Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 217
Giáng Hàm
31/07/2019
Edit:Linhlady
Đến nỗi Đại vương, lúc nhảy tuyệt đối so với Mạc Vân Quả còn muốn vui thích hơn, thân thể linh hoạt kia nhìn qua có chỗ nào giống cương thi.
Mấu chốt là, Đại vương độc lập nhảy thì thôi đi, hắn ngẫu nhiên cũng muốn kéo Mạc Vân Quả theo mình.
Sau đó kỉ kỉ oa oa vẫn luôn nói không ngừng.
"Hắc! Ta lóe! Ta lóe! Ta lấp lánh lóe!"
"Xem! Tiểu Vương, cách này của ta cũng khiến tua đậu Hà Lan lui lại một bước!"
"Ha ha ha! Ta tới rồi!"
Khi Đại vương vừa nói xong câu đó, lúc sau, hắn thành công bị một viên đậu Hà Lan đánh trúng, đồng thời hắn dẫm trúng bom anh đào, trong nháy mắt, toàn bộ cương thi đều không tốt.
Mạc Vân Quả:......
"Ai da uy! Ta bị tua đậu Hà Lan ngâm nước nóng......"
Đại vương nằm trên mặt đất kêu thảm.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua vết thương chồng chất của Đại vương, một tay nhấc hắn lên, một cái tay khác nhanh chóng nắm một tua đậu Hà Lan gần cô nhất.
Đại vương nhìn động tác của Mạc Vân Quả, toàn bộ thân thể cương thi trở nên hưng phấn.
"Ha ha ha! Tiểu Vương, ngươi thật là quá lợi hại! Chúng ta trở về hưởng thụ mỹ thực thôi!"
Mạc Vân Quả không có để ý đến hắn, trực tiếp về địa phương ngày hôm qua.
Cô một tay đem Đại Vương đặt ở trên mặt đất, một tay đem cây đậu Hà Lan ở bên cạnh hắn.
Đại Vương thập phần vui vẻ, hắn nhìn cây đậu Hà Lan đặt ở bên cạnh mình, hé miệng liền muốn cắn xuống.
"Không...... Không...... Không cần ăn ta......"
Thanh âm non nớt ở trong không gian vang lên, Đại Vương duy trì động tác há to miệng, trái phải nhìn xung quanh.
Mạc Vân Quả nhìn tua đậu Hà Lan run bần bật, nghiêng đầu nói với Đại vương: "Cây đậu Hà Lan đang nói chuyện."
Đại vương vừa nghe lời này, lập tức ngậm lại miệng đang định ăn cây kia.
Hắn quay sang nhìn Mạc Vân Quả, lại nhìn cây đậu Hà Lan, vươn cái tay đứt gãy của mình nói: "Hắc! Ta thế mà lại nghe được cây đậu Hà Lan nói chuyện."
Mạc Vân Quả:......
"Không...... Không cần ăn ta."
Thanh âm kia nghe qua non nớt như vậy, thật giống như đứa bé ba bốn tuổi.
Đại vương nhìn đậu Hà Lan, chọc chọc lá cây của nó nói: "Hắc! Ngươi cho ta cắn một ngụm được không?"
"Không...... Không cần ăn ta......"
Cây đậu Hà Lan vẫn luôn lặp lại những lời này, giống như ngoại trừ câu này ra nó không biết câu nào khác.
Mạc Vân Quả không nói gì, cô nhìn Đại vương cùng đậu Hà Lan tiếp xúc với nhau, cảm giác rất thú vị.
"Hắc! Ta trước kia lại không hề biết các ngươi có thể nói?"
Đại vương lại chọc chọc lá cây đậu Hà Lan xạ nói.
"Không...... Không...... Không cần ăn ta."
Đại vương:...... Hừ!
Đại vương cũng không biết nghĩ như thế nào, tuy rằng hắn vẫn luôn ồn ào muốn ăn đậu Hà Lan, nhưng là đối mặt với cây đậu Hà Lan này, hắn đều không hạ miệng được.
Hơn nữa hắn còn đem nó ôm trong ngực, nghe giọng nói non nớt "Không...... Không cần ăn ta" lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, đứng lên giật giật thân thể, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Rất nhiều rất nhiều cương thi còn ở bên ngoài chiến đấu, đương nhiên cũng có không ít cương thi thiếu tay chân lui về.
Mạc Vân Quả đi đến bên cạnh một cương thi hỏi: "Phải chiến đấu bao lâu?"
Vốn dĩ Mạc Vân Quả cho rằng cương thi này có thể nói chuyện, nhưng nó lại là thẳng tắp vượt qua cô, hướng về phía trước mà đi.
Mạc Vân Quả lại hỏi mấy cương thi khác, lại không có một cương thi nào trả lời vấn đề của cô.
Lúc này, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng đã nhận ra một tia không thích hợp.
Đám cương thi này, giống như sẽ không nói chuyện, giống như đều không giống Đại Vương có ý thức tự chủ của riêng mình......
