Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái
Chương 41: Bệnh viện Bình An / Vào trong
Hải Lý
09/07/2024
Thực ra Phó Kỳ Đường không có quá nhiều hiểu biết về việc dẫn dắt đội viên. Hai lần trước đều chung team với Cung Tử Quận mà hắn thì dẫn với dắt cái gì chứ, không chỉ đạo cũng chẳng phân công. Gặp ma quỷ thì hắn sẽ tự đánh cho quỷ chạy mất luôn, nó mà chạy không nhanh thì khẳng định là cả đội qua ải sớm. Lúc gặp Trần Quần cũng vậy, lúc ở lâu đài cũng y chang. Có thể nói, phương pháp dẫn dắt của Cung Tử Quận hoàn toàn dựa trên thực lực đỉnh cao cùng kinh nghiệm phong phú của bản thân hắn. Tuy hơi không hợp lý nhưng lại vô cùng thuyết phục, không ai bắt chước nổi.
Một người chơi bất mãn lên tiếng: "Đội trưởng thế mà lại là một người mới vừa qua phó bản được hai lần chứ không phải Sói Điên. Đã vậy còn gặp tình huống bốn đội biến thành ba, liệu có làm được không? Để anh ta làm đội trưởng có khác nào lấy tính mạng của mọi người ra đùa giỡn."
Phó Kỳ Đường theo tiếng mà liếc nhìn, thì ra là người phụ nữ bọn họ gặp ở toa ăn lúc sáng. Não anh bắt đầu nhảy số, sử dụng phương pháp loại trừ: Không phải người mới, càng không phải Dịch Văn Văn. Ngô Bân là tên đàn ông rồi, vậy thì người này khẳng định là Tần Phức Vân.
"Vân Vân, đừng nói như thế." Ngô Bân nói. Ngô Bân gần ba mươi tuổi, thân hình cao to lực lưỡng. Anh ta mặc một chiếc hoodie màu xám, cắt đầu đinh, trông không khác nào trung phong của đội bóng rổ học đường. Anh ta là người yêu của Tần Phức Vân, cả hai cũng dùng đạo cụ kẹo xăng giống lần trước Cung Tử Quận cho Phó Kỳ Đường ăn nên luôn vào chung một phó bản. Đối diện với ánh mắt của Phó Kỳ Đường, người lương thiện như Ngô Bân chỉ biết ái ngại mỉm cười: "Xin lỗi nhé, Vân Vân không có ý gì đâu. Cũng tại lần này kỳ quái quá chứ bình thường đều chia làm bốn đội, nay tự nhiên mất đi mội đội lại còn không phải vào luân phiên. Hơn nữa, đó giờ chung đội đều là Sói Điên làm đội trưởng, đột nhiên đổi người nên hơi bất ngờ."
"Không sao. Đến tôi cũng còn bất ngờ nữa là mọi người." Phó Kỳ Đường nói.
Dịch Văn Văn gật đầu lia lịa, hết nhìn Cung Tử Quận lại quay sang Phó Kỳ Đường, ánh mắt sùng bái: "Đường Đường, em phục anh luôn. Chung đội với Sói Điên mà cũng giật được MVP, anh đúng là quá đỉnh. Thật á! Lần này mong anh hãy dẫn dắt em với. Em đảm bảo, anh chỉ đâu em sẽ đánh đó, quyết không lằng nhằng."
Phó Kỳ Đường bị Dịch Văn Văn làm cho buồn cười, len lén chỉ vào Tô Úy đang âm thầm tức tối nhìn chằm chằm Tần Phức Vân như là lúc nào cũng có thể xông lên đánh nhau với cô ta: "Đây, chỉ đây này."
"Tuân lệnh!" Dịch Văn Văn hơi sững sờ, sau đó nhảy bổ về phía Tô Úy.
Tô Úy bị tập kích bất ngờ thì giật mình. Cậu ta vừa tránh Dịch Văn Văn, vừa đau khổ với Phó Kỳ Đường: "Anh làm gì thế? Tôi đang bất bình thay anh đấy!"
Phó Kỳ Đường vừa buồn cười lại vừa cảm động trước hành vi bảo vệ mình như học sinh tiểu học của Tô Úy, bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn bé Tô Úy lớp 3A2 nhé."
Vài câu đùa giỡn khiến bầu không khí ngột ngạt trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay cả mười người mới ban nãy còn kinh hoảng giờ cũng đã dần thả lỏng, tuy là vẫn còn lo sợ nhưng đã không còn quá căng thẳng nữa.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn Cung Tử Quận, nói thầm: "Anh biết trước sẽ thế này rồi à?"
"Thế nào?" Cung Tử Quận biết rõ còn hỏi, ánh mắt đong đầy ý cười.
