Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 541
Giáng Hàm
26/06/2020
Edit: Linhlady
Mộ Dung Tuyệt cảm thấy, hiện tại quốc sư đại nhân, quả thật giống như một con hamster nhỏ, không ngừng ăn ăn ăn, không hề có ý dừng lại.
Đương nhiên, loại ý tưởng này, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại.
Nếu để cho người khác biết hắn hình dung quốc sư như vậy, phỏng chừng bị nói là đại bất kính, mặc dù hắn là đế vương, nhưng so với thần linh xa không thể với tới kua, càng được bad tánh tin phục hơn.
Mộ Dung Tuyệt sau khi biết chuẩn xác đáp án, thấy Mạc Vân Quả cũng không để ý đến hắn, thức thời cáo lui.
Mạc Vân Quả chỉ là nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tiếp tục ăn ăn ăn, không hề có ý nhìn theo hắn.
Sai khi Mộ Dung Tuyệt đi khỏi đây, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa.
Vài ngày gần đây thật sự quá thoải mái, trước mắt thân phận của nàng, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Từ chỗ ở cho đến ăn uống đều là riêng biệt, tất cả đều là tốt nhất.
Từ khi cầu mưa thành công, Mạc Vân Quả vẫn luôn ở trong cung điện, có rất nhiều người bái phỏng, ngoại trừ Mộ Dung Tuyệt, người khác nàng đều thống nhất từ chối.
Lý do là “Thân thể không khoẻ.”
Những người đó đương nhiên đều tin như vậy, dù sao càu mưa cũng là chuyện tiêu tốn linh lực.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua.
Tới ngày thứ năm, cuối cùng trời cũng tan mây.
Sau cơn mưa cầu vồng xuất hiện ở các nơi, mọi người sôi nổi hoan hô đây là thần tích thuộc về quốc sư, đồng thời, địa vị của quốc sư trong lòng bọn họ càng thêm cường đại.
Cả lục địa được nước mưa gội rửa qua dễ chịu mỹ diệu hài hòa, mọi người cười vui, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bởi vì này một năm khô hạn tạo thành các loại tổn thất, Mộ Dung Tuyệt cố ý hạ thánh chỉ, trong ba năm tiếp theo, hạ thuế xuống còn một nửa.
Lần này, thật sự khiến bá tánh vui mừng.
Có vài đại thần tuy rằng không đồng ý cách làm của Mộ Dung Tuyệt, nhưng sự áp chế của cáo quan viên khác, họ cũng chỉ có thể cam chịu.
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, mọi người đều đang nổ lực cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
Triều đình trên dưới, một mảnh hòa, toàn bộ hoàng triều, một mảnh an bình.
Tất cả mọi chuyện, nhìn qua hạnh phúc như thế.
Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại không cảm thấy như vậy.
Một lúc sau, Mạc Vân Quả nghĩ tới nhiệm vụ của nàng, giúp Mộ Dung Tuyệt làm mai, ừm…… Đại khái ý của câu này là vậy.
Vì thế, hoàng hôn ngày thứ năm, Mạc Vân Quả đi tới phòng nghị sự.
Mộ Dung Tuyệt mỗi ngày đều phải phê duyệt rất nhiều tấu chương, những đại thần đó, việc lớn đến việc nhỏ như hạt mè đều phải đăng báo, hắn lại không thể không xử lý.
Khi Mạc Vân Quả đến đây, Mộ Dung Tuyệt khó khăn lắm mới phê duyên tấu chương được một nửa.
Đối với việc Mạc Vân Quả đến đây, Mộ Dung Tuyệt ngay từ đầu là kinh ngạc, mặt sau lại có chút sợ hãi.
Bởi vì dựa theo lệ thường mà nói, quốc sư gần như sẽ không bước ra tẩm điện, trừ khi xảy ra đại sự……
Mộ Dung Tuyệt buông tấu chương, ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả không hề hành lễ nói: “Quốc sư tới đây, có gì phải làm sao?”
Mạc Vân Quả gật đầu nói: “Tới giúp ngươi làm mai.”
Mộ Dung Tuyệt:…
Mộ Dung Tuyệt cảm thấy, hình như hắn gặp một quốc sư giả.
“Khụ khụ……” Mộ Dung Tuyệt ho khan một tiếng, tay phải nắm tay đặt ở miệng mình, che dấu cái gì đó.
“Quốc sư, không phiền xin nói lại lần nữa?”
Mộ Dung Tuyệt nói với bản thân, nhất định là hắn nghe lầm, nếu không vị quốc sư luôn cao lãnh không dính khói bụi nhân gian, sao có thể đến giúp hắn làm mai?
Mạc Vân Quả nghe thấy Mộ Dung Tuyệt nói như vậy, lập tức lại lặp lại một lần, trong giọng nói nghiêm túc, không hề có ý nói giỡn.
