Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 21: Nỗi buồn của xương trắng
Hoa Hữu Tín
31/08/2021
Sống lâu năm trong làng, có ai mà không quen biết? Dù sao không có ai có thể có được hình dáng như Thẩm Bân, hơn nữa, trong thôn dạo gần đây thường truyền ra có quỷ ám, cho nên hai người đàn ông cao to mới bị dọa thành như vậy.
Người đàn ông nhìn thì có vẻ như can đảm nhưng thực chất cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Mà Thẩm Bân cũng thật không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tới đây cứ mắt nhắm mắt mở, chờ hai người đàn ông chạy đi rồi, cậu tới gần cô gái kia mới hiểu được là chuyện gì.
Cô gái cũng rất sợ hãi, cũng may Thẩm Bân kịp thời mở miệng: "CMN! Hai tên cầm thú! Chị gái nhỏ chị không sao chứ?"
Có thể nói chuyện bình thường, tuy giọng nói thiên về trung tính, nhưng lại rất dễ nghe, cô gái không ngốc, mau chóng sửa sang lại quần áo: "Tôi, tôi không có việc gì, cô là ai? Trước kia chưa thấy qua cô." Nói chuyện còn mang theo khóc nức nở.
Thẩm Bân suy nghĩ rất nhanh: "....Tôi đi du lịch, không cẩn thận lạc đường, hiện tại không biết ở nơi nào, bên này có nhà trọ không?" Lời hỏi ra liền có chút hối hận, cậu cũng không có tiền ở trọ.
Cũng may cô gái lại lắc lắc đầu: "Thông chúng tôi rất hẻo lánh, không có nhà trọ, cảm ơn cô đã cứu tôi, không chê thì có thể đến nhà tôi ở một đêm."
Hai mắt Thẩm Bân sáng ngời, cậu thiếu chút nữa quên bản thân hiện giờ đang mặc đồ nữ giới, nên cho dù là một cô gái bảo thủ cũng sẽ đồng ý cho cậu vào nhà ngủ.
Chỉ cần không ngủ cùng nhau, cái gì cũng dễ nói.
Thẩm Bân vội vàng gật gật đầu: "Cảm ơn chị gái nhỏ, tôi tên Thẩm....Băng, lạnh băng băng, còn không biết chị gái nhỏ tên là gì? Đừng sợ hãi, nếu hai người kia lại tới nữa, tôi đánh gãy chân bọn họ!"
Cậu nói hùng hổ, kỳ thực cũng không dọa người một chút nào, cô gái lau sạch sẽ nước mắt nói: "Là tôi muốn nói lời cảm ơn với cô, tôi lên Tằng Tĩnh, nhà ở cách đây không xa, hiện tại mau đi về thôi."
Cô lo lắng hai người đàn ông kia sẽ quay lại, bên mình chỉ là hai "cô gái" dễ dàng bị tổn thất lớn.
Thẩm Bân không ý kiến, chỉ thấy Tằng Tĩnh đi đến bờ sông nâng lên chậu quần áo đã giặt sạch, ý bảo cậu đi theo.
Hai người đàn ông kia hét rất to, nhưng thôn cách bờ sông hơi xa, tuy có thể nghe thấy, nhưng lại không dễ dàng, cho dù có nghe được, lúc trước vừa mới có người chết, cũng không phải ai đều muốn đi ra xem thử.
Cho nên Thẩm Bân và Tằng Tĩnh đi về đến nhà cũng không gặp chuyện gì khác, vừa rồi cậu đưa lưng về phía ánh trăng, Tằng Tĩnh không nhìn rõ mặt, sau khi vào nhà bật đèn lên, lập tức kinh ngạc không thôi.
Là con gái, Tằng Tĩnh ở trong thôn này cũng coi như thanh tú dễ nhìn, nhưng so với Thẩm Bân, quả thực khác nhau một trời một vực.
Khuôn mặt cậu trắng nõn quá mức, ngũ quan cho dù nhìn gần cũng không thấy tì vết, hơn nữa chỉ cần trang điểm đơn giản, đôi lông mày như sao trời trực tiếp khiến Tằng Tĩnh nhìn đến ngây người.
