Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 68
Hoa Hữu Tín
30/05/2024
“Không được!” Thẩm Bân kiên định cự tuyệt nói: “Diêm Hình ở thế giới này không thích hợp, nếu hắn nhận ra một chút gió thổi cỏ lay nào, chẳng may ta bị hắn phanh thây thì sao?”
Mèo đen: “......” Nói quá nghiêm trọng rồi thì phải?
“Ánh mắt kia của ngươi là không tin? Lấy sự hiểu biết của ta về Diêm Hình, cho dù trò chơi lần này hắn không phải quỷ, nếu ta tới gần ai, hắn sẽ không ra tay với ta thì cũng sẽ ngay lập tức giết người khác ngươi biết không?” Thẩm Bân nói.
Mèo đen nghĩ nghĩ: “Hình như là vậy, ta cảm thấy nếu người không vừa mắt kẻ nào, có lẽ có thể đối xử với người đó tốt một chút, không cần tự mình động thủ, Diêm Hình sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Thẩm Bân: “......”
“Ta nói thật đấy, ngươi đừng không tin, tóm lại nếu ngươi thật sự không ưa ai, liền thử xem là được.” Mèo đen dừng một chút: “....Dù sao ngươi nhìn mà làm, cuối cùng nếu không gom đủ quần áo, ngươi có thể nghĩ tới đề nghị của ta.”
Thẩm Bân không hề lên tiếng, yên lặng gắp đồ ăn không thích, miệng nhạt như chim, cho người dọn đi, sau đó bò lên giường ngủ.
Không phải Diêm Hình nói sẽ nhanh trở lại sao? Thẩm Bân ngáp một cái không nghĩ nhiều, liền nhắm hai mắt lại.
......
Còn Diêm Hình? Cơ hồ là đằng đằng sát khí vào phòng bếp, lúc này là thời gian nghỉ trưa, địa vị của đầu bếp cao hơn hạ nhân khác, cho nên đang ở gian bên cạnh nghỉ ngơi, hắn làm xong đồ ăn liền không làm gì hết, rửa bát quét dọn phòng bếp giao hết cho những người khác.
Diêm Hình ngay từ đầu cũng không trực tiếp tìm được người, kết quả liền nghe thấy hai nha hoàn mặc áo xám làm việc vặt nói chuyện.
“Đầu bếp thật là giỏi, ngoại trừ nấu cơm cho các chủ nhân thì chẳng cần phải làm gì cả, thật hâm mộ.”
“Ngươi mới tới không biết, ông ta không nhàn như vậy, chỉ là đẩy hết công việc vào tay chúng ta, vốn dĩ là việc ông ta phải làm.” Người trả lời lòng đây phẫn nộ.
“Vậy sao, mỗi ngày ông ta đều có thể tới gian bên cạnh ngủ sao?” Nói xong còn nhìn về phía đầu bếp nghỉ ngơi một cái.
“Đúng vậy! Chịu khổ chịu nhọc chỉ có chúng ta......”
Diêm Hình theo ánh mắt nha hoàn lập tức đi thẳng về phía đầu bếp, lời oán giận của các nàng sau đó hắn không có tâm để nghe tiếp.
Gian bên cạnh vốn dĩ khá nhỏ, nhưng đầu bếp ở đây nghỉ trưa thời gian dài, liền làm cho nơi này vô cùng thoải mái, thời tiết lúc này không nóng lắm, nhưng độ ấm trong phòng bếp vẫn cao hơn so với những nơi khác, cho nên phải trải chiếu nằm.
Đầu bếp nằm ngửa trên chiếu, đây là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, hơi béo, có lẽ làm đầu bếp lâu rồi, cả ngày bị khói xông nên da mặt rất đen.
Thời trẻ không phải hắn không vất vả, nếu không phải khi đó thức khuya dậy sớm, sao có thể trở thành đầu bếp như ngày hôm nay?