"Chuyện tôi làm đội trưởng chứ sao. Cứ thấy ảo ảo thế nào ấy." Phó Kỳ Đường vẫn hơi ngại. Tuy là năng lực của anh không tồi nhưng tuyệt không thể vượt qua Cung Tử Quận được. Nói đâu xa, ngay phó bản trước thôi, Vanessa và quản gia đều do Cung Tử Quận xử lý cả mà.
Cung Tử Quận cười cười xoa đầu anh: "Vớ vẩn. Chuyện này là do khán giả quyết, có lỗi thì cũng là lỗi của khán giả chứ liên quan gì tới cậu?"
Bắt người khác đổ vỏ như thế cũng được à? Phó Kỳ Đường phục luôn. Vậy nhưng nghe cũng có lý phết đấy chứ.
0 giờ 55 phút, đoàn tàu chậm rãi vào trạm. Mọi người lục tục bước xuống. Giây tiếp theo, họ đã có mặt dưới một biển báo trạm xe buýt đổ nát. Nửa đêm, trên đường không một bóng người, đèn bảo vệ lập lòe như sắp tắt thở đến nơi, cố gắng chống đỡ, tỏa ra một chùm sáng yếu ớt.
"Đây chính là bệnh viện Bình An đúng không?" Ngô Bân chỉ về phía tòa nhà năm tầng cũ kỹ sáng trưng phía đối diện, sắc mặt hơi khó coi: "Hình như đến một bóng người cũng chẳng có."
Đứng ở góc của bọn họ nhìn vào thì sảnh bệnh viện quả thực là vắng như chùa Bà Đanh. Không bệnh nhân, không y tá, không bác sỹ, thậm chí đến một tiếng động cũng không có. Cả tòa bệnh viện âm u chết chóc, vườn không nhà trống.
"Cứ vào đã xem sao." Phó Kỳ Đường nói rồi đi trước dẫn đầu.
Tần Phức Vân khoanh tay đứng yên không nhúc nhích nhìn bóng lưng Phó Kỳ Đường: "Hừ! Cứ thế đi sang nhỡ có nguy hiểm gì anh chịu được trách nhiệm chắc?"
Ngô Bân kéo kéo tay áo bạn gái, hiển nhiên là không muốn cô ta lắm điều.
Tần Phức Vân tức tối giật phắt tay ra, lạnh lùng nói: "Tôi nói không đúng à? Không có tí chiến lược nào mà cứ cắm đầu cắm cổ đi vào thế có khác nào tìm đường chết? Giật MVP không nhờ thực lực mà nhờ nhan sắc thì dẫn cả team sống sót được chắc?" Giọng cô ta không lớn nhưng ở chốn khỉ ho cỏ gáy này lại vô cùng rõ ràng.
Phó Kỳ Đường "ồ" một tiếng, quay lại ngước mắt nhìn Tần Phức Vân: "Nói thế có nghĩa cô không giật được MVP là do cả thực lực lẫn nhan sắc đều không ra gì rồi. Xem ra mắt của mấy khán giả kia rất tốt, rất đáng được tuyên dương."
"Chỉ biết mở miệng bốc phét là giỏi." Tần Phức Vân nghiến răng.
"Thế cô thử nói chuyện mà ngậm mồm tôi coi?"
"Anh!"
"Tôi cái gì mà tôi? Cô tưởng đang đóng phim, không có drama thì mất vui à?" Phó Kỳ Đường cười: "Từ lúc xuống tàu tới giờ không hề có bất kỳ thông báo hay bình luận nào, chứng tỏ chúng ta vẫn đang ở bên ngoài phó bản. Chỉ có vào bên trong bệnh viện thì phó bản mới có thể chính thức bắt đầu nên tôi bảo vào đó là sai à? Vào phó bản rồi gặp nguy hiểm thì sao á? Trong phó bản có chỗ an toàn à? Không vào thì thế nào? Bảo một người mới vào trước xem có chết không rồi tính tiếp hay gì? Đấy, người mới ở đây cả này, cô chọn đi!"
Phó Kỳ Đường chỉ mấy người mới đứng đối diện Tần Phức Vân. Mười người mới vốn đang đứng nép vào nhau như chim non sưởi ấm nhìn hai bên đấu khẩu, sợ hãi không dám lên tiếng. Bọn họ vừa nghe thấy có thể bị điều đi dò đường thì lập tức trở nên náo loạn.
"Ý tôi không phải như vậy! Anh đừng vu oan giá họa!" Tần Phức Vân lập tức lên tiếng biện hộ.
