Chương 208: Đại Hôn (4)
Kim Nguyên Bảo
11/04/2017
CHƯƠNG 204: ĐẠI HÔN (4)
Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên vào ngực, lạnh nhạt ngó xuống mọi người dưới quảng trường, trầm giọng nói: “Muốn biết thật giả cũng rất dễ! Chỉ cần triệu hồi Khế ước thú cấp chín ra hỏi, tất cả sẽ được rõ ràng thôi!”
Mọi người vừa nghe, tức khắc có tu sĩ triệu hồi Khế ước thú cấp chín của mình ra rặn hỏi, biết được kết quả, không khỏi đồng loạt kinh ngạc. Không ngờ quả thật đúng như những gì Âm Tế Thiên nói, chẳng hổ là Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết, Yêu thú cư nhiên chủ động chúc phúc cho hắn. Đây chính là sự khác nhau giữa Ngự thú sư cấp mười và Ngự thú sư cấp chín sao?
Những kẻ muốn nhìn Âm Tế Thiên xấu mặt không khỏi nuốt trái đắng. Chẳng biết là ai mở lời đầu tiên, hướng hai người đứng trên bục nói: “Chúc mừng Minh thiếu gia, chúc mừng Minh Thiếu phu nhân! Chúc các ngươi bạch đầu giai lão.”
Đám đông cũng đồng loạt lấy lại tinh thần, thi nhau chúc mừng Bắc Minh và Âm Tế Thiên. Trong nháy mắt, cả quảng trường toàn là những lời chúc tốt đẹp. Các trưởng lão Bắc gia liếc nhìn nhau, từ ánh mắt đến khóe miệng đều không kiềm nén được ý cười.
Bắc Minh và Âm Tế Thiên dù sao cũng là tiểu bối, sau khi nhận lời chúc mừng xong, còn phải đến hoàn lễ trưởng lão của các danh môn chính phái.
(Một hình thức cảm tạ khách khứa).
Bái kiến hết một hàng dài cái bàn, Âm Tế Thiên cười đến đơ cả mặt, nói đến khô cả cổ. Rất may, đám người tiếp theo đều là tu sĩ tà tu, do đó khách sáo vài câu cho có lệ là xong xuôi.
Tuy nhiên, đến chỗ năm vị lão tổ thì có vẻ hơi khó nhằn. Nhất là Yêu quái lão tổ, trong lúc nói chuyện cứ thích đưa tay sờ mặt Âm Tế Thiên và Bắc Minh. Chỉ nửa nén hương, tất cả những chỗ da lộ ra ngoài quần áo của hai người đều bị Yêu quái lão tổ sờ qua một lần.
Âm Tế Thiên và Bắc Minh đều trừng đỏ cả mắt, trong lòng lớp thì giận lớp thì ghen. Cho dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể nào trơ mắt nhìn đạo lữ của mình bị người ta sờ soạn. Thế nhưng, hai người lại chẳng biết làm gì hơn, chưa nói đến chuyện bọn họ là lão tổ cảnh giới Đại Thừa, chỉ tính hôm nay là ngày vui của hai người đi, chẳng lẽ lại đánh nhau trong ngày thành hôn hay sao? Yêu quái lão tổ cũng chỉ chạm vào mặt và tay bọn họ, chưa làm gì quá mức, lại thêm bọn họ là nam, bị một bà chị có chồng sờ soạn một chút, chả lỗ lã gì mà sợ.
Sau khi thoát khỏi năm vị lão tổ, Âm Tế Thiên nhẹ nhàng thở hắt ra, hỏi: “Sao lại mời đám tà tu lão tổ tới đây?”
Bắc Minh giải thích: “Nếu không mời bọn họ, mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa kìa.”
Âm Tế Thiên nghĩ lại cũng hiểu được, nếu không mời, bọn họ sẽ nói Bắc gia xem thường bọn họ, rồi từ nay về sau kết thù với Bắc gia. Cứ cho là hôm nay không đến, thì trước sau gì bọn họ cũng trăm phương nghìn kế tìm cơ hội gây sự với Bắc gia. Nếu đã như vậy, chẳng bằng mời bọn họ tới uống rượu mừng, bớt được vài chuyện. Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên không nói năng gì, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp bọn họ?”
“Ai?”
“Tà tu!”