Đáng tiếc tuổi càng lớn lòng càng tham, biết có chủ nhân không được cưng chiều, lập tức cắt xén đồ ăn bỏ vào túi của mình.
Cho dù đầu bếp đang ngủ vẫn mang theo nụ cười tủm tỉm trên mặt, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, tuy Diêm Hình không thể trực tiếp hiện thân, lại có thể đi vào giấc mơ.
Trong mơ đầu bếp đang ôm một đống bạc chảy nước miếng, cười sung sướng, tất cả những thứ này là do hắn “cố gắng” có được, ví dụ như ngày thường hạ nhân trong phòng bếp hiếu kính, đôi khi cắt xén tiền ăn mỗi tháng tích cóp lại, đặc biệt là tam thiếu nãi nãi mới tới, cắt xén bạc của cậu là nhiều nhất.
Mà khi hắn đang vui vẻ, lại cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh đánh tới, hắn rùng mình một cái, nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng lại vô cùng âm trầm chậm rãi đi tới gần hắn.
Đầu bếp ở Diêm gia làm việc hơn 20 năm, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tam thiếu gia đã chết của Diêm gia, lập tức bị dọa toát mồ hôi lạnh, cứng đờ tại chỗ.
Diêm Hình đi tới trước mặt hắn, phản ứng đầu tiên của đầu bếp là xoay người chạy, lại bị Diêm Hình chế trụ, vươn tay bóp lấy cổ hắn, lực đạo rất lớn, như là ngay sau đó sẽ bị bóp nát.
Diêm Hình hoàn toàn có thể giết người, chỉ cần mạnh tay một chút, đầu bếp sẽ không bao giờ tỉnh lại từ trong mộng.
“Tam thiếu...... Tha mạng......” Đầu bếp như là từ kẽ răng toát ra lời cầu cứu, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, gặp quỷ? Bản thân vì sao lại gặp phải quỷ?
Đúng rồi, hôm nay lần đầu tiên hắn cắt xén thức ăn của tam thiếu nãi nãi, không phải là vì điều này chứ? Trừ điều này ra đầu bếp không thể nghĩ ra nguyên nhân khác, lập tức hối hận đến xanh ruột, nhưng lại không biết làm gì.
Rất nhanh, đầu bếp cảm giác bản thân càng ngày càng khó thở, đại khái người đối diện với tử vong mới xuất hiện thiện chí, muốn hỏi cảm nhận của hắn lúc này? Đó chính là bản thân vô cùng hối hận, tuy lúc trước làm việc đặc biệt sung sướng...
Ngay khi hắn ở trong lòng thề với trời kiếp sau nhất định không tham món lợi nhỏ, Diêm Hình buông hắn ra.
Đương nhiên không phải Diêm Hình mềm lòng, mà là ngẫm lại cảm thấy không cần thiết, người này chết, một lần nữa phải tìm đầu bếp còn phải tốn thời gian khống chế, chậm trễ hắn trở về bồi Thẩm Bân.
Giây phú đầu bếp được buông ra cơ hồ lệ nóng doanh tròng, sống sót sau tai nạn hắn bùm một tiếng quỳ xuống: “Tam thiếu gia tha mạng tam thiếu gia tha mạng, tiểu nhân lần sau cũng không dám nữa.” Khóc lóc thảm thiết.
Diêm Hình chán ghét nhìn hắn một cái: “Biết vì sao ta tới tìm ngươi chứ?”
Đầu bếp vội vàng trả lời: “Là tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ ám, mới bớt xén của tam thiếu nãi nãi, tiểu nhân thật sự không dám.”
Diêm Hình không nói lời vô nghĩa: “Một khi đã như vậy, về sau biết phải làm thế nào rồi chư?”
Đầu bếp dập đầu vài cái: “Về sau tiểu nhất bất luận việc gì đều đặt tam thiếu nãi nãi lên hàng đầu, bảo đảm từng loại nguyên liệu nấu ăn đều là tươi mới nhất.”
