Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 302: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (32)
Miêu Mao Nho
29/07/2019
Editor: @Nhật Nam
Beta: @Aki Re
Mặc kệ nói như thế nào, trong phòng tắm kia có thể hình dung không khí đã không còn, lại càng nhiều thêm một chút lạnh.
Cả người Tô Mộc đều ướt đẫm, khẽ rùng mình.
Tần Thú liếc nhìn vòi hoa sen đang phun nước, lạnh nhạt ôm cô từ trong phòng tắm đi ra, cũng mặc kệ trên người cô có ướt đẫm hay không, hắn liền nhấc cô lên, một tay cởi giày, một tay tùy tiện đem cô ném lên trên giường.
"Đau!" Đầu Tô Mộc vô tình đụng vào đầu giường, cô vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nam nhân không mảnh vài che thân, thật không may, bởi vì cô ngồi ở trên giường, cho nên ánh mắt đầu tiên liền nhìn tới nơi đó, Tô Mộc lập tức che kín hai mắt của mình, "Xong rồi! Muốn trường lỗ kim*!"
* trường lỗ kim: là dấu hiệu mắt không hoạt động tốt do bị mệt mỏi hoặc bị bệnh gì đó. Trong câu này ý chỉ Tô Mộc có cảm giác bị trọc mù mắt vậy:))
Đáng tiếc chính là, khe hở ngón tay của cô tựa hồ không khép hết được, một đôi mắt đen không nghe lời cứ thế liếc nhìn ra bên ngoài.
Có vẻ...... Còn rất lớn......
Đầu óc cô nóng lên, cô lúc này không thấy phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt, hướng mắt lên trên mới thấy, phòng phát sóng trực tiếp của nàng đã sớm đóng cửa.
Trong đầu vang lên một tiếng, là số 38 đang gặm khoai tây chiên.
Trong lúc Tô Mộc còn suy nghĩ bậy bạ, Tần Thú đã mặc xong áo sơ mi cùng quần dài, chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản với cái nút thắt, bên trên còn lộ ra một mảng ngực lớn, nó càng làm...... Người ta suy nghĩ bậy bạ hơn.
" Này." Tần Thú đứng ở mép giường, thái độ một chút cũng không khách khí.
Tô Mộc chậm rãi đem đôi tay đang che mắt buông xuống, quần áo cô ướt sũng, dính chặt vào cả cơ thể, cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn ngồi nghiêm chỉnh giống như ngồi quỳ ở trên giường, chỉ là...... Đôi mắt cứ vô thức hướng đến thắt lưng kia của hắn.
Sau khi tắm gội, hắn lại có chút lười biếng mà không ai có thể nhìn thấy, càng giống như là...... Kích thích dục vọng.
"Ngươi chảy máu."
"À?" Bỗng nhiên nghe câu này Tô Mộc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện dưới mũi mình có cảm giác ấm áp, cô đưa tay lên chạm vào, nó đỏ như máu.
Tần Thú đem một hộp khăn giấy ném vào trong lòng ngực cô, không vui nhíu mày nói: "Ngươi tới kì?"
Ta đến kì!?
Ngươi chưa bao giờ thấy máu trong lỗ mũi chảy ra sao!?
Bình tĩnh...... Cô phải bình tĩnh......
Tô Mộc buộc mình trấn tĩnh lại, cô giận dữ rút ra vài mẩu giấy để lau máu trên mặt mình, lại lấp kín hai cái lỗ mũi, giọng buồn bã nói: "Tướng quân, đến kì và chảy máu mũi là hai việc khác nhau, chảy máu mũi, chỉ là chảy máu mũi mà thôi."
"Máu của kì đến từ đâu?" Tần Thú thấy khó hiểu và không biết hỏi như thế nào, hắn đã từng nghe qua A Đại cùng A Nhị lấy A Tam trêu ghẹo việc đến kì, hắn cũng chỉ nghe được là nữ nhân đổ mồ hôi có mấy ngày là trên mặt đổ mồ hôi phía dưới đổ máu, bên trên đổ mồ hôi đương nhiên chính là trên trán đổ mồ hôi, phía dưới đổ máu...... Còn không phải là chảy máu mũi sao?
Máu của kì là từ đâu chảy ra......
Nếu là người khác hỏi cô vấn đề này, Tô Mộc sẽ trực tiếp mắng một câu ngươi là thiểu năng trí tuệ, nhưng cô nhìn Tần Thú bày ra nét ngây thơ vô tội trên mặt, cô liền tự nói với bản thân không nên giễu cợt một nam nhân vì không hiểu mà thành thật.
Cho nên, cô buộc mình nở một nụ cười thật tươi, lại dùng giọng ôn hòa nói: "Thật ra......"
"Đừng cười." Tần Thú mặt lạnh nhạt "Xấu."
Gương mặt tươi cười của Tô Mộc lập tức vỡ vụn, trong lòng thập phần ưu nhã nói...... Đồ con rùa, mmp.
"Ngươi đang mắng ta." Trong tay Tần Thú bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng, chĩa vào cái trán của cô, nghĩ lại thì những lời này của hắn là khẳng định, không phải là câu hỏi.
Tô Mộc đổ mồ hôi đầm đìa, hắn như thế nào biết cô đang mắng người!?
"Vô nghĩa, ngươi cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt." Tần Thú nhìn ánh mắt của cô, có hơi giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Tô Mộc: "......"
