Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 210
Giáng Hàm
31/07/2019
Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả không nói gì, Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả, cũng không nói lời nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, gió lạnh đánh úp lại, Mạc Vân Quả đánh một cái lạnh run, phục hồi tinh thần lại.
Mạc Vân Quả nhìn cái chén màu vàng nói: "Ta quên mất rồi,"
Diệp Hành sửng sốt, xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, không tiếp tục hỏi đến cùng.
Bất kể tiểu Quả Quả nhà hắn nói là thật hay là giả, hắn đều không muốn suy xét.
Trên thực tế, Mạc Vân Quả cũng không nói dối, nàng thật sự quên mất.
Nhưng nàng có đôi khi sẽ mơ một ít chuyện kì quái, trong mơ nàng thấy màu vàng rực rỡ, nàng sẽ thấy màu sắc này thật đẹp, đặc biệt xinh đẹp.
"Cho nên nói, tiểu Quả Quả nhà ta còn mất trí nhớ sao?"
"Hu hu hu...... Tiểu Quả Quả nhà ta thật đáng thương."
"Còn có mấy giờ nữa trời sẽ sáng rồi, đến lúc đó......"
"Bảy ngày say, say bảy ngày."
"Không biết vì sao, nhìn lên bầu trời nói những lời này, thật muốn khóc."
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn như cũ náo nhiệt như vậy, nhưng Mạc Vân Quả cùng Diệp Hành lại hiếm thấy trầm mặc xuống.
Diệp Hành chỉ là ôm Mạc Vân Quả, bàn tay to ở trên đầu nàng xoa xoa, vô cùng sủng nịch.
Thời gian trôi đi, trong nháy mắt lại trôi qua mấy giờ.
Ở trong quá trình này, Mạc Vân Quả cảm giác được tinh lực cả người đang dần dần biến mất, thật giống như một quả bóng đang xì hơi.
Mạc Vân Quả cảm giác tay chân mình bắt đầu vô lực, tay om chén kia cũng bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
Nàng ngẩng đầu, nhìn trên mặt Diệp Hành vẫn như cũ treo tươi cười, gian nan vươn bàn tay nhỏ liền vỗ vào mặt Diệp Hành.
Diệp Hành cúi đầu nhìn bộ dáng Mạc Vân Quả, cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng, nhìn như lơ đãng nói nói.
"Tiểu Quả Quả, ngươi biết ta vì sao sẽ thích màu đỏ không?"
Mạc Vân Quả cảm thấy mí mắt có chút nặng nề, nàng nỗ lực mở nó.
Nàng cũng cảm thấy mình không như không nghe rõ lời Diệp Hành nói lắm, nhưng lại giống như nghe được tất cả.
"Hả?"
Mạc Vân Quả phát ra một giọng mũi, mềm mềm mại mại, một chút cũng không giống ngữ điệu lạnh lẽo ngày thường.
Diệp Hành nhìn nơi xa đang mặt trời đang nhô lên ở nơi xa xa, đó là tân sinh hy vọng, là tân sinh bắt đầu.
Nhưng cái này đối với tiểu Quả Quả nhà hắn, lại là bùa đòi mạng.
"Bởi vì màu đỏ khi nhiễm máu tươi sẽ không bị nhận ra."
Diệp Hành vân đạm gió nhẹ hộc ra những lời này, lại khơi dậy một tảng lớn đồng tình.
"Cho nên, Diệp Diệp mặc đồ đỏ là vì không muốn máu tươi nhuộm đỏ quần áo mình sao?"
"Ta cảm thấy hẳn không phải như vậy đi? Ta cảm thấy ý của Diệp Diệp là không thể thoát khỏi máu tươi, chỉ có thể đem nó dung hợp."
"A a a! Diệp Diệp nhà ta làm tâm ta đau quá, cho ngươi ôm một cái."
"Không thể thoát ly, chỉ có thể dung hợp sao?"
"Thật hy vọng tiểu Quả Quả cùng Diệp Diệp ở bên nhau."