"Tôi nói vào bệnh viện đi, tôi đi đầu thì cô không chịu. Tôi đoán chắc cô cũng chả dám đi vào trước đâu. Vậy ý cô không phải quá rõ ràng rồi à?" Phó Kỳ Đường vô tội nhìn hai gò má đỏ bừng vì tức giận của Tần Phức Vân. Tiếp đó anh vỗ trán, thể hiện kỹ năng diễn xuất không mấy xuất sắc của mình, vờ như sững sờ, giờ mới nghĩ ra: "Hay là thế này, tôi không sợ nguy hiểm, tôi vào trước. Cô sợ thì cứ đứng yên đấy, đừng có nhúc nhích. Tôi qua ải rồi sẽ quay lại đón cô. Được không?"
Tần Phức Vân giận tới ong cả đầu. Cô ta không ngờ tên người mới này lại khó đối phó như thế, không biết điều tí nào. Cô ta từng gặp người mới được chọn làm đội trưởng nhờ được khán giả yêu thích rồi. Những người đó đều sợ hãi mình làm không tốt vai trò chứ nào có không thức thời như Phó Kỳ Đường đâu. Mới qua ải được có hai lần đã muốn làm đội trưởng, anh ta tưởng mình là Sói Điên thứ hai chắc? Cho dù là Sói Điên thứ hai thật thì bản gốc vẫn còn sờ sờ kia kìa, nào tới lượt anh ta lên tiếng? Nghĩ tới đây, Tần Phức Vân nhận ra ngay từ đầu mình không nên tranh cãi với Phó Kỳ Đường làm gì. Chỉ cần Cung Tử Quận đồng ý lên làm đội trưởng thì còn ai chịu theo tên kia chứ?
"Cung Tử Quận, anh cũng đồng ý nghe lệnh một tên mới chơi vậy à?" Tần Phức Vân lập tức gợi ý: "Chúng ta đều biết rõ mấy cái phiếu bầu đó chả là gì cả. Hơn nữa, nếu tôi không nhầm thì đây là lần đầu tiên anh không giật được MVP đúng không?"
"Đấy là tại cô lên tàu muộn quá thôi. Ngày trước tôi rất thường xuyên không giật được MVP đấy." Cung Tử Quận hờ hững nói. Hắn liếc nhìn Tần Phức Vân như một món đồ vật, trong mắt chẳng có xíu cảm xúc nào: "Còn về việc tôi có chịu nghe lời cậu ấy không thì đương nhiên là chịu rồi."
"Này không giống anh chút nào! Anh nhất định sẽ không giao tính mạng mình vào tay người khác như vậy." Tần Phức Vân nhìu mày, khó hiểu nhìn Cung Tử Quận.
"Từ "người khác" này là để chỉ những người không phải cậu ấy đấy. Rồi sao?" Cung Tử Quận cũng không thèm nhìn Tần Phức Vân nữa, quay qua nói với Phó Kỳ Đường: "Vào bệnh viện đi."
Phó Kỳ Đường nở một nụ cười còn sáng hơn cả ánh trăng: "Đi thôi!"
[Team thứ ba đã tới, tín hiệu truyền xong.]
[Screen loading... Loading complete.]
[ TUYÊN BỐ NHIỆM VỤ: Ở lại bệnh viện Bình An cho đến 6:00 sáng. Thời gian trở lại tàu là 06:10.]
[Chúc bạn có một hành trình vui vẻ.]
[58: Đến rồi! Đến rồi! Tình yêu của đời tôi: Phó bản bệnh viện! ]
[41: Xem xem có những ai nào... Chưỡng vải! Sao đông thế?]
[39: Đường Đường! Mama tới rồi đây! Đường Đường vẫn ổn chứ? Yo! Đường Đường nhà chúng ta lên làm đội trưởng rồi này. Đường Đường đỉnh chóp! ]
[06: Đội trưởng là Tiểu Phó thật này. Lầu trên không nói tôi cũng không chú ý đấy. Xem ra mấy người lần trước bảo bầu cho Tiểu Phó đều là người trung thực. Hahaha]
[12: Người trung thực đây!]
[44: Người trung thực + 1. Đường Đường! Baba cũng tới rồi đây! ]
[11: Nếu tôi không nhầm thì hai ông anh lầu trên là hai người thua cược Tiểu Phó ở phó bản trước đúng không?]
[44: Tôi nhận thua! Tiểu Phó không chỉ giành được điểm của tôi mà còn giành được trái tim của tôi nữa! ]
[52: Đã report. @Quản_trị_viên mau tới dọn rác đi!]
Mọi người vừa vào bệnh viện đã bị cơn mưa bình luận làm cho hoa cả mắt. Phó Kỳ Đường lướt mắt đọc rồi mỉm cười bất đắc dĩ: "Cảm ơn mọi người nhé, tôi đã giật được MVP rồi. Đúng là ngoài sức tưởng tượng."
"Thảo mai." Tần Phức Vân cười lạnh.
Phó Kỳ Đường cũng chả thèm quan tâm, huých huých Cung Tử Quận: "Có người tranh chức baba với anh kìa."