Cô vô cùng hoài nghi người cứu mình hôm nay là một vị tiên nữ.
Cha mẹ Tằng Tĩnh về đến nhà, cô còn một người em trai sinh đôi, ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, lúc này cũng nhìn thấy Thẩm Bân, xoa xoa hai mắt thật mạnh, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ?
Tằng Tĩnh giới thiệu một chút về Thẩm Bân với cha mẹ, thuận tiện nói tới việc lúc trước thiếu chút nữa mình bị làm nhục, khiến ba mẹ cô tức giận muốn lập tức tới nhà người ta lý luận.
Em trai tên là Tằng Thành, sau khi lấy lại tinh thần, nghe thấy chị gái mình bị bắt nạt, cũng đi theo cha mẹ, nhưng hai người đàn ông kia đều là phường lưu manh, cha mẹ người ta vốn dĩ cũng không quản được, đến tận bây giờ còn chưa về nhà, cuối cùng chỉ có thể tạm thời không giải quyết được gì.
Tằng Thành nhìn về phía cửa nhà bọn họ hùng hùng hổ hổ: "Bắt nạt chị tao, có bản lĩnh vĩnh viễn đừng trở về!"
Đừng thấy hắn không to con bằng hai người đàn ông kia, nhưng cũng là lưu manh, hắn mới không sợ, bắt nạt người khác thì được, người nhà của mình thì phải được bảo vệ tốt.
Mèo đen đi theo bên chân Thẩm Bân, cùng đi vây xem, kết quả phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình rất kỳ quái, trực giác không ổn, liền chạy nhanh về phòng.
Chỉ một mặt, hàng xóm cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán, hỏi thăm "cô gái như búp bê" kia là ai? Sao lại đẹp như vậy?
Còn chưa bao lâu, trong thôn có một tiên nữ tới, liền truyền khắp nơi.
Trước khi ngủ, Thẩm Bân lại nói với người nhà Tằng Tĩnh mình ra ngoài cùng đoàn du lịch, nhưng lại lạc đường, nên không cẩn thận chạy tới đây, ngày mai liền nghĩ cách liên hệ đoàn du lịch....
Tằng Tĩnh nhìn Thẩm Bân ăn mặc váy lụa trắng tinh, lại trộm nhìn thoáng qua quần áo vải thô đã giặt nhiều đến không phân biệt được là màu gì của mình, vẫn không dám nói để người ta ngủ chung với mình.
Cho nên đêm nay Thẩm Bân may mắn một mình ngủ trong phòng Tằng Tĩnh, còn cô thì ngủ cùng mẹ, em trai ngủ cùng cha.
Nhưng người nào đó từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ngay cả lúc bị khống chế mơ màng hồ đồ cũng là ngủ trên giường êm chăn ấm, cho dù giường của Tằng Tĩnh rất sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không quen.
Thẩm Bân chưa bao giờ biết thì ra bản thân lại yếu ớt như vậy? Suốt cả đêm nửa mơ nửa tỉnh cả người không thoải mái.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, cậu liền không ngủ được rời giường, ngửa mặt lên trời thở dài, trò chơi hại mình rồi, ngủ cũng không được ngon.
Tối hôm qua Thẩm bân rửa mặt tẩy trang, lúc này cậu cầm lấy một cái gương nhỏ không bằng phẳng duy nhất trong phòng soi nửa ngày: "Không có đồ trang điểm không được."
Trang điểm, con gái thiên về trung tính, không trang điểm, liền có chút giống con trai.
Mèo đen ở bên cạnh do dự: "Ta có thể cho người một chút đồ trang điểm đơn giản, nhưng rất lãng phí tài nguyên."
Thẩm Bân: "Hả? Có ý gì?"
Mèo đen giải thích nói: "Ngươi làm nhiệm vụ không phải vì kiếm tài nguyên đắp nặn thân thể sao? Kỳ thực tài nguyên cũng có thể đắp nặn những thứ khác, ví dụ như đồ trang điểm, có phải rất đại tài tiểu dụng hay không?"
