Phật Môn Ác Thê

Chương 293

Kim Nguyên Bảo

11/04/2017

CHƯƠNG 289:

Khí Đan Phủ là học phủ cao nhất của Minh Ngục, cung cấp không một vạn thì cũng tám chín ngàn đệ tử Luyện đan và Luyện khí. Cũng chính vì thế, ngày Minh Vương nhận người nhập Điện, lại được diễn ra ở Khí Đan Phủ. Từ sáng sớm, Luyện đan sư và Luyện khí sư dự tuyển đều tập trung ở khu vực phụ cận. Cửa lớn của học phủ vừa mở ra, dòng người liền như hồng thủy mà ồ ạt tràn vào.

Bắc Minh và Hiên Viên Duật đợi năm hôm, cuối cùng ngày này cũng đã tới. Lúc bước từ trong phòng ra, bọn họ phảng phất như chẳng có chuyện gì, cùng Hạ Hầu Lân và Lệ quản sự, đi đến Khí Đan Phủ. Vừa vào cửa đã thấy trên quảng trường chật ních Quỷ Tiên, rất tấp nập náo nhiệt, không khí ồn ào. Bốn người đành phải dừng lại ở một góc vắng. Hiên Viên Duật nhướng mày:

“Sao có nhiều Quỷ Tiên quá vậy?”

Lệ quản sự cười nói: “Chỉ có một nửa Quỷ Tiên trong đây là Luyện đan sư và Luyện khí sư. Một nửa còn lại thì giống tiểu nhân và Hạ Hầu công tử vậy, đến để xem náo nhiệt.”

Hạ Hầu Lân mỉm cười: “Minh hiền đệ và Duật hiền đệ có chắc ăn sẽ được tuyển nhập Điện không?”

Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Không chắc lắm, dù sao thứ cần luyện cũng là trang bị tuyệt phẩm.”

Qua mấy ngày học tập, cộng với tài năng thiên phú của bản thân, y cố gắng lắm mới luyện được ra trang bị trung phẩm.

Rốt cục, Bắc Minh cũng chịu nói chuyện với mình, khóe miệng Hạ Hầu Lân cong lên nụ cười dịu dàng. Năm ngày trước, sát ý trong mắt Bắc Minh chỉ là do nhất thời tức giận mà thôi. Hơn nữa, hắn cảm giác được, hình như Bắc Minh cũng chẳng để ý tới Tịch Thiên như hắn vẫn tưởng. Tịch Thiên bị bắt đi năm ngày, mà không thấy Bắc Minh ra khỏi phòng hỏi thăm. Chỉ có Lệ quản sự theo như lời dặn dò của Phụng Âm, thỉnh thoảng mới tới trước phòng Bắc Minh, thông báo tin tức về Tịch Thiên. Thật, chẳng rõ trong lòng Bắc Minh nghĩ gì nữa.

Hiên Viên Duật cười với Lệ quản sự: “Ta muốn nói chuyện riêng với Bắc Minh về vấn đề Luyện khí.”

Lệ quản sự gật đầu. Hiên Viên Duật dùng linh lực tạo nên một tấm chắn để cách âm: “Minh sư đệ, qua gần một tháng học tập, ngươi có phát hiện ra vấn đề gì mới trong Luyện khí không?”

Bắc Minh khẽ nheo mắt: “Chẳng phải ngươi cũng phát hiện ra sao?”

Hiên Viên Duật nhếch môi: “Nghe ý tứ của Minh sư đệ, vậy chắc ngươi cũng nhận thấy?”

“Ừ. Thế nhưng ta chưa thử qua, cho nên không chắc là nó có dùng được hay không?”

Hiên Viên Duật gật đầu: “Đúng thế. Ta cũng chưa thử qua. Phương pháp này hao tốn rất nhiều linh lực, nhất là với tình trạng của ngươi hiện giờ, thì lại càng khó.”

Bắc Minh cụp mắt không nói. Hiên Viên Duật nhếch môi. Thời gian hai người biết nhau không phải là ngắn, nếu còn không hiểu được hàm ý khi y im lặng, thì thật uổng phí mối quan hệ sư huynh đệ bấy lâu nay.

“Chuyện Tịch Thiên…”

Bắc Minh cắt lời: “Ta tất có chừng mực.”

