Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 707
Giáng Hàm
23/03/2022
Edit: Linhlady
“Thật lâu thật lâu trước kia, trấn Lâm Sương vón là một bãi tha ma, nơi này mai táng các loại hồn chết, những người được quốc gia hứa hẹn thân thể lại bị quốc gia vứt bỏ, có người bị hãm hại cuối cùng oan chết, cũng có người ở chỗ này tuẫn tình.”
“Bọn họ đều nói, nơi này là một vùng đất tốt, chết ở chỗ này, có lẽ đời sau sẽ tốt hơn, đời này không hạnh phúc, cho nên hy vọng kiếp sau có thể hạnh phúc.”
“Tôi không biết những việc này là thật hay giả, tôi chỉ biết, theo thời gian trôi đi, một nơi phong thủy lại biến thành chỗ chứa đầy âm khí.”
“Thẳng đến có một ngày, nơi này đột nhiên xuất hiện một viên trân châu màu xanh, nó tản ra sinh cơ cùng sức sống, nó áp đi âm khó ở nơi này, càng nàng càng nhiều đồn đãi, viên trân châu cho mọi người mang đến vận may, mang đến vinh hoa phú quý.”
“Người của trấn nhỏ vì muốn bảo vệ viên trân châu này mà luôn cử ra người bảo vệ nó.”
“Nhưng vào một ngày, có người phát hiện ra sinh cơ của nó cành ngày càng ít, người trong trấn không cam lòng, cuối cùng có một vị đại sư nói, dùng máu người tưới lên trân châu, duy trì sinh cơ cuồn cuộn không ngừng của nó.
“Thật châm chọc không phải sao? Viên trân châu tản ra sinh cơ lại là do tưới máu người mà có.”
“Ngày tráng trôi qua, thoáng cái đã mười mấy nắm, người trong trấn càng ngày càng ỷ lại vào viên trân châu, bảo vệ tôn sùng nó.”
“Nhưng theo thời cải cách, có mọt vị lãnh đạo tới đây, vô tình biết về viên trân châu, hai bên có giai ước với nhau, người ở trấn Lâm Sương đồng ý cho khách đu lịch tới, có thể phân cho bọn họ một chút sinh cơ.”
“Nhưng mà, phàm là xon người thì luôn luôn không biết đủ, người lãnh đạo kia ngoài mặt thì đã đại được nhận thức chung với người trấn nhỏ, trên thực tế lại ở trong tối chơi xấu.”
“Người đi vào trấn Lâm Sương tìn trân châu vô số kể, đều bị người trong trấn đuổi đi, thẳng đến đại điển trung thu mười lăm năm trước.”
“Đám người kia lấy cớ có vị phụ nữ kang thai sắp sinh, để khiến trấn Lâm Sương hỗn loạn. Người thai phụ kia ở trong đại điển trung thi sinh nở, người trong trấn Lâm Sương có chút hỗn loạn, hơn nữa những người khác làm đủ hành vi quấy rối, đại điển trung thu đã lên kế hoạch cũng không tiến hàng xong .”
“Nhưng khiến mọi người không thê ngờ được đó là, vị kia thai phụ sinh hạ một bê gái, mà viên hạt châu kia, cũng chủ động tiến vào thân thể của bé gái kia……”
Trần Kha nói tới đây, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua nhàn nhạt ý cười.
“Bé gái kia là tôi.” Mạc Vân Quả khẳng định nói.
Trần Kha gật gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng mà đáng tiếc đó là, mẹ cô vì khó sinh mà chết, đám kia người cũng nhân cơ hội mang cô đi.” Trần Kha lại nhìn về phía con sư tử kia, ánh mắt xa xăm.
“Viên trân châu bị mang đi, âm khí vốn có trong trấn không có gì áp đi, trấn Lâm Sương không có cách nào chống cự, bệnh bệnh, chết chết.”
“Không có người đi ra ngoài, cũng không có người đi vào, âm sát ở đây giống như đang tìm chõ phát tiết, hung hăng tra tấn người trong trấn Lâm Sương.”
“Nhưng mà, có một đứa bé ra được khỏi đó, cả người đầy máu tươi, cả người sát khí.”
“Cho nên, đứa bé kia đã giết chết người sắp bệnh chết, lần đầu tiên động thủ, hắn sợ hãi khủng hoảng, lần thứ hai động thủ, hắn lại cảm thấy cảm giác này phai nhạt một ít, đến cuối cùng, hắn đã không có bất luận cái cảm giác gì.”
“Hắn chỉ có một ý niệm, đi ra ngoài, tìm được đám kia người, báo thù!”
