Chương 102: Rất Nhớ Ngươi.
Kim Nguyên Bảo
11/04/2017
CHƯƠNG 102: RẤT NHỚ NGƯƠI.
Âm Tế Thiên tò mò nhìn người tu sĩ mặc áo lam đứng trên tường thành hỏi: “Người đó là ai mà sao tất cả mọi người đều nghe lời hắn nói?”
Bắc Sinh nhìn vị tu sĩ áo lam kia, hai mắt lòe lòe tỏa sáng: “Hắn là tiền bối Niếp Đĩnh, Ngự thú sư cấp chín duy nhất ở phía Tây. Tu sĩ nào muốn ký khế ước với yêu thú cấp tám trở lên thì đều nịnh bợ hắn, hiện giờ Thú Triều sắp tới, đương nhiên việc lớn nhỏ gì cũng phải nghe lời hắn!”
Không cần hỏi, chắc chắn Bắc Sinh cũng nằm trong số những người muốn nịnh bợ Niếp Đĩnh: “Nếu ngày nào đó Niếp Đĩnh tiền bối cho ta một con yêu thú cấp tám, dù ta có chết cũng không hối tiếc!”
“Không tiền đồ!” Âm Tế Thiên khinh bỉ trừng Bắc Sinh một cái, ai ngờ quay qua ngó thấy Bắc Duy cũng đang ngưỡng mộ nhìn tu sĩ áo lam. Vô Tịnh nhìn Niếp Đĩnh đứng trên tường thành, cảm khái nói: “Tuy bần tăng không có năng lực thuần phục yêu thú cấp tám nhưng vẫn muốn tìm Nhiếp Đĩnh tiền bối giúp bần tăng làm khế ước với yêu thú cấp tám!”
Bắc Sinh và Bắc Duy đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vô Tịnh, trăm miệng một lời nói: “Bạn cùng chí hướng
()!”
Âm Tế Thiên vỗ bả vai Vô Tịnh: “Tịch Lễ sư huynh có một đồ đệ như ngươi, hắn có chết cũng không tiếc!”
Vô Tịnh: “…”
(Đoạn này có chơi chữ đấy, mà mạng lag quá vào baidu không nổi).
“Mọi người nhìn kìa! Là tứ đại gia tộc! Người của tứ đại gia tộc đến!” Có người đột nhiên hưng phấn hét lớn.
Âm Tế Thiên vừa quay đầu nhìn thì thấy từ phía chân trời xa xa có một đám người bay thẳng về hướng này, đông tựa một đàn kiến, che phân nửa bầu trời. Lúc đến càng gần, tứ đại gia tộc không phân biệt tộc trưởng hay là gia chủ, đều mặc phục sức giống với các đệ tử. Lăng gia mặc tím trắng, Bắc gia mặc đen trắng, Phong gia là xanh trắng, Hoa gia là đỏ trắng. Tứ đại gia tộc tựa như dải lụa bốn màu vắt trên bầu trời, đội ngũ xếp hàng chỉnh tề, khí thế hùng hồn, giống như thiên binh thiên tướng hạ phàm! Niếp Đĩnh đứng trên tường thành, vừa thấy tứ đại gia tộc đến, lập tức dẫn người ra nghênh đón.
“Không hổ là tứ đại gia tộc!” Có người cảm thán nói!
Có người lại khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng qua là một đám người thích tỏ vẻ ta đây!”
Bắc Sinh hung hăng trừng mắt nhìn người kia, sau đó nói với Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi tìm thiếu gia đi!”
Âm Tế Thiên nhìn đám người dần dần đáp xuống đất, có chút chần chừ. Hắn rất muốn nhanh nhanh đi tìm Bắc Minh, thế nhưng hắn biết thân thể mình sắp đột phá, nếu như theo Bắc Minh vào ở chung với Bắc gia, đến lúc ấy muốn tìm cơ hội để tránh đi thăng cấp lại càng khó! Ngay khi Âm Tế Thiên đang do dự, một bóng người giống như cơn gió, tách khỏi đám đông náo nhiệt mà phóng qua, tốc độ cực nhanh làm người xung quanh chỉ kịp thấy một cái bóng đen. Đến khi Bắc Sinh và Bắc Duy kịp chú ý, thì người ấy đã vọt thẳng tới chỗ Âm Tế Thiên. Bọn họ cả kinh, cuống quít xoay người, lúc đang định rút kiếm ra đối phó thì nghe Âm Tế Thiên kinh ngạc hô: “Tiểu thí hài!”
