Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 252
Giáng Hàm
31/07/2019
Edit:Linhlady
Dung Tu lấy một loại tư thái cường thế sinh động trong trò chơi, tự nhiên cũng khiến cho người nào đó chú ý.
Mà trong đó người chú ý hắn nhất chính là Dung Huy.
Tưởng tượng đến kẻ bị mình biến thành phế nhân đột nhiên một lần quật khởi, cả người hắn ta đều bị ghen ghét khiến trở nên điên cuồng.
Hơn nữa lúc trước hắn bị Dung Tu cắt đứt thông tin, lần này cả người hắn ta đều bị bao phủ bởi hận ý.
Hắn ta không ngừng một lần phái người đi gây phiền toái cho Dung Tu, nhưng mỗi lần đều bị Dung Tu hoàn mỹ giải quyết.
Dung Huy ẩn ẩn có một loại suy đoán rằng, lúc này, hắn ta giống như không thể giống như trước gây trở ngại cho Dung Tu nữa.
Nhưng cứ mọi chuyện như thế, hắn ta vẫn như cũ không cam lòng, không cam lòng Dung Tu có thể vượt lên trước hắn ta.
Cho nên hắn ta triệu tập người trong bang phái của mình, mượn sức lực của bang phái khác, bọn họ quyết định đi công thành!
Chỉ cần đánh bại tòa thành thần bí kia, dựa theo quy định, tòa thành đó nhất định sẽ là của bọn họ.
Hiện tại Dung Tu đang ở giai đoạn khởi đầu, căn bản không có nhiều người chơi trong bang phái, cho nên công thành lúc này là sự lựa chọn hợp lý nhất.
Dung Tu hoàn toàn không biết tâm tư ác độc của Dung Huy, hắn bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý phát triển bang phái.
Quản lý một thành trì so với quản lý một bang phái còn phức tạp hơn nhiều, nhưng mà Dung Tu thuộc loại người trời sinh đã làm lãnh đạo, đối với những chuyện như thế này không làm khó được hắn.
Dung Huy bên kia hừng hực khí thế tính kế công thành, mà Dung Tu lại chuyên tâm phát triển thành trì.
Đến nỗi Mạc Vân Quả, trong mắt cô hiện giờ không có gì quan trọng bằng hoàng kim!
Trong vòng một tuần, cuối cùng Mạc Vân Quả bị người trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở phát phiền.
Lúc này, cô mới nhớ tới chính mình nhiệm vụ.
Mà lúc này, đại quân của Dung Huy đã bắt đầu áp sát, bắt đầu công kích phòng hộ của thành trì.
Dung Tu tuy rằng biết Dung Huy sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng không hề nghĩ tới hắn lại dùng nhiều người như vậy để đến đả kích mình.
Đương nhiên Dung Tu sẽ không nhận thua, hắn triệu tập mọi người, cùng bọn họ tìm cách đối kháng.
Mạc Vân Quả đúng lúc đang ở nơi này.
Cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống ra sao, đã bị Dung Tu kéo ra phía sau.
"A liệt liệt? Đây là đang làm gì?"
"Lầu trên ngươi mù sao! Đây là chuẩn bị đánh giặc a đánh giặc!"
"Phốc, cái đó cần ngươi nói sao! Ta đang muốn hỏi lý do vì sao đánh giặc kìa!"
"Quỷ mới biết ( trạng thái xem thường)"
"Chậc chậc chậc ~ ta thấy Dung Tu có vẻ nguy hiểm a!"
"Vậy cũng không phải là nguy hiểm sao? Ngươi xem tỉ lệ của người này, ngàn so một không phải sao! Cho dù Dung Tu có thể một đánh mười, cũng không thể đánh hết được!"
"Tấm tắc, cái tên Dung Tu thật nguy hiểm."
"Nếu Dung Tu mà chết đi, có phải sẽ bị rớt cấp không?"
Vốn dĩ Mạc Vân Quả không đem chuyện người trong phòng phát sóng trực tiếp tán gẫu để ở trong lòng, thẳng đến khi nhìn đến hai chữ "Rớt cấp", cô lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.
Nhìn đại quân không ngừng công kích bọn họ, sắc mặt Mạc Vân Quả trở nên lạnh lẽo.
Dung Tu không biết cô gái hàng xóm tại sao lại ở đây, nhưng hắn có nghĩa vụ bảo vệ cô, cũng vì hắn nợ cô một ân tình.
Dung Tu nhìn đám người chơi đông nghịt dưới kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Dung Huy có giao tình thật là tốt, lại có thể huy động nhiều người như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại cũng phải, người ở trên thế giới này làm sao lại không vì ích lợi mà động tâm đây?
Dung Tu khẽ cắn môi, hắn nhất định phải kiên trì, hắn không thể để nó biến thành kết thúc của mình của mình được!
Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu không ngừng uống thuốc, không ngừng phóng kỹ năng, quanh thân hơi thở càng thêm lạnh lẽo.
