Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 167
Giáng Hàm
31/07/2019
Edit: Linhlady
Lập tức khóa tiếng chuông vang lên, trầm mê với bài thi Lưu Phương mới hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức đem ôm bài thi của Mạc Vân Quả vào trong ngực, sau đó nói với học sinh bên dưới thu bài lại, sau đó rời đi.
Đại biểu môn toán đi thu bài thi, sau đó mang đến văn phòng, thời điểm thu bài lại không thấy bài của Mạc Vân Quả.
Đại biểu đứng ở trước bàn Mạc Vân Quả, cúi đầu gõ gõ cái bàn của cô nói: "Bài thi."
Mạc Vân Quả ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn hắn một cái, không để ý tới người ta, tiếp tục đọc sách.
Hắn ta nhìn qua Mạc Vân Quả, trong lòng cười nhạo một tiếng, nghĩ đến hẳn là không làm bài đi?
Hắn cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, ôm bài thi vào ngực, đi về phía văn phòng.
chương trình học kế tiếp, cũng không ít bài thi được phát ra.
Mạc Vân Quả đã hết toàn bộ sách giáo khoa, đối với cách thức dạy và học ở thế giới này cô cũng hiểu được đôi chút, mặt sau của bài thi, cô nghĩ cách làm của mình là vô dụng.
Mà sau khi cô tìm hiểu toàn bộ tri thức ở đây, nhớ lại đề thi kia, đối với Mạc Vân Quả nó dễ đến cực điểm.
Chỉ trừ bỏ một môn, đó chính là...... Ngữ văn!
Phía trước có đề cơ sở, ghép vần từ ngữ gì đó, Mạc Vân Quả không có vấn đề gì lớn, đây xem như vấn đề ghi nhớ đi.
Chỉ là khi đọc lời lý giải, cô hoàn toàn mộng bức.
Thời điểm Mạc Vân Quả đọc lời lý giải, cô lặp đi lặp lại đọc vài lần, vẫn như cũ không hiểu được áng văn chương này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, còn có mặt sau của vấn đề, hỏi vì sao nhân vật chính muốn làm vậy?
Mạc Vân Quả tỏ vẻ, cô làm sao mà biết tại sao nhân vật chính lại muốn làm vậy, cô lại không phải nhân vật chính a......
Tóm lại, Mạc Vân Quả hoàn toàn cạn lời với cái đề này......
Mà bạn học cùng bàn với cô, văn chương cũng khá tốt, đã sớm làm xong bài, lại len lén quan sát đến Mạc Vân Quả.
Lại phát hiện cô đang ngẩn người? Hả? Phát ngốc?
Cô bạn lén liếc liếc bài thi của Mạc Vân Quả, một mảnh trắng tinh......
Bạn ngồi cùng bàn giật giật khóe miệng, thu hồi tầm mắt, quả nhiên, cô ấy không nên ôm chờ mong đối với Mạc Vân Quả.
Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng đã nhận ra dị thường của Mạc Vân Quả, lại mồm năm miệng mười nói chuyện.
"Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm gì vậy?"
"Tiểu Quả Quả, ngươi là chuẩn bị cho chúng ta xem ma thuật sao? Ta muốn xem tiểu hoa hoa ~"
"Ai nha nha nha ~ Tiểu Quả Quả có phải khinh thường làm đề bài đơn giản như vậy hay không?"
"Đó là đương nhiên, Tiểu Quả Quả nhà ta thông minh như vậy, đương nhiên khinh thường làm đề đơn giản như vậy!"
"Ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả, dùng thông minh tài trí của ngươi làm cho bọn họ quỳ xuống, mau xướng chinh phục đi!"
"Tiểu Quả Quả ~ bồi chúng ta trò chuyện nha ~ thật lâu rồi ta không có nghe được giọng nói của Tiểu Quả Quả nhà ta."
"Ai...... Đáng thương Tiểu Quả Quả, còn phải làm bài thi, nhớ tới ngày đó ta cũng phải nghe theo bọn họ ngồi làm bài nghĩ mà sợ, hu hu hu......"
Mạc Vân Quả nhìn phát sóng trực tiếp lại nói các loại khen ngợi cô, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cô nhìn bài thi gần như đang bỏ trống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ở trong đầu mở miệng nói: "Ta không biết làm."
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:? Gió quá lớn! Không nghe rõ!
"......"
"......"
"......"
............
Liên tiếp dấu ba chấm xuất hiện ở trước mặt Mạc Vân Quả, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc tuyến, cô nghĩ nghĩ, "Hảo tâm" lặp lại một lần nữa: "Ta không biết làm."