Beta: @Aki Re
Mặc kệ nói như thế nào, trong phòng tắm kia có thể hình dung không khí đã không còn, lại càng nhiều thêm một chút lạnh.
Cả người Tô Mộc đều ướt đẫm, khẽ rùng mình.
Tần Thú liếc nhìn vòi hoa sen đang phun nước, lạnh nhạt ôm cô từ trong phòng tắm đi ra, cũng mặc kệ trên người cô có ướt đẫm hay không, hắn liền nhấc cô lên, một tay cởi giày, một tay tùy tiện đem cô ném lên trên giường.
"Đau!" Đầu Tô Mộc vô tình đụng vào đầu giường, cô vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nam nhân không mảnh vài che thân, thật không may, bởi vì cô ngồi ở trên giường, cho nên ánh mắt đầu tiên liền nhìn tới nơi đó, Tô Mộc lập tức che kín hai mắt của mình, "Xong rồi! Muốn trường lỗ kim*!"
* trường lỗ kim: là dấu hiệu mắt không hoạt động tốt do bị mệt mỏi hoặc bị bệnh gì đó. Trong câu này ý chỉ Tô Mộc có cảm giác bị trọc mù mắt vậy:))
Đáng tiếc chính là, khe hở ngón tay của cô tựa hồ không khép hết được, một đôi mắt đen không nghe lời cứ thế liếc nhìn ra bên ngoài.
Có vẻ...... Còn rất lớn......
Đầu óc cô nóng lên, cô lúc này không thấy phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt, hướng mắt lên trên mới thấy, phòng phát sóng trực tiếp của nàng đã sớm đóng cửa.
Trong đầu vang lên một tiếng, là số 38 đang gặm khoai tây chiên.
Trong lúc Tô Mộc còn suy nghĩ bậy bạ, Tần Thú đã mặc xong áo sơ mi cùng quần dài, chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản với cái nút thắt, bên trên còn lộ ra một mảng ngực lớn, nó càng làm...... Người ta suy nghĩ bậy bạ hơn.
" Này." Tần Thú đứng ở mép giường, thái độ một chút cũng không khách khí.
Tô Mộc chậm rãi đem đôi tay đang che mắt buông xuống, quần áo cô ướt sũng, dính chặt vào cả cơ thể, cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn ngồi nghiêm chỉnh giống như ngồi quỳ ở trên giường, chỉ là...... Đôi mắt cứ vô thức hướng đến thắt lưng kia của hắn.
Sau khi tắm gội, hắn lại có chút lười biếng mà không ai có thể nhìn thấy, càng giống như là...... Kích thích dục vọng.
"Ngươi chảy máu."
"À?" Bỗng nhiên nghe câu này Tô Mộc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện dưới mũi mình có cảm giác ấm áp, cô đưa tay lên chạm vào, nó đỏ như máu.
Tần Thú đem một hộp khăn giấy ném vào trong lòng ngực cô, không vui nhíu mày nói: "Ngươi tới kì?"
Ta đến kì!?
Ngươi chưa bao giờ thấy máu trong lỗ mũi chảy ra sao!?
Bình tĩnh...... Cô phải bình tĩnh......
Tô Mộc buộc mình trấn tĩnh lại, cô giận dữ rút ra vài mẩu giấy để lau máu trên mặt mình, lại lấp kín hai cái lỗ mũi, giọng buồn bã nói: "Tướng quân, đến kì và chảy máu mũi là hai việc khác nhau, chảy máu mũi, chỉ là chảy máu mũi mà thôi."
"Máu của kì đến từ đâu?" Tần Thú thấy khó hiểu và không biết hỏi như thế nào, hắn đã từng nghe qua A Đại cùng A Nhị lấy A Tam trêu ghẹo việc đến kì, hắn cũng chỉ nghe được là nữ nhân đổ mồ hôi có mấy ngày là trên mặt đổ mồ hôi phía dưới đổ máu, bên trên đổ mồ hôi đương nhiên chính là trên trán đổ mồ hôi, phía dưới đổ máu...... Còn không phải là chảy máu mũi sao?
Máu của kì là từ đâu chảy ra......
Nếu là người khác hỏi cô vấn đề này, Tô Mộc sẽ trực tiếp mắng một câu ngươi là thiểu năng trí tuệ, nhưng cô nhìn Tần Thú bày ra nét ngây thơ vô tội trên mặt, cô liền tự nói với bản thân không nên giễu cợt một nam nhân vì không hiểu mà thành thật.
Cho nên, cô buộc mình nở một nụ cười thật tươi, lại dùng giọng ôn hòa nói: "Thật ra......"
"Đừng cười." Tần Thú mặt lạnh nhạt "Xấu."
Gương mặt tươi cười của Tô Mộc lập tức vỡ vụn, trong lòng thập phần ưu nhã nói...... Đồ con rùa, mmp.
"Ngươi đang mắng ta." Trong tay Tần Thú bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng, chĩa vào cái trán của cô, nghĩ lại thì những lời này của hắn là khẳng định, không phải là câu hỏi.
Tô Mộc đổ mồ hôi đầm đìa, hắn như thế nào biết cô đang mắng người!?
"Vô nghĩa, ngươi cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt." Tần Thú nhìn ánh mắt của cô, có hơi giống như là đang nhìn một kẻ ngốc.
Tô Mộc: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.