Cung Tử Quận lập tức híp mắt tia bình luận: "Số mấy?"
[Khán giả 44 đã thu hồi tin nhắn với mọi người]
[44: Đường Đường! Anh trai yêu em! Sói Điên cũng là ba tui. Baba đẹp trai quá!]
Phó Kỳ Đường: "..."
"Phụt!" Một chàng trai cao lớn, đẹp trai trong nhóm người mới không nhịn được mà phì cười: "Tôi còn tưởng mấy vị khán giả sẽ đáng sợ lắm ý. Hóa ra họ cũng biết sợ người chơi cơ đấy."
"Sinh vật cấp cao đang vui thì sẽ giả ngu để chơi với thú cưng, giống như cậu chơi với con mèo, con chó ấy. Dù người chơi có giỏi thế chứ giỏi nữa thì cũng không có nghĩa là khán giả sẽ sợ họ." Chàng trai đứng bên cạnh đẩy đẩy gọng kính, bình tĩnh nói. Anh ta liếc nhìn Cung Tử Quận, khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không có ý xúc phạm, chỉ là ví dụ thôi."
"Vậy nhưng tôi sợ con tabby nhà cậu thật đấy. Nó đúng là vua quyền anh của giới mèo. Lần trước tôi suýt thì bị nó đánh cho váng cả đầu."
"Ai bảo cậu cướp thức ăn của nó chứ!"
Phó Kỳ Đường tò mò: "Hai người biết nhau à?"
"À... Bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ." Chàng trai cao lớn gãi đầu, khoác vai chàng trai đeo kính, nói: "Người ta gọi bọn tôi là hai tên xui xẻo."
Chàng trai đeo kính rất không thích cái biệt danh này, lập tức cãi lại: "Cậu xui một mình đi, bá vai bá cổ cái gì?!"
"Cậu không xui xẻo mà lại đứng ở đây à?"
"Tại cậu cứ nằng nặc bắt tôi giúp cậu khiêng hành lý lên tàu chứ còn gì nữa!"
Chàng trai cao lớn nghẹn lời, hơi xấu hổ, ỉu xìu: "Nếu biết trước đây là một chuyến tàu ma thì ngay cả cửa sân ga tôi cũng không cho cậu vào rồi."
Chàng trai đeo kính cũng hạ tông giọng, mắt không rời bạn mình: "Thôi cũng may là có tôi ở đây, chứ với cái đầu óc như cậu thì có mà đã bị lừa còn tí tởn ngồi đếm tiền hộ người ta."
Chàng trai cao lớn lập tức cảm động không thôi: "Tiểu Minh à, cậu tốt quá đi!". Truyện Full
"Cút! Cậu mới là Tiểu Minh ấy! Cả nhà cậu ai cũng là Tiểu Minh!"
(J: Tiểu Minh là nhân vật minh họa xuất hiện rất nhiều trong gần như tất cả SGK của các môn học tại Trung Quốc. Cậu bé gây ám ảnh cho toàn thể học sinh của xứ Bông =))))
Nghe hai người họ chí chóe, Cung Tử Quận liếc nhìn Phó Kỳ Đường, khúc khích hỏi: "Ghen tị à?"
"Hơi hơi. Từ nhỏ tới lớn tôi toàn có một mình không à. Quan hệ với mọi người cũng nào tệ lắm đâu chứ." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, sau lại cười: "Với cả giờ đã gặp được anh rồi còn gì. Nhìn chung là cũng hời, không lỗ."
Mắt Cung Tử Quận như đóng đinh trên người Phó Kỳ Đường, tràn ngập vui vẻ: "Tôi cũng thế."
Dưới ánh nhìn "thân thiện" như vậy, Phó Kỳ Đường xấu hổ quay mặt đi, đồng thời dấy lên nghi vấn. Không nói thì thôi, nhắc đến lại thấy kỳ quái. Anh nhớ là quan hệ xã hội của mình khá tốt. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, anh vui vẻ với thầy cô, hòa đồng với bạn bè. Học xong thì anh gia nhập giới giải trí, dù có gặp đối tượng quái đản cỡ nào thì vẫn hợp tác rất tốt đẹp. Vậy mà bên cạnh anh vẫn không có lấy một người thực sự thân thiết. Cha mẹ anh mất sớm, họ hàng không có. Sau khi tốt nghiệp, những người bạn học từng chơi chung cũng dần ngừng liên lạc, trở thành một cái tên lặng lẽ ngủ đông trong danh bạ điện thoại. Cho dù là với quản lý hay trợ lý thì cũng chỉ là quan hệ xã giao.