Âm Tế Thiên hơi hạ mắt, che đi quang mang bên dưới, nói: “Không, là do ta giận cá chém thớt. Từ sau khi bị một tên tà tu hủy linh căn, ta liền không thích bọn họ!”
Bước chân của Bắc Minh khựng lại, sau đó lại tiếp tục đi tới, nói: “Đã như vậy, ta bảo bọn Bắc Sinh đưa ngươi về phòng, sau khi tiễn hết khách khứa ta sẽ sang tìm ngươi.”
Âm Tế Thiên bận rộn cả ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên không từ chối gợi ý của Bắc Minh. Trước khi trở về phòng, hắn nói với Bắc Minh: “Vừa rồi khi đi ngang năm vị tà tu lão tổ, ta cảm thấy khí tức của Ly Trĩ lão tổ và Quỷ Quái lão tổ không bình thường, ngươi nhắc các vị trưởng lão chú ý bọn họ một chút.”
Âm Tế Thiên nói xong, không lưu lại nữa mà cùng Bắc Sinh Bắc Duy ly khai. Bắc Minh nhìn bóng dáng của Âm Tế Thiên, ánh mắt từng chút từng chút sẫm màu.
Khi trở về viện Hoành trưởng lão, sắc trời đã tối. Âm Tế Thiên bước vào Minh Thăng viện liền nhìn thấy Hiên Viên Duật đang ngồi trong đình, không khỏi sửng sốt: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lại nói tiếp, không phải Bắc Minh đã gửi thiệp mời cho Hiên Viên Duật sao? Cớ gì ban nãy không thấy Hiên Viên Duật đâu.
Hiên Viên Duật nhìn Âm Tế Thiên mặc hỉ bào, hai mắt sáng ngời, hơi cong môi nói: “Ta đặc biệt ở đây chờ ngươi.”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Có việc gì sao?”
Hiên Viên Duật liếc sang Bắc Duy Bắc Sinh ở phía sau hắn. Bắc Sinh Bắc Duy tức khắc rời khỏi đình, đứng canh giữ ở cửa đại sảnh. Hiên Viên Duật lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái hòm màu đỏ, đặt ở trên bàn: “Tặng ngươi!”
Âm Tế Thiên không lập tức mở ra, chỉ hỏi: “Là quà cưới?”
Hiên Viên Duật nhướng mày, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Ngươi mở ra xem đi!”
Âm Tế Thiên liếc nhìn y một cái, sau đó mới mở hòm ra. Bên trong đặt một trường kiếm màu bạc dài hơn ba thước, trên chuôi kiếm khảm một viên ngọc bích rất lớn, cùng chiếc trâm bạc hắn thường dùng cực kỳ xứng đôi. Mắt hắn tỏa sáng, nhanh chóng cầm lấy kiếm huơ vài đường, kêu lên: “Hảo kiếm!”
Từ linh khí tỏa ra, có thể khẳng định thanh trường kiếm này phải thuộc hàng trung phẩm linh bảo trở lên. Hiên Viên Duật nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Âm Tế Thiên nghiêng đầu nhìn y: “Vì sao lại tặng kiếm cho ta?”
Hắn vẫn luôn muốn tìm một vũ khí nào đó vừa tay, không ngờ Hiên Viên Duật lai đưa thanh kiếm này cho hắn. Hiên Viên Duật giải thích: “Tuy ngươi bị hủy linh căn, nhưng ngươi vẫn có thể dùng pháp bảo, trang bị, pháp khí, bùa để bù đi những chỗ thiếu hụt. Cho nên ta mới đặc biệt chế tạo thanh kiếm này. Có nó, ngươi hoàn toàn có thể đánh bại tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ. Như vậy, sẽ có cảm giác tu vi của ngươi lại trở về tầng cao nhất của Trúc Cơ kỳ.”
Âm Tế Thiên không khách khí thu kiếm vào Nhẫn không gian: “Chỉ chút đồ như vậy sao có thể bù, mà cũng không bù lại được.”
Hiên Viên Duật nghiêm túc: “Ta biết!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Hiên Viên Duật nhìn nụ cười diễm lệ của hắn, ánh mắt lóe lên: “Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Vì tâm tình tốt, cho nên Âm Tế Thiên sảng khoái đáp: “Được!”
