Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 711: Không thành Phật, thì thành ma( Phiên ngoại Trần Kha)
Giáng Hàm
23/03/2022
Edit: Linhlady
Tôi vẫn luôn cho rằng, tôi là một anh hùng, đúng vậy, anh hùng.
Một người vì tộc nhân mà báo thù, đem mấy người phá rối đại điển trung thi từng bước từng bước giết chết.
Có lẽ ở tỏng mắt người ngoài, tôi là một tên sát nhân điên cuồng, nhưng mà tôi nghĩ, trong mắt của tộc nhân tôi, tôi nhất định là một anh hùng, một anh hùng cái thế.
Kế hoạch báo thù được tôi xây dựng mười lăm năm, thay vào đó là vô số nỗ lực.
Mỗi khi tôi không kiên trì nỗi, trong lòng tôi lại hiện lên câu nói, cả tộc nhân của tôi, chỉ có mình tôi có thể báo thù.
Tôi nhất định phải báo thù! Báo thù!
Sau đó, tôi tiếp tục duy trì, bước lên con đường báo thù của mình.
Con đường báo thù thật thành công, nếu không phải Mạc Vân Quả đột nhiên tỉnh lại, tôi nghĩ tất cả đều sẽ thật thuận lợi.
Nhưng mà cô ấy tỉnh, tôi tận mắt nhìn thấy ngươi tử vong tỉnh lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô ấy, tôi bắt đầu hoài nghi, thánh vật tộc nhân đang nằm ở trong tay cô.
Vì thế tôi nói với Long Uy để cô vào tổ đội, tiện thể bảo vệ cô.
Long Uy bị tôi thuyết phục, Mạc Vân Quả quả nhiên cũng tiến vào tiểu tổ.
Nhưng sau khi vào tổ đội cô ấy một chút cũng không an phận, cô ấy muốn tìm ra hung thủ.
A…… Hung thủ? Hung thủ không phải đứng ở trước mặt cô ấy sao?
Nhưng mà cô ấy không biết, cô ấy còn rất sung sướng cùng tôi thảo luận vụ án.
Tuy rằng tôi cũng không biết bằng cách nào lại nhìn ra vẻ sung sướng từ khuôn mặt lạnh lẽo chả cô ấy, nhưng cái này cũng không trở ngại cho tâm tình tốt của tôi.
Mọi chuyện phát triển khá thuận lợi, tôi thận trọng từng bước, để cô ấy đi vào bẫy rập của tôi, để cô ấy có chỗ nghi ngờ.
Đi tới trấn Lâm Sương cũng là một phần kế hoạch của tôi, tôi cố tình dẫn đường đám người Long Uy cho rằng Mạc Vân Quả chính là hung thủ.
Long Uy bọn họ thật khờ, bọn họ thật đúng đã tin.
Tôi để cho bốn người kia rời đi trên thực tế là âm thầm giết bọn họ, báo thù đã tới một bước này rồi, tôi sao có thể thả bọn họ rời đi?
Còn về đâm người Long Uy, tôi không muốn động đến bọn họ, bởi vì tôi muốn bọn họ chứng kiến tôi trở thành anh hùng.
Đúng vậy, ta kế hoạch ban đầu của tôi là thu lại thánh vật, sau đó giết chết Mạc Vân Quả, hơn nữa tuyên bố Mạc Vân Quả chính là hung thủ, mà tôi, chính là anh hùng kia.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, nhưng tôi không nghĩ đến đó là, nơi này âm tà quá nặng, nhiều năm không tới tôi không chịu nổi, thân thể càng thêm không tốt.
Vì thế, ý niệm có được thánh vật của tôi càng thêm nồng đậm.
Nhưng mà tôi không nghĩ tới đó là, Mạc Vân Quả quá thông minh, quá thông minh.
Thông minh đến mức trực tiếp vạch trần lời nói dối của tôi, xé nát mặt nạ hòn hảo của tôi, sau đó dùng một loại phương thức đánh thẳng nói cho tôi, tôi sai rồi.
Tôi sai rồi sao?
Có lẽ là sai.
Nhưng mà, người sai thật sự chỉ có mình tôi sao?
Nếu năm đó các tổ tiên không tham lam dùng máu tưới, nếu lúc trước cái người lãnh đạo kia không có dụng tâm kín đáo, nếu lúc trước hai mươi người kia không vì tiền tài mà phá hoại đại điển, nếu lúc trước……
Nhưng mà, không nhiều nếu như như vậy, không có chân thiện mỹ[1], cũng không có nhiều người gian ác như vậy.
[
1]Khái niệm chân-thiện-mỹ có nhiều tầng ý nghĩa. Nhưng cách hiểu chung nhất: -chân là cái thật, cái đúng, là lẽ phải, đối lập với cái giả, cái sai trái.
Tôi cùng Mạc Vân Quả, dưới sự dụ hoặc của thánh vật, trở thafjhhai cực khác nhau.
Nếu thật sự có kiếp sau, tôi hy vọng mình sẽ là một đứa bé bình thường, có đủ sáu loại tình cảm của con người [2], nhưng cũng không thiếu chân thiện mũ tốt đẹp nhất của con người.
[
2] Sáu loại cảm xúc: Vui vẻ, buồn bã, tức giận, ghê tởm, ngạc nhiên.
Cuộc sống như vậy, nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp……
Nhưng mà, đại ác thế gian như tôi, tàn khốc máu lạnh như tôi, sẽ có được cuộc sống như vậy sao?
Tôi không biết, vĩnh viễn cũng sẽ không biết……
-------
Edit: Thời điểm giao mùa thế này rất dễ bị ốm, mọi cẩn thận bảo vệ sức khỏe nha, tui mới vinh hạnh lây cảm cúm đây. (╥﹏╥)
Tôi vẫn luôn cho rằng, tôi là một anh hùng, đúng vậy, anh hùng.
Một người vì tộc nhân mà báo thù, đem mấy người phá rối đại điển trung thi từng bước từng bước giết chết.
Có lẽ ở tỏng mắt người ngoài, tôi là một tên sát nhân điên cuồng, nhưng mà tôi nghĩ, trong mắt của tộc nhân tôi, tôi nhất định là một anh hùng, một anh hùng cái thế.
Kế hoạch báo thù được tôi xây dựng mười lăm năm, thay vào đó là vô số nỗ lực.
Mỗi khi tôi không kiên trì nỗi, trong lòng tôi lại hiện lên câu nói, cả tộc nhân của tôi, chỉ có mình tôi có thể báo thù.
Tôi nhất định phải báo thù! Báo thù!
Sau đó, tôi tiếp tục duy trì, bước lên con đường báo thù của mình.
Con đường báo thù thật thành công, nếu không phải Mạc Vân Quả đột nhiên tỉnh lại, tôi nghĩ tất cả đều sẽ thật thuận lợi.
Nhưng mà cô ấy tỉnh, tôi tận mắt nhìn thấy ngươi tử vong tỉnh lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô ấy, tôi bắt đầu hoài nghi, thánh vật tộc nhân đang nằm ở trong tay cô.
Vì thế tôi nói với Long Uy để cô vào tổ đội, tiện thể bảo vệ cô.
Long Uy bị tôi thuyết phục, Mạc Vân Quả quả nhiên cũng tiến vào tiểu tổ.
Nhưng sau khi vào tổ đội cô ấy một chút cũng không an phận, cô ấy muốn tìm ra hung thủ.
A…… Hung thủ? Hung thủ không phải đứng ở trước mặt cô ấy sao?
Nhưng mà cô ấy không biết, cô ấy còn rất sung sướng cùng tôi thảo luận vụ án.
Tuy rằng tôi cũng không biết bằng cách nào lại nhìn ra vẻ sung sướng từ khuôn mặt lạnh lẽo chả cô ấy, nhưng cái này cũng không trở ngại cho tâm tình tốt của tôi.
Mọi chuyện phát triển khá thuận lợi, tôi thận trọng từng bước, để cô ấy đi vào bẫy rập của tôi, để cô ấy có chỗ nghi ngờ.
Đi tới trấn Lâm Sương cũng là một phần kế hoạch của tôi, tôi cố tình dẫn đường đám người Long Uy cho rằng Mạc Vân Quả chính là hung thủ.
Long Uy bọn họ thật khờ, bọn họ thật đúng đã tin.
Tôi để cho bốn người kia rời đi trên thực tế là âm thầm giết bọn họ, báo thù đã tới một bước này rồi, tôi sao có thể thả bọn họ rời đi?
Còn về đâm người Long Uy, tôi không muốn động đến bọn họ, bởi vì tôi muốn bọn họ chứng kiến tôi trở thành anh hùng.
Đúng vậy, ta kế hoạch ban đầu của tôi là thu lại thánh vật, sau đó giết chết Mạc Vân Quả, hơn nữa tuyên bố Mạc Vân Quả chính là hung thủ, mà tôi, chính là anh hùng kia.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, nhưng tôi không nghĩ đến đó là, nơi này âm tà quá nặng, nhiều năm không tới tôi không chịu nổi, thân thể càng thêm không tốt.
Vì thế, ý niệm có được thánh vật của tôi càng thêm nồng đậm.
Nhưng mà tôi không nghĩ tới đó là, Mạc Vân Quả quá thông minh, quá thông minh.
Thông minh đến mức trực tiếp vạch trần lời nói dối của tôi, xé nát mặt nạ hòn hảo của tôi, sau đó dùng một loại phương thức đánh thẳng nói cho tôi, tôi sai rồi.
Tôi sai rồi sao?
Có lẽ là sai.
Nhưng mà, người sai thật sự chỉ có mình tôi sao?
Nếu năm đó các tổ tiên không tham lam dùng máu tưới, nếu lúc trước cái người lãnh đạo kia không có dụng tâm kín đáo, nếu lúc trước hai mươi người kia không vì tiền tài mà phá hoại đại điển, nếu lúc trước……
Nhưng mà, không nhiều nếu như như vậy, không có chân thiện mỹ[1], cũng không có nhiều người gian ác như vậy.
[
1]Khái niệm chân-thiện-mỹ có nhiều tầng ý nghĩa. Nhưng cách hiểu chung nhất: -chân là cái thật, cái đúng, là lẽ phải, đối lập với cái giả, cái sai trái.
Tôi cùng Mạc Vân Quả, dưới sự dụ hoặc của thánh vật, trở thafjhhai cực khác nhau.
Nếu thật sự có kiếp sau, tôi hy vọng mình sẽ là một đứa bé bình thường, có đủ sáu loại tình cảm của con người [2], nhưng cũng không thiếu chân thiện mũ tốt đẹp nhất của con người.
[
2] Sáu loại cảm xúc: Vui vẻ, buồn bã, tức giận, ghê tởm, ngạc nhiên.
Cuộc sống như vậy, nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp……
Nhưng mà, đại ác thế gian như tôi, tàn khốc máu lạnh như tôi, sẽ có được cuộc sống như vậy sao?
Tôi không biết, vĩnh viễn cũng sẽ không biết……
-------
Edit: Thời điểm giao mùa thế này rất dễ bị ốm, mọi cẩn thận bảo vệ sức khỏe nha, tui mới vinh hạnh lây cảm cúm đây. (╥﹏╥)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.