Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 311: Khi hôn lễ bắt đầu(Phiên ngoại nguyên chủ)
Giáng Hàm
03/08/2019
Edit: Linhlady
- ----------------------------
Sau khi tỉnh lại cho tới bây giờ, vẻ mặt tôi luôn là mộng bức.
Ai tới nói cho tôi, rõ ràng tôi đang cùng tên gia hoả Kỳ Thần kia ở bên nhau, làm sao nháy mắt lại ở bệnh viện rồi, hơn nữa…… Còn có một người đàn ông không quen biết……
Sau đó, người đàn ông này luôn quấn lấy tôi, nói cái gì mà hắn là ân nhân cứu mạng của tôi?
Tôi:…… Ha hả!
Tôi không biết trong thời gian hôn mê tôi đã làm cái gì, nhưng mà hình thư tôi đã làm được một việc tốt?
Bọn họ nói tôi mất đi ký ức, tôi mới không tin đâu!
Tôi nhớ rõ mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, duy độc kí ức 5 năm này, lại một chút cũng không có.
Nhưng cái ngày cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, ngược lại, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất thoải mát, trừ cái tên gia hoả trước mắt.
Lại nói tiếp, Kỳ Thần cùng Y Tường Vi kết hôn, nghe nói tôi còn ở trong hôn lễ của bọn họ té xỉu.
Nhìn hai người dáng vẻ hạnh phúc, tôi vừa lòng gật đầu.
Hiện tại Kỳ Thần so với trước kia có tính người hơn nhiều.
Nhưng thật ra tôi cảm thấy Y Tường Vi đối với tôi thái độ rất kỳ quái, không thể nói là vì sao, chính là cảm thấy rất kỳ quái.
Nhoáng cái hai năm trôi qua, tôi vẫn như cũ không nhớ ra kí ức 5 năm kia.
Hiện tại, tôi đang chuẩn bị hôn lễ, ừm…… Cùng cái gia hoả tự xưng là ân nhân cứu mạng kia. Nhớ tới hắn ở trước mặt tôi bàng dáng vẻ vô lại, tôi nhịn không được bật cười, lại nói tiếp, tốt xấu cũng là một cái người làm chính trị, làm sao lại vô lại như vậy?
(Edit: cho ta hỏi chút quan quân cv là quân nhân hay chính trị nhỉ)
Y Tường Vi ngồi ở trước mặt tôi, khuôn mặt thuần tịnh kia thực đẹp mắt, tuy rằng kém tôi một chút, nhưng khiến người ta nhìn thấy thật thoải mái.
Cô ấy nhìn đang tôi đang trang điểm, trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm.
Hoàn toàn không biết cô ấy đến tột cùng tại hoài niệm cái gì……
“Cô thật đẹp.” Cô ấy nói như vậy.
Tôi hơi hơi ngửa đầu, tự nhiên nói: “Ừ, hừ.”
Cô ấy bật cười, giống như nhìn thấy gì chuyện thú vị.
“Đặc biệt xinh đẹp.” Cô ấy tiếp tục nói.
Tôi kỳ quái nhìn cô ấy một cái, có chút không hiểu vì sao cô ấy phải cường điệu.
Nói đấy đây, từ sau khi tôi tỉnh lại, fans luôn gọi tôi là “Bình hoa”, tôi nghĩ chắc bọn họ hâm mộ ghen ghét vẻ đẹp của tôi đi? Ừ…… Có lẽ là thế đi?
Y Tường Vi vuốt bụng, nơi đó hơi hơi phồng lên, lúc này tôi mới nhớ tới, cô ấy mang thai đã ba tháng, cũng mất công cô ấy còn vất vả giúp mình chuẩn bị hôn lễ như vậy.
“Hai năm trước, khi tôi thấy hắn ôm cô đi, tôi liền đoán được các người sẽ kết hôn.” Cô ấy dời đề tài.
Tôi tò mò nhìn cô ấy hỏi: “Vì sao?”
“Tôi nói là trực giác, cô tin sao?” Y Tường Vi cười nhạt, quanh thân tản ra ánh sáng nhu hoà, lại đẹp một cách tự nhiên như vậy.
Tôi:……
Sau đó, chúng tôi không nói cái gì nữa, cô ấy chỉ là lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa.
Hôn lễ vĩnh viễn là một thời khắc hạnh phúc nhất của mọi cô gái, tôi nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khác với vẻ cợt nhả ngày thường, bây giờ hắn rất đứng đắn.
Chúng tôi trao đổi nhẫn, hắn hôn môi tôi, môi hắn mềm mại, ấm ấm, rất giống thạch trái cây, ừm…… Ăn rất ngon.
Tôi cầm lòng không đậu cắn môi hắn một chút, hắn ăn đau, cười thầm một câu “Tiểu phôi đản”.
Tôi nhướng mày nhìn hắn nói: “Hẳn là tiểu bảo bối mới đúng!”
“Ừm…… Tiểu bảo bối ~” hắn lại một lần ngậm môi tôi, gia tăng độ sâu cho nụ hôn này.
Tôi nhìn cảnh tượng hôn lễ long trong, đôi tay ôm cổ hắn, chủ động xuất kích.
Tôi nghĩ cảm giác như vậy, thật tốt……
- ------
Edit: Xin vài dòng phát biểu cảm nghĩ... Hừm...
Khi edit thế giới này trong lòng ta trăm mối ngổn ngang, không biết có phải do đọc truyện nữ phụ nhiều rồi bị ảnh hưởng hay không.. -_-///
- Đầu tiên khi đọc cái tiêu đề ta còn nghĩ Quả Quả thật sự biết thành bình hoa theo nghĩa đen.