Hơn hai mươi năm sống chỉ lơ lửng trôi bên ngoài cuộc đời của những người xung quanh, lạ đúng không? Tuy vậy, những suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong đầu Phó Kỳ Đường chốc lát rồi nhanh chóng bị vấn đề trước mắt xua tan. Vãng giả bất gián, lai giả khả truy - Chuyện quá khứ không thể thay đổi nhưng chuyện tương lai thì có thể tự ta tạo nên. Vẫn là nỗ lực sót qua phó bản này trước đã. Đến khi anh hồi hồn về thì cả team đã đi qua bãi đậu xe và tiến vào sảnh tầng một.
Bên trong bệnh viện như một mớ hỗn độn, nơi nơi đều dính máu.
Một người chơi bất mãn lên tiếng: "Đội trưởng thế mà lại là một người mới vừa qua phó bản được hai lần chứ không phải Sói Điên. Đã vậy còn gặp tình huống bốn đội biến thành ba, liệu có làm được không? Để anh ta làm đội trưởng có khác nào lấy tính mạng của mọi người ra đùa giỡn."
Phó Kỳ Đường theo tiếng mà liếc nhìn, thì ra là người phụ nữ bọn họ gặp ở toa ăn lúc sáng. Não anh bắt đầu nhảy số, sử dụng phương pháp loại trừ: Không phải người mới, càng không phải Dịch Văn Văn. Ngô Bân là tên đàn ông rồi, vậy thì người này khẳng định là Tần Phức Vân.
"Vân Vân, đừng nói như thế." Ngô Bân nói. Ngô Bân gần ba mươi tuổi, thân hình cao to lực lưỡng. Anh ta mặc một chiếc hoodie màu xám, cắt đầu đinh, trông không khác nào trung phong của đội bóng rổ học đường. Anh ta là người yêu của Tần Phức Vân, cả hai cũng dùng đạo cụ kẹo xăng giống lần trước Cung Tử Quận cho Phó Kỳ Đường ăn nên luôn vào chung một phó bản. Đối diện với ánh mắt của Phó Kỳ Đường, người lương thiện như Ngô Bân chỉ biết ái ngại mỉm cười: "Xin lỗi nhé, Vân Vân không có ý gì đâu. Cũng tại lần này kỳ quái quá chứ bình thường đều chia làm bốn đội, nay tự nhiên mất đi mội đội lại còn không phải vào luân phiên. Hơn nữa, đó giờ chung đội đều là Sói Điên làm đội trưởng, đột nhiên đổi người nên hơi bất ngờ."
"Không sao. Đến tôi cũng còn bất ngờ nữa là mọi người." Phó Kỳ Đường nói.
Dịch Văn Văn gật đầu lia lịa, hết nhìn Cung Tử Quận lại quay sang Phó Kỳ Đường, ánh mắt sùng bái: "Đường Đường, em phục anh luôn. Chung đội với Sói Điên mà cũng giật được MVP, anh đúng là quá đỉnh. Thật á! Lần này mong anh hãy dẫn dắt em với. Em đảm bảo, anh chỉ đâu em sẽ đánh đó, quyết không lằng nhằng."
Phó Kỳ Đường bị Dịch Văn Văn làm cho buồn cười, len lén chỉ vào Tô Úy đang âm thầm tức tối nhìn chằm chằm Tần Phức Vân như là lúc nào cũng có thể xông lên đánh nhau với cô ta: "Đây, chỉ đây này."
"Tuân lệnh!" Dịch Văn Văn hơi sững sờ, sau đó nhảy bổ về phía Tô Úy.
Tô Úy bị tập kích bất ngờ thì giật mình. Cậu ta vừa tránh Dịch Văn Văn, vừa đau khổ với Phó Kỳ Đường: "Anh làm gì thế? Tôi đang bất bình thay anh đấy!"
Phó Kỳ Đường vừa buồn cười lại vừa cảm động trước hành vi bảo vệ mình như học sinh tiểu học của Tô Úy, bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn bé Tô Úy lớp 3A2 nhé."
Vài câu đùa giỡn khiến bầu không khí ngột ngạt trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay cả mười người mới ban nãy còn kinh hoảng giờ cũng đã dần thả lỏng, tuy là vẫn còn lo sợ nhưng đã không còn quá căng thẳng nữa.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn Cung Tử Quận, nói thầm: "Anh biết trước sẽ thế này rồi à?"
"Thế nào?" Cung Tử Quận biết rõ còn hỏi, ánh mắt đong đầy ý cười.
"Chuyện tôi làm đội trưởng chứ sao. Cứ thấy ảo ảo thế nào ấy." Phó Kỳ Đường vẫn hơi ngại. Tuy là năng lực của anh không tồi nhưng tuyệt không thể vượt qua Cung Tử Quận được. Nói đâu xa, ngay phó bản trước thôi, Vanessa và quản gia đều do Cung Tử Quận xử lý cả mà.
Cung Tử Quận cười cười xoa đầu anh: "Vớ vẩn. Chuyện này là do khán giả quyết, có lỗi thì cũng là lỗi của khán giả chứ liên quan gì tới cậu?"