Diêm Hình lạnh lùng phân phó nói: “Bốn tiếng sau, đưa một chung tổ yến tới biệt viện đi.” Tính thời gian Thẩm Bân lúc này hẳn là đã ăn xong cơm trưa, lại đưa tổ yến tới quấy rầy ngược lại không tốt, cho nên muộn một chút rồi mang tới.
“Vâng! Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.” Đầu bếp nói.
Cuối cùng Diêm Hình nhìn hắn một cái thật sâu: “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ mỗi một lời nói của mình lúc này, nếu không làm được, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Tràn đầy uy hiếp.
Đầu bếp lập tức dập đầu thật mạnh vài cái, cho dù đầu có chảy máu cũng không để ý, so với mạng sống thì cái này không coi là gì.
Đầu bếp quỳ trên mặt đất chậm chạp không dám ngẩng đầu, qua hồi lâu mới thử nhìn xung quanh một chút, kết quả lại không nhìn thấy Diêm Hình, cũng không biết hắn đi khi nào....
Hình ảnh vừa chuyển, đầu bếp bỗng nhiên từ trong lúc giấc ngủ mơ bừng tỉnh, hắn sửng sốt hai giây mới phản ứng lại được, vừa rồi là một hồi ác mộng!
Quá dọa người rồi, một người đàn ông hơn 40 tuổi như hắn thiếu chút nữa sợ tè ra quần.
....Sợ bóng sợ gió một hồi, đầu bếp đứng dậy ra ngoài, bởi vì vừa rồi mơ nên hắn không thể ngủ được nữa.
Vừa ra ngoài, phía đối diện có một gã sai vặt đi tới, đối phương lập tức kinh ngạc chỉ vào cổ hắn mở miệng: “Đầu bếp vừa đánh nhau với ai thế? Rất nghiêm trọng, cự nhiên siết cổ.”
Rõ ràng là vị trí Diêm Hình siết cổ hắn không lâu trước đó.
Đầu bếp cả kinh, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không cả trả lời, vội vàng chạy về chỗ ở.
Đám hạ nhân ngày thường đều ở cùng một chỗ, đầu bếp địa vị tương đối cao, có phòng riêng, tuy không lớn, nhưng vẫn rất thoải mái, hắn vội vàng soi mình trong gương, biểu tình đột nhiên hoảng sợ, kia không phải là mộng, đó là thật.
......
Diêm Hình trở lại biệt viện của Thẩm Bân, chậm rãi vươn tay đẩy cửa phòng rồi đóng lại, nha hoàn thấy một màn như vậy có chút nghi hoặc, hôm nay rõ ràng không có gió, cửa phòng sao lại bị mở? Nhưng nếu đã tự động đóng lại, nàng cũng không quản nữa.
Người đàn ông vô hình lặng lẽ đứng ở mép giường, hắn nhìn Diêm Hình ngủ hồi lâu mới cùng nhau lên giường ôm người ngủ.
Quỷ kỳ thực không cần ngủ, nhưng hắn thích cảm giác ôm người trong lòng ngực.
Mèo đen cách đó không xa cuộn thành một nắm cảnh giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía giường, tuy nó không nhìn thấy quỷ, nhưng dựa vào tư thế thay đổi của ký chủ và giường chăn, là có thể cảm giác được Diêm Hình đã trở lại.
Mèo đen lại lần nữa cuộn thành một nắm lăn vào trong góc, sợ quá, nói không muốn khiến người cảm thấy chướng mắt một chút nào, nếu không nói không chừng sẽ bị Diêm Hình “xử lý“.
......
Chiều hôm nay vô cùng an tĩnh, không chỉ có viện của Diêm Hình và Thẩm Bân im ắng, mà còn nơi ở của lão tứ và phu nhân của gã bên kia nữa.
Từ trước tới nay Nguyễn Ninh Nhã luôn trầm mặc, nhưng lão tứ thì khác, ngày thường gã thích hô to gọi nhỏ với vợ mình, không hề giống một thiếu gia nhà giàu được giáo dục đàng hoàng.