Bắc Sinh và Bắc Duy nhìn rõ người tới, nhanh chóng thu lại tư thế lâm trận, cung kính gọi: “Dực Đồng thiếu gia!”
“A di đà phật!” Vô Tịnh đã sớm nhìn ra đó là Bắc Dực Đồng, cho nên không có ý định ngăn lại.
“Tiếu thí hài, làm sao ngươi tìm được ta vậy?” Thật sự Âm Tế Thiên khó mà tin được, một đám người đông đúc như vậy, tiểu thí hài lại có thể tìm được hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủn. Bắc Dực Đồng liếc ngón cái đang đeo nhẫn không gian của Âm Tế Thiên, nghiêm mặt ngẩng đầu chất vấn Âm Tế Thiên: “Vì sao không đợi ta cùng nhau tới Biên thành?”
Âm Tế Thiên nghe tiểu thí hài hỏi, thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, vươn hai ngón tay nhéo tai nhóc, giận dữ nói: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Hai tháng nay đã chạy đi đâu hả?”
Bắc Dực Đồng mím môi không nói, vươn tay lôi kéo ống tay áo Âm Tế Thiên, ý bảo hắn ngồi xổm xuống. Âm Tế Thiên ngồi xổm xuống ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nhóc: “Làm sao?”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng xuyên qua tấm màn trắng của đấu lạp, bình tĩnh nhìn dung nhan giấu sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn từ nghiêm túc dần trở nên nhu hòa, giơ hai tay lên xoa má Âm Tế Thiên nhỏ giọng nỉ non: “Rất nhớ ngươi!”
Âm Tế Thiên ngớ cả người, không hiểu sao lại cảm thấy nhóc này rất giống Bắc Minh. Trước không nói đến việc khuôn mặt của Bắc Dực Đồng quá tương tự Bắc Minh, mà chỉ cần xem ánh mắt của tiểu thí hài khi nhìn hắn, giống như ngày đó Bắc Minh nhìn hắn trước khi bế quan, trong con ngươi tràn đầy bóng dáng của hắn, tựa hồ trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình hắn. Bắc Dực Đồng nhân lúc Âm Tế Thiên xuất thần, đột nhiên đưa mặt kề sát vào, cúi đầu, cách một lớp khăn trắng, chuẩn xác không chệch đi đâu chạm nhẹ một cái lên môi hắn. Lúc ấy Âm Tế Thiên trợn tròn hai mắt, khó tin mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phóng lớn trước mắt mình, ngơ ngác thật lâu.
Bắc Duy và Bắc Sinh ở bên cạnh nhìn một màn kia, cũng trừng lớn hai mắt, nhìn thấy kẻ vây xem càng lúc càng nhiều thì gấp gáp xoay người, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của mọi người xung quanh. Vô Tịnh nhanh chóng nhắm lại hai mắt, không ngừng thì thầm: “A di đà phật, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
(Sagi: Voãi cả phi lễ chớ nhìn=]]])
Âm Tế Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần đứng dậy. Hắn không bị ảo giác, tiểu thí hài hôn hắn? Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Bắc Dực Đồng, thì phát hiện nhóc nghi hoặc ngó mình! Chẳng lẽ là do nhóc con cách một lớp che mặt nên hôn nhầm? Trong lòng Âm Tế Thiên không khỏi phức tạp! Hắn có thể giải thích là mình bị ảo giác, cũng có thể chống chế là tiểu thí hài hôn sai chỗ, thế nhưng tiểu thí hài nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn người yêu thì nên giải thích như thế nào? Điều khiến cho hắn buồn bực hơn nữa là, bởi vì tiểu thí hài hôn môi hắn mà tim hắn cứ loạn cào cào lên. Thậm chí nhìn tiểu thí hài lại thấy thân ảnh Bắc Minh, Âm Tế Thiên thầm may mắn tiểu thí hài chỉ mới tám chín tuổi, không thể nhầm tiểu thí hài thành Bắc Minh được!
Hắn nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ kia, vội hỏi: “Ca ngươi đâu?”