Bắt người khác đổ vỏ như thế cũng được à? Phó Kỳ Đường phục luôn. Vậy nhưng nghe cũng có lý phết đấy chứ.
0 giờ 55 phút, đoàn tàu chậm rãi vào trạm. Mọi người lục tục bước xuống. Giây tiếp theo, họ đã có mặt dưới một biển báo trạm xe buýt đổ nát. Nửa đêm, trên đường không một bóng người, đèn bảo vệ lập lòe như sắp tắt thở đến nơi, cố gắng chống đỡ, tỏa ra một chùm sáng yếu ớt.
"Đây chính là bệnh viện Bình An đúng không?" Ngô Bân chỉ về phía tòa nhà năm tầng cũ kỹ sáng trưng phía đối diện, sắc mặt hơi khó coi: "Hình như đến một bóng người cũng chẳng có."
Đứng ở góc của bọn họ nhìn vào thì sảnh bệnh viện quả thực là vắng như chùa Bà Đanh. Không bệnh nhân, không y tá, không bác sỹ, thậm chí đến một tiếng động cũng không có. Cả tòa bệnh viện âm u chết chóc, vườn không nhà trống.
"Cứ vào đã xem sao." Phó Kỳ Đường nói rồi đi trước dẫn đầu.
Tần Phức Vân khoanh tay đứng yên không nhúc nhích nhìn bóng lưng Phó Kỳ Đường: "Hừ! Cứ thế đi sang nhỡ có nguy hiểm gì anh chịu được trách nhiệm chắc?"
Ngô Bân kéo kéo tay áo bạn gái, hiển nhiên là không muốn cô ta lắm điều.
Tần Phức Vân tức tối giật phắt tay ra, lạnh lùng nói: "Tôi nói không đúng à? Không có tí chiến lược nào mà cứ cắm đầu cắm cổ đi vào thế có khác nào tìm đường chết? Giật MVP không nhờ thực lực mà nhờ nhan sắc thì dẫn cả team sống sót được chắc?" Giọng cô ta không lớn nhưng ở chốn khỉ ho cỏ gáy này lại vô cùng rõ ràng.
Phó Kỳ Đường "ồ" một tiếng, quay lại ngước mắt nhìn Tần Phức Vân: "Nói thế có nghĩa cô không giật được MVP là do cả thực lực lẫn nhan sắc đều không ra gì rồi. Xem ra mắt của mấy khán giả kia rất tốt, rất đáng được tuyên dương."
"Chỉ biết mở miệng bốc phét là giỏi." Tần Phức Vân nghiến răng.
"Thế cô thử nói chuyện mà ngậm mồm tôi coi?"
"Anh!"
"Tôi cái gì mà tôi? Cô tưởng đang đóng phim, không có drama thì mất vui à?" Phó Kỳ Đường cười: "Từ lúc xuống tàu tới giờ không hề có bất kỳ thông báo hay bình luận nào, chứng tỏ chúng ta vẫn đang ở bên ngoài phó bản. Chỉ có vào bên trong bệnh viện thì phó bản mới có thể chính thức bắt đầu nên tôi bảo vào đó là sai à? Vào phó bản rồi gặp nguy hiểm thì sao á? Trong phó bản có chỗ an toàn à? Không vào thì thế nào? Bảo một người mới vào trước xem có chết không rồi tính tiếp hay gì? Đấy, người mới ở đây cả này, cô chọn đi!"
Phó Kỳ Đường chỉ mấy người mới đứng đối diện Tần Phức Vân. Mười người mới vốn đang đứng nép vào nhau như chim non sưởi ấm nhìn hai bên đấu khẩu, sợ hãi không dám lên tiếng. Bọn họ vừa nghe thấy có thể bị điều đi dò đường thì lập tức trở nên náo loạn.
"Ý tôi không phải như vậy! Anh đừng vu oan giá họa!" Tần Phức Vân lập tức lên tiếng biện hộ.
"Tôi nói vào bệnh viện đi, tôi đi đầu thì cô không chịu. Tôi đoán chắc cô cũng chả dám đi vào trước đâu. Vậy ý cô không phải quá rõ ràng rồi à?" Phó Kỳ Đường vô tội nhìn hai gò má đỏ bừng vì tức giận của Tần Phức Vân. Tiếp đó anh vỗ trán, thể hiện kỹ năng diễn xuất không mấy xuất sắc của mình, vờ như sững sờ, giờ mới nghĩ ra: "Hay là thế này, tôi không sợ nguy hiểm, tôi vào trước. Cô sợ thì cứ đứng yên đấy, đừng có nhúc nhích. Tôi qua ải rồi sẽ quay lại đón cô. Được không?"