...... Thẩm Bân cũng không biết nói cái gì mới được, mèo đen thở dài một tiếng sau đó mở miệng: "Nhưng cũng không còn cách nào khác, cũng may đắp nặn đồ vật không phải đồ vật sống thì không tốn bao nhiều tài nguyên, cho người đi."
Nói, trên bàn bên cạnh liền nhiều thêm mấy thứ đồ trang điểm, Thẩm Bân vừa định ngăn cản, nhưng lời vừa nói đến bên miệng lại không thốt ra được, cậu xác thực không thể mang theo mặt nam giới ra ngoài.
......
Chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ xong, Tằng Tĩnh đã làm xong một miếng bột thô, Thẩm Bân nhìn thoáng qua, thật sự không muốn ăn, chỉ ăn hai miếng cho có lệ.
Tằng Thành xung phong nhận việc muốn cùng Thẩm Bân đi tìm đoàn du lịch, tình cảm ái mộ trong mắt không mù đều có thể nhìn ra được, cũng may không có đáng khinh.
Tuy hắn không ra gì thì vẫn biết tôn trọng đối với ân nhân đã cứu chị gái nhà mình, cho nên Tằng Thành thật sự thích Thẩm Bân, đáng tiếc mỗ nam chỉ cảm thấy tâm mệt.
Nói như vậy mặt Thẩm Bân thật dễ làm việc, cũng dễ gây chuyện.
Mặt trời vừa mới dâng lên, Thẩm Bân ôm mèo đen ngáp một cái ra ngoài cùng Tằng Thành, nói tìm đoàn du lịch cũng chỉ là ứng phó với người nhà họ Tằng, cậu tính toán đi qua đi lại trong thôn tìm hiểu làm quen.
Nhưng hai người vừa mới xuất phát chưa đi được mấy bước, phía đối diện lại xuất hiện năm sáu người xa lạ, một trò chơi mới bắt đầu, người chơi đã đên.
Thẩm Bân sửng sốt: "...... Diêm Hình!"
Trong đám người chơi cách đó không xa, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng nghe được giọng nói quen thuộc, giương mắt nhìn về phía cậu.
Cho dù mặt vô biểu tình, giờ phút này trong lòng Diêm Hình cũng bị khiếp sợ, hoài nghi, thậm chí vui sướng các loại cảm xúc phức tạp lấp đầy.
Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp thì sôi nổi gõ ra:???
Người đàn ông nhìn thì có vẻ như can đảm nhưng thực chất cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Mà Thẩm Bân cũng thật không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tới đây cứ mắt nhắm mắt mở, chờ hai người đàn ông chạy đi rồi, cậu tới gần cô gái kia mới hiểu được là chuyện gì.
Cô gái cũng rất sợ hãi, cũng may Thẩm Bân kịp thời mở miệng: "CMN! Hai tên cầm thú! Chị gái nhỏ chị không sao chứ?"
Có thể nói chuyện bình thường, tuy giọng nói thiên về trung tính, nhưng lại rất dễ nghe, cô gái không ngốc, mau chóng sửa sang lại quần áo: "Tôi, tôi không có việc gì, cô là ai? Trước kia chưa thấy qua cô." Nói chuyện còn mang theo khóc nức nở.
Thẩm Bân suy nghĩ rất nhanh: "....Tôi đi du lịch, không cẩn thận lạc đường, hiện tại không biết ở nơi nào, bên này có nhà trọ không?" Lời hỏi ra liền có chút hối hận, cậu cũng không có tiền ở trọ.
Cũng may cô gái lại lắc lắc đầu: "Thông chúng tôi rất hẻo lánh, không có nhà trọ, cảm ơn cô đã cứu tôi, không chê thì có thể đến nhà tôi ở một đêm."
Hai mắt Thẩm Bân sáng ngời, cậu thiếu chút nữa quên bản thân hiện giờ đang mặc đồ nữ giới, nên cho dù là một cô gái bảo thủ cũng sẽ đồng ý cho cậu vào nhà ngủ.
Chỉ cần không ngủ cùng nhau, cái gì cũng dễ nói.
Thẩm Bân vội vàng gật gật đầu: "Cảm ơn chị gái nhỏ, tôi tên Thẩm....Băng, lạnh băng băng, còn không biết chị gái nhỏ tên là gì? Đừng sợ hãi, nếu hai người kia lại tới nữa, tôi đánh gãy chân bọn họ!"