Bắc Dực Đồng nghe hắn hỏi đến Bắc Minh thì đôi mắt xinh đẹp hơi sáng lên: “Y đang nghị sự với các trưởng lão!”
Âm Tế Thiên bất mãn nhăn mày! Tiểu thí hài chỉ là em trai mà vừa mới tới nơi đã chạy đi tìm hắn, còn kẻ mang tiếng là trượng phu lại đi với mấy lão già lo nghị sự! Bắc Dực Đồng dắt tay hắn nói: “Chúng ta đến sơn trang riêng của Bắc gia đi!”
Trong lúc Bắc Dực Đồng vươn tay dắt tay hắn thì hắn nhìn thấy trên cổ tay nhóc lộ ra cái vòng màu đen giống y như cái Bắc Minh đeo. Hắn im lặng tùy ý Bắc Dực Đồng lôi kéo mình, đồng thời âm thầm đánh giá cái vòng màu đen kia. Âm Tế Thiên phát hiện chất liệu của cái vòng không phải bằng ngọc, hình như là dùng nhung tơ màu đen bện lại thành cái vòng, nhưng mà nhìn kỹ độ phản quang của nó thì lại không giống nhung tơ phổ thông, ngược lại tựa như tóc người. Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, phút chốc nheo lại mắt, thầm nghĩ: ‘Chẳng nhẽ lấy tóc hắn bện thành vòng tay?’
Rất nhanh Âm Tế Thiên đã tự phủ định!
Nếu như Bắc Minh dùng tóc hắn bện lại làm vòng tay thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng mà tiểu thí hài cũng lấy tóc hắn bện thành vòng thì lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ! Âm Tế Thiên nghĩ. chắc là hắn nhìn nhầm. Có lẽ vòng tay này không phải do tóc bện thành, mà cứ cho là bện từ tóc thì cũng là dùng tóc của vợ nhóc bện thành!
Âm tế Thiên nghĩ đến đây lại không khỏi nghĩ đến chuyện hắn vào Bắc gia đã ba tháng mà còn chưa nhìn thấy tiểu tức phụ của tiểu thí hài!
“Tiểu thí hài, ngươi dùng tóc của tức phụ bện thành sao?”
Thân mình Bắc Dực Đồng hơi ngừng lại: “Đúng! Hắn giống ngươi, rời đi sớm hơn so với người Bắc gia!”
Âm Tế Thiên sửng sốt, kỳ quái nhìn hắn: “Vậy sao nhóc không tìm nàng?”(Nàng và hắn đồng âm là wo)
“Hắn sẽ đến sơn trang riêng của Bắc gia!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Đợi khi đến đó thì nhóc giới thiệu nàng cho ta nhé!”
Bắc Dực Đồng im lặng! Âm Tế Thiên đợi mãi mà nhóc không nói gì, lại đột nhiên lại nhớ tới lời mấy đệ tử Thú viên nói hôm trước.
“Tiểu thí hài, ngươi…”
Vừa định hỏi, chắc không phải tiểu thí hài là con của Bắc Minh đấy chứ, thì dưới chân hiện lên ánh sáng xanh, một trận pháp bỗng thoáng ẩn hiện. Có người hô nhỏ một tiếng: “Là truyền tống trận! Mọi người mau tránh ra!”
Bắc Dực Đồng lập tức lôi kéo Âm Tế Thiên đi ra ngoài trận pháp! Ánh sáng xanh phát ra quang mang càng ngày càng rõ, cho đến khi quang mang tắt đi thì mới dần dần hồi phục lại màu xanh nhạt ôn hòa. Chỉ chốc lát sau, bên trong trận pháp xuất hiện mấy thân ảnh. Có người kinh hỉ kêu lên: “Là đệ tử Thuần Trần phái!”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng chợt lóe, nhanh chóng lấy đấu lạp từ nhẫn không gian ra, đội lên đầu! Tiếp theo, người đi ra khỏi trận pháp càng lúc càng nhiều, từ mười biến thành trăm, từ trăm biến ngàn, đệ tử Thuần Trần phái đi ra khỏi thì đứng xếp hàng một bên trận pháp, có lẽ nghênh đón chưởng môn và các trưởng lão. Âm Tế Thiên nhìn một đám người tiếp nối tiếp nối không dứt, nghi hoặc hỏi Vô Tịnh: “Lúc ngươi đưa ta đến Nam bộ, sao không trực tiếp dùng trận pháp ? Hại ta chịu tội vài ngày liền!”
