Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 18:
Bát Nguyệt Quế An
30/05/2024
Cụ ấy vươn tay cầm lấy nó, tay cụ hơi run lên làm rơi xuống mặt đất. Cụ cúi người, khi nhặt nó lên, lập tức nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc ở mặt sau của tờ giấy.
Đó không phải là giấy, mà là một tấm hình.
Trên tấm ảnh, hai người trẻ tuổi ngồi chung một bàn ăn, nam đẹp trai nữ xinh gái, hai người đều mỉm cười nhìn về phía ống kính, nam sinh cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn nữ sinh thì cười ngại ngùng.
“Tấm hình này…”
Tay bà cụ cầm ảnh chụp có hơi run rẩy, trong ánh mắt có chút đấu tranh, giống như đang vật lộn với ký ức.
Hạ Tri An nhìn phản ứng của bà nội, cho rằng cụ bị ảnh chụp hù dọa nên nhanh chóng đi lên trước, cầm lấy tấm ảnh chụp trên tay bà cụ.
Lúc Hạ Tri An nhìn thấy tấm hình thì sững người ra.
Trước khi ông nội qua đời đã tiếc nuối nói với bọn họ ông cụ ấy đã làm mất một tấm ảnh chụp chung của hai người từ nhiều năm trước, đó là lần đầu tiên ông gặp bà nội, hai người họ chụp một tấm hình đen trắng, đó cũng là tấm ảnh cũ duy nhất trong nhà.
Hình như chính là tấm hình là anh ấy đang cầm trong tay lúc này.
“Tri An, đây là quà sinh nhật Tiểu Phong tặng cho bà nội à? Sao hai đứa lại tìm ra nó? Bà nội rất thích.”
Bà cụ Hạ nhìn bản thân và người chồng khi cả hai còn trẻ trong tấm ảnh, không cách nào kìm được cong lên thành một nụ cười.
Hạ Tri An nghe cụ nói thế, hơi khựng lại, bấm dãy số vừa rồi.
Trong lúc Hạ Tri An đi tìm sách, trong phòng livestream đã có không ít người theo dõi và vẫn còn đang tăng lên.
Khi Kỷ Hòa coi xong hai quẻ, số người theo dõi phòng livestream đã hơn mười nghìn. Lúc Hạ Phong vào phòng livestream thì số người theo dõi đã tăng lên gấp đôi.
Cho tới hiện tại, số người tham gia phòng livestream đã hơn năm mươi nghìn.
Tất cả mọi người đều đang chờ điện thoại của Hạ Phong vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên.
Trái tim Hạ Phong đập nhanh hai nhịp, anh ta nghe máy, còn mở loa ngoài.
“Hạ Phong, sao em biết ảnh chụp nằm trong quyển sách vậy?”
Anh ấy vừa nói xong, bão bình luận trở nên xôn xao.
[A Dã của tui: A a a a a a! Không ngờ tìm được thật kìa!]
[Vác một bao một lần: Sao bỗng nhiên tôi muốn khóc thế này. Ảnh chụp từ năm mươi năm trước chắc nó có ý nghĩa kỷ niệm lắm!]
[Cuối hè thanh đạm: Xin quỳ gối thành kính với chủ kênh, một lần là trùng hợp, nhiều lần cũng chỉ có thể là có tính toán! Trời ạ!]
[Điểm số ơi cứu mày kiểu gì đây: Kỷ Hòa, tôi thừa nhận trước kia tôi hơi lớn giọng với cô, quỳ xuống xin cô xem cho tôi một quẻ!]
Còn có người la hét bảo có kịch bản, nhưng rất nhanh đã bị chìm trong những tiếng than thở kinh ngạc phong phú.
Hạ Phong: “… Thật sự có tấm hình cũ đó à?”
Lần này, ánh mắt Hạ Phong nhìn Kỷ Hòa hoàn toàn thay đổi.
Nói đúng trang bìa quyển sách có thể là trùng hợp, nhưng thật sự tìm ra được tấm hình thì không thể dùng hai chữ trùng hợp để hình dung.
Ông trời ơi!
Có chuyện gì xảy ra với Kỷ Hòa thế? Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ thì bỗng nhiên trở nên tinh thông?
Sao có thể tính toán chuẩn xác như vậy được!
Nhưng anh ta còn chưa kịp đặt câu hỏi đã thấy màn hình lóe lên, anh ta đã bị Kỷ Hòa đá ra khỏi live.
Hạ Phong nhìn thông báo nhắc nhở tắt mic trên hệ thống, tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần đầu tiên có người dám ‘đá’ anh ta!
Người phụ nữ chết bầm này!
“Kỷ Hòa này có chút quỷ quái!”
Người bạn thân bị cướp điện thoại di động xoa cằm, cảm thán. Lúc nãy anh ta ở bên cạnh, đã xem hết toàn bộ quá trình. Trước tiên không đề cập tới quan hệ của Kỷ Hòa và Hạ Phong, không thể nào có chuyện cô đã biết việc ảnh chụp từ trước đó thông qua Hạ Phong.