Tần Phức Vân giận tới ong cả đầu. Cô ta không ngờ tên người mới này lại khó đối phó như thế, không biết điều tí nào. Cô ta từng gặp người mới được chọn làm đội trưởng nhờ được khán giả yêu thích rồi. Những người đó đều sợ hãi mình làm không tốt vai trò chứ nào có không thức thời như Phó Kỳ Đường đâu. Mới qua ải được có hai lần đã muốn làm đội trưởng, anh ta tưởng mình là Sói Điên thứ hai chắc? Cho dù là Sói Điên thứ hai thật thì bản gốc vẫn còn sờ sờ kia kìa, nào tới lượt anh ta lên tiếng? Nghĩ tới đây, Tần Phức Vân nhận ra ngay từ đầu mình không nên tranh cãi với Phó Kỳ Đường làm gì. Chỉ cần Cung Tử Quận đồng ý lên làm đội trưởng thì còn ai chịu theo tên kia chứ?
"Cung Tử Quận, anh cũng đồng ý nghe lệnh một tên mới chơi vậy à?" Tần Phức Vân lập tức gợi ý: "Chúng ta đều biết rõ mấy cái phiếu bầu đó chả là gì cả. Hơn nữa, nếu tôi không nhầm thì đây là lần đầu tiên anh không giật được MVP đúng không?"
"Đấy là tại cô lên tàu muộn quá thôi. Ngày trước tôi rất thường xuyên không giật được MVP đấy." Cung Tử Quận hờ hững nói. Hắn liếc nhìn Tần Phức Vân như một món đồ vật, trong mắt chẳng có xíu cảm xúc nào: "Còn về việc tôi có chịu nghe lời cậu ấy không thì đương nhiên là chịu rồi."
"Này không giống anh chút nào! Anh nhất định sẽ không giao tính mạng mình vào tay người khác như vậy." Tần Phức Vân nhìu mày, khó hiểu nhìn Cung Tử Quận.
"Từ "người khác" này là để chỉ những người không phải cậu ấy đấy. Rồi sao?" Cung Tử Quận cũng không thèm nhìn Tần Phức Vân nữa, quay qua nói với Phó Kỳ Đường: "Vào bệnh viện đi."
Phó Kỳ Đường nở một nụ cười còn sáng hơn cả ánh trăng: "Đi thôi!"
[Team thứ ba đã tới, tín hiệu truyền xong.]
[Screen loading... Loading complete.]
[ TUYÊN BỐ NHIỆM VỤ: Ở lại bệnh viện Bình An cho đến 6:00 sáng. Thời gian trở lại tàu là 06:10.]
[Chúc bạn có một hành trình vui vẻ.]
[58: Đến rồi! Đến rồi! Tình yêu của đời tôi: Phó bản bệnh viện! ]
[41: Xem xem có những ai nào... Chưỡng vải! Sao đông thế?]
[39: Đường Đường! Mama tới rồi đây! Đường Đường vẫn ổn chứ? Yo! Đường Đường nhà chúng ta lên làm đội trưởng rồi này. Đường Đường đỉnh chóp! ]
[06: Đội trưởng là Tiểu Phó thật này. Lầu trên không nói tôi cũng không chú ý đấy. Xem ra mấy người lần trước bảo bầu cho Tiểu Phó đều là người trung thực. Hahaha]
[12: Người trung thực đây!]
[44: Người trung thực + 1. Đường Đường! Baba cũng tới rồi đây! ]
[11: Nếu tôi không nhầm thì hai ông anh lầu trên là hai người thua cược Tiểu Phó ở phó bản trước đúng không?]
[44: Tôi nhận thua! Tiểu Phó không chỉ giành được điểm của tôi mà còn giành được trái tim của tôi nữa! ]
[52: Đã report. @Quản_trị_viên mau tới dọn rác đi!]
Mọi người vừa vào bệnh viện đã bị cơn mưa bình luận làm cho hoa cả mắt. Phó Kỳ Đường lướt mắt đọc rồi mỉm cười bất đắc dĩ: "Cảm ơn mọi người nhé, tôi đã giật được MVP rồi. Đúng là ngoài sức tưởng tượng."
"Thảo mai." Tần Phức Vân cười lạnh.
Phó Kỳ Đường cũng chả thèm quan tâm, huých huých Cung Tử Quận: "Có người tranh chức baba với anh kìa."
Cung Tử Quận lập tức híp mắt tia bình luận: "Số mấy?"
[Khán giả 44 đã thu hồi tin nhắn với mọi người]
[44: Đường Đường! Anh trai yêu em! Sói Điên cũng là ba tui. Baba đẹp trai quá!]
Phó Kỳ Đường: "..."
"Phụt!" Một chàng trai cao lớn, đẹp trai trong nhóm người mới không nhịn được mà phì cười: "Tôi còn tưởng mấy vị khán giả sẽ đáng sợ lắm ý. Hóa ra họ cũng biết sợ người chơi cơ đấy."