“Nếu như ta gặp ngươi sớm hơn Minh sư đệ, người thành thân với ngươi hôm nay có thể là ta không?”
Âm Tế Thiên chẳng thèm nghĩ ngợi mà lập tức trả lời: “Không!”
Hiên Viên Duật khó hiểu: “Vì sao? Ta kém y ở điểm nào?”
“Vấn đề không phải ở việc hơn hay kém. Cho dù ngươi có ưu tú cỡ nào đi chăng nữa, ta cũng không nhất định sẽ thích ngươi, thành thân với ngươi. Mà là trong suốt quá trình chung đụng, ta không hề có chút rung động nào dành cho ngươi. Nói thực tại hơn, là ngươi đã làm được cho ta cái gì? Ngươi đã tặng được cho ta cái gì?”
Hiên Viên Duật nghe câu nói cuối cùng kia, rất muốn thốt lên rằng thanh kiếm này không phải y tùy tiện mua về, mà là y suốt ba ngày ba đêm không ngủ để chế tạo ra. Thế nhưng, nếu nói vậy, nhất định Âm Tế Thiên sẽ trả lại không lấy. Âm Tế Thiên quăng cho y một cái liếc mắt: “Mà thông thường, người hỏi câu này sẽ có cảm tình với đối phương. Đừng bảo ngươi thích ta à nha?”
Hiên Viên Duật nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đúng vậy!”
Âm Tế Thiên cười nhạo: “Đừng! Ngươi đừng tưởng rằng nói như vậy ta sẽ vui mừng hớn hở tựa một cô nương tuổi mới lớn. Ta cho ngươi biết, chuyện này không thể nào, bởi vì ta biết được mục đích thực sự của ngươi.”
Hiên Viên Duật sửng sốt: “Ngươi biết mục đích thực sự của ta?” Y có mục đích gì?
Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Ngươi cố tình nói vậy để ta thích ngươi, sau đó rời bỏ Bắc Minh chứ gì?”
Hiên Viên Duật không hề suy nghĩ mà gật đầu.
“Vậy đúng rồi! Ngươi muốn ta rời bỏ Bắc Minh, để ngươi có thể nhân cơ hội chen vào giành lấy Bắc Minh.”
Hiên Viên Duật: “…” Y chen vào giành lấy Bắc Minh? Câu này là có ý gì?
Âm Tế Thiên tiếp tục suy luận: “Tuy rằng Bắc Minh nói quan hệ sư huynh đệ của các ngươi chẳng thân thiết gì, thậm chí có thể tính là một mất một còn. Thế nhưng ta cảm thấy, ngươi cố tình chọc cho Bắc Minh chán ghét ngươi, mục đích đơn giản là thu hút sự chú ý của Bắc Minh!”
Hiên Viên Duật lập tức ngắt lời hắn: “Từ từ! Ta có chút không rõ! Vì sao ta lại muốn giành lấy Minh sư đệ? Vì sao ta muốn y chú ý đến ta?”
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn Duật: “Không phải ngươi thích Bắc Minh sao?”
Hiên Viên Duật: “…” Đột nhiên y có cảm giác vô lực. Rốt cục là y đã làm gì mà lại khiến Tịch Thiên nghĩ rằng y thích Bắc Minh? Hiên Viên Duật vắt não nghĩ ngợi. Chẳng lẽ là do y đã từng khiêu khích Tịch Thiên, nói y là đạo lữ tương lai của Bắc Minh sao?
Âm Tế Thiên quan sát vẻ mặt câm nín của Hiên Viên Duật, khóe miệng cong lên. Đúng là trước kia hắn từng cho rằng Hiên Viên Duật thích Bắc Minh, thế nhưng từ sau khi Bắc Minh nói quan hệ của y với Hiên Viên Duật rất gay go thì ý tưởng này cũng đã tan thành mây khói. Sỡ dĩ bây giờ hắn nói vậy, tất nhiên là vì hắn nhận ra Hiên Viên Duật thật sự có ý tứ với hắn, cho nên mới cố tình vặn vẹo ý tứ của Hiên Viên Duật. Về sau, hắn chỉ cần giả ngu là xong. Cứ như thế, Hiên Viên Duật cũng sẽ không biết làm thế nào mới phải. Hiên Viên Duật lấy lại tinh thần nói: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi! Ta với Minh sư đệ…”
Y chưa nói xong thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển. Đăng bởi: admin
Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên vào ngực, lạnh nhạt ngó xuống mọi người dưới quảng trường, trầm giọng nói: “Muốn biết thật giả cũng rất dễ! Chỉ cần triệu hồi Khế ước thú cấp chín ra hỏi, tất cả sẽ được rõ ràng thôi!”
