Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 587
Giáng Hàm
19/07/2021
Edit: Linhlady
Còn về phần Doãn Diễn Trạch, anh đang cố khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng sau vài phút anh cũng điều chỉnh lại tâm trạng.
Doãn Diễn Trạch biết, hiện tại Đường Nhất Hàng vẫn như trước không nhớ ra anh.
Hoặc là nói, cậu chưa từng nhớ ra anh, chưa từng nhớ.
Doãn Diễn Trạch cảm thấy một trận chua xót, trong lòng cảm thấy đắng chán cả miệng đều đắng, nuốt xuống cũng là bao nhiêu khổ sở.
Dù vậy, anh vẫn như cũ cắn răng nuốt xuống đắng cay khổ sở kia.
Sau khi Doãn Diễn Trạch điều chỉnh lại tâm trạng, hơi hơi mỉm cười nhìn Mạc Vân Quả nói: “Hôm nay sớm như vậy đã tới đây?”
Khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện bản thân đã nỗ lực bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm thảm lông kia, lại khiến cảm xúc khẩn trương của anh bị bại lộ.
Đã bao lâu rồi anh không nói chuyện trước mặt Đường Nhất Hàng?
Giống như, lâu đến nổi chính anh cũng quên mất……
Đường Nhất Hàng cảm thấy cảm giác quen thuộc sau khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện càng ngày càng nhiều thêm, nhưng cậu lại không thể nghĩ ra mình gặp người trước mắt ngay khi nào.
Ngược lại Mạc Vân Quả, bình bình đạm đạm nói: “Ừ, không còn sớm.”
Nói xong câu đó, Mạc Vân Quả còn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ừm…… mặt trời sắp lên đỉnh đầu.
Hiển nhiên Doãn Diễn Trạch cũng chú ý tới động tác của Mạc Vân Quả, anh nhìn theo động tác của cô, trên mặt vẫn là vẻ bất kinh bất biến.
“Ừ, là không còn sớm, là do tôi ngủ dậy muộn.”
Doãn Diễn Trạch nhẹ nhàng bâng quơ nói, không hề có xấu hổ khi lời nói bị chọc thủng.
Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Hôm nay muốn đi ra ngoài phơi nắng không?”
Doãn Diễn Trạch sửng sốt, theo bản năng anh nhìn thoáng qua Đường Nhất Hàng, lại phát hiện vẻ mặt cậu mờ mịt cùng khó hiểu, giống như có chuyện gì đó đang bối rối.
Trong lòng Doãn Diễn Trạch căng thẳng, phỏng đoán suy nghĩ của Đường Nhất Hàng, muốn cùng cậu chia sẻ khó khăn đó.
Nhưng anh cũng biết, nếu như mình tùy tiện hỏi, nhất định cậu sẽ phát hiện có chỗ không thích hợp.
Doãn Diễn Trạch nhấp nhấp môi, nỗ lực áp xuống lời quan tâm, sau đó mới nhìn Mạc Vân Quả gật đầu mỉm cười nói: “Được.”
Mạc Vân Quả nghe vậy, đi lên đẩy Doãn Diễn Trạch ra ngoài, Đường Nhất Hàng cũng theo đó đi theo sau.
Mạc Vân Quả đi không nhanh, chân Đường Nhất Hàng dài, một bước tương đương với Mạc Vân Quả bước hai bước, hơn nữa Đường Nhất Hàng đang thất thần, một bước kia của cậu, cũng vừa hay đi song song với Doãn Diễn Trạch.
Sau đó Đường Nhất Hàng cũng không nhận ra điểm này, cậu vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới của mình, vô tình vượt lên phía trước.
Mắt thấy Đường Nhất Hàng sắp đi khỏi chỗ mình, Doãn Diễn Trạch vội vàng bắt lấy cổ tay cậu.
Lại…… Bắt được?!
Trong lòng Doãn Diễn Trạch mừng như điên, bên ngoài vẫn là vẻ mặt vân đạm phong kinh.
Đường Nhất Hàng cảm nhận được lực đạo trói buộc trên cổ tay, cậu khó hiểu nhìn Doãn Diễn Trạch đang nắm cổ tay mình.
Doãn Diễn Trạch có chút luyến tiếc khi phải buông ra, nhưng lại không thể không buông.
Anh thong thả buông cổ tay Đường Nhất Hàng ra, đồng thời cực kỳ thong thả nói: “Cậu…… Đi…… Đến…… Quá…… Nhanh…………”
Mạc Vân Quả:……
Đường Nhất Hàng:……
Người này nói chuyện tốc độ, có thể lại chậm một chút không!
Đường Nhất Hàng ở trong lòng phun tào, mặt ngoài lại nói: “À à, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chuyện, không ngờ lại đi nhanh hơn.”
Đường Nhất Hàng lui một bước, cùng Mạc Vân Quả song song đứng.
Doãn Diễn Trạch có chút mất mát, cậu lại đứng bên người Mạc Vân Quả à……
Anh nhìn xuống bàn tay vừa mới nắm cổ tay Đường Nhất Hàng, quyết định…… Ừm…… Hôm nay, không đúng! Về sau không rửa tay bên này!
Còn về phần Doãn Diễn Trạch, anh đang cố khống chế cảm xúc của mình, cuối cùng sau vài phút anh cũng điều chỉnh lại tâm trạng.
Doãn Diễn Trạch biết, hiện tại Đường Nhất Hàng vẫn như trước không nhớ ra anh.
Hoặc là nói, cậu chưa từng nhớ ra anh, chưa từng nhớ.
Doãn Diễn Trạch cảm thấy một trận chua xót, trong lòng cảm thấy đắng chán cả miệng đều đắng, nuốt xuống cũng là bao nhiêu khổ sở.
Dù vậy, anh vẫn như cũ cắn răng nuốt xuống đắng cay khổ sở kia.
Sau khi Doãn Diễn Trạch điều chỉnh lại tâm trạng, hơi hơi mỉm cười nhìn Mạc Vân Quả nói: “Hôm nay sớm như vậy đã tới đây?”
Khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện bản thân đã nỗ lực bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm thảm lông kia, lại khiến cảm xúc khẩn trương của anh bị bại lộ.
Đã bao lâu rồi anh không nói chuyện trước mặt Đường Nhất Hàng?
Giống như, lâu đến nổi chính anh cũng quên mất……
Đường Nhất Hàng cảm thấy cảm giác quen thuộc sau khi Doãn Diễn Trạch nói chuyện càng ngày càng nhiều thêm, nhưng cậu lại không thể nghĩ ra mình gặp người trước mắt ngay khi nào.
Ngược lại Mạc Vân Quả, bình bình đạm đạm nói: “Ừ, không còn sớm.”
Nói xong câu đó, Mạc Vân Quả còn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ừm…… mặt trời sắp lên đỉnh đầu.
Hiển nhiên Doãn Diễn Trạch cũng chú ý tới động tác của Mạc Vân Quả, anh nhìn theo động tác của cô, trên mặt vẫn là vẻ bất kinh bất biến.
“Ừ, là không còn sớm, là do tôi ngủ dậy muộn.”
Doãn Diễn Trạch nhẹ nhàng bâng quơ nói, không hề có xấu hổ khi lời nói bị chọc thủng.
Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Hôm nay muốn đi ra ngoài phơi nắng không?”
Doãn Diễn Trạch sửng sốt, theo bản năng anh nhìn thoáng qua Đường Nhất Hàng, lại phát hiện vẻ mặt cậu mờ mịt cùng khó hiểu, giống như có chuyện gì đó đang bối rối.
Trong lòng Doãn Diễn Trạch căng thẳng, phỏng đoán suy nghĩ của Đường Nhất Hàng, muốn cùng cậu chia sẻ khó khăn đó.
Nhưng anh cũng biết, nếu như mình tùy tiện hỏi, nhất định cậu sẽ phát hiện có chỗ không thích hợp.
Doãn Diễn Trạch nhấp nhấp môi, nỗ lực áp xuống lời quan tâm, sau đó mới nhìn Mạc Vân Quả gật đầu mỉm cười nói: “Được.”
Mạc Vân Quả nghe vậy, đi lên đẩy Doãn Diễn Trạch ra ngoài, Đường Nhất Hàng cũng theo đó đi theo sau.
Mạc Vân Quả đi không nhanh, chân Đường Nhất Hàng dài, một bước tương đương với Mạc Vân Quả bước hai bước, hơn nữa Đường Nhất Hàng đang thất thần, một bước kia của cậu, cũng vừa hay đi song song với Doãn Diễn Trạch.
Sau đó Đường Nhất Hàng cũng không nhận ra điểm này, cậu vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới của mình, vô tình vượt lên phía trước.
Mắt thấy Đường Nhất Hàng sắp đi khỏi chỗ mình, Doãn Diễn Trạch vội vàng bắt lấy cổ tay cậu.
Lại…… Bắt được?!
Trong lòng Doãn Diễn Trạch mừng như điên, bên ngoài vẫn là vẻ mặt vân đạm phong kinh.
Đường Nhất Hàng cảm nhận được lực đạo trói buộc trên cổ tay, cậu khó hiểu nhìn Doãn Diễn Trạch đang nắm cổ tay mình.
Doãn Diễn Trạch có chút luyến tiếc khi phải buông ra, nhưng lại không thể không buông.
Anh thong thả buông cổ tay Đường Nhất Hàng ra, đồng thời cực kỳ thong thả nói: “Cậu…… Đi…… Đến…… Quá…… Nhanh…………”
Mạc Vân Quả:……
Đường Nhất Hàng:……
Người này nói chuyện tốc độ, có thể lại chậm một chút không!
Đường Nhất Hàng ở trong lòng phun tào, mặt ngoài lại nói: “À à, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chuyện, không ngờ lại đi nhanh hơn.”
Đường Nhất Hàng lui một bước, cùng Mạc Vân Quả song song đứng.
Doãn Diễn Trạch có chút mất mát, cậu lại đứng bên người Mạc Vân Quả à……
Anh nhìn xuống bàn tay vừa mới nắm cổ tay Đường Nhất Hàng, quyết định…… Ừm…… Hôm nay, không đúng! Về sau không rửa tay bên này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.