Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng
Chương 286: Sống lại một đời, sủng em tận trời (Phiên ngoại Kỷ Vô Ngu thật)
Giáng Hàm
31/07/2019
Edit:Linhlady
Khi anh tuyệt vọng từ vụ nổ tung bừng tỉnh, anh vui sướng phát hiện bé con trong ngực anh là em! Là người trong lúc anh tuyệt vọng nhất cho anh ấm áp, cũng là người vì anh mà nhận hết vũ nhục đến chết.
Anh cho rằng nơi anh phải đến là địa ngục, nhưng một chút anh cũng không thấy sợ hãi, bởi vì anh có thể trả lại sai lầm đời trước của anh, trong lòng anh là em.
Nhưng khi anh cẩn thận quan sát anh lại thấy có chỗ không thích hợp.
Ở trong trí nhớ cuối cùng của anh, em đã bị tàn phá không ra hình người, em đã không có dáng vẻ vui tươi tràn đầy sức sống như vậy.
Một loại ý niệm ở trong đầu anh đâm chồi, thậm chí không thể dừng lại.
Anh biết, anh trọng sinh!
Nhớ lại khởi đầu của bi kịch đời trước, anh tự cho là mình là chồng của Bạch Tiểu Hoa, mọi nơi sủng cô ta, cuối cùng lại rơi vào kết cục phản bội.
Nhưng mà bé con trong lòng anh, cho dù bị anh chỉnh cửa nát nhà tan, em vẫn như cũ cố chấp yêu anh.
Anh biết, trời cao cho anh cơ hội trọng sinh, chính là tới trả nợ cho em.
Anh cũng ý thức được, trong những năm tháng đó, anh đã bị em làm cho cảm động, cũng yêu em thật nhiều.
Anh thề, nhất định phải chăm sóc em thật tốt.
Còn Bạch Tiểu Hoa cùng tên quản gia kia, anh nhất định khiến cho bọn họ chết không được tử tế.
Nhưng có chỗ anh không nghĩ tới đó là, đời này có chút khác biệt với đời trước.
Tỷ như Bạch Tiểu Hoa cùng quản gia bởi vì tội cố ý giết người phải vào ngục giam, bị phán hai mươi năm.
Tỷ như công ty Mạc Vũ cũng không tổn thất gì, mà công ty Anh cũng hoàn hảo như vậy.
Tỷ như, tất cả mọi người nói anh sủng ái em, mỗi ngày sẽ cùng em ăn cơm.
Anh không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh nghĩ từ nay về sau anh sẽ sủng em tận xương.
Sau lại, anh điều tra vài việc.
Thì ra tất cả mọi việc trước kia đều có dấu vết, chỉ là đời trước anh lại không hề hay biết.
Tỷ như quản gia vẫn luôn ẩn núp ở nhà em thật ra là thanh mai trúc mã của Bạch Tiểu Hoa, tỷ như Bạch Tiểu Hoa kỳ thật cố ý tiếp cận anh, khiến anh yêu cô ta, sau đó mang cô ta đến công ty.
Đời trước sao anh có thể dễ dàng tin cô ta như vậy, tin cô ta thuần khiết như vậy, thiện lương như vậy.
Thật ra, người chân chính thiện lương thuần khiết là em, bé con nằm trong lòng anh đây.
Một đời này, anh mất định sẽ quý trọng em, yêu em, em muốn gì, nhất định anh sẽ cho em.
Anh yêu em, thời gian trôi qua chỉ tăng chứ không giảm.
Có đôi khi em cũng hỏi anh, đã xảy ra chuyện gì, lại khiến anh có biến hóa như vậy.
Anh nói với em, anh mơ thấy ác mộng, trong mơ em vì anh mà làm rất nhiều rất nhiều việc, cho nên tỉnh dậy anh tới trả nợ cho em.
Mỗi khi tới lúc này, em luôn cười nhạo anh, chỉ là một giấc mơ mà thôi, hà tất phải xem là sự thật?
Anh chỉ cười khẽ, sau đó nghiêm túc nói với em thật ra anh gạt em đó, vì yêu em nên anh mới có thay đổi lớn như vậy!
Những ác mộng đã tải qua đó, cứ để cho gió cuốn đi đi!
"Này! Kỷ Vô Ngu! Anh đang làm gì nha! Mau tới đây giúp em nhìn xem cái váy này có đẹp không~"
Giọng nói điềm mỹ của em vọng lại, thật ra anh muốn nói với em, em mặc cái gì cũng đẹp, như mà...... Ừm...... Lúc không mặc gì là đẹp nhất.
Cho nên a, anh phải đi lột quần áo em đi ~
Ai bảo anh không chống cự được dụ hoặc của em......
"Bảo bảo, anh đã nói qua chưa, anh rất yêu em?"
"Hừ ╭ ( ╯^╰) ╮ bổn bảo bảo tốt như vậy, anh không yêu em thì yêu ai?"
"Ừm, anh yêu em."
"Ưm...... ưm! Yêu thì yêu! Không cho động tay động chân! ư...... Ưm......"
Phòng trong, phong cảnh vừa lúc......
- ------
Edit: Hu hu ta đọc phần ngoại truyện này ba lần rồi, cứ thấy bị tống một bụng cẩu lương -_-/// mà vẫn muốn đọc lại, chờ mãi cũng edit được phần này....