Trong năm ngày qua, Lệ quản sự thường đều đều tới báo tin tức. Thế nhưng lần nào cũng như nhau, không biết ai bắt, không biết bị nhốt ở đâu. Tuy kiểu bặt vô âm tín này khiến cho y khủng hoảng bất an, bất quá lại càng khiến cho y có lòng tin, Tịch Thiên vẫn an toàn. Bởi không có tin gì, đôi khi lại là điều tốt nhất.

Theo suy đoán của y, trong lòng Tịch Thiên chắc cũng biết người nhờ ngửi thảo dược kia sẽ bảo hộ cho hắn an toàn, mới có thể ngoan ngoãn theo chân Minh Quỷ vệ rời đi. Mà người sai Minh Quỷ vệ tới dẫn Tịch Thiên đi kia, thân phận phải cao hơn hẳn so với chức Điện chủ Điện Tám mươi tám của Phụng Âm. Nếu không, cũng chẳng dám to gan đến tận phủ đệ của Phụng Âm để bắt người.



Đương nhiên, y cũng có nghĩ đến trường hợp Điện chủ đối địch Phụng Âm làm ra việc này. Thế nhưng, nếu vậy thì mọi chuyện phải rùm beng lên, chứ không thể nào im lặng như thế này. Hiên Viên Duật đùa cợt mà nhướng nhướng mày, liếc mắt nhìn đám cô nương và công tử trẻ tuổi đứng phía sau Bắc Minh:

“Ngươi xoay người, nhìn mấy người phía sau kìa.”

Bắc Minh làm theo, liền trông thấy năm tên nam tử và hai vị cô nương xinh đẹp, đang đứng tụm năm tụm ba đùa giỡn. Thực ra, kiểu người như thế này ở xung quanh cũng có rất nhiều, thế nhưng bọn họ đặc biệt ở chỗ, trên người luôn có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng thánh khiết. Bắc Minh quay đầu lại:

“Người Tiên giới à?”

“Đúng thế. Quả nhiên bên Tiên giới rất để ý đến chuyện hồi sinh Minh Vương đời trước.”

Đúng lúc này, cửa Đại điện bỗng vang lên một hồi trống, toàn bộ quảng trường tức khắc yên tĩnh trở lại. Một nam tử trung niên mặc áo giáp đỏ, ngự khí bay lên đỉnh Đại điện. Đầu tiên, ông ta đảo mắt nhìn một lượt đám người trong quảng trường, sau đó không hề vòng vo mà nói thẳng vào chuyện chính:

“Lần này, Minh Vương tuyển người nhập Điện, yêu cầu là những Luyện đan sư và Luyện khí sư phải luyện ra được tuyệt phẩm. Tuy nhiên, thảo dược và nguyên liệu tuyệt phẩm đều hữu hạn. Cho nên trước tiên, mọi người phải giao nộp năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm làm lệ phí.”

Vừa dứt lời, cả quảng trường liền trở nên ồn ào.

“Năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm. Ăn cướp sao?”

“Sao lúc thông báo việc Minh Vương tuyển người nhập Điện lại không nhắc đến chuyện này? Bây giờ đột nhiên nói như vậy, chúng ta tìm đâu ra năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm đây?”

“Đúng đó, muốn gom cũng tốn không ít thời gian mà.”

“Ta … Ta đột nhiên cảm thấy, tiêu hao năm vạn viên linh thạch tuyệt phẩm là không đáng. Nhỡ đâu chúng ta luyện không ra cấp tuyệt phẩm, vậy nguyên liệu và thảo dược cũng lãng phí. Thế chẳng phải chúng ta sẽ mất trắng số bạc đó hay sao?”

Đương nhiên, sắc mặt của Bắc Minh và Hiên Viên Duật cũng không tốt cho lắm. Cho dù gộp linh thạch của cả hai lại, cũng không đến ba vạn. Vậy lấy đâu ra bạc mà nộp lệ phí đây? Đúng lúc này, nam tử trung niên đứng trên nóc điện kia lại nói thêm:

“Sau hai nén hương, ai vẫn chưa tiến vào Điện thì tự xem như là bỏ cuộc.”

Bắc Minh và Hiên Viên Duật đồng thới liếc nhìn nhau: “Giờ làm thế nào?”

