Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 207
Giáng Hàm
31/07/2019
Edit: Linhlady
Diệp Hành nhìn đến hệ thống không trả lời, tâm lạnh một phần, hắn bế Mạc Vân Quả hôn mê lên, đi khỏi nơi này, không hề nói một lời.
Mà lúc này phòng phát sóng trực tiếp lại khôi phục náo nhiệt ngày xưa, ngược lại với náo nhiệt ngày trước, hiện tại không khí lại có một chút áp lực.
"Ta thật đau lòng cho Diệp Hành a."
"Ta cũng vậy, vì sao lại đối xử với Diệp Hành nhà ta, vì sao muốn đối xử với tiểu Quả Quả nhà ta như vậy?"
"Ta đều không đành lòng xem tiếp, còn có không phải càng ngày càng ngược tâm sao?"
"Hu hu hu...... Lòng ta đau quá a."
"Nhìn đến dáng vẻ kia của Diệp Hành, ta thật sự đau tim a, cảm giác bị như móc xuống vậy."
"Cho nên nói, huyết trùng cùng bảy ngày say gì đó, thật sự thật chán ghét a a a!"
............
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả về tới phòng, ôn nhu đem nàng đặt ở trên giường, sau đó mình cũng nằm xuống, ôm nàng nhắm hai mắt lại.
Nếu muốn ngủ say, ta đây liền bồi ngươi.
Bảy ngày say ngày thứ năm, mất đi năng lực hành động.
Mạc Vân Quả chậm rãi mở to mắt, nàng muốn ngồi dậy, lại phát hiện thân thể đã không chịu khống chế của mình.
Mạc Vân Quả nằm ở nơi đó, nàng nhìn không thấy nghe không thấy không cảm giác được, hiện giờ cũng mất đi năng lực hành động.
Tất cả chuyện này, làm nàng giống như trở về thật lâu thật lâu trước kia, nàng cũng như vậy nằm, nằm, thẳng đến thiên hoang địa lão......
Diệp Hành nằm ở bên người Mạc Vân Quả, hắn có thể rõ ràng cảm giác được thân thể tiểu Quả Quả của hắn đã bắt đầu trở nên hoá thạch.
Hắn tay sờ khuôn mặt nàng, lại sờ cặp mắt kia.
"Tiểu Quả Quả, ta vốn muốn mang ngươi đi khắp thế giới này, lại không nghĩ sớm kết thúc nhue vậy."
"Tiểu Quả Quả, ngươi biết không? Khi ta nhìn thấy ngươi đi vào thế giới của ta, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của ta là bảo vệ ngươi thật tốt, sau đó sủng ngươi lên tận trời."
"Nhưng mà hiện giờ ta lại phát hiện, kế hoạch vĩnh viễn đều không đuổi kịp biến hóa."
"Ngươi nếu không phải bởi vì ích kỷ của ta, như vậy cuộc sống của ngươi sẽ trở nên tốt đẹp hơn?"
"Ta vẫn luôn biết, tiểu Quả Quả nhà ta thông minh đáng yêu tuyệt thế vô song, cho nên đối với nhiệm vụ gì đó, khẳng định dễ như trở bàn tay là chuyện nước chảy thành sông. Nhưng mà ta lại đem ngươi giam cầm ở bên người ta, rõ ràng biết ngươi là nhược điểm của ta, lại tùy tiện đem ngươi bại lộ ở trước mặt mọi người, đem ngươi bại lộ ở trước mặt Bạch đế."
Ngữ khí Diệp Hành vô cùng bi thương, hắn không nói những lời này trong phòng phát sóng, mà tự mình nói bên ngoài với nàng.
Hắn biết Mạc Vân Quả không nghe thấy, thật ra hắn cũng không muốn nàng nghe thấy cái này, đây là bí mật của riêng mình hắn mà thôi.
Hắn chung quy là ích kỷ, chẳng sợ nếu như tiểu Quả Quả biết mình hại nàng như thế, hắn cũng không muốn nàng dùng cách này để nhớ đến hắn.
Hắn muốn làm nàng biết, đồng thời lại không nghĩ muốn nàng biết.