Mạc Vân Quả cực lực nghe rõ những lời này, nàng cũng thấy câu kia "Không thể thoát ly, chỉ có thể dung hợp".
Mạc Vân Quả không biết như thế nào, chỉ cảm thấy có chút khó chịu, loại cảm giác này rất xa lạ, làm nàng có chút không thích ứng được.
Khi ánh mặt trời chiếu vào hai người, Mạc Vân Quả cùng Diệp Hành hai mắt nhìn nhau, một cái thâm tình sủng nịch, một cái ngây thơ trong suốt.
"Lạch cạch"
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Mạc Vân Quả chảy xuống, nhỏ giọt ở trên tay Diệp Hành.
Tay Diệp Hành run lên, không thể tưởng tượng nhìn Mạc Vân Quả.
"Ngươi......" Diệp Hành chưa bao giờ dám nghĩ tiểu Quả Quả của hắn sẽ vì hắn mà rơi lệ.
"Diệp Hành, màu đỏ rất đẹp, so với màu vàng của ta còn đẹp hơn." Mạc Vân Quả dùng hết sức lực cuối cùng nói xong những lời này, rồi sau đó nàng liền không thể khống chế hôn mê.
Diệp Hành ngốc lăng nhìn một màn này, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, vừa vặn cùng nước mắt của Mạc Vân Quả giao hòa.
"Đinh! Nhiệm vụ chân tướng hoàn thành, hoàn thành thuyết minh: Nguyên nhân và sao khán giả phát sóng trực tiếp Diệp Hành thích màu đỏ."
"Nhiệm vụ hoàn thành, bắt đầu truyền tống, bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một......"
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, tận mắt nhìn thấy thân thể của nàng dần dần biến mất ở trước mắt hắn.
Mà hai giọt nước mắt giao nhau kia, dung hợp thành một giọt, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, chiết xạ màu sắc mỹ lệ nhất......
- ------
Edit: Thế giới này thật buồn, đọc xong ta muốn khóc theo.....
Mạc Vân Quả không nói gì, Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả, cũng không nói lời nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, gió lạnh đánh úp lại, Mạc Vân Quả đánh một cái lạnh run, phục hồi tinh thần lại.
Mạc Vân Quả nhìn cái chén màu vàng nói: "Ta quên mất rồi,"
Diệp Hành sửng sốt, xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, không tiếp tục hỏi đến cùng.
Bất kể tiểu Quả Quả nhà hắn nói là thật hay là giả, hắn đều không muốn suy xét.
Trên thực tế, Mạc Vân Quả cũng không nói dối, nàng thật sự quên mất.
Nhưng nàng có đôi khi sẽ mơ một ít chuyện kì quái, trong mơ nàng thấy màu vàng rực rỡ, nàng sẽ thấy màu sắc này thật đẹp, đặc biệt xinh đẹp.
"Cho nên nói, tiểu Quả Quả nhà ta còn mất trí nhớ sao?"
"Hu hu hu...... Tiểu Quả Quả nhà ta thật đáng thương."
"Còn có mấy giờ nữa trời sẽ sáng rồi, đến lúc đó......"
"Bảy ngày say, say bảy ngày."
"Không biết vì sao, nhìn lên bầu trời nói những lời này, thật muốn khóc."
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn như cũ náo nhiệt như vậy, nhưng Mạc Vân Quả cùng Diệp Hành lại hiếm thấy trầm mặc xuống.
Diệp Hành chỉ là ôm Mạc Vân Quả, bàn tay to ở trên đầu nàng xoa xoa, vô cùng sủng nịch.
Thời gian trôi đi, trong nháy mắt lại trôi qua mấy giờ.
Ở trong quá trình này, Mạc Vân Quả cảm giác được tinh lực cả người đang dần dần biến mất, thật giống như một quả bóng đang xì hơi.
