Phật Môn Ác Thê

Chương 233: Thượng Cổ Bí Cảnh (13) – Vùng Đất Của Những Oan Hồn.

Kim Nguyên Bảo

11/04/2017

CHƯƠNG 229: THƯỢNG CỔ BÍ CẢNH (13) – VÙNG ĐẤT CỦA NHỮNG OAN HỒN.

Mọi người nghe thấy tiếng bước chân tháo chạy của đám yêu thú, không khỏi đề phòng, cảnh giác nhìn phía trước.

Tuy trong lòng bọn họ rất muốn xoay người bỏ chạy ngay, nhưng phía sau lại là động đen ăn thịt người, bọn họ càng không thể thụt lùi. Hơn nữa, hiện tại mới chạy, tựa hồ không còn kịp rồi!

Lúc này, hơn mười cái bóng đen từ trong bụi rậm nhảy vọt ra, dừng ở trước mặt bọn họ.

Mọi người thấy có bóng dáng của tu sĩ ngồi trên lưng yêu thú, nhất thời thở phào một hơi!

Mới vừa chạy khỏi phạm vi của động đen, bọn họ chẳng hề muốn phải lại liều mạng đánh nhau với một bầy yêu thú hung mãnh!

Bắc Minh nhìn người tới, mắt khẽ sáng lên: “Cha!”

Bắc Vũ Hoành thấy Bắc Minh và Âm Tế Thiên đều bình an vô sự, mỉm cười: “Không có việc gì là tốt rồi!”

Âm Tế Thiên hướng Bắc Vũ Hoành gật gật đầu, sau đó mới chú ý tới năm vị tu sĩ bên cạnh Bắc Vũ Hoành. Đều là người Bắc gia, một trong số đó là tộc trưởng của phân tộc – Bắc Thần, một người là Chấp Pháp trưởng lão, còn ba vị tu sĩ còn lại, hắn chưa từng thấy qua!

Đúng lúc này, có người ầm ĩ hô: “Ta đã nói là Minh Thiếu gia và Minh Thiếu phu nhân cùng đi với nhau, bây giờ các người có thể cho ta vào đội rồi chứ?”

Nghe tiếng, Âm Tế Thiên mới chú ý tới phía sau lưng Bắc Thần, có một gã tu sĩ!

Có người nhận ra gã, kinh hô một tiếng: “Hắn không phải là tên tu sĩ mới vừa bị Minh Thiếu phu nhân đá bay hay sao?”

Mọi người: “…”

Bắc Thần cười ha ha: “Thì ra hắn quả thật do Tịch Thiên đá bay đi! Trước đó, hắn từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi ngay chỗ bọn ta đang đả tọa. Chúng ta cứ nghĩ hắn tới đánh lén, cho nên bắt hắn lại. Sau khi vặn hỏi, hắn mới nói là do Minh Thiếu phu nhân đá hắn bay đi, chúng ta không tin. Cuối cùng Hoành trưởng lão sử dụng Thuật chỉ dẫn, mới chứng thực Minh tiểu tử quả nhiên đang ở phía Tây!”

Gã tu sĩ leo xuống lưng Khế ước thú của Bắc Thần, phun mạnh một hơi, nói với bọn Âm Tế Thiên: “May mà gặp được các người, không thì ta sẽ bị bọn họ ném vào Vùng đất của những oan hồn mất!”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt gã đảo qua đoàn người Âm Tế Thiên, phát hiện nhận số sụt giảm, trong lòng đột nhiên hưng phấn lên, cẩn cẩn thận thận hỏi dò: “Sao lại thiếu nhiều người như vậy? Những kẻ khác đâu?”

Nhóm tu sĩ đều trầm mặt không nói, Thanh Liên than nhẹ: “Trừ ngươi ra, không một ai may mắn thoát khỏi!”

Gã tu sĩ nhất thời run lẩy bẩy!

Lúc trước gã còn oán giận Minh Thiếu phu nhân đá gã bay xa như vậy, thiếu chút nữa hại gã bị ném vào Vùng đất của những oan hồn. Hiện tại nghe được kết quả, gã lại vô cùng cảm kích Minh Thiếu phu nhân đã giúp gã một cái đá kia!

Gã tu sĩ nhìn Âm Tế Thiên, cảm kích nói: “Cảm ơn Minh Thiếu phu nhân đã cứu mạng!”

Âm Tế Thiên gật gật đầu, xem như tiếp nhận lòng biết ơn của gã!