Cậu nói hùng hổ, kỳ thực cũng không dọa người một chút nào, cô gái lau sạch sẽ nước mắt nói: "Là tôi muốn nói lời cảm ơn với cô, tôi lên Tằng Tĩnh, nhà ở cách đây không xa, hiện tại mau đi về thôi."
Cô lo lắng hai người đàn ông kia sẽ quay lại, bên mình chỉ là hai "cô gái" dễ dàng bị tổn thất lớn.
Thẩm Bân không ý kiến, chỉ thấy Tằng Tĩnh đi đến bờ sông nâng lên chậu quần áo đã giặt sạch, ý bảo cậu đi theo.
Hai người đàn ông kia hét rất to, nhưng thôn cách bờ sông hơi xa, tuy có thể nghe thấy, nhưng lại không dễ dàng, cho dù có nghe được, lúc trước vừa mới có người chết, cũng không phải ai đều muốn đi ra xem thử.
Cho nên Thẩm Bân và Tằng Tĩnh đi về đến nhà cũng không gặp chuyện gì khác, vừa rồi cậu đưa lưng về phía ánh trăng, Tằng Tĩnh không nhìn rõ mặt, sau khi vào nhà bật đèn lên, lập tức kinh ngạc không thôi.
Là con gái, Tằng Tĩnh ở trong thôn này cũng coi như thanh tú dễ nhìn, nhưng so với Thẩm Bân, quả thực khác nhau một trời một vực.
Khuôn mặt cậu trắng nõn quá mức, ngũ quan cho dù nhìn gần cũng không thấy tì vết, hơn nữa chỉ cần trang điểm đơn giản, đôi lông mày như sao trời trực tiếp khiến Tằng Tĩnh nhìn đến ngây người.
Cô vô cùng hoài nghi người cứu mình hôm nay là một vị tiên nữ.
Cha mẹ Tằng Tĩnh về đến nhà, cô còn một người em trai sinh đôi, ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, lúc này cũng nhìn thấy Thẩm Bân, xoa xoa hai mắt thật mạnh, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ?
Tằng Tĩnh giới thiệu một chút về Thẩm Bân với cha mẹ, thuận tiện nói tới việc lúc trước thiếu chút nữa mình bị làm nhục, khiến ba mẹ cô tức giận muốn lập tức tới nhà người ta lý luận.
Em trai tên là Tằng Thành, sau khi lấy lại tinh thần, nghe thấy chị gái mình bị bắt nạt, cũng đi theo cha mẹ, nhưng hai người đàn ông kia đều là phường lưu manh, cha mẹ người ta vốn dĩ cũng không quản được, đến tận bây giờ còn chưa về nhà, cuối cùng chỉ có thể tạm thời không giải quyết được gì.
Tằng Thành nhìn về phía cửa nhà bọn họ hùng hùng hổ hổ: "Bắt nạt chị tao, có bản lĩnh vĩnh viễn đừng trở về!"
Đừng thấy hắn không to con bằng hai người đàn ông kia, nhưng cũng là lưu manh, hắn mới không sợ, bắt nạt người khác thì được, người nhà của mình thì phải được bảo vệ tốt.
Mèo đen đi theo bên chân Thẩm Bân, cùng đi vây xem, kết quả phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình rất kỳ quái, trực giác không ổn, liền chạy nhanh về phòng.
Chỉ một mặt, hàng xóm cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán, hỏi thăm "cô gái như búp bê" kia là ai? Sao lại đẹp như vậy?
Còn chưa bao lâu, trong thôn có một tiên nữ tới, liền truyền khắp nơi.
Trước khi ngủ, Thẩm Bân lại nói với người nhà Tằng Tĩnh mình ra ngoài cùng đoàn du lịch, nhưng lại lạc đường, nên không cẩn thận chạy tới đây, ngày mai liền nghĩ cách liên hệ đoàn du lịch....