Hạ Hầu Lân thấy bọn họ là lạ, bèn hỏi: “Hai vị hiền đệ, phải chăng không đủ linh thạch tuyệt phẩm?”

Hiên Viên Duật thở dài: “Không đủ.”

Y chỉ mang theo có hơn một vạn viên, thế nhưng ở Tu Chân giới có được hơn một vạn viên đã là không đơn giản. Lệ quản sự cười nói:

“Hai vị công tử đừng lo. Phụng Âm đại nhân đã sớm chuẩn bị đủ mười vạn viên cho hai người rồi.”



Bắc Minh và Hiên Viên Duật đều giật mình. Lệ quản sự tiếp tục nói:

“Hai vị đừng cảm thấy khó xử, nếu hai người thành công luyện ra trang bị và thần khí tuyệt phẩm, thì mười vạn viên linh thạch tuyệt phẩm kia sẽ được trả lại.”

Hiên Viên Duật nhíu mày: “Còn nếu thất bại…”

Lệ quản sự cười đáp: “Chẳng lẽ hai vị thiếu tin tưởng vào bản thân thế ư?”

Đúng là từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Bắc Minh và Hiên Viên Duật không tin tưởng vào năng lực của bản thân như vậy.

“Hai vị theo ta.”

Lệ quản sự dẫn bọn họ tới cửa Đại điện, báo thân phận với vị nam tử trung niên kia, sau đó để Hiên Viên Duật và Bắc Minh tiến vào bên trong. Hiên Viên Duật quét mắt nhìn Minh Quỷ vệ đứng hai bên, nhếch môi:

“Cái ơn lần này đủ lớn. Ngươi nghĩ xem, vì sao Phụng Âm lại giúp chúng ta nhiều như vậy?”

Bắc Minh liếc y một cái, chẳng thèm để tâm.

“Đúng rồi. Ta nhớ Hạ Hầu huynh có nói y từng giúp Phụng Âm một chuyện. Chẳng lẽ là do Phụng Âm nợ Hạ Hầu huynh, cho nên mới giúp đỡ chúng ta? Nếu đúng như vậy, thế không phải là chúng ta cũng nợ Hạ Hầu huynh hay sao?”

Lúc Hiên Viên Duật nói câu cuối, trong mắt còn có vẻ trêu trọc. Bắc Minh thấy y cứ lảm nhảm về Hạ Hầu mãi, không khỏi mất hứng nói:

“Ngươi có thể nín được không? Hiên Viên sư huynh?”

“Không thể!” Hiên Viên Duật càng nói càng hưng phấn: “Ta có nợ, cũng là vì ngươi. Cho nên cái ơn này, về sau ngươi cứ một mình trả cho Hạ Hầu huynh đi, ta tin y sẽ rất vui vẻ đón nhận.”

Đáy mắt Bắc Minh lóe lên tia hung ác: “Yên tâm, ta nhất định sẽ trả.”

Sau đó y lủi vào một góc phòng, không muốn nghe Hiện Viên Duật nhắc đến chuyện có liên quan tới Hạ Hầu Lân nữa. Nếu không, y sợ mình sẽ động thủ với Hiên Viên Duật mất.

Hiên Viên Duật cười cười, đứng ở góc đối diện, cũng không nói gì thêm. Rất nhanh, hai nén nhang đã kết thúc, tổng cộng chỉ có hơn năm mươi người đi vào Đại sảnh. Tên nam tử trung niên kia nói được là làm được, vừa hết thời gian hạn định, liền ra lệnh cho Minh Quỷ vệ đóng cổng lớn lại. Sau đó, ông ta bước tới trước mặt bọn họ, tự giới thiệu:

“Ta là giáo đầu của Minh Quỷ vệ, các ngươi có thể gọi ta là Quỷ đốc vệ. Khi nào các ngươi được gọi tên, thì đi theo Minh Quỷ vệ tới phòng luyện chế. Có bất cứ vấn đề gì, hãy nói trước giờ bắt đầu, hiểu chưa?”

Rất nhanh, Quỷ đốc vệ đã đọc tên lên. Đến phiên Bắc Minh và Hiên Viên Duật, ông ta khẽ liếc mắt nhìn:

“Bắc Minh luyện chế trang bị, Hiên Viên Duật luyện chế pháp khí hả?”

Bắc Minh và Hiên Viên Duật đồng thời gật đầu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Môn Ác Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook