Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 506
Giáng Hàm
01/05/2020
Edit: Linhlady
Bên cạnh Hoa Nhã khi vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ghen ghét.
Lại nhìn thái độ của Bạch Kỳ dành cho cô, cỗ ghen ghét liền dừng lại ở trong ánh mắt, không tản đi được.
Mặt Hoa Nhã đỏ bừng nhìn Bạch Kỳ, phải biết rằng, cô ta chính là đại thúc khống, đại thúc thành thục mị lực như vậy, đúng là kiểu cô ta thích.
Ánh mắt Hoa Nhã ánh mắt dừng lại ở trên cổ tay Bạch Kỳ, phải biết rằng cái đồng hồ kia cũng có giá mấy chục vạn!
Đương nhiên Hoa Nhã sẽ không để cho lực chú ý của Bạch Kù dừng ở trên người Mạc Vân Quả, vì thế sau khi Bạch Kỳ nói xong câu kia, còn không chờ Mạc Vân Quả mở miệng, cô ta nói tiếp: “ Chú, cháu ăn no, chúng ta đi thôi.”
Hoa nhã xấu hổ e thẹn nhìn qua Bạch Kỳ, hắn ta nhận được tín hiệu của cô ta, lập tức hiểu ý cô ta.
Cô ta muốn cùng hắn ta đi khách sạn Vu Sơn mây mưa!
Bạch Kỳ nuốt nuốt nước miếng, nhìn Mạc Vân Quả, lại nhìn Hoa Nhã.
Bạch Kỳ biết, hôm nay chỉ sợ không bắt được Mạc Vân Quả, hắn ta cũng sẽ không ủy khuất chính mình, câu Hoa Nhã mất nhiều thời gian như vậy, muốn một chút hồi báo.
Chủ tiếc cô gái trước mắt này, hôm nay hắn ta không ăn được.
Tuy rằng hôm nay ăn không được, nhưng không đại biểu về sau ăn không đến.
Bạch Kỳ ngậm cười, từ trong bao lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mạc Vân Quả cũng nói: “Đây là danh thiếp tôi.”
Những lời này ý tứ đó là để Mạc Vân Quả gọi điện thoại cho hắn ta, sau đó bọn họ có thể hảo hảo “Giao lưu” một phen.
Mạc Vân Quả cầm danh thiếp, tùy ý nhìn thoáng qua, tùy ý đặt ở trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Kỳ nói: “Trả tiền!”
Bạch Kỳ nhăn mày, hắn ta cảm thấy cô gái này không biết tốt xấu, hắn ta đã đưa danh thiếp cho rồi, cô còn muốn thế nào?
Bạch Kỳ còn cho rằng Mạc Vân Quả đang hấp dẫn lực chú ý của hắn mới cố ý nói như vậy, dù sao với vẻ bề ngoài của hắn, rất được đám nữ sinh quan tâm.
Một bên khác Hoa Nhã cũng cảm thấy Mạc Vân Quả vô cùng đáng ghét, bởi vì cô chắn đường cô ta, lại còn mặt dày mày dạn quấn lấy Bạch Kỳ.
Đương nhiên Hoa Nhã sẽ không tin Bạch Kỳ thiếu tiền Mạc Vân Quả, toàn thân trên dưới Mạc Vân Quả, không có một món đồ đắt tiền nào, trái lại Bạch Kỳ, toàn thân trên dưới, đều là đại bài!
Nhìn vẻ đối lập này, đương nhiên sẽ biết “Chân tướng” ở đâu.
Hoa Nhã đẩy đẩy Mạc Vân Quả, ngay sau đó, bản thân đứng sang một bên.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hoa Nhã, sau đó tiếp tục nói chuyện với Bạch Kỳ: “Trả tiền!”
Bạch Kỳ có chút không kiên nhẫn, mắt thấy sắp ăn được Hoa Nhã, chany ra một người không hiểu chuyện.
“Bao nhiêu tiền?”
Bạch Kỳ thuận thế hỏi, trong mắt không kiên nhẫn đã sắp tràn ra.
Mạc Vân Quả nghe được lời này, lập tức liền nói: “Hai trăm vạn linh 5000 năm lẻ bảy đồng!”
Bạch Kỳ:…… Cái quỷ gì?!
Hoa Nhã: Hỗn đản! Thế mà dám cướp đi lực chú ý của chú!
Bạch Kỳ buồn cười nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, lại nói tiếp, tiền dư của hắn ta cũng không có hai trăm vạn, sao có thể thiếu người ta hơn hai trăm vạn? Còn bảy trăm, ha hả!
“Tiểu thư, cho cô mặt mũi cô lại không biết xấu hổ?” Bạch Kỳ thực sự có chút không vui nổi, tuy rằng khí chất của Mạc Vân Quả cực kỳ sạch sẽ, vừa lúc là kiểu hắn ta thích, nhưng ai biết, có phải giả vờ hay không?
Trên thực tế, không biết bị bao nhiêu người chạm qua.
Còn tưởng ở chỗ mình đòi tiền, ha hả!
Bạch kỳ hoàn toàn quên mất nguyên chủ tồn tại, cho dù nhớ rõ, bất quá cũng chỉ mắng một câu “Ngu xuẩn” mà thôi.
Bên cạnh Hoa Nhã khi vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ghen ghét.
Lại nhìn thái độ của Bạch Kỳ dành cho cô, cỗ ghen ghét liền dừng lại ở trong ánh mắt, không tản đi được.
Mặt Hoa Nhã đỏ bừng nhìn Bạch Kỳ, phải biết rằng, cô ta chính là đại thúc khống, đại thúc thành thục mị lực như vậy, đúng là kiểu cô ta thích.
Ánh mắt Hoa Nhã ánh mắt dừng lại ở trên cổ tay Bạch Kỳ, phải biết rằng cái đồng hồ kia cũng có giá mấy chục vạn!
Đương nhiên Hoa Nhã sẽ không để cho lực chú ý của Bạch Kù dừng ở trên người Mạc Vân Quả, vì thế sau khi Bạch Kỳ nói xong câu kia, còn không chờ Mạc Vân Quả mở miệng, cô ta nói tiếp: “ Chú, cháu ăn no, chúng ta đi thôi.”
Hoa nhã xấu hổ e thẹn nhìn qua Bạch Kỳ, hắn ta nhận được tín hiệu của cô ta, lập tức hiểu ý cô ta.
Cô ta muốn cùng hắn ta đi khách sạn Vu Sơn mây mưa!
Bạch Kỳ nuốt nuốt nước miếng, nhìn Mạc Vân Quả, lại nhìn Hoa Nhã.
Bạch Kỳ biết, hôm nay chỉ sợ không bắt được Mạc Vân Quả, hắn ta cũng sẽ không ủy khuất chính mình, câu Hoa Nhã mất nhiều thời gian như vậy, muốn một chút hồi báo.
Chủ tiếc cô gái trước mắt này, hôm nay hắn ta không ăn được.
Tuy rằng hôm nay ăn không được, nhưng không đại biểu về sau ăn không đến.
Bạch Kỳ ngậm cười, từ trong bao lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mạc Vân Quả cũng nói: “Đây là danh thiếp tôi.”
Những lời này ý tứ đó là để Mạc Vân Quả gọi điện thoại cho hắn ta, sau đó bọn họ có thể hảo hảo “Giao lưu” một phen.
Mạc Vân Quả cầm danh thiếp, tùy ý nhìn thoáng qua, tùy ý đặt ở trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Kỳ nói: “Trả tiền!”
Bạch Kỳ nhăn mày, hắn ta cảm thấy cô gái này không biết tốt xấu, hắn ta đã đưa danh thiếp cho rồi, cô còn muốn thế nào?
Bạch Kỳ còn cho rằng Mạc Vân Quả đang hấp dẫn lực chú ý của hắn mới cố ý nói như vậy, dù sao với vẻ bề ngoài của hắn, rất được đám nữ sinh quan tâm.
Một bên khác Hoa Nhã cũng cảm thấy Mạc Vân Quả vô cùng đáng ghét, bởi vì cô chắn đường cô ta, lại còn mặt dày mày dạn quấn lấy Bạch Kỳ.
Đương nhiên Hoa Nhã sẽ không tin Bạch Kỳ thiếu tiền Mạc Vân Quả, toàn thân trên dưới Mạc Vân Quả, không có một món đồ đắt tiền nào, trái lại Bạch Kỳ, toàn thân trên dưới, đều là đại bài!
Nhìn vẻ đối lập này, đương nhiên sẽ biết “Chân tướng” ở đâu.
Hoa Nhã đẩy đẩy Mạc Vân Quả, ngay sau đó, bản thân đứng sang một bên.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hoa Nhã, sau đó tiếp tục nói chuyện với Bạch Kỳ: “Trả tiền!”
Bạch Kỳ có chút không kiên nhẫn, mắt thấy sắp ăn được Hoa Nhã, chany ra một người không hiểu chuyện.
“Bao nhiêu tiền?”
Bạch Kỳ thuận thế hỏi, trong mắt không kiên nhẫn đã sắp tràn ra.
Mạc Vân Quả nghe được lời này, lập tức liền nói: “Hai trăm vạn linh 5000 năm lẻ bảy đồng!”
Bạch Kỳ:…… Cái quỷ gì?!
Hoa Nhã: Hỗn đản! Thế mà dám cướp đi lực chú ý của chú!
Bạch Kỳ buồn cười nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, lại nói tiếp, tiền dư của hắn ta cũng không có hai trăm vạn, sao có thể thiếu người ta hơn hai trăm vạn? Còn bảy trăm, ha hả!
“Tiểu thư, cho cô mặt mũi cô lại không biết xấu hổ?” Bạch Kỳ thực sự có chút không vui nổi, tuy rằng khí chất của Mạc Vân Quả cực kỳ sạch sẽ, vừa lúc là kiểu hắn ta thích, nhưng ai biết, có phải giả vờ hay không?
Trên thực tế, không biết bị bao nhiêu người chạm qua.
Còn tưởng ở chỗ mình đòi tiền, ha hả!
Bạch kỳ hoàn toàn quên mất nguyên chủ tồn tại, cho dù nhớ rõ, bất quá cũng chỉ mắng một câu “Ngu xuẩn” mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.