Vô Tịnh giải thích: “Sư thúc, muốn mở được trận pháp thì tốn rất nhiều linh thạch!”
Âm Tế Thiên trợn lớn mắt, thật sự là bội phục tính tình chất phác thành thật của Vô Tịnh: “Sao ngươi không đến tìm Hoành trưởng lão đòi linh thạch? Nếu cảm thấy ngại thì có thể coi đó như là hóa duyên!”
Vô Tịnh: “…”
“Trưởng lão Thuần Trần phái đi ra!” Có người đột nhiên kích động hô!
Âm Tế Thiên nhìn về phía trước, chỉ thấy mười mấy tu sĩ tiên phong đạo cốt từ trận pháp đi ra. Trong nhóm người này chỉ có một vị nữ tu sĩ, ước chừng khoảng hơn kém hai mươi lăm tuổi, dung mạo thiên hương quốc diễm, xinh đẹp khó tả, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khí thế uy nghiêm, khiến người ta có cảm giác khó gần. Âm Tế Thiên tỉ mỉ nhìn phát hiện vị nữ tu sĩ đó giống giống Bắc Minh. Hắn cúi đầu nhìn của Bắc Dực Đồng, lại chuyển sang bên kia, hỏi: “Đó là mẹ ngươi à?”
Hắn vừa nói xong thì lập tức cảm thấy đầu ngón tay đau nhói. Âm Tế Thiên thấy Bắc Dực Đồng đang siết chặt ngón tay hắn, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
“Không có!” Bắc Dực Đồng thản nhiên nói. Âm Tế Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơn, may mắn không phải con của Bắc Minh. Nhưng mà cũng không đúng! Nếu tiểu thí hài thừa nhận Huyền Ngọc trưởng lão là mẹ của nhóc, vậy tại sao không nghe thấy chuyện Huyền Ngọc trưởng lão bị mất cảnh giới. Chẳng lẽ do tin tức bị phong tỏa, cho nên mọi người cũng không biết chuyện này?
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Dực Đồng, tiểu thí hài thấy Huyền Ngọc trưởng lão xuất hiện mà phản ứng vẫn lạnh lùng, một chút cũng không giống như nhìn thấy mẹ, ngược lại còn cứ như là đang nhìn một người không quen biết. Còn có, lúc nhóc nhìn thấy đệ tử Thuần Trần bước ra thì ngay lập tức đã đội đấu lạp lên, như là sợ bị bọn họ nhận mặt. Hắn nhớ rõ hai tháng trước, khi gặp Hiên Viên Duật ở khách ***, tiểu thí hài cũng không có ý định để Hiên Viên Duật biết nhóc là ai. Âm Tế Thiên càng lúc càng cảm thấy Bắc Dực Đồng kỳ lạ, đồng thời phát hiện ra, mình chẳng biết gì về nhóc, điều này khiến hắn thêm hạ quyết tâm tìm hiểu Bắc Dực Đồng.
Hắn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy tiểu thí hài là buổi sáng ngày thứ hai sau khi thành thân với Bắc Minh, tiểu thí hài nằm ngay cạnh hắn, sau đó biết hắn không đồng ý hôn sự này cho nên tức giận rời đi.
Lần thứ hai gặp lại là vào ban đêm, tiểu thí hài thở phì phì đi vào phòng hắn, vì hắn không quan tâm đến Bắc Minh nên đã cắn vào môi hắn, lúc ấy hắn đã cảm thấy đứa nhỏ này rất cổ quái.
Lần thứ ba là khi nhóc dẫn hắn đi Đậu Hoa thôn mua đồ ăn, lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Rất nhanh, Âm Tế Thiên nhận ra một chuyện… từ khi hắn biết Bắc Minh và tiểu thí hài cho tới nay thì chưa từng thấy hai người cùng xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa, tiểu thí hài thường xuất hiện ở Minh Thăng viện sau khi thân thể Bắc Minh phát bệnh, còn có mỗi khi hắn trêu chọc người ngoài, thì thái độ của tiểu thí hài đối với hắn cứ như là người chồng bị vợ cắm sừng vậy!