Một mặt, hắn muốn khiến nàng nhớ kỹ mình, về mặt khác hắn không nghĩ muốn nàng thấy mình ti tiện cùng tâm cơ.
Diệp Hành rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này làm cả người hắn tỏa ra một loại bi thương tuyệt vọng.
Có thể được biết được hệ thống phát sóng trực tiếp phần lớn người ở đây đều không phải hạng người hời hợt, bọn họ có thể hiểu tiểu tâm tư của Diệp Hành, cho nên bọn họ cũng rất mâu thuẫn.
Nếu đem lời nói của Diệp Hành truyền đạt lại cho Mạc Vân Quả, nàng định là sẽ nhớ rõ hắn.
Nếu không đem lời nó của hắn truyền đạt lại cho Mạc Vân Quả, bọn họ lại cảm thấy như vậy đối với Mạc Vân Quả mà nói là tàn nhẫn, khiến nàng dùng đau xót tới nhớ kỹ người nào đó, tư vị kia nhất định là không dễ chịu.
Bọn họ không muốn nhìn cặp mắt trong suốt kia nhiễm sắc thái khác, đó là chuyện bọn họ vĩnh viễn cũng không muốn nghĩ tới.
Phòng phát sóng trực tiếp hiếm thấy yên tĩnh xuống, không ai nói chuyện, chỉ có từng đợt từng đợt đánh thưởng.
Mà trong số người đánh thưởng, có một người cực kì nổi bật.
"Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn thuốc ngăn nước mắt!"
Một tinh cầu xa xôi, kẻ thần bí nhìn màn hình lớn trên bầu trời chiếu phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả, hắn quay đầu nhìn người máy, trong giọng nói mang theo mê mang cùng khó hiểu hiếm thấy.
"Tiểu Q, ngươi nói vì sao người con trai kia lại đối xử tốt với Thân Thân nhà ta như vậy?"
Tiểu Q: Đại khái là bởi vì tình yêu đi......
"Tiểu Q, ta nhớ Thân Thân nhà ta, ta rất sợ hãi, nàng sẽ quên ta......"
- ------
Diệp Hành nhìn đến hệ thống không trả lời, tâm lạnh một phần, hắn bế Mạc Vân Quả hôn mê lên, đi khỏi nơi này, không hề nói một lời.
Mà lúc này phòng phát sóng trực tiếp lại khôi phục náo nhiệt ngày xưa, ngược lại với náo nhiệt ngày trước, hiện tại không khí lại có một chút áp lực.
"Ta thật đau lòng cho Diệp Hành a."
"Ta cũng vậy, vì sao lại đối xử với Diệp Hành nhà ta, vì sao muốn đối xử với tiểu Quả Quả nhà ta như vậy?"
"Ta đều không đành lòng xem tiếp, còn có không phải càng ngày càng ngược tâm sao?"
"Hu hu hu...... Lòng ta đau quá a."
"Nhìn đến dáng vẻ kia của Diệp Hành, ta thật sự đau tim a, cảm giác bị như móc xuống vậy."
"Cho nên nói, huyết trùng cùng bảy ngày say gì đó, thật sự thật chán ghét a a a!"
............
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả về tới phòng, ôn nhu đem nàng đặt ở trên giường, sau đó mình cũng nằm xuống, ôm nàng nhắm hai mắt lại.
Nếu muốn ngủ say, ta đây liền bồi ngươi.
Bảy ngày say ngày thứ năm, mất đi năng lực hành động.
Mạc Vân Quả chậm rãi mở to mắt, nàng muốn ngồi dậy, lại phát hiện thân thể đã không chịu khống chế của mình.
Mạc Vân Quả nằm ở nơi đó, nàng nhìn không thấy nghe không thấy không cảm giác được, hiện giờ cũng mất đi năng lực hành động.
Tất cả chuyện này, làm nàng giống như trở về thật lâu thật lâu trước kia, nàng cũng như vậy nằm, nằm, thẳng đến thiên hoang địa lão......
Diệp Hành nằm ở bên người Mạc Vân Quả, hắn có thể rõ ràng cảm giác được thân thể tiểu Quả Quả của hắn đã bắt đầu trở nên hoá thạch.