“Thật lâu thật lâu trước kia, trấn Lâm Sương vón là một bãi tha ma, nơi này mai táng các loại hồn chết, những người được quốc gia hứa hẹn thân thể lại bị quốc gia vứt bỏ, có người bị hãm hại cuối cùng oan chết, cũng có người ở chỗ này tuẫn tình.”
“Bọn họ đều nói, nơi này là một vùng đất tốt, chết ở chỗ này, có lẽ đời sau sẽ tốt hơn, đời này không hạnh phúc, cho nên hy vọng kiếp sau có thể hạnh phúc.”
“Tôi không biết những việc này là thật hay giả, tôi chỉ biết, theo thời gian trôi đi, một nơi phong thủy lại biến thành chỗ chứa đầy âm khí.”
“Thẳng đến có một ngày, nơi này đột nhiên xuất hiện một viên trân châu màu xanh, nó tản ra sinh cơ cùng sức sống, nó áp đi âm khó ở nơi này, càng nàng càng nhiều đồn đãi, viên trân châu cho mọi người mang đến vận may, mang đến vinh hoa phú quý.”
“Người của trấn nhỏ vì muốn bảo vệ viên trân châu này mà luôn cử ra người bảo vệ nó.”
“Nhưng vào một ngày, có người phát hiện ra sinh cơ của nó cành ngày càng ít, người trong trấn không cam lòng, cuối cùng có một vị đại sư nói, dùng máu người tưới lên trân châu, duy trì sinh cơ cuồn cuộn không ngừng của nó.
“Thật châm chọc không phải sao? Viên trân châu tản ra sinh cơ lại là do tưới máu người mà có.”
“Ngày tráng trôi qua, thoáng cái đã mười mấy nắm, người trong trấn càng ngày càng ỷ lại vào viên trân châu, bảo vệ tôn sùng nó.”
“Nhưng theo thời cải cách, có mọt vị lãnh đạo tới đây, vô tình biết về viên trân châu, hai bên có giai ước với nhau, người ở trấn Lâm Sương đồng ý cho khách đu lịch tới, có thể phân cho bọn họ một chút sinh cơ.”
“Nhưng mà, phàm là xon người thì luôn luôn không biết đủ, người lãnh đạo kia ngoài mặt thì đã đại được nhận thức chung với người trấn nhỏ, trên thực tế lại ở trong tối chơi xấu.”
“Người đi vào trấn Lâm Sương tìn trân châu vô số kể, đều bị người trong trấn đuổi đi, thẳng đến đại điển trung thu mười lăm năm trước.”
“Đám người kia lấy cớ có vị phụ nữ kang thai sắp sinh, để khiến trấn Lâm Sương hỗn loạn. Người thai phụ kia ở trong đại điển trung thi sinh nở, người trong trấn Lâm Sương có chút hỗn loạn, hơn nữa những người khác làm đủ hành vi quấy rối, đại điển trung thu đã lên kế hoạch cũng không tiến hàng xong .”
“Nhưng khiến mọi người không thê ngờ được đó là, vị kia thai phụ sinh hạ một bê gái, mà viên hạt châu kia, cũng chủ động tiến vào thân thể của bé gái kia……”
Trần Kha nói tới đây, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua nhàn nhạt ý cười.
“Bé gái kia là tôi.” Mạc Vân Quả khẳng định nói.
Trần Kha gật gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng mà đáng tiếc đó là, mẹ cô vì khó sinh mà chết, đám kia người cũng nhân cơ hội mang cô đi.” Trần Kha lại nhìn về phía con sư tử kia, ánh mắt xa xăm.
“Viên trân châu bị mang đi, âm khí vốn có trong trấn không có gì áp đi, trấn Lâm Sương không có cách nào chống cự, bệnh bệnh, chết chết.”
“Không có người đi ra ngoài, cũng không có người đi vào, âm sát ở đây giống như đang tìm chõ phát tiết, hung hăng tra tấn người trong trấn Lâm Sương.”
“Nhưng mà, có một đứa bé ra được khỏi đó, cả người đầy máu tươi, cả người sát khí.”
“Cho nên, đứa bé kia đã giết chết người sắp bệnh chết, lần đầu tiên động thủ, hắn sợ hãi khủng hoảng, lần thứ hai động thủ, hắn lại cảm thấy cảm giác này phai nhạt một ít, đến cuối cùng, hắn đã không có bất luận cái cảm giác gì.”
“Hắn chỉ có một ý niệm, đi ra ngoài, tìm được đám kia người, báo thù!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.