- ----------------------------
Sau khi tỉnh lại cho tới bây giờ, vẻ mặt tôi luôn là mộng bức.
Ai tới nói cho tôi, rõ ràng tôi đang cùng tên gia hoả Kỳ Thần kia ở bên nhau, làm sao nháy mắt lại ở bệnh viện rồi, hơn nữa…… Còn có một người đàn ông không quen biết……
Sau đó, người đàn ông này luôn quấn lấy tôi, nói cái gì mà hắn là ân nhân cứu mạng của tôi?
Tôi:…… Ha hả!
Tôi không biết trong thời gian hôn mê tôi đã làm cái gì, nhưng mà hình thư tôi đã làm được một việc tốt?
Bọn họ nói tôi mất đi ký ức, tôi mới không tin đâu!
Tôi nhớ rõ mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, duy độc kí ức 5 năm này, lại một chút cũng không có.
Nhưng cái ngày cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, ngược lại, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất thoải mát, trừ cái tên gia hoả trước mắt.
Lại nói tiếp, Kỳ Thần cùng Y Tường Vi kết hôn, nghe nói tôi còn ở trong hôn lễ của bọn họ té xỉu.
Nhìn hai người dáng vẻ hạnh phúc, tôi vừa lòng gật đầu.
Hiện tại Kỳ Thần so với trước kia có tính người hơn nhiều.
Nhưng thật ra tôi cảm thấy Y Tường Vi đối với tôi thái độ rất kỳ quái, không thể nói là vì sao, chính là cảm thấy rất kỳ quái.
Nhoáng cái hai năm trôi qua, tôi vẫn như cũ không nhớ ra kí ức 5 năm kia.
Hiện tại, tôi đang chuẩn bị hôn lễ, ừm…… Cùng cái gia hoả tự xưng là ân nhân cứu mạng kia. Nhớ tới hắn ở trước mặt tôi bàng dáng vẻ vô lại, tôi nhịn không được bật cười, lại nói tiếp, tốt xấu cũng là một cái người làm chính trị, làm sao lại vô lại như vậy?
(Edit: cho ta hỏi chút quan quân cv là quân nhân hay chính trị nhỉ)
Y Tường Vi ngồi ở trước mặt tôi, khuôn mặt thuần tịnh kia thực đẹp mắt, tuy rằng kém tôi một chút, nhưng khiến người ta nhìn thấy thật thoải mái.
Cô ấy nhìn đang tôi đang trang điểm, trong ánh mắt tràn ngập hoài niệm.
Hoàn toàn không biết cô ấy đến tột cùng tại hoài niệm cái gì……
“Cô thật đẹp.” Cô ấy nói như vậy.
Tôi hơi hơi ngửa đầu, tự nhiên nói: “Ừ, hừ.”
Cô ấy bật cười, giống như nhìn thấy gì chuyện thú vị.
“Đặc biệt xinh đẹp.” Cô ấy tiếp tục nói.
Tôi kỳ quái nhìn cô ấy một cái, có chút không hiểu vì sao cô ấy phải cường điệu.
Nói đấy đây, từ sau khi tôi tỉnh lại, fans luôn gọi tôi là “Bình hoa”, tôi nghĩ chắc bọn họ hâm mộ ghen ghét vẻ đẹp của tôi đi? Ừ…… Có lẽ là thế đi?
Y Tường Vi vuốt bụng, nơi đó hơi hơi phồng lên, lúc này tôi mới nhớ tới, cô ấy mang thai đã ba tháng, cũng mất công cô ấy còn vất vả giúp mình chuẩn bị hôn lễ như vậy.
“Hai năm trước, khi tôi thấy hắn ôm cô đi, tôi liền đoán được các người sẽ kết hôn.” Cô ấy dời đề tài.
Tôi tò mò nhìn cô ấy hỏi: “Vì sao?”
“Tôi nói là trực giác, cô tin sao?” Y Tường Vi cười nhạt, quanh thân tản ra ánh sáng nhu hoà, lại đẹp một cách tự nhiên như vậy.
Tôi:……
Sau đó, chúng tôi không nói cái gì nữa, cô ấy chỉ là lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa.
Hôn lễ vĩnh viễn là một thời khắc hạnh phúc nhất của mọi cô gái, tôi nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khác với vẻ cợt nhả ngày thường, bây giờ hắn rất đứng đắn.
Chúng tôi trao đổi nhẫn, hắn hôn môi tôi, môi hắn mềm mại, ấm ấm, rất giống thạch trái cây, ừm…… Ăn rất ngon.
Tôi cầm lòng không đậu cắn môi hắn một chút, hắn ăn đau, cười thầm một câu “Tiểu phôi đản”.
Tôi nhướng mày nhìn hắn nói: “Hẳn là tiểu bảo bối mới đúng!”
“Ừm…… Tiểu bảo bối ~” hắn lại một lần ngậm môi tôi, gia tăng độ sâu cho nụ hôn này.
Tôi nhìn cảnh tượng hôn lễ long trong, đôi tay ôm cổ hắn, chủ động xuất kích.
Tôi nghĩ cảm giác như vậy, thật tốt……
- ------
Edit: Xin vài dòng phát biểu cảm nghĩ... Hừm...
Khi edit thế giới này trong lòng ta trăm mối ngổn ngang, không biết có phải do đọc truyện nữ phụ nhiều rồi bị ảnh hưởng hay không.. -_-///
- Đầu tiên khi đọc cái tiêu đề ta còn nghĩ Quả Quả thật sự biết thành bình hoa theo nghĩa đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.