Nhưng vì sao đối đãi như vậy còn cưới nàng về chứ?
Bởi vì bị ghen ghét che mờ mắt, từ nhỏ tới lớn chỉ cần có liên quan tới Diêm Hình, gã đều muốn cướp về, hơn nữa dung mạo Nguyễn Ninh Nhã thực sự không tồi, với tính tình háo sắc của lão tứ, sao có thể không chiếm tới tay chứ?
Nhưng có chút hối hận, lúc trước vì sao muốn cưới, trực tiếp tìm người nhìn nữ nhân này, nhân lúc người có một mình thì bắt người tới chơi không được sao, như thế còn có thể cưới nữ nhân khác.
Tuy thời đại hiện giờ kẻ có tiền cưới nhiều mấy vợ lẽ rất bình thường, nhưng ở Diêm gia thì không được, Diêm phu nhân mẹ ruột của gã từ trước tới nay độc đoán, quản chế Diêm lão gia không cho cưới vợ lẽ, thậm chí yêu cầu con trai cũng chỉ có thể cưới một người.
Chủ yếu là lo lắng “gia phong” bị bại hoại, chẳng may Diêm lão gia có tâm tư cưới vợ lẽ, phiền toái.
Bên ngoài đám nha hoàn bận rộn rất kỳ quái chiều nay sao không thấy tứ thiếu gia ra ngoài? Phải biết rằng bình thường vào lúc này đều là tứ thiếu nãi nãi ngồi thêu trong phòng, gã nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Nhưng tâm tư của chủ nhân hạ nhân sao có thể quản, không thể nào có người tìm tòi nghiên cứu chân tướng.
Nguyễn Ninh Nhã lúc này đang thêu hoa, hơn nữa vô cùng nghiêm túc, lão tứ vẫn đứng tại chỗ duy trì động tác suốt nửa ngày không chút động đậy như cũ, nhưng gã không cảm giác được thân thể tê mỏi và mệt nhọc, vẫn rất cứng đờ, không chịu không chế.
Đau đớn ở đỉnh đầu dần dần chết lặng, lúc này nếu gã khôi phục, có lẽ muốn lập tức giết chết Nguyễn Ninh Nhã.
Tận đến xế chiều, có nha hoàn vào đưa đồ ăn, lão tứ liền thấy thân thể mình chuyển động, đương nhiên không do hắn điều khiển, hết thảy đều do Nguyễn Ninh Nhã khống chế, hiện tại tất cả nhất cử nhất động của lão tứ hoàn toàn do suy nghĩ của cô.
Còn chưa tới lúc bại lộ, hơn nữa lão tứ không phải còn có ý thức sao? Không vội, từ từ đến.
......Chỉ khi thêu hoa Nguyễn Ninh Nhã mới có thể nhìn thấy bóng dáng vốn có của bản thân, dịu dàng, an tĩnh, nghiêm túc.
Giây phút đường thêu kết thúc, ngay sau đó nàng cong cong khóe môi, khuôn mặt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn thoáng qua, ánh mắt lại lần nữa mang theo cố chấp nho nhỏ, hôm nay, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm tử tế.
Từ trước tới nay Nguyễn Ninh Nhã luôn ngồi ăn cùng lão tứ, đồ ăn đương nhiên không tồi, nhưng khi ăn phải nhìn sắc mặt người nào đó, còn không bằng ăn cỏ trấu.
Trước mặt người ngoài, lão tứ vẫn như bình thường ngồi xuống ghế trước, chỉ là mặt không biểu tình không nói một câu mà thôi, Nguyễn Ninh Nhã cho nha hoàn ra ngoài rồi mới hoàn toàn ngồi xuống, thong thả ung dung động đũa.
Lão tứ lại bất động, khôi phục lại trạng thái cứng đờ như lúc trước.