P/s: theo số đông ta sẽ đăng cố định vào tầm 10h tối nha, hôm nay rãnh rỗi full TG này, tối không có chương đâu. ╮(╯▽╰)╭
Khi anh tuyệt vọng từ vụ nổ tung bừng tỉnh, anh vui sướng phát hiện bé con trong ngực anh là em! Là người trong lúc anh tuyệt vọng nhất cho anh ấm áp, cũng là người vì anh mà nhận hết vũ nhục đến chết.
Anh cho rằng nơi anh phải đến là địa ngục, nhưng một chút anh cũng không thấy sợ hãi, bởi vì anh có thể trả lại sai lầm đời trước của anh, trong lòng anh là em.
Nhưng khi anh cẩn thận quan sát anh lại thấy có chỗ không thích hợp.
Ở trong trí nhớ cuối cùng của anh, em đã bị tàn phá không ra hình người, em đã không có dáng vẻ vui tươi tràn đầy sức sống như vậy.
Một loại ý niệm ở trong đầu anh đâm chồi, thậm chí không thể dừng lại.
Anh biết, anh trọng sinh!
Nhớ lại khởi đầu của bi kịch đời trước, anh tự cho là mình là chồng của Bạch Tiểu Hoa, mọi nơi sủng cô ta, cuối cùng lại rơi vào kết cục phản bội.
Nhưng mà bé con trong lòng anh, cho dù bị anh chỉnh cửa nát nhà tan, em vẫn như cũ cố chấp yêu anh.
Anh biết, trời cao cho anh cơ hội trọng sinh, chính là tới trả nợ cho em.
Anh cũng ý thức được, trong những năm tháng đó, anh đã bị em làm cho cảm động, cũng yêu em thật nhiều.
Anh thề, nhất định phải chăm sóc em thật tốt.
Còn Bạch Tiểu Hoa cùng tên quản gia kia, anh nhất định khiến cho bọn họ chết không được tử tế.
Nhưng có chỗ anh không nghĩ tới đó là, đời này có chút khác biệt với đời trước.
Tỷ như Bạch Tiểu Hoa cùng quản gia bởi vì tội cố ý giết người phải vào ngục giam, bị phán hai mươi năm.
Tỷ như công ty Mạc Vũ cũng không tổn thất gì, mà công ty Anh cũng hoàn hảo như vậy.
Tỷ như, tất cả mọi người nói anh sủng ái em, mỗi ngày sẽ cùng em ăn cơm.
Anh không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh nghĩ từ nay về sau anh sẽ sủng em tận xương.
Sau lại, anh điều tra vài việc.
Thì ra tất cả mọi việc trước kia đều có dấu vết, chỉ là đời trước anh lại không hề hay biết.
Tỷ như quản gia vẫn luôn ẩn núp ở nhà em thật ra là thanh mai trúc mã của Bạch Tiểu Hoa, tỷ như Bạch Tiểu Hoa kỳ thật cố ý tiếp cận anh, khiến anh yêu cô ta, sau đó mang cô ta đến công ty.
Đời trước sao anh có thể dễ dàng tin cô ta như vậy, tin cô ta thuần khiết như vậy, thiện lương như vậy.
Thật ra, người chân chính thiện lương thuần khiết là em, bé con nằm trong lòng anh đây.
Một đời này, anh mất định sẽ quý trọng em, yêu em, em muốn gì, nhất định anh sẽ cho em.
Anh yêu em, thời gian trôi qua chỉ tăng chứ không giảm.
Có đôi khi em cũng hỏi anh, đã xảy ra chuyện gì, lại khiến anh có biến hóa như vậy.
Anh nói với em, anh mơ thấy ác mộng, trong mơ em vì anh mà làm rất nhiều rất nhiều việc, cho nên tỉnh dậy anh tới trả nợ cho em.
Mỗi khi tới lúc này, em luôn cười nhạo anh, chỉ là một giấc mơ mà thôi, hà tất phải xem là sự thật?
Anh chỉ cười khẽ, sau đó nghiêm túc nói với em thật ra anh gạt em đó, vì yêu em nên anh mới có thay đổi lớn như vậy!
Những ác mộng đã tải qua đó, cứ để cho gió cuốn đi đi!
"Này! Kỷ Vô Ngu! Anh đang làm gì nha! Mau tới đây giúp em nhìn xem cái váy này có đẹp không~"
Giọng nói điềm mỹ của em vọng lại, thật ra anh muốn nói với em, em mặc cái gì cũng đẹp, như mà...... Ừm...... Lúc không mặc gì là đẹp nhất.
Cho nên a, anh phải đi lột quần áo em đi ~
Ai bảo anh không chống cự được dụ hoặc của em......
"Bảo bảo, anh đã nói qua chưa, anh rất yêu em?"
"Hừ ╭ ( ╯^╰) ╮ bổn bảo bảo tốt như vậy, anh không yêu em thì yêu ai?"
"Ừm, anh yêu em."
"Ưm...... ưm! Yêu thì yêu! Không cho động tay động chân! ư...... Ưm......"
Phòng trong, phong cảnh vừa lúc......
- ------
Edit: Hu hu ta đọc phần ngoại truyện này ba lần rồi, cứ thấy bị tống một bụng cẩu lương -_-/// mà vẫn muốn đọc lại, chờ mãi cũng edit được phần này....
P/s: theo số đông ta sẽ đăng cố định vào tầm 10h tối nha, hôm nay rãnh rỗi full TG này, tối không có chương đâu. ╮(╯▽╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.