Âm Tế Thiên càng nghĩ lại càng cảm thấy có cái gì đó sắp sửa bật ra khỏi đầu hắn! Đăng bởi: admin
Âm Tế Thiên tò mò nhìn người tu sĩ mặc áo lam đứng trên tường thành hỏi: “Người đó là ai mà sao tất cả mọi người đều nghe lời hắn nói?”
Bắc Sinh nhìn vị tu sĩ áo lam kia, hai mắt lòe lòe tỏa sáng: “Hắn là tiền bối Niếp Đĩnh, Ngự thú sư cấp chín duy nhất ở phía Tây. Tu sĩ nào muốn ký khế ước với yêu thú cấp tám trở lên thì đều nịnh bợ hắn, hiện giờ Thú Triều sắp tới, đương nhiên việc lớn nhỏ gì cũng phải nghe lời hắn!”
Không cần hỏi, chắc chắn Bắc Sinh cũng nằm trong số những người muốn nịnh bợ Niếp Đĩnh: “Nếu ngày nào đó Niếp Đĩnh tiền bối cho ta một con yêu thú cấp tám, dù ta có chết cũng không hối tiếc!”
“Không tiền đồ!” Âm Tế Thiên khinh bỉ trừng Bắc Sinh một cái, ai ngờ quay qua ngó thấy Bắc Duy cũng đang ngưỡng mộ nhìn tu sĩ áo lam. Vô Tịnh nhìn Niếp Đĩnh đứng trên tường thành, cảm khái nói: “Tuy bần tăng không có năng lực thuần phục yêu thú cấp tám nhưng vẫn muốn tìm Nhiếp Đĩnh tiền bối giúp bần tăng làm khế ước với yêu thú cấp tám!”
Bắc Sinh và Bắc Duy đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vô Tịnh, trăm miệng một lời nói: “Bạn cùng chí hướng
()!”
Âm Tế Thiên vỗ bả vai Vô Tịnh: “Tịch Lễ sư huynh có một đồ đệ như ngươi, hắn có chết cũng không tiếc!”
Vô Tịnh: “…”
(Đoạn này có chơi chữ đấy, mà mạng lag quá vào baidu không nổi).
“Mọi người nhìn kìa! Là tứ đại gia tộc! Người của tứ đại gia tộc đến!” Có người đột nhiên hưng phấn hét lớn.
Âm Tế Thiên vừa quay đầu nhìn thì thấy từ phía chân trời xa xa có một đám người bay thẳng về hướng này, đông tựa một đàn kiến, che phân nửa bầu trời. Lúc đến càng gần, tứ đại gia tộc không phân biệt tộc trưởng hay là gia chủ, đều mặc phục sức giống với các đệ tử. Lăng gia mặc tím trắng, Bắc gia mặc đen trắng, Phong gia là xanh trắng, Hoa gia là đỏ trắng. Tứ đại gia tộc tựa như dải lụa bốn màu vắt trên bầu trời, đội ngũ xếp hàng chỉnh tề, khí thế hùng hồn, giống như thiên binh thiên tướng hạ phàm! Niếp Đĩnh đứng trên tường thành, vừa thấy tứ đại gia tộc đến, lập tức dẫn người ra nghênh đón.
“Không hổ là tứ đại gia tộc!” Có người cảm thán nói!
Có người lại khinh thường hừ một tiếng: “Chẳng qua là một đám người thích tỏ vẻ ta đây!”
Bắc Sinh hung hăng trừng mắt nhìn người kia, sau đó nói với Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi tìm thiếu gia đi!”
Âm Tế Thiên nhìn đám người dần dần đáp xuống đất, có chút chần chừ. Hắn rất muốn nhanh nhanh đi tìm Bắc Minh, thế nhưng hắn biết thân thể mình sắp đột phá, nếu như theo Bắc Minh vào ở chung với Bắc gia, đến lúc ấy muốn tìm cơ hội để tránh đi thăng cấp lại càng khó! Ngay khi Âm Tế Thiên đang do dự, một bóng người giống như cơn gió, tách khỏi đám đông náo nhiệt mà phóng qua, tốc độ cực nhanh làm người xung quanh chỉ kịp thấy một cái bóng đen. Đến khi Bắc Sinh và Bắc Duy kịp chú ý, thì người ấy đã vọt thẳng tới chỗ Âm Tế Thiên. Bọn họ cả kinh, cuống quít xoay người, lúc đang định rút kiếm ra đối phó thì nghe Âm Tế Thiên kinh ngạc hô: “Tiểu thí hài!”
