Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 627
Giáng Hàm
19/07/2021
Edit: Linhlady
Một người, cho dù là lười biếng, đơn giản nhất cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ có yêu hận tình thù.
Nhưng mà Lạc Dung không có.
Hắn lười tự hỏi, lười yêu, lười có thất tình lục dục, nếu không phải trong lòng có một đồ vật để kiên trì, chỉ sợ cậu ta đều lười sống.
Mạc Dung gọi phục vụ, trực tiếp chỉ vào Mạc Vân Quả nói một câu “Chiếu theo thực đơn của cô ấy gọi cho một phần.”
Phục đồng ý rồi lui xuống.
Mạc Dung nói xong câu kia, nửa nằm ở chỗ đó, rõ ràng là động tác có chút chướng tai gai mắt, cố tình ở trên người đàn ông này, chỉ có thể nhìn thấy ưu nhã cùng lười biếng.
Mạc Dung đối với Mạc Vân Quả một chút hứng thú đều không có, ánh mắt cậu ta híp lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạc Vân Quả nhìn Mạc Dung, thấp giọng nói hai chữ.
“Lười biếng.”
Trong mắt Mạc Dung xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn như cũ không nói gì, thậm chí tư thế cũng không thèm đổi.
“Hử? Lười biếng?”
“Tiểu Quả Quả có phải hay không phát hiện cái gì?”
“Thật ra ngay từ đầu khi ta nhìn thấy bối cảnh chuyện xưa đã có chút lỳ quái, vì sao cố tình là bảy người đâu?”
“( xem thường ) bảy người làm sao vậy?”
“Nếu chỉ cần là bảy người thì thôi, nhưng tính cách của bọn họ lại rất cường liệt, tương phản.”
“Ngạo mạn, ghen ghét, bạo nộ, lười biếng, tham lam, dâm dục, tham ăn.”
“Lãnh Ngạo, Phong Kỳ, Tập Bạo, Mạc Dung, Càng Đàm, Bạch Ngọc, Tần Sĩ.”
“Như vậy vừa thấy, tên của bọn họ đều bao hàm tính cách của bọn họ……”
“Cho nên nói, đây là…… Bảy tông tội thế giới[1] sao?”
“Đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy!”
“Oa! Đột nhiên cảm thấy nguyên nữ chủ thật lợi hại! Lại có thể công lược một đám người như vậy!”
“Lầu trên ngươi sai rồi, nguyên chủ cũng không công lược bọn họ.”
“Những người này, sao có thể sẽ cho phép có người chia sẻ người yêu của bọn họ?”
“Đột nhiên cảm thấy nguyên nữ chủ thật đáng thương……”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói, đôi mắt lóe lóe.
Bảy tông tội……
Trong lúc Mạc Vân Quả suy nghĩ, đồ ăn cũng được mang lên.
Một bàn lớn bầy kín đồ ăn, nhìn qua cực kỳ phong phú.
Mạc Vân Quả sờ sờ bụng, thật là có chút đói bụng.
Cô cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.
Đối diện Mạc Dung nhìn đến động tác của Mạc Vân Quả, đôi mắt hơi hơi mở một ít, không tới hai giây, liền trở lại trạng thái nửa mở.
Mạc Dung đơn giản ăn một lát đã không có hứng thú, nhưng lại thấy hứng thú với tư thái ăn cơm của Mạc Vân Quả.
Mạc Dung nhận thức Mạc Vân Quả, hoặc là nói, là nhận thức con gái nuôi của Lãnh Ngạo.
Mạc Dung là một thiên tài, không, hẳn là dùng quỷ tài tới để hình dung.
Ở trên phương diện máy tính cậu ta có thể nói là đăng phong tạo cực[1], mỗi lần cậu ta viết một trương trình đều được công ty truy phủng[2].
[1]Đăng Phong Tạo Cực: lên được tới đỉnh cao nhất
[2] Truy phủng (追捧): đi theo cổ động | tán dương; tung hô; khoe khoang cái gì đó thay người khác.
Nhưng mà Mạc Dung lười quá lười, đối với những thứ cậu ta tạo ra, cao hứng thì tùy tiện ném cho một công ty nào đó, không cao hứng liền tùy tay đem chúng nó hủy diệt.
Đương nhiên, đại đa số thời điểm, cậu đều không buồn không vui.