Kỳ thật lúc đá một cước kia, hắn cũng chỉ muốn thử xem xem mình có thể đá người ra ngoài động đen hay không thôi!

Bắc Minh cưỡi Khế ước thú đi đến trước mặt Bắc Vũ Hoành, hỏi: “Phía trước là nơi nào?”

Sắc mặt Bắc Vũ Hoành ngưng trọng: “Là nơi tụ tập của đám oan hồn! Không chỉ vậy, oán khí còn rất nặng. Hơn nữa, với năng lực của chúng ta, căn bản không đối phó được với bọn chúng!”

Chấp Pháp trưởng lão sửa lại lời của Bắc Vũ Hoành: “Chính xác mà nói, cho dù chúng ta có sử dụng phép thuật, hay sử dụng kiếm pháp bình thường, hoặc dùng phù chú quý báu, đều không đánh vào bọn chúng được. Tuy nhiên bọn chúng lại có thể chạm vào thân thể chúng ta!”



Mọi người nghe đến đây, đều trầm mặc!

Tình huống như vậy, chẳng khác nào đi chịu chết!

Âm Tế Thiên quay đầu nhìn Bắc Minh: “Chúng ta phải làm sao mới có thể đi qua?”

Bắc Minh khẽ híp mắt: “Trước xem xem rồi hãy nói!”

Bắc Vũ Hoành hỏi: “Các ngươi muốn đi vào Vùng đất của những oan hồn?”

Bắc Minh liếc mắt nhìn đám tu sĩ phía sau Bắc Vũ Hoành, đơn giản nói: “Ta cảm thấy bên kia có lối ra!”

Tu sĩ đi theo Bắc Vũ Hoành hai mặt nhìn sau, có người lên tiếng hỏi: “Minh thiếu gia, ngươi nói ngươi cảm thấy bên kia có lối ra, tại sao phải dùng từ cảm thấy, có phải chính ngươi cũng không chắc chắn lắm?”

Bắc Minh không phủ nhận đáp: “Đúng vậy! Quả thật ta không chắc chắn lắm!”

“Nếu không chắc chắn, ta khuyên Minh Thiếu gia vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn, ngươi chưa thấy Vùng đất của những oan hồn khủng bố đến cỡ nào đâu!”

Bắc Minh nói: “Ta vẫn muốn đến xem một chút!”

Bắc Vũ Hoành và Thanh Liên trăm miệng một lời nói: “Ta cũng đi!”

Bắc Thần, Chấp Pháp trưởng lão cùng với ba vị tu sĩ còn lại đều đồng ý đi theo qua đó!

Bắc Minh gật đầu, không để ý đám người còn lại có đi theo hay không, cưỡi khế ước thú chạy về phía Vùng đất của những oan hồn!

Bọn Bắc Vũ hoành đi theo phía sau!

Nhóm tu sĩ còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó lục tục nối gót!

Có những tu sĩ không muốn đi qua đó, nhưng khi thấy phần lớn mọi người đều đi hết, mà nơi này lại là chỗ cực nguy hiểm, đành phải kiên trì theo sau!

Ước chừng chạy được hai dặm, mặt trời đã lên cao, rừng cổ thụ xung quanh chết héo từ lâu, chỉ còn lại cành khô trụi lủi!

Trừ cái này ra, có vô số ngôi mộ rậm rạp chằng chịt xếp đầy dưới gốc cổ thụ, gió lạnh thổi qua, mọi người nhịn không được đều khẽ rùng mình.

“Đi thêm một dặm nữa, là có thể nhìn thấy Vùng đất của những oan hồn! Nơi đó có một cái lá chắn rất kỳ lạ, ngăn cản oan hồn không cho ra khỏi!” Bắc Vũ Hoành nói!

Âm Tế Thiên thử phóng tầm nhìn, lập tức nhìn thấy Vùng đất của những oan hồn cách đây một dặm. Bên trong toàn là oan hồn với oan hồn. Bọn chúng hé ra khuôn mặt âm u, màu da có xanh có trắng có cả xanh đen, hai mắt lờ đờ hung tợn, đầy người tử khí. Quần áo mặc trên người đều đã rách nát tả tơi.

Quan trọng là, oán khí vô cùng nặng, nặng đến mức cả thân hình đều tỏa ra khói đen, làm cho toàn bộ cánh rừng khô đều bị âm khí che kín!

Đội ngũ đi đến Vùng đất của những oan hồn, liền dừng lại trước lá chắn. Khi nhìn thấy oan hồn bên trong, không khỏi nhíu mày lại!