Mọi người vừa nghe, tức khắc có tu sĩ triệu hồi Khế ước thú cấp chín của mình ra rặn hỏi, biết được kết quả, không khỏi đồng loạt kinh ngạc. Không ngờ quả thật đúng như những gì Âm Tế Thiên nói, chẳng hổ là Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết, Yêu thú cư nhiên chủ động chúc phúc cho hắn. Đây chính là sự khác nhau giữa Ngự thú sư cấp mười và Ngự thú sư cấp chín sao?
Những kẻ muốn nhìn Âm Tế Thiên xấu mặt không khỏi nuốt trái đắng. Chẳng biết là ai mở lời đầu tiên, hướng hai người đứng trên bục nói: “Chúc mừng Minh thiếu gia, chúc mừng Minh Thiếu phu nhân! Chúc các ngươi bạch đầu giai lão.”
Đám đông cũng đồng loạt lấy lại tinh thần, thi nhau chúc mừng Bắc Minh và Âm Tế Thiên. Trong nháy mắt, cả quảng trường toàn là những lời chúc tốt đẹp. Các trưởng lão Bắc gia liếc nhìn nhau, từ ánh mắt đến khóe miệng đều không kiềm nén được ý cười.
Bắc Minh và Âm Tế Thiên dù sao cũng là tiểu bối, sau khi nhận lời chúc mừng xong, còn phải đến hoàn lễ trưởng lão của các danh môn chính phái.
(Một hình thức cảm tạ khách khứa).
Bái kiến hết một hàng dài cái bàn, Âm Tế Thiên cười đến đơ cả mặt, nói đến khô cả cổ. Rất may, đám người tiếp theo đều là tu sĩ tà tu, do đó khách sáo vài câu cho có lệ là xong xuôi.
Tuy nhiên, đến chỗ năm vị lão tổ thì có vẻ hơi khó nhằn. Nhất là Yêu quái lão tổ, trong lúc nói chuyện cứ thích đưa tay sờ mặt Âm Tế Thiên và Bắc Minh. Chỉ nửa nén hương, tất cả những chỗ da lộ ra ngoài quần áo của hai người đều bị Yêu quái lão tổ sờ qua một lần.
Âm Tế Thiên và Bắc Minh đều trừng đỏ cả mắt, trong lòng lớp thì giận lớp thì ghen. Cho dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể nào trơ mắt nhìn đạo lữ của mình bị người ta sờ soạn. Thế nhưng, hai người lại chẳng biết làm gì hơn, chưa nói đến chuyện bọn họ là lão tổ cảnh giới Đại Thừa, chỉ tính hôm nay là ngày vui của hai người đi, chẳng lẽ lại đánh nhau trong ngày thành hôn hay sao? Yêu quái lão tổ cũng chỉ chạm vào mặt và tay bọn họ, chưa làm gì quá mức, lại thêm bọn họ là nam, bị một bà chị có chồng sờ soạn một chút, chả lỗ lã gì mà sợ.
Sau khi thoát khỏi năm vị lão tổ, Âm Tế Thiên nhẹ nhàng thở hắt ra, hỏi: “Sao lại mời đám tà tu lão tổ tới đây?”
Bắc Minh giải thích: “Nếu không mời bọn họ, mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa kìa.”
Âm Tế Thiên nghĩ lại cũng hiểu được, nếu không mời, bọn họ sẽ nói Bắc gia xem thường bọn họ, rồi từ nay về sau kết thù với Bắc gia. Cứ cho là hôm nay không đến, thì trước sau gì bọn họ cũng trăm phương nghìn kế tìm cơ hội gây sự với Bắc gia. Nếu đã như vậy, chẳng bằng mời bọn họ tới uống rượu mừng, bớt được vài chuyện. Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên không nói năng gì, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp bọn họ?”
“Ai?”
“Tà tu!”