Chỉ nói tới tấm hình kia…
Đó không phải là giấy, mà là một tấm hình.
Trên tấm ảnh, hai người trẻ tuổi ngồi chung một bàn ăn, nam đẹp trai nữ xinh gái, hai người đều mỉm cười nhìn về phía ống kính, nam sinh cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn nữ sinh thì cười ngại ngùng.
“Tấm hình này…”
Tay bà cụ cầm ảnh chụp có hơi run rẩy, trong ánh mắt có chút đấu tranh, giống như đang vật lộn với ký ức.
Hạ Tri An nhìn phản ứng của bà nội, cho rằng cụ bị ảnh chụp hù dọa nên nhanh chóng đi lên trước, cầm lấy tấm ảnh chụp trên tay bà cụ.
Lúc Hạ Tri An nhìn thấy tấm hình thì sững người ra.
Trước khi ông nội qua đời đã tiếc nuối nói với bọn họ ông cụ ấy đã làm mất một tấm ảnh chụp chung của hai người từ nhiều năm trước, đó là lần đầu tiên ông gặp bà nội, hai người họ chụp một tấm hình đen trắng, đó cũng là tấm ảnh cũ duy nhất trong nhà.
Hình như chính là tấm hình là anh ấy đang cầm trong tay lúc này.
“Tri An, đây là quà sinh nhật Tiểu Phong tặng cho bà nội à? Sao hai đứa lại tìm ra nó? Bà nội rất thích.”
Bà cụ Hạ nhìn bản thân và người chồng khi cả hai còn trẻ trong tấm ảnh, không cách nào kìm được cong lên thành một nụ cười.
Hạ Tri An nghe cụ nói thế, hơi khựng lại, bấm dãy số vừa rồi.
Trong lúc Hạ Tri An đi tìm sách, trong phòng livestream đã có không ít người theo dõi và vẫn còn đang tăng lên.
Khi Kỷ Hòa coi xong hai quẻ, số người theo dõi phòng livestream đã hơn mười nghìn. Lúc Hạ Phong vào phòng livestream thì số người theo dõi đã tăng lên gấp đôi.
Cho tới hiện tại, số người tham gia phòng livestream đã hơn năm mươi nghìn.
Tất cả mọi người đều đang chờ điện thoại của Hạ Phong vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên.
Trái tim Hạ Phong đập nhanh hai nhịp, anh ta nghe máy, còn mở loa ngoài.
“Hạ Phong, sao em biết ảnh chụp nằm trong quyển sách vậy?”
Anh ấy vừa nói xong, bão bình luận trở nên xôn xao.
[A Dã của tui: A a a a a a! Không ngờ tìm được thật kìa!]
[Vác một bao một lần: Sao bỗng nhiên tôi muốn khóc thế này. Ảnh chụp từ năm mươi năm trước chắc nó có ý nghĩa kỷ niệm lắm!]
[Cuối hè thanh đạm: Xin quỳ gối thành kính với chủ kênh, một lần là trùng hợp, nhiều lần cũng chỉ có thể là có tính toán! Trời ạ!]
[Điểm số ơi cứu mày kiểu gì đây: Kỷ Hòa, tôi thừa nhận trước kia tôi hơi lớn giọng với cô, quỳ xuống xin cô xem cho tôi một quẻ!]
Còn có người la hét bảo có kịch bản, nhưng rất nhanh đã bị chìm trong những tiếng than thở kinh ngạc phong phú.
Hạ Phong: “… Thật sự có tấm hình cũ đó à?”
Lần này, ánh mắt Hạ Phong nhìn Kỷ Hòa hoàn toàn thay đổi.
Nói đúng trang bìa quyển sách có thể là trùng hợp, nhưng thật sự tìm ra được tấm hình thì không thể dùng hai chữ trùng hợp để hình dung.
Ông trời ơi!
Có chuyện gì xảy ra với Kỷ Hòa thế? Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ thì bỗng nhiên trở nên tinh thông?
Sao có thể tính toán chuẩn xác như vậy được!
Nhưng anh ta còn chưa kịp đặt câu hỏi đã thấy màn hình lóe lên, anh ta đã bị Kỷ Hòa đá ra khỏi live.
Hạ Phong nhìn thông báo nhắc nhở tắt mic trên hệ thống, tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Đây là lần đầu tiên có người dám ‘đá’ anh ta!
Người phụ nữ chết bầm này!
“Kỷ Hòa này có chút quỷ quái!”
Người bạn thân bị cướp điện thoại di động xoa cằm, cảm thán. Lúc nãy anh ta ở bên cạnh, đã xem hết toàn bộ quá trình. Trước tiên không đề cập tới quan hệ của Kỷ Hòa và Hạ Phong, không thể nào có chuyện cô đã biết việc ảnh chụp từ trước đó thông qua Hạ Phong.
Chỉ nói tới tấm hình kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.