dung Xung, nói: "Phò mã, có nhớ đến tỷ tỷ không?"
Mộ Dung Xung không ngờ nàng lại hỏi như vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ, "Này...Này liên quan gì đến việc chúng ta phát binh?"
Phù Trừng nhíu mày, cười đến mang theo vài phần ôn nhu,"Nếu ngươi không nhớ nàng, bổn cung thế nhưng lại có chút nhớ nhung nàng."
Trái tim Mộ Dung Xung hơi hơi đau xót, "Điện hạ nhớ Thanh Hà tỷ tỷ làm gì? Cho dù điện hạ có nhớ, cũng là nên nhớ đến Thanh phi nương nương đi."
"Đều nhớ, đều ở trong này." Phù Trừng nói rất thẳng thắn chân thành, chỉ chỉ vào trước ngực.
Mộ Dung Xung sửng sốt, chua xót nói: "Công chúa điện hạ, không phải là người đang nhắc nhở hạ quan, có thể chuẩn bị hưu thư đi?"
"Tạm thời có thể không vội." Phù Trừng cười cười, "Một trận chiến này chỉ mới vừa bắt đầu, ngươi còn phải hảo hảo làm Phò mã của bổn cung."
Mộ Dung Xung nghe được hai chữ "Không vội", đáy lòng lại nhịn không được dâng lên một chút vui mừng, hiếm khi trên mặt xuất hiện nụ cười, rơi vào đáy mắt Phù Trừng.
Phù Trừng cũng cười với hắn, nói: "Bộ dáng khi ngươi cười lên..."
Thanh Hà cười rộ lên cũng sẽ xinh đẹp như vậy đi?
Tuấn nhan của Mộ Dung Xung đỏ lên, tuy rằng Phù Trừng nói một nửa liền ngừng lại, nhưng mà rốt cuộc cũng có một câu như vậy, chính là nói cho hắn nghe, trong lòng hắn cũng ấm áp đến lợi hại, "Công chúa điện hạ vẫn là nói một chút xem, nên phát binh thế nào?"
Phù Trừng chỉ chỉ vào ngực của mình, kiên định nói: "Trường An."
Mộ Dung Xung nghi ngờ nói: "Vậy Tấn quốc bên kia..."
"Bổn cung mang theo một ngàn kị binh đi là được." Phù Trừng thản nhiên nói xong, dường như biết được hắn muốn nói gì, lúc này liền nói tiếp, "Chỉ sợ còn chưa chờ được tin tức từ tiền tuyến truyển đến, Thanh Hà và mẫu phi đã gặp phải nguy hiểm."
"Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Lặng yên hành quân, đến gần Trường An, tùy cơ ứng biến."
Phù Trừng nói xong, cầm cuốn giấy trong tay đặt vào lòng bàn tay của hắn, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ rõ ràng -- Thái tử đóng quân ở Trường An củng cố thế lực.
Mộ Dung Xung chỉ cảm thấy một đợt rét run từ phía sau lưng khuếch tán ra, đóng quân ở Trường An, nếu như chờ đến khi tin tức chiến bại Đại Tần truyền ra, lúc này Thái tử sẽ xưng đế, đến lúc đó Thanh Hà tỷ tỷ ở trong cung tất nhiên không thể tránh khỏi độc thủ của Hoàng hậu!
"Nếu như Thanh Hà nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ vui mừng." Khóe miệng Phù Trừng cong lên, cười đến sáng lạn, "Bổn cung biết ngươi không thích nhìn thấy hắn, bổn cung đi gặp hắn là được."
"Ý của ngươi là, quân Tần sẽ..." Mộ Dung Xung không thể tin được kết quả như vậy, rõ ràng mọi thứ đều cho thấy chiến thắng sẽ thuộc về quân Tần, làm sao lại thất bại chứ?
Phù Trừng cũng chỉ chỉ vào trước ngực, nói: "Một trận chiến này, cũng không phải là thua ở Tấn quân, mà là thua ở nơi này. Quân tâm không ổn, mọi người đều có dị tâm, lúc này đây, hắn nhất định là phải thua."
Mộ Dung Xung giật mình hiểu được ý tứ của Phù Trừng, ngay cả nhi tử thân sinh cũng muốn xưng đế, huống chi là tướng sĩ thần phục hắn? Một trận chiến này, nhìn như trăm vạn hùng binh, kỳ thật binh lính có thể sử dụng, còn chưa tới một phần mười. Trái lại tám vạn Bắc Phủ binh của Tấn quốc là quyết tử ở sông Hoài, bọn họ đều là lấy một chọi mười tinh binh, tuy rằng nhất thời quân thế đang ở thế yếu, nhưng chỉ cần chiều gió thay đổi, nhất định sẽ có kết quả xoay chuyển Càn Khôn!
"Một ngàn kị binh này...Có phải hơi ít hay không?" Mộ Dung Xung vừa thầm mắng chính mình vì sao phải quan tâm đến nàng, vừa vẫn là nhịn không được mà mở miệng, "Dù sao nhân số Tấn quân cũng không ít."