Âm Tế Thiên hơi hạ mắt, che đi quang mang bên dưới, nói: “Không, là do ta giận cá chém thớt. Từ sau khi bị một tên tà tu hủy linh căn, ta liền không thích bọn họ!”
Bước chân của Bắc Minh khựng lại, sau đó lại tiếp tục đi tới, nói: “Đã như vậy, ta bảo bọn Bắc Sinh đưa ngươi về phòng, sau khi tiễn hết khách khứa ta sẽ sang tìm ngươi.”
Âm Tế Thiên bận rộn cả ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên không từ chối gợi ý của Bắc Minh. Trước khi trở về phòng, hắn nói với Bắc Minh: “Vừa rồi khi đi ngang năm vị tà tu lão tổ, ta cảm thấy khí tức của Ly Trĩ lão tổ và Quỷ Quái lão tổ không bình thường, ngươi nhắc các vị trưởng lão chú ý bọn họ một chút.”
Âm Tế Thiên nói xong, không lưu lại nữa mà cùng Bắc Sinh Bắc Duy ly khai. Bắc Minh nhìn bóng dáng của Âm Tế Thiên, ánh mắt từng chút từng chút sẫm màu.
Khi trở về viện Hoành trưởng lão, sắc trời đã tối. Âm Tế Thiên bước vào Minh Thăng viện liền nhìn thấy Hiên Viên Duật đang ngồi trong đình, không khỏi sửng sốt: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lại nói tiếp, không phải Bắc Minh đã gửi thiệp mời cho Hiên Viên Duật sao? Cớ gì ban nãy không thấy Hiên Viên Duật đâu.
Hiên Viên Duật nhìn Âm Tế Thiên mặc hỉ bào, hai mắt sáng ngời, hơi cong môi nói: “Ta đặc biệt ở đây chờ ngươi.”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Có việc gì sao?”
Hiên Viên Duật liếc sang Bắc Duy Bắc Sinh ở phía sau hắn. Bắc Sinh Bắc Duy tức khắc rời khỏi đình, đứng canh giữ ở cửa đại sảnh. Hiên Viên Duật lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái hòm màu đỏ, đặt ở trên bàn: “Tặng ngươi!”
Âm Tế Thiên không lập tức mở ra, chỉ hỏi: “Là quà cưới?”
Hiên Viên Duật nhướng mày, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Ngươi mở ra xem đi!”
Âm Tế Thiên liếc nhìn y một cái, sau đó mới mở hòm ra. Bên trong đặt một trường kiếm màu bạc dài hơn ba thước, trên chuôi kiếm khảm một viên ngọc bích rất lớn, cùng chiếc trâm bạc hắn thường dùng cực kỳ xứng đôi. Mắt hắn tỏa sáng, nhanh chóng cầm lấy kiếm huơ vài đường, kêu lên: “Hảo kiếm!”
Từ linh khí tỏa ra, có thể khẳng định thanh trường kiếm này phải thuộc hàng trung phẩm linh bảo trở lên. Hiên Viên Duật nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Âm Tế Thiên nghiêng đầu nhìn y: “Vì sao lại tặng kiếm cho ta?”
Hắn vẫn luôn muốn tìm một vũ khí nào đó vừa tay, không ngờ Hiên Viên Duật lai đưa thanh kiếm này cho hắn. Hiên Viên Duật giải thích: “Tuy ngươi bị hủy linh căn, nhưng ngươi vẫn có thể dùng pháp bảo, trang bị, pháp khí, bùa để bù đi những chỗ thiếu hụt. Cho nên ta mới đặc biệt chế tạo thanh kiếm này. Có nó, ngươi hoàn toàn có thể đánh bại tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ. Như vậy, sẽ có cảm giác tu vi của ngươi lại trở về tầng cao nhất của Trúc Cơ kỳ.”
Âm Tế Thiên không khách khí thu kiếm vào Nhẫn không gian: “Chỉ chút đồ như vậy sao có thể bù, mà cũng không bù lại được.”
Hiên Viên Duật nghiêm túc: “Ta biết!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Hiên Viên Duật nhìn nụ cười diễm lệ của hắn, ánh mắt lóe lên: “Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Vì tâm tình tốt, cho nên Âm Tế Thiên sảng khoái đáp: “Được!”
“Nếu như ta gặp ngươi sớm hơn Minh sư đệ, người thành thân với ngươi hôm nay có thể là ta không?”