"Sinh vật cấp cao đang vui thì sẽ giả ngu để chơi với thú cưng, giống như cậu chơi với con mèo, con chó ấy. Dù người chơi có giỏi thế chứ giỏi nữa thì cũng không có nghĩa là khán giả sẽ sợ họ." Chàng trai đứng bên cạnh đẩy đẩy gọng kính, bình tĩnh nói. Anh ta liếc nhìn Cung Tử Quận, khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không có ý xúc phạm, chỉ là ví dụ thôi."
"Vậy nhưng tôi sợ con tabby nhà cậu thật đấy. Nó đúng là vua quyền anh của giới mèo. Lần trước tôi suýt thì bị nó đánh cho váng cả đầu."
"Ai bảo cậu cướp thức ăn của nó chứ!"
Phó Kỳ Đường tò mò: "Hai người biết nhau à?"
"À... Bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ." Chàng trai cao lớn gãi đầu, khoác vai chàng trai đeo kính, nói: "Người ta gọi bọn tôi là hai tên xui xẻo."
Chàng trai đeo kính rất không thích cái biệt danh này, lập tức cãi lại: "Cậu xui một mình đi, bá vai bá cổ cái gì?!"
"Cậu không xui xẻo mà lại đứng ở đây à?"
"Tại cậu cứ nằng nặc bắt tôi giúp cậu khiêng hành lý lên tàu chứ còn gì nữa!"
Chàng trai cao lớn nghẹn lời, hơi xấu hổ, ỉu xìu: "Nếu biết trước đây là một chuyến tàu ma thì ngay cả cửa sân ga tôi cũng không cho cậu vào rồi."
Chàng trai đeo kính cũng hạ tông giọng, mắt không rời bạn mình: "Thôi cũng may là có tôi ở đây, chứ với cái đầu óc như cậu thì có mà đã bị lừa còn tí tởn ngồi đếm tiền hộ người ta."
Chàng trai cao lớn lập tức cảm động không thôi: "Tiểu Minh à, cậu tốt quá đi!". Truyện Full
"Cút! Cậu mới là Tiểu Minh ấy! Cả nhà cậu ai cũng là Tiểu Minh!"
(J: Tiểu Minh là nhân vật minh họa xuất hiện rất nhiều trong gần như tất cả SGK của các môn học tại Trung Quốc. Cậu bé gây ám ảnh cho toàn thể học sinh của xứ Bông =))))
Nghe hai người họ chí chóe, Cung Tử Quận liếc nhìn Phó Kỳ Đường, khúc khích hỏi: "Ghen tị à?"
"Hơi hơi. Từ nhỏ tới lớn tôi toàn có một mình không à. Quan hệ với mọi người cũng nào tệ lắm đâu chứ." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, sau lại cười: "Với cả giờ đã gặp được anh rồi còn gì. Nhìn chung là cũng hời, không lỗ."
Mắt Cung Tử Quận như đóng đinh trên người Phó Kỳ Đường, tràn ngập vui vẻ: "Tôi cũng thế."
Dưới ánh nhìn "thân thiện" như vậy, Phó Kỳ Đường xấu hổ quay mặt đi, đồng thời dấy lên nghi vấn. Không nói thì thôi, nhắc đến lại thấy kỳ quái. Anh nhớ là quan hệ xã hội của mình khá tốt. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, anh vui vẻ với thầy cô, hòa đồng với bạn bè. Học xong thì anh gia nhập giới giải trí, dù có gặp đối tượng quái đản cỡ nào thì vẫn hợp tác rất tốt đẹp. Vậy mà bên cạnh anh vẫn không có lấy một người thực sự thân thiết. Cha mẹ anh mất sớm, họ hàng không có. Sau khi tốt nghiệp, những người bạn học từng chơi chung cũng dần ngừng liên lạc, trở thành một cái tên lặng lẽ ngủ đông trong danh bạ điện thoại. Cho dù là với quản lý hay trợ lý thì cũng chỉ là quan hệ xã giao.
Hơn hai mươi năm sống chỉ lơ lửng trôi bên ngoài cuộc đời của những người xung quanh, lạ đúng không? Tuy vậy, những suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong đầu Phó Kỳ Đường chốc lát rồi nhanh chóng bị vấn đề trước mắt xua tan. Vãng giả bất gián, lai giả khả truy - Chuyện quá khứ không thể thay đổi nhưng chuyện tương lai thì có thể tự ta tạo nên. Vẫn là nỗ lực sót qua phó bản này trước đã. Đến khi anh hồi hồn về thì cả team đã đi qua bãi đậu xe và tiến vào sảnh tầng một.
Bên trong bệnh viện như một mớ hỗn độn, nơi nơi đều dính máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.