"Một ngàn quân là đủ rồi." Phù Trừng cười cười, bỗng nhiên nói,"Nếu như bổn cung chết trận, ngươi cũng không chịu thiệt a, ít nhất là chết một nữ nhi của cừu nhân, trong lòng ngươi nên vui mừng mới đúng."
"Nói bậy! Nếu ngươi chết...nếu chết...Ngươi chính là người nói không giữ lời!" Mộ Dung Xung tức giận đến đỏ mặt, "Ngươi rõ ràng đã từng nói, phải trợ giúp ta báo thù, sao ngươi có thể buông tay mặc kệ?"
Phù Trừng nhìn hắn thật sự nóng nảy, nhẹ nhàng mà cười cười, sự tương tự trong thần vận kia, làm cho Phù Trừng cảm thấy có vài phần hoảng hốt -- đổi lại là ngươi, Thanh Hà, cũng sẽ quan tâm giống như hắn phải không?
Phù Trừng không tự chủ được mỉm cười, trong lòng lẩm bẩm nói: "Thanh Hà, ta thật sự rất nhớ ngươi..."
Mộ Dung Xung ngẩn ra, ngơ ngác nhìn gương mặt Phù Trừng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rõ ràng nếu nàng chết, chính mình nên vui mừng mới đúng, vì sao lại quan tâm đến nàng như vậy?
Sáng sớm hôm sau, Phù Trừng liền mang theo một ngàn kị binh chạy như bay về phía sông Hoài.
Chỉ cần thắng được một bước này...Thanh Hà, lúc gặp lại ngươi, trong tay liền có lợi thế, có thể bảo vệ ngươi càng thêm chu toàn...
Mộ Dung Xung nhìn theo bóng dáng Phù Trừng đi xa, trong lòng chua xót khó chịu, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng dường như trống trơn, không khỏi hít vào một hơi, xoay người qua, nhìn quân doanh nơi thâm sơn này.
Hai năm gần nhau, luôn có vài thứ sẽ thay đổi, cũng sẽ cò vài thứ đọng lại.
"Trừng Công chúa, ngươi thắng." Mộ Dung Xung thì thào nói xong, hung hăng nắm chặt nắm tay, đột nhiên đánh mạnh một quyền lên cột gỗ ở cửa doanh trại, khiến cho khung cửa rung động một trận.
"Mộ Dung đại nhân, người không sao chứ?" Tiểu tướng đang canh giữ ở cửa doanh trại nhịn không được hỏi.
Mộ Dung Xung phất tay áo, đột nhiên hỏi tiểu tướng, "Nữ nhân, mong muốn thứ gì nhất?"
Tiểu tướng bị hỏi liền sửng sốt, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Mạt tướng không hiểu lắm, nhưng mà khi mẫu thân của mạt tướng còn sống, từng nói qua, đừng chiến tranh nữa là được rồi."
"Yên ổn?" Mộ Dung Xung dường như đã hiểu được chút ít.
Tiểu tướng không dám trả lời, sợ sẽ nói sai.
Mộ Dung Xung nâng tay vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Ngu ngốc nhiều năm, vì một câu của ngươi, tựa hồ đã hiểu ra."
Trừng Công chúa, nếu như Mộ Dung Xung ta trở thành anh hùng nhất thế, bảo vệ được một vùng trời đất bình yên cho ngươi và Thanh Hà tỷ tỷ...
Tỷ tỷ có lẽ sẽ niệm tình lòng chân thành của ta, không đành lòng chia rẽ chúng ta, ngươi có lẽ cũng sẽ bởi vậy mà ở lại bên cạnh ta đi?
So với việc dùng máu tươi để giải trừ ân oán hai bên, chẳng thà dùng sự nhu tình cả đời của ngươi để bù đắp lại...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (Đã lượt bớt)
Sơ đồ quan hệ nhân vật:
Tư Mã Diệp (Tự Tử Triệt) 18 tuổi đi đến Mạc Bắc xa xôi, muội muội Tư Mã Yên (Tạ Tửu Tửu) 7 tuổi.
Cùng năm, Tư Mã Diệp và Thanh Phu nhân gặp nhau, Thanh Phu nhân có thai.
Tư Mã Diệp vừa đi Mạc Bắc chính là 13 năm, Tửu Tửu 20 tuổi vì tìm kiếm huynh trưởng, đi đến Mạc Bắc xa xôi, gặp được Công chúa Lương quốc Trương Linh Tố lúc đó 18 tuổi.
Cùng năm, Tư Mã Diệp mưu nghịch, Tửu Tửu gả cho Tạ Uyên, Lương quốc diệt vong, Trương Linh Tố tiến vào Trường An.
5 năm sau, Phù Trừng 18 tuổi gặp được Thanh Hà 24 tuổi.
Cùng năm Tửu Tửu 25 tuổi gặp được Phù Trừng nhưng lại không nhận ra, Trương Linh Tố 23 tuổi.
Chuyện đến bây giờ, lại đã qua 2 năm, Phù Trừng 20 tuổi, Thanh Hà 26 tuổi, Linh Tố 25 tuổi, Tửu Tửu 27 tuổi.
Tuổi tácrõ ràng, over, tiếp tục chuyện xưa~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.