Nguyễn Ninh Nhã bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, nàng hình như nhận ra, mình nên làm như này sớm hơn, vì sao phải nhẫn nhịn lâu như vậy chứ?
Mèo đen: “......” Nói quá nghiêm trọng rồi thì phải?
“Ánh mắt kia của ngươi là không tin? Lấy sự hiểu biết của ta về Diêm Hình, cho dù trò chơi lần này hắn không phải quỷ, nếu ta tới gần ai, hắn sẽ không ra tay với ta thì cũng sẽ ngay lập tức giết người khác ngươi biết không?” Thẩm Bân nói.
Mèo đen nghĩ nghĩ: “Hình như là vậy, ta cảm thấy nếu người không vừa mắt kẻ nào, có lẽ có thể đối xử với người đó tốt một chút, không cần tự mình động thủ, Diêm Hình sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Thẩm Bân: “......”
“Ta nói thật đấy, ngươi đừng không tin, tóm lại nếu ngươi thật sự không ưa ai, liền thử xem là được.” Mèo đen dừng một chút: “....Dù sao ngươi nhìn mà làm, cuối cùng nếu không gom đủ quần áo, ngươi có thể nghĩ tới đề nghị của ta.”
Thẩm Bân không hề lên tiếng, yên lặng gắp đồ ăn không thích, miệng nhạt như chim, cho người dọn đi, sau đó bò lên giường ngủ.
Không phải Diêm Hình nói sẽ nhanh trở lại sao? Thẩm Bân ngáp một cái không nghĩ nhiều, liền nhắm hai mắt lại.
......
Còn Diêm Hình? Cơ hồ là đằng đằng sát khí vào phòng bếp, lúc này là thời gian nghỉ trưa, địa vị của đầu bếp cao hơn hạ nhân khác, cho nên đang ở gian bên cạnh nghỉ ngơi, hắn làm xong đồ ăn liền không làm gì hết, rửa bát quét dọn phòng bếp giao hết cho những người khác.
Diêm Hình ngay từ đầu cũng không trực tiếp tìm được người, kết quả liền nghe thấy hai nha hoàn mặc áo xám làm việc vặt nói chuyện.
“Đầu bếp thật là giỏi, ngoại trừ nấu cơm cho các chủ nhân thì chẳng cần phải làm gì cả, thật hâm mộ.”
“Ngươi mới tới không biết, ông ta không nhàn như vậy, chỉ là đẩy hết công việc vào tay chúng ta, vốn dĩ là việc ông ta phải làm.” Người trả lời lòng đây phẫn nộ.
“Vậy sao, mỗi ngày ông ta đều có thể tới gian bên cạnh ngủ sao?” Nói xong còn nhìn về phía đầu bếp nghỉ ngơi một cái.
“Đúng vậy! Chịu khổ chịu nhọc chỉ có chúng ta......”
Diêm Hình theo ánh mắt nha hoàn lập tức đi thẳng về phía đầu bếp, lời oán giận của các nàng sau đó hắn không có tâm để nghe tiếp.
Gian bên cạnh vốn dĩ khá nhỏ, nhưng đầu bếp ở đây nghỉ trưa thời gian dài, liền làm cho nơi này vô cùng thoải mái, thời tiết lúc này không nóng lắm, nhưng độ ấm trong phòng bếp vẫn cao hơn so với những nơi khác, cho nên phải trải chiếu nằm.
Đầu bếp nằm ngửa trên chiếu, đây là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, hơi béo, có lẽ làm đầu bếp lâu rồi, cả ngày bị khói xông nên da mặt rất đen.
Thời trẻ không phải hắn không vất vả, nếu không phải khi đó thức khuya dậy sớm, sao có thể trở thành đầu bếp như ngày hôm nay?
Đáng tiếc tuổi càng lớn lòng càng tham, biết có chủ nhân không được cưng chiều, lập tức cắt xén đồ ăn bỏ vào túi của mình.
Cho dù đầu bếp đang ngủ vẫn mang theo nụ cười tủm tỉm trên mặt, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, tuy Diêm Hình không thể trực tiếp hiện thân, lại có thể đi vào giấc mơ.
Trong mơ đầu bếp đang ôm một đống bạc chảy nước miếng, cười sung sướng, tất cả những thứ này là do hắn “cố gắng” có được, ví dụ như ngày thường hạ nhân trong phòng bếp hiếu kính, đôi khi cắt xén tiền ăn mỗi tháng tích cóp lại, đặc biệt là tam thiếu nãi nãi mới tới, cắt xén bạc của cậu là nhiều nhất.
Mà khi hắn đang vui vẻ, lại cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh đánh tới, hắn rùng mình một cái, nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng lại vô cùng âm trầm chậm rãi đi tới gần hắn.
Đầu bếp ở Diêm gia làm việc hơn 20 năm, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tam thiếu gia đã chết của Diêm gia, lập tức bị dọa toát mồ hôi lạnh, cứng đờ tại chỗ.
Diêm Hình đi tới trước mặt hắn, phản ứng đầu tiên của đầu bếp là xoay người chạy, lại bị Diêm Hình chế trụ, vươn tay bóp lấy cổ hắn, lực đạo rất lớn, như là ngay sau đó sẽ bị bóp nát.
Diêm Hình hoàn toàn có thể giết người, chỉ cần mạnh tay một chút, đầu bếp sẽ không bao giờ tỉnh lại từ trong mộng.
“Tam thiếu...... Tha mạng......” Đầu bếp như là từ kẽ răng toát ra lời cầu cứu, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, gặp quỷ? Bản thân vì sao lại gặp phải quỷ?
Đúng rồi, hôm nay lần đầu tiên hắn cắt xén thức ăn của tam thiếu nãi nãi, không phải là vì điều này chứ? Trừ điều này ra đầu bếp không thể nghĩ ra nguyên nhân khác, lập tức hối hận đến xanh ruột, nhưng lại không biết làm gì.
Rất nhanh, đầu bếp cảm giác bản thân càng ngày càng khó thở, đại khái người đối diện với tử vong mới xuất hiện thiện chí, muốn hỏi cảm nhận của hắn lúc này? Đó chính là bản thân vô cùng hối hận, tuy lúc trước làm việc đặc biệt sung sướng...
Ngay khi hắn ở trong lòng thề với trời kiếp sau nhất định không tham món lợi nhỏ, Diêm Hình buông hắn ra.
Đương nhiên không phải Diêm Hình mềm lòng, mà là ngẫm lại cảm thấy không cần thiết, người này chết, một lần nữa phải tìm đầu bếp còn phải tốn thời gian khống chế, chậm trễ hắn trở về bồi Thẩm Bân.
Giây phú đầu bếp được buông ra cơ hồ lệ nóng doanh tròng, sống sót sau tai nạn hắn bùm một tiếng quỳ xuống: “Tam thiếu gia tha mạng tam thiếu gia tha mạng, tiểu nhân lần sau cũng không dám nữa.” Khóc lóc thảm thiết.
Diêm Hình chán ghét nhìn hắn một cái: “Biết vì sao ta tới tìm ngươi chứ?”
Đầu bếp vội vàng trả lời: “Là tiểu nhân nhất thời bị ma quỷ ám, mới bớt xén của tam thiếu nãi nãi, tiểu nhân thật sự không dám.”
Diêm Hình không nói lời vô nghĩa: “Một khi đã như vậy, về sau biết phải làm thế nào rồi chư?”
Đầu bếp dập đầu vài cái: “Về sau tiểu nhất bất luận việc gì đều đặt tam thiếu nãi nãi lên hàng đầu, bảo đảm từng loại nguyên liệu nấu ăn đều là tươi mới nhất.”