Bắc Sinh và Bắc Duy nhìn rõ người tới, nhanh chóng thu lại tư thế lâm trận, cung kính gọi: “Dực Đồng thiếu gia!”
“A di đà phật!” Vô Tịnh đã sớm nhìn ra đó là Bắc Dực Đồng, cho nên không có ý định ngăn lại.
“Tiếu thí hài, làm sao ngươi tìm được ta vậy?” Thật sự Âm Tế Thiên khó mà tin được, một đám người đông đúc như vậy, tiểu thí hài lại có thể tìm được hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủn. Bắc Dực Đồng liếc ngón cái đang đeo nhẫn không gian của Âm Tế Thiên, nghiêm mặt ngẩng đầu chất vấn Âm Tế Thiên: “Vì sao không đợi ta cùng nhau tới Biên thành?”
Âm Tế Thiên nghe tiểu thí hài hỏi, thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, vươn hai ngón tay nhéo tai nhóc, giận dữ nói: “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Hai tháng nay đã chạy đi đâu hả?”
Bắc Dực Đồng mím môi không nói, vươn tay lôi kéo ống tay áo Âm Tế Thiên, ý bảo hắn ngồi xổm xuống. Âm Tế Thiên ngồi xổm xuống ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nhóc: “Làm sao?”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng xuyên qua tấm màn trắng của đấu lạp, bình tĩnh nhìn dung nhan giấu sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn từ nghiêm túc dần trở nên nhu hòa, giơ hai tay lên xoa má Âm Tế Thiên nhỏ giọng nỉ non: “Rất nhớ ngươi!”
Âm Tế Thiên ngớ cả người, không hiểu sao lại cảm thấy nhóc này rất giống Bắc Minh. Trước không nói đến việc khuôn mặt của Bắc Dực Đồng quá tương tự Bắc Minh, mà chỉ cần xem ánh mắt của tiểu thí hài khi nhìn hắn, giống như ngày đó Bắc Minh nhìn hắn trước khi bế quan, trong con ngươi tràn đầy bóng dáng của hắn, tựa hồ trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình hắn. Bắc Dực Đồng nhân lúc Âm Tế Thiên xuất thần, đột nhiên đưa mặt kề sát vào, cúi đầu, cách một lớp khăn trắng, chuẩn xác không chệch đi đâu chạm nhẹ một cái lên môi hắn. Lúc ấy Âm Tế Thiên trợn tròn hai mắt, khó tin mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phóng lớn trước mắt mình, ngơ ngác thật lâu.
Bắc Duy và Bắc Sinh ở bên cạnh nhìn một màn kia, cũng trừng lớn hai mắt, nhìn thấy kẻ vây xem càng lúc càng nhiều thì gấp gáp xoay người, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của mọi người xung quanh. Vô Tịnh nhanh chóng nhắm lại hai mắt, không ngừng thì thầm: “A di đà phật, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
(Sagi: Voãi cả phi lễ chớ nhìn=]]])
Âm Tế Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần đứng dậy. Hắn không bị ảo giác, tiểu thí hài hôn hắn? Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Bắc Dực Đồng, thì phát hiện nhóc nghi hoặc ngó mình! Chẳng lẽ là do nhóc con cách một lớp che mặt nên hôn nhầm? Trong lòng Âm Tế Thiên không khỏi phức tạp! Hắn có thể giải thích là mình bị ảo giác, cũng có thể chống chế là tiểu thí hài hôn sai chỗ, thế nhưng tiểu thí hài nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn người yêu thì nên giải thích như thế nào? Điều khiến cho hắn buồn bực hơn nữa là, bởi vì tiểu thí hài hôn môi hắn mà tim hắn cứ loạn cào cào lên. Thậm chí nhìn tiểu thí hài lại thấy thân ảnh Bắc Minh, Âm Tế Thiên thầm may mắn tiểu thí hài chỉ mới tám chín tuổi, không thể nhầm tiểu thí hài thành Bắc Minh được!
Hắn nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ kia, vội hỏi: “Ca ngươi đâu?”
Bắc Dực Đồng nghe hắn hỏi đến Bắc Minh thì đôi mắt xinh đẹp hơi sáng lên: “Y đang nghị sự với các trưởng lão!”