Mộ Dung Tuyệt:……
Mộ Dung Tuyệt cảm thấy, hiện tại quốc sư đại nhân, quả thật giống như một con hamster nhỏ, không ngừng ăn ăn ăn, không hề có ý dừng lại.
Đương nhiên, loại ý tưởng này, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại.
Nếu để cho người khác biết hắn hình dung quốc sư như vậy, phỏng chừng bị nói là đại bất kính, mặc dù hắn là đế vương, nhưng so với thần linh xa không thể với tới kua, càng được bad tánh tin phục hơn.
Mộ Dung Tuyệt sau khi biết chuẩn xác đáp án, thấy Mạc Vân Quả cũng không để ý đến hắn, thức thời cáo lui.
Mạc Vân Quả chỉ là nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tiếp tục ăn ăn ăn, không hề có ý nhìn theo hắn.
Sai khi Mộ Dung Tuyệt đi khỏi đây, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa.
Vài ngày gần đây thật sự quá thoải mái, trước mắt thân phận của nàng, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Từ chỗ ở cho đến ăn uống đều là riêng biệt, tất cả đều là tốt nhất.
Từ khi cầu mưa thành công, Mạc Vân Quả vẫn luôn ở trong cung điện, có rất nhiều người bái phỏng, ngoại trừ Mộ Dung Tuyệt, người khác nàng đều thống nhất từ chối.
Lý do là “Thân thể không khoẻ.”
Những người đó đương nhiên đều tin như vậy, dù sao càu mưa cũng là chuyện tiêu tốn linh lực.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua.
Tới ngày thứ năm, cuối cùng trời cũng tan mây.
Sau cơn mưa cầu vồng xuất hiện ở các nơi, mọi người sôi nổi hoan hô đây là thần tích thuộc về quốc sư, đồng thời, địa vị của quốc sư trong lòng bọn họ càng thêm cường đại.
Cả lục địa được nước mưa gội rửa qua dễ chịu mỹ diệu hài hòa, mọi người cười vui, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bởi vì này một năm khô hạn tạo thành các loại tổn thất, Mộ Dung Tuyệt cố ý hạ thánh chỉ, trong ba năm tiếp theo, hạ thuế xuống còn một nửa.
Lần này, thật sự khiến bá tánh vui mừng.
Có vài đại thần tuy rằng không đồng ý cách làm của Mộ Dung Tuyệt, nhưng sự áp chế của cáo quan viên khác, họ cũng chỉ có thể cam chịu.
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, mọi người đều đang nổ lực cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
Triều đình trên dưới, một mảnh hòa, toàn bộ hoàng triều, một mảnh an bình.
Tất cả mọi chuyện, nhìn qua hạnh phúc như thế.
Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại không cảm thấy như vậy.
Một lúc sau, Mạc Vân Quả nghĩ tới nhiệm vụ của nàng, giúp Mộ Dung Tuyệt làm mai, ừm…… Đại khái ý của câu này là vậy.
Vì thế, hoàng hôn ngày thứ năm, Mạc Vân Quả đi tới phòng nghị sự.
Mộ Dung Tuyệt mỗi ngày đều phải phê duyệt rất nhiều tấu chương, những đại thần đó, việc lớn đến việc nhỏ như hạt mè đều phải đăng báo, hắn lại không thể không xử lý.
Khi Mạc Vân Quả đến đây, Mộ Dung Tuyệt khó khăn lắm mới phê duyên tấu chương được một nửa.
Đối với việc Mạc Vân Quả đến đây, Mộ Dung Tuyệt ngay từ đầu là kinh ngạc, mặt sau lại có chút sợ hãi.
Bởi vì dựa theo lệ thường mà nói, quốc sư gần như sẽ không bước ra tẩm điện, trừ khi xảy ra đại sự……
Mộ Dung Tuyệt buông tấu chương, ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả không hề hành lễ nói: “Quốc sư tới đây, có gì phải làm sao?”
Mạc Vân Quả gật đầu nói: “Tới giúp ngươi làm mai.”
Mộ Dung Tuyệt:…
Mộ Dung Tuyệt cảm thấy, hình như hắn gặp một quốc sư giả.
“Khụ khụ……” Mộ Dung Tuyệt ho khan một tiếng, tay phải nắm tay đặt ở miệng mình, che dấu cái gì đó.
“Quốc sư, không phiền xin nói lại lần nữa?”
Mộ Dung Tuyệt nói với bản thân, nhất định là hắn nghe lầm, nếu không vị quốc sư luôn cao lãnh không dính khói bụi nhân gian, sao có thể đến giúp hắn làm mai?
Mạc Vân Quả nghe thấy Mộ Dung Tuyệt nói như vậy, lập tức lại lặp lại một lần, trong giọng nói nghiêm túc, không hề có ý nói giỡn.
Mộ Dung Tuyệt:……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.