- ------
Đến nỗi Đại vương, lúc nhảy tuyệt đối so với Mạc Vân Quả còn muốn vui thích hơn, thân thể linh hoạt kia nhìn qua có chỗ nào giống cương thi.
Mấu chốt là, Đại vương độc lập nhảy thì thôi đi, hắn ngẫu nhiên cũng muốn kéo Mạc Vân Quả theo mình.
Sau đó kỉ kỉ oa oa vẫn luôn nói không ngừng.
"Hắc! Ta lóe! Ta lóe! Ta lấp lánh lóe!"
"Xem! Tiểu Vương, cách này của ta cũng khiến tua đậu Hà Lan lui lại một bước!"
"Ha ha ha! Ta tới rồi!"
Khi Đại vương vừa nói xong câu đó, lúc sau, hắn thành công bị một viên đậu Hà Lan đánh trúng, đồng thời hắn dẫm trúng bom anh đào, trong nháy mắt, toàn bộ cương thi đều không tốt.
Mạc Vân Quả:......
"Ai da uy! Ta bị tua đậu Hà Lan ngâm nước nóng......"
Đại vương nằm trên mặt đất kêu thảm.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua vết thương chồng chất của Đại vương, một tay nhấc hắn lên, một cái tay khác nhanh chóng nắm một tua đậu Hà Lan gần cô nhất.
Đại vương nhìn động tác của Mạc Vân Quả, toàn bộ thân thể cương thi trở nên hưng phấn.
"Ha ha ha! Tiểu Vương, ngươi thật là quá lợi hại! Chúng ta trở về hưởng thụ mỹ thực thôi!"
Mạc Vân Quả không có để ý đến hắn, trực tiếp về địa phương ngày hôm qua.
Cô một tay đem Đại Vương đặt ở trên mặt đất, một tay đem cây đậu Hà Lan ở bên cạnh hắn.
Đại Vương thập phần vui vẻ, hắn nhìn cây đậu Hà Lan đặt ở bên cạnh mình, hé miệng liền muốn cắn xuống.
"Không...... Không...... Không cần ăn ta......"
Thanh âm non nớt ở trong không gian vang lên, Đại Vương duy trì động tác há to miệng, trái phải nhìn xung quanh.
Mạc Vân Quả nhìn tua đậu Hà Lan run bần bật, nghiêng đầu nói với Đại vương: "Cây đậu Hà Lan đang nói chuyện."
Đại vương vừa nghe lời này, lập tức ngậm lại miệng đang định ăn cây kia.
Hắn quay sang nhìn Mạc Vân Quả, lại nhìn cây đậu Hà Lan, vươn cái tay đứt gãy của mình nói: "Hắc! Ta thế mà lại nghe được cây đậu Hà Lan nói chuyện."
Mạc Vân Quả:......
"Không...... Không cần ăn ta."
Thanh âm kia nghe qua non nớt như vậy, thật giống như đứa bé ba bốn tuổi.
Đại vương nhìn đậu Hà Lan, chọc chọc lá cây của nó nói: "Hắc! Ngươi cho ta cắn một ngụm được không?"
"Không...... Không cần ăn ta......"
Cây đậu Hà Lan vẫn luôn lặp lại những lời này, giống như ngoại trừ câu này ra nó không biết câu nào khác.
Mạc Vân Quả không nói gì, cô nhìn Đại vương cùng đậu Hà Lan tiếp xúc với nhau, cảm giác rất thú vị.
"Hắc! Ta trước kia lại không hề biết các ngươi có thể nói?"
Đại vương lại chọc chọc lá cây đậu Hà Lan xạ nói.
"Không...... Không...... Không cần ăn ta."
Đại vương:...... Hừ!
Đại vương cũng không biết nghĩ như thế nào, tuy rằng hắn vẫn luôn ồn ào muốn ăn đậu Hà Lan, nhưng là đối mặt với cây đậu Hà Lan này, hắn đều không hạ miệng được.
Hơn nữa hắn còn đem nó ôm trong ngực, nghe giọng nói non nớt "Không...... Không cần ăn ta" lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, đứng lên giật giật thân thể, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Rất nhiều rất nhiều cương thi còn ở bên ngoài chiến đấu, đương nhiên cũng có không ít cương thi thiếu tay chân lui về.
Mạc Vân Quả đi đến bên cạnh một cương thi hỏi: "Phải chiến đấu bao lâu?"
Vốn dĩ Mạc Vân Quả cho rằng cương thi này có thể nói chuyện, nhưng nó lại là thẳng tắp vượt qua cô, hướng về phía trước mà đi.
Mạc Vân Quả lại hỏi mấy cương thi khác, lại không có một cương thi nào trả lời vấn đề của cô.
Lúc này, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng đã nhận ra một tia không thích hợp.
Đám cương thi này, giống như sẽ không nói chuyện, giống như đều không giống Đại Vương có ý thức tự chủ của riêng mình......
- ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.