Âm Tế Thiên bất mãn nhăn mày! Tiểu thí hài chỉ là em trai mà vừa mới tới nơi đã chạy đi tìm hắn, còn kẻ mang tiếng là trượng phu lại đi với mấy lão già lo nghị sự! Bắc Dực Đồng dắt tay hắn nói: “Chúng ta đến sơn trang riêng của Bắc gia đi!”
Trong lúc Bắc Dực Đồng vươn tay dắt tay hắn thì hắn nhìn thấy trên cổ tay nhóc lộ ra cái vòng màu đen giống y như cái Bắc Minh đeo. Hắn im lặng tùy ý Bắc Dực Đồng lôi kéo mình, đồng thời âm thầm đánh giá cái vòng màu đen kia. Âm Tế Thiên phát hiện chất liệu của cái vòng không phải bằng ngọc, hình như là dùng nhung tơ màu đen bện lại thành cái vòng, nhưng mà nhìn kỹ độ phản quang của nó thì lại không giống nhung tơ phổ thông, ngược lại tựa như tóc người. Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, phút chốc nheo lại mắt, thầm nghĩ: ‘Chẳng nhẽ lấy tóc hắn bện thành vòng tay?’
Rất nhanh Âm Tế Thiên đã tự phủ định!
Nếu như Bắc Minh dùng tóc hắn bện lại làm vòng tay thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng mà tiểu thí hài cũng lấy tóc hắn bện thành vòng thì lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ! Âm Tế Thiên nghĩ. chắc là hắn nhìn nhầm. Có lẽ vòng tay này không phải do tóc bện thành, mà cứ cho là bện từ tóc thì cũng là dùng tóc của vợ nhóc bện thành!
Âm tế Thiên nghĩ đến đây lại không khỏi nghĩ đến chuyện hắn vào Bắc gia đã ba tháng mà còn chưa nhìn thấy tiểu tức phụ của tiểu thí hài!
“Tiểu thí hài, ngươi dùng tóc của tức phụ bện thành sao?”
Thân mình Bắc Dực Đồng hơi ngừng lại: “Đúng! Hắn giống ngươi, rời đi sớm hơn so với người Bắc gia!”
Âm Tế Thiên sửng sốt, kỳ quái nhìn hắn: “Vậy sao nhóc không tìm nàng?”(Nàng và hắn đồng âm là wo)
“Hắn sẽ đến sơn trang riêng của Bắc gia!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Đợi khi đến đó thì nhóc giới thiệu nàng cho ta nhé!”
Bắc Dực Đồng im lặng! Âm Tế Thiên đợi mãi mà nhóc không nói gì, lại đột nhiên lại nhớ tới lời mấy đệ tử Thú viên nói hôm trước.
“Tiểu thí hài, ngươi…”
Vừa định hỏi, chắc không phải tiểu thí hài là con của Bắc Minh đấy chứ, thì dưới chân hiện lên ánh sáng xanh, một trận pháp bỗng thoáng ẩn hiện. Có người hô nhỏ một tiếng: “Là truyền tống trận! Mọi người mau tránh ra!”
Bắc Dực Đồng lập tức lôi kéo Âm Tế Thiên đi ra ngoài trận pháp! Ánh sáng xanh phát ra quang mang càng ngày càng rõ, cho đến khi quang mang tắt đi thì mới dần dần hồi phục lại màu xanh nhạt ôn hòa. Chỉ chốc lát sau, bên trong trận pháp xuất hiện mấy thân ảnh. Có người kinh hỉ kêu lên: “Là đệ tử Thuần Trần phái!”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng chợt lóe, nhanh chóng lấy đấu lạp từ nhẫn không gian ra, đội lên đầu! Tiếp theo, người đi ra khỏi trận pháp càng lúc càng nhiều, từ mười biến thành trăm, từ trăm biến ngàn, đệ tử Thuần Trần phái đi ra khỏi thì đứng xếp hàng một bên trận pháp, có lẽ nghênh đón chưởng môn và các trưởng lão. Âm Tế Thiên nhìn một đám người tiếp nối tiếp nối không dứt, nghi hoặc hỏi Vô Tịnh: “Lúc ngươi đưa ta đến Nam bộ, sao không trực tiếp dùng trận pháp ? Hại ta chịu tội vài ngày liền!”
