Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp
Chương 24:
Bát Nguyệt Quế An
30/05/2024
Lý Dũng phản ứng lại, mặt mo có hơi đỏ.
Rõ ràng là anh ta nhất quyết đòi theo đến cứu cháu gái, kết quả lâm trận lại nhát gan rút lui!
Nhưng mà câu trả lời của Kỷ Hòa lại khiến anh ta hơi khó hiểu.
"Cô Kỷ, lời này của cô có ý gì?"
"Vừa nãy anh đóng cửa à?"
Kỷ Hòa hỏi ngược lại.
Tim Lý Dũng nặng nề đập từng cái, trong đầu như có thứ gì đó vừa nổ tung. Giống như động tác quay chậm, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía cửa chính.
Cửa sắt loang lổ lúc này đang đóng chặt.
Vừa nãy anh ta có đóng cửa à?
Lý Dũng tự hỏi trong lòng, cuối cùng anh ta đưa ra một đáp án kinh khủng.
Không.
Anh ta nhớ rất rõ, anh ta mở cửa rất to.
Nhưng cửa lại tự đóng lại không biết từ lúc nào, không phát ra chút âm thanh nào.
Nhớ đến tình tiết của mấy phim kinh dị, cửa đóng lại là không mở ra được nữa, Lý Dũng bị doạ nổ da gà. Anh ta vội vàng chạy nhanh về phía trước, đưa tay kéo cửa sắt.
Nhưng cho dù anh ta có dùng sức thế nào đi nữa, mặt đỏ bừng lên cũng không mở được cửa.
"Đừng phí sức nữa."
Kỷ Hòa nhìn lướt qua chân cửa sắt.
Chỗ đó có hai người đang ngồi xổm.
Không thể nói là người, phải gọi là quỷ.
Bọn chúng dán chặt vào cửa, khuôn mặt giăng kín huyết lệ, đôi đồng tử trống rỗng đang nhìn chằm chằm Lý Dũng.
Đây cũng là lý do tại sao không mở cửa được.
Nếu Lý Dũng có thể nhìn thấy bọn chúng chắc sẽ bị dọa ngất.
Lý Dũng lung lay cửa sắt, không tin nó âm tà như vậy muốn tìm xem còn có lối ra nào khác không, nhưng tìm một vòng, tất cả cửa sổ vậy mà lại bị tấm ván gỗ đóng kín.
Lý Dũng càng tuyệt vọng.
"Chúng ta đi lên xem xem."
Kỷ Hòa nói xong rồi bước lên tầng.
Tầng một trừ hai con ma chặn cửa ra thì cũng không còn thứ bẩn thỉu gì khác.
Dáng vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng của Kỷ Hòa lại khiến Lý Dũng tự dưng yên tâm thêm một chút, anh ta vội vàng theo Kỷ Hòa đi về phía trước, rập khuôn từng bước theo sát đằng sau cô.
Bây giờ Kỷ Hòa là cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta!
Khác với tầng một trống trải, tầng hai nhìn có vẻ làm người ta sợ hãi hơn.
Hai bên hành lang âm u, hình như là phòng bệnh.
Tối đen như mực.
Căn phòng gần lối ra cầu thang nhất, bảng số phòng in dãy số màu đỏ tươi như máu ——
204.
Không biết bị hở chỗ nào, trong hành lang một làn gió tà mang theo mùi tanh hôi ập vào mặt.
Giống như trong bóng tối có thứ gì khủng bố, ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lý Dũng không nhịn được mà rùng mình.
"Kỷ. . . Cô Kỷ. . ."
Nếu như không phải anh ta còn có một chút lý trí của người đàn ông, e là bây giờ đã nhảy lên ôm chầm lấy Kỷ Hòa giống như gấu Koala.
Kỷ Hòa lại thẳng thừng cắt ngang lời của anh ta.
"Xuỵt. . . anh nghe."
Lý Dũng bị doạ ngậm miệng không lên tiếng ngay lập tức.
Trong làn gió tà phần phật, hình như còn kèm theo một ít thanh âm khác.
Giống như là giọng thì thầm của phụ nữ.
Lại giống như là. . .
Tiếng vui cười!
Kỷ Hòa ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Hô hấp của Lý Dũng bắt đầu trở nên dồn dập, anh ta đứng sau lưng Kỷ Hòa, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Trong bóng tối, có đồ vật gì đó đang nhanh chóng đến gần.
Âm thanh càng ngày càng gần, âm điệu càng ngày càng bén nhọn!
"Hi hi ha ha."
Đột nhiên, một loại tiếng cười của trẻ con vang lên bên tai Lý Dũng.
Con ngươi Lý Dũng co lại, tóc cũng bị dọa sợ đến mức dựng thẳng lên.
Sau một khắc. . .
"A! ! ! !"
Lần đầu tiên Lý Dũng phát hiện tiếng kêu thảm thiết của mình vậy mà cũng vừa bén nhọn vừa dài như vậy.