Cho nên những kỹ thuật kia cũng không biết cậu ta tùy tay ném đi đâu, nếu không theo lẽ thường mà nói, trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này không biết tăng lên cấp độ nào.
Mạc Dung từng có giao tiếp với công ty Lãnh Ngạo, trước mắt hệ thống trong công ty Lãnh Ngạo đều do hắn thiết kế, đây cũng là lý do vì sao công ty Lãnh Ngạo chưa từng xuất hiện việc bị hacker công kích.
Không phải bởi vì bọn họ không công kích, mà là bọn họ hoàn toàn không có cách nào tiến vào!
Mạc Dung quen biết Lãnh Ngạo, đương nhiên cũng biết Lãnh Ngạo có một đứa con gái nuôi.
Thân kiều thể nhược dễ đẩy ngã……
--------------------------
[1]Bảy mối tội đầu là nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ mắc phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, theo quan niệm của Kitô giáo.
Truyền thống Kitô giáo cho rằng, việc sắp xếp này là do các Giáo phụ sơ khai thực hiện. Đến năm 604 SCN, Giáo hoàng Grêgôriô I chính thức xếp thành bảy loại, tương ứng với tên của bảy con quỷ đầu sỏ trong hỏa ngục, đối nghịch với bảy Tổng thiên thần trên thiên đàng. Năm 1589, Peter Binsfield - một tu sĩ Dòng Tên liệt kê cụ thể như sau:
Lucifer - ngạo mạn
Mammon - tham lam
Asmodeus - dâm dục
Behemoth - phẫn nộ
Beelzebub - phàm ăn
Leviathan - đố kỵ
Belphegor - lười biếng
Đối chiếu Anh-ngữ và Latinh:
Lucifer: pride (superbia), ngạo mạn
Mammon: greed (avaritia), tham lam
Asmodeus: lust (luxuria), dục vọng
Leviathan: envy (invidia), đố kỵ
Beelzebub: gluttony (gula hoặc gullia), phàm ăn
Behemoth: wrath (ira), phẫn nộ
Belphegor: sloth (acedia), lười biếng
Mọi người có thể search Google để tìm hiểu thêm, dài quá nên mình không thêm vào.
Một người, cho dù là lười biếng, đơn giản nhất cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ có yêu hận tình thù.
Nhưng mà Lạc Dung không có.
Hắn lười tự hỏi, lười yêu, lười có thất tình lục dục, nếu không phải trong lòng có một đồ vật để kiên trì, chỉ sợ cậu ta đều lười sống.
Mạc Dung gọi phục vụ, trực tiếp chỉ vào Mạc Vân Quả nói một câu “Chiếu theo thực đơn của cô ấy gọi cho một phần.”
Phục đồng ý rồi lui xuống.
Mạc Dung nói xong câu kia, nửa nằm ở chỗ đó, rõ ràng là động tác có chút chướng tai gai mắt, cố tình ở trên người đàn ông này, chỉ có thể nhìn thấy ưu nhã cùng lười biếng.
Mạc Dung đối với Mạc Vân Quả một chút hứng thú đều không có, ánh mắt cậu ta híp lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạc Vân Quả nhìn Mạc Dung, thấp giọng nói hai chữ.
“Lười biếng.”
Trong mắt Mạc Dung xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn như cũ không nói gì, thậm chí tư thế cũng không thèm đổi.
“Hử? Lười biếng?”
“Tiểu Quả Quả có phải hay không phát hiện cái gì?”
“Thật ra ngay từ đầu khi ta nhìn thấy bối cảnh chuyện xưa đã có chút lỳ quái, vì sao cố tình là bảy người đâu?”
“( xem thường ) bảy người làm sao vậy?”
“Nếu chỉ cần là bảy người thì thôi, nhưng tính cách của bọn họ lại rất cường liệt, tương phản.”
“Ngạo mạn, ghen ghét, bạo nộ, lười biếng, tham lam, dâm dục, tham ăn.”
“Lãnh Ngạo, Phong Kỳ, Tập Bạo, Mạc Dung, Càng Đàm, Bạch Ngọc, Tần Sĩ.”
“Như vậy vừa thấy, tên của bọn họ đều bao hàm tính cách của bọn họ……”
“Cho nên nói, đây là…… Bảy tông tội thế giới[1] sao?”
“Đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy!”
“Oa! Đột nhiên cảm thấy nguyên nữ chủ thật lợi hại! Lại có thể công lược một đám người như vậy!”
“Lầu trên ngươi sai rồi, nguyên chủ cũng không công lược bọn họ.”
“Những người này, sao có thể sẽ cho phép có người chia sẻ người yêu của bọn họ?”
“Đột nhiên cảm thấy nguyên nữ chủ thật đáng thương……”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói, đôi mắt lóe lóe.
Bảy tông tội……
Trong lúc Mạc Vân Quả suy nghĩ, đồ ăn cũng được mang lên.
Một bàn lớn bầy kín đồ ăn, nhìn qua cực kỳ phong phú.
Mạc Vân Quả sờ sờ bụng, thật là có chút đói bụng.
Cô cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.
Đối diện Mạc Dung nhìn đến động tác của Mạc Vân Quả, đôi mắt hơi hơi mở một ít, không tới hai giây, liền trở lại trạng thái nửa mở.
Mạc Dung đơn giản ăn một lát đã không có hứng thú, nhưng lại thấy hứng thú với tư thái ăn cơm của Mạc Vân Quả.
Mạc Dung nhận thức Mạc Vân Quả, hoặc là nói, là nhận thức con gái nuôi của Lãnh Ngạo.
Mạc Dung là một thiên tài, không, hẳn là dùng quỷ tài tới để hình dung.
Ở trên phương diện máy tính cậu ta có thể nói là đăng phong tạo cực[1], mỗi lần cậu ta viết một trương trình đều được công ty truy phủng[2].
[1]Đăng Phong Tạo Cực: lên được tới đỉnh cao nhất
[2] Truy phủng (追捧): đi theo cổ động | tán dương; tung hô; khoe khoang cái gì đó thay người khác.
Nhưng mà Mạc Dung lười quá lười, đối với những thứ cậu ta tạo ra, cao hứng thì tùy tiện ném cho một công ty nào đó, không cao hứng liền tùy tay đem chúng nó hủy diệt.
Đương nhiên, đại đa số thời điểm, cậu đều không buồn không vui.
Cho nên những kỹ thuật kia cũng không biết cậu ta tùy tay ném đi đâu, nếu không theo lẽ thường mà nói, trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này không biết tăng lên cấp độ nào.
Mạc Dung từng có giao tiếp với công ty Lãnh Ngạo, trước mắt hệ thống trong công ty Lãnh Ngạo đều do hắn thiết kế, đây cũng là lý do vì sao công ty Lãnh Ngạo chưa từng xuất hiện việc bị hacker công kích.
Không phải bởi vì bọn họ không công kích, mà là bọn họ hoàn toàn không có cách nào tiến vào!
Mạc Dung quen biết Lãnh Ngạo, đương nhiên cũng biết Lãnh Ngạo có một đứa con gái nuôi.
Thân kiều thể nhược dễ đẩy ngã……
--------------------------
[1]Bảy mối tội đầu là nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ mắc phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, theo quan niệm của Kitô giáo.
Truyền thống Kitô giáo cho rằng, việc sắp xếp này là do các Giáo phụ sơ khai thực hiện. Đến năm 604 SCN, Giáo hoàng Grêgôriô I chính thức xếp thành bảy loại, tương ứng với tên của bảy con quỷ đầu sỏ trong hỏa ngục, đối nghịch với bảy Tổng thiên thần trên thiên đàng. Năm 1589, Peter Binsfield - một tu sĩ Dòng Tên liệt kê cụ thể như sau:
Lucifer - ngạo mạn
Mammon - tham lam
Asmodeus - dâm dục
Behemoth - phẫn nộ
Beelzebub - phàm ăn
Leviathan - đố kỵ
Belphegor - lười biếng
Đối chiếu Anh-ngữ và Latinh:
Lucifer: pride (superbia), ngạo mạn
Mammon: greed (avaritia), tham lam
Asmodeus: lust (luxuria), dục vọng
Leviathan: envy (invidia), đố kỵ
Beelzebub: gluttony (gula hoặc gullia), phàm ăn
Behemoth: wrath (ira), phẫn nộ
Belphegor: sloth (acedia), lười biếng
Mọi người có thể search Google để tìm hiểu thêm, dài quá nên mình không thêm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.