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Chúng ta nhất định là thấy Tiểu Quả Quả giả!
Lập tức khóa tiếng chuông vang lên, trầm mê với bài thi Lưu Phương mới hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức đem ôm bài thi của Mạc Vân Quả vào trong ngực, sau đó nói với học sinh bên dưới thu bài lại, sau đó rời đi.
Đại biểu môn toán đi thu bài thi, sau đó mang đến văn phòng, thời điểm thu bài lại không thấy bài của Mạc Vân Quả.
Đại biểu đứng ở trước bàn Mạc Vân Quả, cúi đầu gõ gõ cái bàn của cô nói: "Bài thi."
Mạc Vân Quả ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn hắn một cái, không để ý tới người ta, tiếp tục đọc sách.
Hắn ta nhìn qua Mạc Vân Quả, trong lòng cười nhạo một tiếng, nghĩ đến hẳn là không làm bài đi?
Hắn cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, ôm bài thi vào ngực, đi về phía văn phòng.
chương trình học kế tiếp, cũng không ít bài thi được phát ra.
Mạc Vân Quả đã hết toàn bộ sách giáo khoa, đối với cách thức dạy và học ở thế giới này cô cũng hiểu được đôi chút, mặt sau của bài thi, cô nghĩ cách làm của mình là vô dụng.
Mà sau khi cô tìm hiểu toàn bộ tri thức ở đây, nhớ lại đề thi kia, đối với Mạc Vân Quả nó dễ đến cực điểm.
Chỉ trừ bỏ một môn, đó chính là...... Ngữ văn!
Phía trước có đề cơ sở, ghép vần từ ngữ gì đó, Mạc Vân Quả không có vấn đề gì lớn, đây xem như vấn đề ghi nhớ đi.
Chỉ là khi đọc lời lý giải, cô hoàn toàn mộng bức.
Thời điểm Mạc Vân Quả đọc lời lý giải, cô lặp đi lặp lại đọc vài lần, vẫn như cũ không hiểu được áng văn chương này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, còn có mặt sau của vấn đề, hỏi vì sao nhân vật chính muốn làm vậy?
Mạc Vân Quả tỏ vẻ, cô làm sao mà biết tại sao nhân vật chính lại muốn làm vậy, cô lại không phải nhân vật chính a......
Tóm lại, Mạc Vân Quả hoàn toàn cạn lời với cái đề này......
Mà bạn học cùng bàn với cô, văn chương cũng khá tốt, đã sớm làm xong bài, lại len lén quan sát đến Mạc Vân Quả.
Lại phát hiện cô đang ngẩn người? Hả? Phát ngốc?
Cô bạn lén liếc liếc bài thi của Mạc Vân Quả, một mảnh trắng tinh......
Bạn ngồi cùng bàn giật giật khóe miệng, thu hồi tầm mắt, quả nhiên, cô ấy không nên ôm chờ mong đối với Mạc Vân Quả.
Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng đã nhận ra dị thường của Mạc Vân Quả, lại mồm năm miệng mười nói chuyện.
"Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm gì vậy?"
"Tiểu Quả Quả, ngươi là chuẩn bị cho chúng ta xem ma thuật sao? Ta muốn xem tiểu hoa hoa ~"
"Ai nha nha nha ~ Tiểu Quả Quả có phải khinh thường làm đề bài đơn giản như vậy hay không?"
"Đó là đương nhiên, Tiểu Quả Quả nhà ta thông minh như vậy, đương nhiên khinh thường làm đề đơn giản như vậy!"
"Ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả, dùng thông minh tài trí của ngươi làm cho bọn họ quỳ xuống, mau xướng chinh phục đi!"
"Tiểu Quả Quả ~ bồi chúng ta trò chuyện nha ~ thật lâu rồi ta không có nghe được giọng nói của Tiểu Quả Quả nhà ta."
"Ai...... Đáng thương Tiểu Quả Quả, còn phải làm bài thi, nhớ tới ngày đó ta cũng phải nghe theo bọn họ ngồi làm bài nghĩ mà sợ, hu hu hu......"
Mạc Vân Quả nhìn phát sóng trực tiếp lại nói các loại khen ngợi cô, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cô nhìn bài thi gần như đang bỏ trống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ở trong đầu mở miệng nói: "Ta không biết làm."
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:? Gió quá lớn! Không nghe rõ!
"......"
"......"
"......"
............
Liên tiếp dấu ba chấm xuất hiện ở trước mặt Mạc Vân Quả, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc tuyến, cô nghĩ nghĩ, "Hảo tâm" lặp lại một lần nữa: "Ta không biết làm."
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Chúng ta nhất định là thấy Tiểu Quả Quả giả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.