Oan hồn bên trong Vùng đất của những oan hồn, nguyên bản đang lơ lửng không mục đích. Thế mà vừa nhìn thấy nhóm tu sĩ đến, liền trở nên hung hãn cực kỳ. Há cái miệng to như bồn máu, lộ ra hàm răng xấu xí, phẫn nộ đánh về phía bọn họ.

Nhóm tu sĩ chưa nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ, không khỏi lui về phía sau vài bước!

Tuy nhiên, oan hồn mới vừa tiến tới phía trước, đã bị một cái lá chắn trong suốt cản đường. Bất luận bọn chúng có hung tợn như thế nào, cố gắn xông tới chỗ bọn họ như thế nào, đều bị lá chắn kia ngăn lại.



Nhóm tu sĩ thấy đám oan hồn không có cách nào qua đây, thầm thở phào.

Bắc Minh lên tiếng hỏi: “Bọn chúng không qua được đây, vậy chúng ta thì sao, có thể đi qua đó không?”

Chấp Pháp trưởng lão trả lời: “Có thể! Hình như lá chắn kia không có tác dụng đối với tu sĩ, mặc cho bọn ta đi lại tự nhiên. Nếu không, bọn ta sớm đã chết ở bên trong!”

“Ta đi thử xem!”

Bắc Minh nhảy xuống lưng Khế ước thú, xách kiếm bước tới chỗ Vùng đất của những oan hồn!

Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bắc Minh, nếu có tình huống gì đột ngột phát sinh, hắn sẽ lập tức dùng thuấn di mang Bắc Minh rời khỏi!

Bắc Minh đi tới trước lá chắn, oan hồn phảng phất như không nhìn thấy y, vẫn luôn gầm rú với nhóm tu sĩ bên kia!

Nhóm tu sĩ đứng ở xa xa nên không phát hiện ra điểm này, nhưng Âm Tế Thiên lại chú ý tới!

Hắn nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ liên quan tới việc Bắc Minh thiếu một hồn, cho nên oan hồn mới không nhìn thấy sự hiện hữu của y. Hay do hồn phách của Bắc Minh là quỷ tu, bởi thế oan hồn không hề xem y như một con người?

Bắc Minh đứng trước lá chắn, cũng phát hiện ra ánh mắt của oan hồn không hề tập trung trên người mình.

Y quan sát bọn chúng một hồi lâu, mới lấy trong Nhẫn không gian ra một cái Khu Quỷ phù, dán lên thân kiếm. Sau đó, cắm kiếm vào bên trong!

Kiếm xuyên qua lá chắn trong suốt, đâm lên người một nữ oan hồn tóc tai bù xù!

Sắc mặt nữ oan hồn kia khẽ biến, chậm rãi ngước xuống, ngơ ngác nhìn mũi kiếm trên bụng!

Nhóm tu sĩ nhìn thấy nữ oan hồn kia cúi đầu nhìn kiếm, không khỏi hưng phấn hỏi lẫn nhau: “Có phải đã đâm trúng nó rồi không?”

Có người không chắc chắn nói: “Hình như vậy!”

Bắc Vũ Hoành kinh ngạc nhìn Bắc Minh, Bắc Thần tò mò hỏi: “Minh tiểu tử, ngươi dán phù gì lên thân kiếm thế?”

Bắc Minh xoay người: “Khu Quỷ phù!”

Bắc Thần khó có thể tin mà la lên: “Làm sao có thể!”

Lúc trước bọn họ cũng có dùng Khu Quỷ phù, tuy nhiên vẫn không giết được những oan hồn này!

Bắc Minh lại nói: “Ta dùng chính là Khu Quỷ phù linh phẩm!”

“Ban nãy ta cũng dùng linh phẩm! Cớ gì ngươi lại có thể đâm vào được oan hồn! Phải chăng kiếm của ngươi có gì đặc biệt?”

Bắc Minh lắc đầu: “Chắc không có liên quan tới kiếm!”

Bắc Thần không tin, đi tới nói: “Ngươi đưa Khu Quỷ phù cho ta xem thử!”

Bắc Minh lại lấy một cái Khu Quỷ phù trong Nhẫn không gian ra!

Ngay khi hắn dưa Khu Quỷ phù cho Bắc Thần, động tác bất chợt khựng lại, đáy mắt đột nhiên nảy lên sự khủng hoảng, lo lắng hét lớn với Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên, coi chừng!” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Môn Ác Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook