Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 516
Giáng Hàm
13/05/2020
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm tư của Lăng Khanh An, cô cứ như vậy đi theo hắn về nhà.
Lăng Khanh An cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, lập tức về phòng, tiếng đóng cửa vang lên có chút lớn.
Mạc Vân Quả cũng về phòng của mình, sau đó rửa mặt tắm rửa linh tinh, sau khi sửa soạn xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này, cô ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau.
Lăng Khanh An dậy từ sớm cũng không biết là hảo tâm hay quên mất, hắn cũng không kêu Mạc Vân Quả rời giường.
Mà một mình một người tự ăn sáng, tiếp tục ở trong phòng, không biết ở mân mê cái gì.
Tới lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại, hình ảnh khi cô ngủ đã truyền bá khắp phòng phát sóng trực tiếp.
Dù sao Mạc Vân Quả luôn luôn không kém giường, bọn họ rất ít nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ say của cô.
Khi Mạc Vân Quả từ trong phòng đi ra, đã là 12 giờ trưa.
Lăng Khanh An nghe được thanh âm Mạc Vân Quả đi lại, cũng từ trong phòng đi ra.
Hắn dựa vào trên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dừng ở trên điện thoại của Mạc Vân Quả.
“Nhìn cái gì vậy?” Hắn hỏi.
“Ăn.” Mạc Vân Quả nhìn cơm hộp nói, sờ sờ bụng, có chút đói bụng.
Lăng Khanh An nhướng mày nhìn cô, giống như nghi ngờ đặt câu hỏi: “Còn có tiền?”
Mạc Vân Quả:……
“Cậu có tiền.” Mạc Vân Quả nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Khanh An mà nói thẳng.
Lăng Khanh An:……
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, thiếu chút nữa quên mất ngày hôm qua hắn giống như nói với cô gái kia hắn là chủ quán bar.
“Tôi có tiền, thế cũng là tiền của tôi không phải sao? Tôi lại không muốn cho cô dùng đấy.”
Lăng Khanh An cười tủm tỉm nói, nếu không có thanh âm Đoàn Tử nhắc nhở, Mạc Vân Quả thật đúng là phải tin.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, không rõ hắn vì sao muốn nói như vậy.
Rõ ràng nội tâm hắn không hề nghĩ như thế mà?
Lăng Khanh An vẫn như cũ cười tủm tỉm, hắn không hay biết rằng, Mạc Vân Quả đã chọc thụng lời nói dối của hắn.
Hắn trải qua một đoạn thời gian dài, bất kể hắn nói cái gì, người khác đều sẽ tin tưởng.
Loại năng lực này rất kỳ quái, nhưng lại dùng tốt một cách dị thường.
Hắn cũng hưởng thụ lạc thú khi những người đó bị lừa sau đó vẫn vui vẻ như cũ, thật giống như, năng lực của hắn, đó là thu hoạch vui sướng của bọn họ vậy.
Lăng Khanh An cũng biết đến đoạn lịch sử đó, cái gọi là lực nói dối, hắn cảm nhận được từ trên chính bản thân mình.
Nhưng mà hắn chưa từng có nghĩ tới việc vận dụng chúng nó, bởi vì…… ừm…… Thế giới này, vẫn phải có phản kháng mới thú vị, không phải sao?
Mạc Vân Quả ngáp một cái, tiếp tục lật xem di động.
Lăng Khanh An chậm rãi đi qua, đoạt điện thoại trên tay Mạc Vân Quả, cũng không biết gõ cái gì.
Vài phút sau, hắn đưa điện thoại trả lại cho Mạc Vân Quả, đồng thời nói: “Tôi không muốn ăn cơm hộp, cô nấu cơm cho tôi đi.”
“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 70%!”
Mạc Vân Quả:……
Nửa ngày sau, Mạc Vân Quả mới nói: “Xác định sao?”
Lăng Khanh An nửa híp mắt nhìn Mạc Vân Quả, không biết vì sao, khi Mạc Vân Quả nói lời này, hắn có một loại thực điềm dự cảm xấu.
Tuy rằng trong lòng có một tia thấp thỏm, mặt ngoài hắn vẫn là gật đầu tỏ vẻ kiên định của mình.
Mạc Vân Quả trầm mặc không nói, lần đầu tiên có người yêu cầu cô nấu cơm, ừm…… Cũng là lần đầu tiên nấu cơm, hẳn là, ừm…… Sẽ ăn ngon!
Mạc Vân Quả ôm ý nghĩ như vậy, bắt đầu lướt điện thoại xem thực đơn, vài phút sau, rau dưa cá thịt mà Lăng Khanh An đặt trên mạnh cũng được đưa tới.
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm tư của Lăng Khanh An, cô cứ như vậy đi theo hắn về nhà.
Lăng Khanh An cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, lập tức về phòng, tiếng đóng cửa vang lên có chút lớn.
Mạc Vân Quả cũng về phòng của mình, sau đó rửa mặt tắm rửa linh tinh, sau khi sửa soạn xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này, cô ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau.
Lăng Khanh An dậy từ sớm cũng không biết là hảo tâm hay quên mất, hắn cũng không kêu Mạc Vân Quả rời giường.
Mà một mình một người tự ăn sáng, tiếp tục ở trong phòng, không biết ở mân mê cái gì.
Tới lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại, hình ảnh khi cô ngủ đã truyền bá khắp phòng phát sóng trực tiếp.
Dù sao Mạc Vân Quả luôn luôn không kém giường, bọn họ rất ít nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ say của cô.
Khi Mạc Vân Quả từ trong phòng đi ra, đã là 12 giờ trưa.
Lăng Khanh An nghe được thanh âm Mạc Vân Quả đi lại, cũng từ trong phòng đi ra.
Hắn dựa vào trên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dừng ở trên điện thoại của Mạc Vân Quả.
“Nhìn cái gì vậy?” Hắn hỏi.
“Ăn.” Mạc Vân Quả nhìn cơm hộp nói, sờ sờ bụng, có chút đói bụng.
Lăng Khanh An nhướng mày nhìn cô, giống như nghi ngờ đặt câu hỏi: “Còn có tiền?”
Mạc Vân Quả:……
“Cậu có tiền.” Mạc Vân Quả nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Khanh An mà nói thẳng.
Lăng Khanh An:……
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, thiếu chút nữa quên mất ngày hôm qua hắn giống như nói với cô gái kia hắn là chủ quán bar.
“Tôi có tiền, thế cũng là tiền của tôi không phải sao? Tôi lại không muốn cho cô dùng đấy.”
Lăng Khanh An cười tủm tỉm nói, nếu không có thanh âm Đoàn Tử nhắc nhở, Mạc Vân Quả thật đúng là phải tin.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, không rõ hắn vì sao muốn nói như vậy.
Rõ ràng nội tâm hắn không hề nghĩ như thế mà?
Lăng Khanh An vẫn như cũ cười tủm tỉm, hắn không hay biết rằng, Mạc Vân Quả đã chọc thụng lời nói dối của hắn.
Hắn trải qua một đoạn thời gian dài, bất kể hắn nói cái gì, người khác đều sẽ tin tưởng.
Loại năng lực này rất kỳ quái, nhưng lại dùng tốt một cách dị thường.
Hắn cũng hưởng thụ lạc thú khi những người đó bị lừa sau đó vẫn vui vẻ như cũ, thật giống như, năng lực của hắn, đó là thu hoạch vui sướng của bọn họ vậy.
Lăng Khanh An cũng biết đến đoạn lịch sử đó, cái gọi là lực nói dối, hắn cảm nhận được từ trên chính bản thân mình.
Nhưng mà hắn chưa từng có nghĩ tới việc vận dụng chúng nó, bởi vì…… ừm…… Thế giới này, vẫn phải có phản kháng mới thú vị, không phải sao?
Mạc Vân Quả ngáp một cái, tiếp tục lật xem di động.
Lăng Khanh An chậm rãi đi qua, đoạt điện thoại trên tay Mạc Vân Quả, cũng không biết gõ cái gì.
Vài phút sau, hắn đưa điện thoại trả lại cho Mạc Vân Quả, đồng thời nói: “Tôi không muốn ăn cơm hộp, cô nấu cơm cho tôi đi.”
“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 70%!”
Mạc Vân Quả:……
Nửa ngày sau, Mạc Vân Quả mới nói: “Xác định sao?”
Lăng Khanh An nửa híp mắt nhìn Mạc Vân Quả, không biết vì sao, khi Mạc Vân Quả nói lời này, hắn có một loại thực điềm dự cảm xấu.
Tuy rằng trong lòng có một tia thấp thỏm, mặt ngoài hắn vẫn là gật đầu tỏ vẻ kiên định của mình.
Mạc Vân Quả trầm mặc không nói, lần đầu tiên có người yêu cầu cô nấu cơm, ừm…… Cũng là lần đầu tiên nấu cơm, hẳn là, ừm…… Sẽ ăn ngon!
Mạc Vân Quả ôm ý nghĩ như vậy, bắt đầu lướt điện thoại xem thực đơn, vài phút sau, rau dưa cá thịt mà Lăng Khanh An đặt trên mạnh cũng được đưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.