Diêm Hình lạnh lùng phân phó nói: “Bốn tiếng sau, đưa một chung tổ yến tới biệt viện đi.” Tính thời gian Thẩm Bân lúc này hẳn là đã ăn xong cơm trưa, lại đưa tổ yến tới quấy rầy ngược lại không tốt, cho nên muộn một chút rồi mang tới.
“Vâng! Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.” Đầu bếp nói.
Cuối cùng Diêm Hình nhìn hắn một cái thật sâu: “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ mỗi một lời nói của mình lúc này, nếu không làm được, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Tràn đầy uy hiếp.
Đầu bếp lập tức dập đầu thật mạnh vài cái, cho dù đầu có chảy máu cũng không để ý, so với mạng sống thì cái này không coi là gì.
Đầu bếp quỳ trên mặt đất chậm chạp không dám ngẩng đầu, qua hồi lâu mới thử nhìn xung quanh một chút, kết quả lại không nhìn thấy Diêm Hình, cũng không biết hắn đi khi nào....
Hình ảnh vừa chuyển, đầu bếp bỗng nhiên từ trong lúc giấc ngủ mơ bừng tỉnh, hắn sửng sốt hai giây mới phản ứng lại được, vừa rồi là một hồi ác mộng!
Quá dọa người rồi, một người đàn ông hơn 40 tuổi như hắn thiếu chút nữa sợ tè ra quần.
....Sợ bóng sợ gió một hồi, đầu bếp đứng dậy ra ngoài, bởi vì vừa rồi mơ nên hắn không thể ngủ được nữa.
Vừa ra ngoài, phía đối diện có một gã sai vặt đi tới, đối phương lập tức kinh ngạc chỉ vào cổ hắn mở miệng: “Đầu bếp vừa đánh nhau với ai thế? Rất nghiêm trọng, cự nhiên siết cổ.”
Rõ ràng là vị trí Diêm Hình siết cổ hắn không lâu trước đó.
Đầu bếp cả kinh, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không cả trả lời, vội vàng chạy về chỗ ở.
Đám hạ nhân ngày thường đều ở cùng một chỗ, đầu bếp địa vị tương đối cao, có phòng riêng, tuy không lớn, nhưng vẫn rất thoải mái, hắn vội vàng soi mình trong gương, biểu tình đột nhiên hoảng sợ, kia không phải là mộng, đó là thật.
......
Diêm Hình trở lại biệt viện của Thẩm Bân, chậm rãi vươn tay đẩy cửa phòng rồi đóng lại, nha hoàn thấy một màn như vậy có chút nghi hoặc, hôm nay rõ ràng không có gió, cửa phòng sao lại bị mở? Nhưng nếu đã tự động đóng lại, nàng cũng không quản nữa.
Người đàn ông vô hình lặng lẽ đứng ở mép giường, hắn nhìn Diêm Hình ngủ hồi lâu mới cùng nhau lên giường ôm người ngủ.
Quỷ kỳ thực không cần ngủ, nhưng hắn thích cảm giác ôm người trong lòng ngực.
Mèo đen cách đó không xa cuộn thành một nắm cảnh giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía giường, tuy nó không nhìn thấy quỷ, nhưng dựa vào tư thế thay đổi của ký chủ và giường chăn, là có thể cảm giác được Diêm Hình đã trở lại.
Mèo đen lại lần nữa cuộn thành một nắm lăn vào trong góc, sợ quá, nói không muốn khiến người cảm thấy chướng mắt một chút nào, nếu không nói không chừng sẽ bị Diêm Hình “xử lý“.
......
Chiều hôm nay vô cùng an tĩnh, không chỉ có viện của Diêm Hình và Thẩm Bân im ắng, mà còn nơi ở của lão tứ và phu nhân của gã bên kia nữa.
Từ trước tới nay Nguyễn Ninh Nhã luôn trầm mặc, nhưng lão tứ thì khác, ngày thường gã thích hô to gọi nhỏ với vợ mình, không hề giống một thiếu gia nhà giàu được giáo dục đàng hoàng.