Hắn tay sờ khuôn mặt nàng, lại sờ cặp mắt kia.
"Tiểu Quả Quả, ta vốn muốn mang ngươi đi khắp thế giới này, lại không nghĩ sớm kết thúc nhue vậy."
"Tiểu Quả Quả, ngươi biết không? Khi ta nhìn thấy ngươi đi vào thế giới của ta, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của ta là bảo vệ ngươi thật tốt, sau đó sủng ngươi lên tận trời."
"Nhưng mà hiện giờ ta lại phát hiện, kế hoạch vĩnh viễn đều không đuổi kịp biến hóa."
"Ngươi nếu không phải bởi vì ích kỷ của ta, như vậy cuộc sống của ngươi sẽ trở nên tốt đẹp hơn?"
"Ta vẫn luôn biết, tiểu Quả Quả nhà ta thông minh đáng yêu tuyệt thế vô song, cho nên đối với nhiệm vụ gì đó, khẳng định dễ như trở bàn tay là chuyện nước chảy thành sông. Nhưng mà ta lại đem ngươi giam cầm ở bên người ta, rõ ràng biết ngươi là nhược điểm của ta, lại tùy tiện đem ngươi bại lộ ở trước mặt mọi người, đem ngươi bại lộ ở trước mặt Bạch đế."
Ngữ khí Diệp Hành vô cùng bi thương, hắn không nói những lời này trong phòng phát sóng, mà tự mình nói bên ngoài với nàng.
Hắn biết Mạc Vân Quả không nghe thấy, thật ra hắn cũng không muốn nàng nghe thấy cái này, đây là bí mật của riêng mình hắn mà thôi.
Hắn chung quy là ích kỷ, chẳng sợ nếu như tiểu Quả Quả biết mình hại nàng như thế, hắn cũng không muốn nàng dùng cách này để nhớ đến hắn.
Hắn muốn làm nàng biết, đồng thời lại không nghĩ muốn nàng biết.
Một mặt, hắn muốn khiến nàng nhớ kỹ mình, về mặt khác hắn không nghĩ muốn nàng thấy mình ti tiện cùng tâm cơ.
Diệp Hành rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này làm cả người hắn tỏa ra một loại bi thương tuyệt vọng.
Có thể được biết được hệ thống phát sóng trực tiếp phần lớn người ở đây đều không phải hạng người hời hợt, bọn họ có thể hiểu tiểu tâm tư của Diệp Hành, cho nên bọn họ cũng rất mâu thuẫn.
Nếu đem lời nói của Diệp Hành truyền đạt lại cho Mạc Vân Quả, nàng định là sẽ nhớ rõ hắn.
Nếu không đem lời nó của hắn truyền đạt lại cho Mạc Vân Quả, bọn họ lại cảm thấy như vậy đối với Mạc Vân Quả mà nói là tàn nhẫn, khiến nàng dùng đau xót tới nhớ kỹ người nào đó, tư vị kia nhất định là không dễ chịu.
Bọn họ không muốn nhìn cặp mắt trong suốt kia nhiễm sắc thái khác, đó là chuyện bọn họ vĩnh viễn cũng không muốn nghĩ tới.
Phòng phát sóng trực tiếp hiếm thấy yên tĩnh xuống, không ai nói chuyện, chỉ có từng đợt từng đợt đánh thưởng.
Mà trong số người đánh thưởng, có một người cực kì nổi bật.
"Người sử dụng kẻ thần bí đánh thưởng một tấn thuốc ngăn nước mắt!"
Một tinh cầu xa xôi, kẻ thần bí nhìn màn hình lớn trên bầu trời chiếu phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả, hắn quay đầu nhìn người máy, trong giọng nói mang theo mê mang cùng khó hiểu hiếm thấy.
"Tiểu Q, ngươi nói vì sao người con trai kia lại đối xử tốt với Thân Thân nhà ta như vậy?"
Tiểu Q: Đại khái là bởi vì tình yêu đi......
"Tiểu Q, ta nhớ Thân Thân nhà ta, ta rất sợ hãi, nàng sẽ quên ta......"
- ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.