Tằng Tĩnh nhìn Thẩm Bân ăn mặc váy lụa trắng tinh, lại trộm nhìn thoáng qua quần áo vải thô đã giặt nhiều đến không phân biệt được là màu gì của mình, vẫn không dám nói để người ta ngủ chung với mình.
Cho nên đêm nay Thẩm Bân may mắn một mình ngủ trong phòng Tằng Tĩnh, còn cô thì ngủ cùng mẹ, em trai ngủ cùng cha.
Nhưng người nào đó từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ngay cả lúc bị khống chế mơ màng hồ đồ cũng là ngủ trên giường êm chăn ấm, cho dù giường của Tằng Tĩnh rất sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không quen.
Thẩm Bân chưa bao giờ biết thì ra bản thân lại yếu ớt như vậy? Suốt cả đêm nửa mơ nửa tỉnh cả người không thoải mái.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, cậu liền không ngủ được rời giường, ngửa mặt lên trời thở dài, trò chơi hại mình rồi, ngủ cũng không được ngon.
Tối hôm qua Thẩm bân rửa mặt tẩy trang, lúc này cậu cầm lấy một cái gương nhỏ không bằng phẳng duy nhất trong phòng soi nửa ngày: "Không có đồ trang điểm không được."
Trang điểm, con gái thiên về trung tính, không trang điểm, liền có chút giống con trai.
Mèo đen ở bên cạnh do dự: "Ta có thể cho người một chút đồ trang điểm đơn giản, nhưng rất lãng phí tài nguyên."
Thẩm Bân: "Hả? Có ý gì?"
Mèo đen giải thích nói: "Ngươi làm nhiệm vụ không phải vì kiếm tài nguyên đắp nặn thân thể sao? Kỳ thực tài nguyên cũng có thể đắp nặn những thứ khác, ví dụ như đồ trang điểm, có phải rất đại tài tiểu dụng hay không?"
...... Thẩm Bân cũng không biết nói cái gì mới được, mèo đen thở dài một tiếng sau đó mở miệng: "Nhưng cũng không còn cách nào khác, cũng may đắp nặn đồ vật không phải đồ vật sống thì không tốn bao nhiều tài nguyên, cho người đi."
Nói, trên bàn bên cạnh liền nhiều thêm mấy thứ đồ trang điểm, Thẩm Bân vừa định ngăn cản, nhưng lời vừa nói đến bên miệng lại không thốt ra được, cậu xác thực không thể mang theo mặt nam giới ra ngoài.
......
Chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ xong, Tằng Tĩnh đã làm xong một miếng bột thô, Thẩm Bân nhìn thoáng qua, thật sự không muốn ăn, chỉ ăn hai miếng cho có lệ.
Tằng Thành xung phong nhận việc muốn cùng Thẩm Bân đi tìm đoàn du lịch, tình cảm ái mộ trong mắt không mù đều có thể nhìn ra được, cũng may không có đáng khinh.
Tuy hắn không ra gì thì vẫn biết tôn trọng đối với ân nhân đã cứu chị gái nhà mình, cho nên Tằng Thành thật sự thích Thẩm Bân, đáng tiếc mỗ nam chỉ cảm thấy tâm mệt.
Nói như vậy mặt Thẩm Bân thật dễ làm việc, cũng dễ gây chuyện.
Mặt trời vừa mới dâng lên, Thẩm Bân ôm mèo đen ngáp một cái ra ngoài cùng Tằng Thành, nói tìm đoàn du lịch cũng chỉ là ứng phó với người nhà họ Tằng, cậu tính toán đi qua đi lại trong thôn tìm hiểu làm quen.
Nhưng hai người vừa mới xuất phát chưa đi được mấy bước, phía đối diện lại xuất hiện năm sáu người xa lạ, một trò chơi mới bắt đầu, người chơi đã đên.
Thẩm Bân sửng sốt: "...... Diêm Hình!"
Trong đám người chơi cách đó không xa, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng nghe được giọng nói quen thuộc, giương mắt nhìn về phía cậu.
Cho dù mặt vô biểu tình, giờ phút này trong lòng Diêm Hình cũng bị khiếp sợ, hoài nghi, thậm chí vui sướng các loại cảm xúc phức tạp lấp đầy.
Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp thì sôi nổi gõ ra:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.