Nhưng vì sao đối đãi như vậy còn cưới nàng về chứ?
Bởi vì bị ghen ghét che mờ mắt, từ nhỏ tới lớn chỉ cần có liên quan tới Diêm Hình, gã đều muốn cướp về, hơn nữa dung mạo Nguyễn Ninh Nhã thực sự không tồi, với tính tình háo sắc của lão tứ, sao có thể không chiếm tới tay chứ?
Nhưng có chút hối hận, lúc trước vì sao muốn cưới, trực tiếp tìm người nhìn nữ nhân này, nhân lúc người có một mình thì bắt người tới chơi không được sao, như thế còn có thể cưới nữ nhân khác.
Tuy thời đại hiện giờ kẻ có tiền cưới nhiều mấy vợ lẽ rất bình thường, nhưng ở Diêm gia thì không được, Diêm phu nhân mẹ ruột của gã từ trước tới nay độc đoán, quản chế Diêm lão gia không cho cưới vợ lẽ, thậm chí yêu cầu con trai cũng chỉ có thể cưới một người.
Chủ yếu là lo lắng “gia phong” bị bại hoại, chẳng may Diêm lão gia có tâm tư cưới vợ lẽ, phiền toái.
Bên ngoài đám nha hoàn bận rộn rất kỳ quái chiều nay sao không thấy tứ thiếu gia ra ngoài? Phải biết rằng bình thường vào lúc này đều là tứ thiếu nãi nãi ngồi thêu trong phòng, gã nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Nhưng tâm tư của chủ nhân hạ nhân sao có thể quản, không thể nào có người tìm tòi nghiên cứu chân tướng.
Nguyễn Ninh Nhã lúc này đang thêu hoa, hơn nữa vô cùng nghiêm túc, lão tứ vẫn đứng tại chỗ duy trì động tác suốt nửa ngày không chút động đậy như cũ, nhưng gã không cảm giác được thân thể tê mỏi và mệt nhọc, vẫn rất cứng đờ, không chịu không chế.
Đau đớn ở đỉnh đầu dần dần chết lặng, lúc này nếu gã khôi phục, có lẽ muốn lập tức giết chết Nguyễn Ninh Nhã.
Tận đến xế chiều, có nha hoàn vào đưa đồ ăn, lão tứ liền thấy thân thể mình chuyển động, đương nhiên không do hắn điều khiển, hết thảy đều do Nguyễn Ninh Nhã khống chế, hiện tại tất cả nhất cử nhất động của lão tứ hoàn toàn do suy nghĩ của cô.
Còn chưa tới lúc bại lộ, hơn nữa lão tứ không phải còn có ý thức sao? Không vội, từ từ đến.
......Chỉ khi thêu hoa Nguyễn Ninh Nhã mới có thể nhìn thấy bóng dáng vốn có của bản thân, dịu dàng, an tĩnh, nghiêm túc.
Giây phút đường thêu kết thúc, ngay sau đó nàng cong cong khóe môi, khuôn mặt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn thoáng qua, ánh mắt lại lần nữa mang theo cố chấp nho nhỏ, hôm nay, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm tử tế.
Từ trước tới nay Nguyễn Ninh Nhã luôn ngồi ăn cùng lão tứ, đồ ăn đương nhiên không tồi, nhưng khi ăn phải nhìn sắc mặt người nào đó, còn không bằng ăn cỏ trấu.
Trước mặt người ngoài, lão tứ vẫn như bình thường ngồi xuống ghế trước, chỉ là mặt không biểu tình không nói một câu mà thôi, Nguyễn Ninh Nhã cho nha hoàn ra ngoài rồi mới hoàn toàn ngồi xuống, thong thả ung dung động đũa.
Lão tứ lại bất động, khôi phục lại trạng thái cứng đờ như lúc trước.
Nguyễn Ninh Nhã bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, nàng hình như nhận ra, mình nên làm như này sớm hơn, vì sao phải nhẫn nhịn lâu như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.