Mạc Vân Quả cảm giác tay chân mình bắt đầu vô lực, tay om chén kia cũng bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
Nàng ngẩng đầu, nhìn trên mặt Diệp Hành vẫn như cũ treo tươi cười, gian nan vươn bàn tay nhỏ liền vỗ vào mặt Diệp Hành.
Diệp Hành cúi đầu nhìn bộ dáng Mạc Vân Quả, cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng, nhìn như lơ đãng nói nói.
"Tiểu Quả Quả, ngươi biết ta vì sao sẽ thích màu đỏ không?"
Mạc Vân Quả cảm thấy mí mắt có chút nặng nề, nàng nỗ lực mở nó.
Nàng cũng cảm thấy mình không như không nghe rõ lời Diệp Hành nói lắm, nhưng lại giống như nghe được tất cả.
"Hả?"
Mạc Vân Quả phát ra một giọng mũi, mềm mềm mại mại, một chút cũng không giống ngữ điệu lạnh lẽo ngày thường.
Diệp Hành nhìn nơi xa đang mặt trời đang nhô lên ở nơi xa xa, đó là tân sinh hy vọng, là tân sinh bắt đầu.
Nhưng cái này đối với tiểu Quả Quả nhà hắn, lại là bùa đòi mạng.
"Bởi vì màu đỏ khi nhiễm máu tươi sẽ không bị nhận ra."
Diệp Hành vân đạm gió nhẹ hộc ra những lời này, lại khơi dậy một tảng lớn đồng tình.
"Cho nên, Diệp Diệp mặc đồ đỏ là vì không muốn máu tươi nhuộm đỏ quần áo mình sao?"
"Ta cảm thấy hẳn không phải như vậy đi? Ta cảm thấy ý của Diệp Diệp là không thể thoát khỏi máu tươi, chỉ có thể đem nó dung hợp."
"A a a! Diệp Diệp nhà ta làm tâm ta đau quá, cho ngươi ôm một cái."
"Không thể thoát ly, chỉ có thể dung hợp sao?"
"Thật hy vọng tiểu Quả Quả cùng Diệp Diệp ở bên nhau."
Mạc Vân Quả cực lực nghe rõ những lời này, nàng cũng thấy câu kia "Không thể thoát ly, chỉ có thể dung hợp".
Mạc Vân Quả không biết như thế nào, chỉ cảm thấy có chút khó chịu, loại cảm giác này rất xa lạ, làm nàng có chút không thích ứng được.
Khi ánh mặt trời chiếu vào hai người, Mạc Vân Quả cùng Diệp Hành hai mắt nhìn nhau, một cái thâm tình sủng nịch, một cái ngây thơ trong suốt.
"Lạch cạch"
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Mạc Vân Quả chảy xuống, nhỏ giọt ở trên tay Diệp Hành.
Tay Diệp Hành run lên, không thể tưởng tượng nhìn Mạc Vân Quả.
"Ngươi......" Diệp Hành chưa bao giờ dám nghĩ tiểu Quả Quả của hắn sẽ vì hắn mà rơi lệ.
"Diệp Hành, màu đỏ rất đẹp, so với màu vàng của ta còn đẹp hơn." Mạc Vân Quả dùng hết sức lực cuối cùng nói xong những lời này, rồi sau đó nàng liền không thể khống chế hôn mê.
Diệp Hành ngốc lăng nhìn một màn này, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, vừa vặn cùng nước mắt của Mạc Vân Quả giao hòa.
"Đinh! Nhiệm vụ chân tướng hoàn thành, hoàn thành thuyết minh: Nguyên nhân và sao khán giả phát sóng trực tiếp Diệp Hành thích màu đỏ."
"Nhiệm vụ hoàn thành, bắt đầu truyền tống, bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một......"
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, tận mắt nhìn thấy thân thể của nàng dần dần biến mất ở trước mắt hắn.
Mà hai giọt nước mắt giao nhau kia, dung hợp thành một giọt, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, chiết xạ màu sắc mỹ lệ nhất......
- ------
Edit: Thế giới này thật buồn, đọc xong ta muốn khóc theo.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.