Rõ ràng là anh ta nhất quyết đòi theo đến cứu cháu gái, kết quả lâm trận lại nhát gan rút lui!
Nhưng mà câu trả lời của Kỷ Hòa lại khiến anh ta hơi khó hiểu.
"Cô Kỷ, lời này của cô có ý gì?"
"Vừa nãy anh đóng cửa à?"
Kỷ Hòa hỏi ngược lại.
Tim Lý Dũng nặng nề đập từng cái, trong đầu như có thứ gì đó vừa nổ tung. Giống như động tác quay chậm, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía cửa chính.
Cửa sắt loang lổ lúc này đang đóng chặt.
Vừa nãy anh ta có đóng cửa à?
Lý Dũng tự hỏi trong lòng, cuối cùng anh ta đưa ra một đáp án kinh khủng.
Không.
Anh ta nhớ rất rõ, anh ta mở cửa rất to.
Nhưng cửa lại tự đóng lại không biết từ lúc nào, không phát ra chút âm thanh nào.
Nhớ đến tình tiết của mấy phim kinh dị, cửa đóng lại là không mở ra được nữa, Lý Dũng bị doạ nổ da gà. Anh ta vội vàng chạy nhanh về phía trước, đưa tay kéo cửa sắt.
Nhưng cho dù anh ta có dùng sức thế nào đi nữa, mặt đỏ bừng lên cũng không mở được cửa.
"Đừng phí sức nữa."
Kỷ Hòa nhìn lướt qua chân cửa sắt.
Chỗ đó có hai người đang ngồi xổm.
Không thể nói là người, phải gọi là quỷ.
Bọn chúng dán chặt vào cửa, khuôn mặt giăng kín huyết lệ, đôi đồng tử trống rỗng đang nhìn chằm chằm Lý Dũng.
Đây cũng là lý do tại sao không mở cửa được.
Nếu Lý Dũng có thể nhìn thấy bọn chúng chắc sẽ bị dọa ngất.
Lý Dũng lung lay cửa sắt, không tin nó âm tà như vậy muốn tìm xem còn có lối ra nào khác không, nhưng tìm một vòng, tất cả cửa sổ vậy mà lại bị tấm ván gỗ đóng kín.
Lý Dũng càng tuyệt vọng.
"Chúng ta đi lên xem xem."
Kỷ Hòa nói xong rồi bước lên tầng.
Tầng một trừ hai con ma chặn cửa ra thì cũng không còn thứ bẩn thỉu gì khác.
Dáng vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng của Kỷ Hòa lại khiến Lý Dũng tự dưng yên tâm thêm một chút, anh ta vội vàng theo Kỷ Hòa đi về phía trước, rập khuôn từng bước theo sát đằng sau cô.
Bây giờ Kỷ Hòa là cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta!
Khác với tầng một trống trải, tầng hai nhìn có vẻ làm người ta sợ hãi hơn.
Hai bên hành lang âm u, hình như là phòng bệnh.
Tối đen như mực.
Căn phòng gần lối ra cầu thang nhất, bảng số phòng in dãy số màu đỏ tươi như máu ——
204.
Không biết bị hở chỗ nào, trong hành lang một làn gió tà mang theo mùi tanh hôi ập vào mặt.
Giống như trong bóng tối có thứ gì khủng bố, ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lý Dũng không nhịn được mà rùng mình.
"Kỷ. . . Cô Kỷ. . ."
Nếu như không phải anh ta còn có một chút lý trí của người đàn ông, e là bây giờ đã nhảy lên ôm chầm lấy Kỷ Hòa giống như gấu Koala.
Kỷ Hòa lại thẳng thừng cắt ngang lời của anh ta.
"Xuỵt. . . anh nghe."
Lý Dũng bị doạ ngậm miệng không lên tiếng ngay lập tức.
Trong làn gió tà phần phật, hình như còn kèm theo một ít thanh âm khác.
Giống như là giọng thì thầm của phụ nữ.
Lại giống như là. . .
Tiếng vui cười!
Kỷ Hòa ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Hô hấp của Lý Dũng bắt đầu trở nên dồn dập, anh ta đứng sau lưng Kỷ Hòa, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Trong bóng tối, có đồ vật gì đó đang nhanh chóng đến gần.
Âm thanh càng ngày càng gần, âm điệu càng ngày càng bén nhọn!
"Hi hi ha ha."
Đột nhiên, một loại tiếng cười của trẻ con vang lên bên tai Lý Dũng.
Con ngươi Lý Dũng co lại, tóc cũng bị dọa sợ đến mức dựng thẳng lên.
Sau một khắc. . .
"A! ! ! !"
Lần đầu tiên Lý Dũng phát hiện tiếng kêu thảm thiết của mình vậy mà cũng vừa bén nhọn vừa dài như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.