Vô Tịnh giải thích: “Sư thúc, muốn mở được trận pháp thì tốn rất nhiều linh thạch!”
Âm Tế Thiên trợn lớn mắt, thật sự là bội phục tính tình chất phác thành thật của Vô Tịnh: “Sao ngươi không đến tìm Hoành trưởng lão đòi linh thạch? Nếu cảm thấy ngại thì có thể coi đó như là hóa duyên!”
Vô Tịnh: “…”
“Trưởng lão Thuần Trần phái đi ra!” Có người đột nhiên kích động hô!
Âm Tế Thiên nhìn về phía trước, chỉ thấy mười mấy tu sĩ tiên phong đạo cốt từ trận pháp đi ra. Trong nhóm người này chỉ có một vị nữ tu sĩ, ước chừng khoảng hơn kém hai mươi lăm tuổi, dung mạo thiên hương quốc diễm, xinh đẹp khó tả, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khí thế uy nghiêm, khiến người ta có cảm giác khó gần. Âm Tế Thiên tỉ mỉ nhìn phát hiện vị nữ tu sĩ đó giống giống Bắc Minh. Hắn cúi đầu nhìn của Bắc Dực Đồng, lại chuyển sang bên kia, hỏi: “Đó là mẹ ngươi à?”
Hắn vừa nói xong thì lập tức cảm thấy đầu ngón tay đau nhói. Âm Tế Thiên thấy Bắc Dực Đồng đang siết chặt ngón tay hắn, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
“Không có!” Bắc Dực Đồng thản nhiên nói. Âm Tế Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơn, may mắn không phải con của Bắc Minh. Nhưng mà cũng không đúng! Nếu tiểu thí hài thừa nhận Huyền Ngọc trưởng lão là mẹ của nhóc, vậy tại sao không nghe thấy chuyện Huyền Ngọc trưởng lão bị mất cảnh giới. Chẳng lẽ do tin tức bị phong tỏa, cho nên mọi người cũng không biết chuyện này?
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Dực Đồng, tiểu thí hài thấy Huyền Ngọc trưởng lão xuất hiện mà phản ứng vẫn lạnh lùng, một chút cũng không giống như nhìn thấy mẹ, ngược lại còn cứ như là đang nhìn một người không quen biết. Còn có, lúc nhóc nhìn thấy đệ tử Thuần Trần bước ra thì ngay lập tức đã đội đấu lạp lên, như là sợ bị bọn họ nhận mặt. Hắn nhớ rõ hai tháng trước, khi gặp Hiên Viên Duật ở khách ***, tiểu thí hài cũng không có ý định để Hiên Viên Duật biết nhóc là ai. Âm Tế Thiên càng lúc càng cảm thấy Bắc Dực Đồng kỳ lạ, đồng thời phát hiện ra, mình chẳng biết gì về nhóc, điều này khiến hắn thêm hạ quyết tâm tìm hiểu Bắc Dực Đồng.
Hắn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy tiểu thí hài là buổi sáng ngày thứ hai sau khi thành thân với Bắc Minh, tiểu thí hài nằm ngay cạnh hắn, sau đó biết hắn không đồng ý hôn sự này cho nên tức giận rời đi.
Lần thứ hai gặp lại là vào ban đêm, tiểu thí hài thở phì phì đi vào phòng hắn, vì hắn không quan tâm đến Bắc Minh nên đã cắn vào môi hắn, lúc ấy hắn đã cảm thấy đứa nhỏ này rất cổ quái.
Lần thứ ba là khi nhóc dẫn hắn đi Đậu Hoa thôn mua đồ ăn, lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Rất nhanh, Âm Tế Thiên nhận ra một chuyện… từ khi hắn biết Bắc Minh và tiểu thí hài cho tới nay thì chưa từng thấy hai người cùng xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa, tiểu thí hài thường xuất hiện ở Minh Thăng viện sau khi thân thể Bắc Minh phát bệnh, còn có mỗi khi hắn trêu chọc người ngoài, thì thái độ của tiểu thí hài đối với hắn cứ như là người chồng bị vợ cắm sừng vậy!
Âm Tế Thiên càng nghĩ lại càng cảm thấy có cái gì đó sắp sửa bật ra khỏi đầu hắn! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.