- ------
Dung Tu lấy một loại tư thái cường thế sinh động trong trò chơi, tự nhiên cũng khiến cho người nào đó chú ý.
Mà trong đó người chú ý hắn nhất chính là Dung Huy.
Tưởng tượng đến kẻ bị mình biến thành phế nhân đột nhiên một lần quật khởi, cả người hắn ta đều bị ghen ghét khiến trở nên điên cuồng.
Hơn nữa lúc trước hắn bị Dung Tu cắt đứt thông tin, lần này cả người hắn ta đều bị bao phủ bởi hận ý.
Hắn ta không ngừng một lần phái người đi gây phiền toái cho Dung Tu, nhưng mỗi lần đều bị Dung Tu hoàn mỹ giải quyết.
Dung Huy ẩn ẩn có một loại suy đoán rằng, lúc này, hắn ta giống như không thể giống như trước gây trở ngại cho Dung Tu nữa.
Nhưng cứ mọi chuyện như thế, hắn ta vẫn như cũ không cam lòng, không cam lòng Dung Tu có thể vượt lên trước hắn ta.
Cho nên hắn ta triệu tập người trong bang phái của mình, mượn sức lực của bang phái khác, bọn họ quyết định đi công thành!
Chỉ cần đánh bại tòa thành thần bí kia, dựa theo quy định, tòa thành đó nhất định sẽ là của bọn họ.
Hiện tại Dung Tu đang ở giai đoạn khởi đầu, căn bản không có nhiều người chơi trong bang phái, cho nên công thành lúc này là sự lựa chọn hợp lý nhất.
Dung Tu hoàn toàn không biết tâm tư ác độc của Dung Huy, hắn bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý phát triển bang phái.
Quản lý một thành trì so với quản lý một bang phái còn phức tạp hơn nhiều, nhưng mà Dung Tu thuộc loại người trời sinh đã làm lãnh đạo, đối với những chuyện như thế này không làm khó được hắn.
Dung Huy bên kia hừng hực khí thế tính kế công thành, mà Dung Tu lại chuyên tâm phát triển thành trì.
Đến nỗi Mạc Vân Quả, trong mắt cô hiện giờ không có gì quan trọng bằng hoàng kim!
Trong vòng một tuần, cuối cùng Mạc Vân Quả bị người trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở phát phiền.
Lúc này, cô mới nhớ tới chính mình nhiệm vụ.
Mà lúc này, đại quân của Dung Huy đã bắt đầu áp sát, bắt đầu công kích phòng hộ của thành trì.
Dung Tu tuy rằng biết Dung Huy sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng không hề nghĩ tới hắn lại dùng nhiều người như vậy để đến đả kích mình.
Đương nhiên Dung Tu sẽ không nhận thua, hắn triệu tập mọi người, cùng bọn họ tìm cách đối kháng.
Mạc Vân Quả đúng lúc đang ở nơi này.
Cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống ra sao, đã bị Dung Tu kéo ra phía sau.
"A liệt liệt? Đây là đang làm gì?"
"Lầu trên ngươi mù sao! Đây là chuẩn bị đánh giặc a đánh giặc!"
"Phốc, cái đó cần ngươi nói sao! Ta đang muốn hỏi lý do vì sao đánh giặc kìa!"
"Quỷ mới biết ( trạng thái xem thường)"
"Chậc chậc chậc ~ ta thấy Dung Tu có vẻ nguy hiểm a!"
"Vậy cũng không phải là nguy hiểm sao? Ngươi xem tỉ lệ của người này, ngàn so một không phải sao! Cho dù Dung Tu có thể một đánh mười, cũng không thể đánh hết được!"
"Tấm tắc, cái tên Dung Tu thật nguy hiểm."
"Nếu Dung Tu mà chết đi, có phải sẽ bị rớt cấp không?"
Vốn dĩ Mạc Vân Quả không đem chuyện người trong phòng phát sóng trực tiếp tán gẫu để ở trong lòng, thẳng đến khi nhìn đến hai chữ "Rớt cấp", cô lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.
Nhìn đại quân không ngừng công kích bọn họ, sắc mặt Mạc Vân Quả trở nên lạnh lẽo.
Dung Tu không biết cô gái hàng xóm tại sao lại ở đây, nhưng hắn có nghĩa vụ bảo vệ cô, cũng vì hắn nợ cô một ân tình.
Dung Tu nhìn đám người chơi đông nghịt dưới kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Dung Huy có giao tình thật là tốt, lại có thể huy động nhiều người như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại cũng phải, người ở trên thế giới này làm sao lại không vì ích lợi mà động tâm đây?
Dung Tu khẽ cắn môi, hắn nhất định phải kiên trì, hắn không thể để nó biến thành kết thúc của mình của mình được!
Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu không ngừng uống thuốc, không ngừng phóng kỹ năng, quanh thân hơi thở càng thêm lạnh lẽo.
- ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.