Âm Tế Thiên chẳng thèm nghĩ ngợi mà lập tức trả lời: “Không!”
Hiên Viên Duật khó hiểu: “Vì sao? Ta kém y ở điểm nào?”
“Vấn đề không phải ở việc hơn hay kém. Cho dù ngươi có ưu tú cỡ nào đi chăng nữa, ta cũng không nhất định sẽ thích ngươi, thành thân với ngươi. Mà là trong suốt quá trình chung đụng, ta không hề có chút rung động nào dành cho ngươi. Nói thực tại hơn, là ngươi đã làm được cho ta cái gì? Ngươi đã tặng được cho ta cái gì?”
Hiên Viên Duật nghe câu nói cuối cùng kia, rất muốn thốt lên rằng thanh kiếm này không phải y tùy tiện mua về, mà là y suốt ba ngày ba đêm không ngủ để chế tạo ra. Thế nhưng, nếu nói vậy, nhất định Âm Tế Thiên sẽ trả lại không lấy. Âm Tế Thiên quăng cho y một cái liếc mắt: “Mà thông thường, người hỏi câu này sẽ có cảm tình với đối phương. Đừng bảo ngươi thích ta à nha?”
Hiên Viên Duật nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đúng vậy!”
Âm Tế Thiên cười nhạo: “Đừng! Ngươi đừng tưởng rằng nói như vậy ta sẽ vui mừng hớn hở tựa một cô nương tuổi mới lớn. Ta cho ngươi biết, chuyện này không thể nào, bởi vì ta biết được mục đích thực sự của ngươi.”
Hiên Viên Duật sửng sốt: “Ngươi biết mục đích thực sự của ta?” Y có mục đích gì?
Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Ngươi cố tình nói vậy để ta thích ngươi, sau đó rời bỏ Bắc Minh chứ gì?”
Hiên Viên Duật không hề suy nghĩ mà gật đầu.
“Vậy đúng rồi! Ngươi muốn ta rời bỏ Bắc Minh, để ngươi có thể nhân cơ hội chen vào giành lấy Bắc Minh.”
Hiên Viên Duật: “…” Y chen vào giành lấy Bắc Minh? Câu này là có ý gì?
Âm Tế Thiên tiếp tục suy luận: “Tuy rằng Bắc Minh nói quan hệ sư huynh đệ của các ngươi chẳng thân thiết gì, thậm chí có thể tính là một mất một còn. Thế nhưng ta cảm thấy, ngươi cố tình chọc cho Bắc Minh chán ghét ngươi, mục đích đơn giản là thu hút sự chú ý của Bắc Minh!”
Hiên Viên Duật lập tức ngắt lời hắn: “Từ từ! Ta có chút không rõ! Vì sao ta lại muốn giành lấy Minh sư đệ? Vì sao ta muốn y chú ý đến ta?”
Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn Duật: “Không phải ngươi thích Bắc Minh sao?”
Hiên Viên Duật: “…” Đột nhiên y có cảm giác vô lực. Rốt cục là y đã làm gì mà lại khiến Tịch Thiên nghĩ rằng y thích Bắc Minh? Hiên Viên Duật vắt não nghĩ ngợi. Chẳng lẽ là do y đã từng khiêu khích Tịch Thiên, nói y là đạo lữ tương lai của Bắc Minh sao?
Âm Tế Thiên quan sát vẻ mặt câm nín của Hiên Viên Duật, khóe miệng cong lên. Đúng là trước kia hắn từng cho rằng Hiên Viên Duật thích Bắc Minh, thế nhưng từ sau khi Bắc Minh nói quan hệ của y với Hiên Viên Duật rất gay go thì ý tưởng này cũng đã tan thành mây khói. Sỡ dĩ bây giờ hắn nói vậy, tất nhiên là vì hắn nhận ra Hiên Viên Duật thật sự có ý tứ với hắn, cho nên mới cố tình vặn vẹo ý tứ của Hiên Viên Duật. Về sau, hắn chỉ cần giả ngu là xong. Cứ như thế, Hiên Viên Duật cũng sẽ không biết làm thế nào mới phải. Hiên Viên Duật lấy lại tinh thần nói: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi! Ta với Minh sư đệ…”
Y chưa nói xong thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.